Địch Thanh thầm lo lắng chuyện không hay xảy ra, đành phải theo nàng nhảy xuống phật đài.
Quả đúng như Địch Thanh dự liệu, đây chính là chùa, mà cửa ra của địa đạo vương cung lại thiết lập trên phía sau một pho tượng lớn, mặc dù nơi này là giữa điện nhưng phía sau tượng Phật căn bản không có ai để ý.
Hai người chưa kịp đi, chợt nghe bên ngoài điện có người hô:
- Là ai?
Giây lát, ngoài điện đã lao vào ba bốn thị vệ trong cung, một người dẫn đầu đã từng bị Địch Thanh chém đứt lỗ tai, chính là Mã Chinh thị vệ trong cung.
Mã Chinh nhìn thấy Địch Thanh, trong mắt hiện ra tia vui mừng, nhưng ngay lập tức thay bằng vẻ mặt cảnh giác, lui ra phía sau một bước. Những thị vệ này cũng nhận ra Địch Thanh, thấy thế cũng lui ra phía sau một bước, đang định hô lên gọi người tới giúp, Mã Chinh đột nhiên nói:
- Chờ một chút.
Mấy người kia có chút kỳ quái, không hiểu ý tứ của Mã Chinh.
Mã Chinh chậm rãi nói:
- Địch Thanh là trọng phạm trong triều, không còn lực động thủ, nếu chúng ta bắt hắn đi lĩnh thưởng thì không tốn sức lực. Nhưng nếu nhiều người chỉ sợ chúng ta không còn công lao nữa.
Mấy người kia nghĩ thấy lời Mã Chinh nói rất đúng. Thì ra Hộ Quốc Tự vốn có Gia Luật Hỉ Tôn, Một Tàng Ngoa Bàng ở đây, bảo vệ dày đặc, nhưng sau khi đám người Gia Luật Hỉ Tôn đi rồi, cũng mang theo từng nhóm hộ vệ đi theo. Nhóm người Mã Chinh là nhóm đi cuối cùng, chợt nghe trong điện có tiếng động, liền quay lại kiểm tra. Bắt được Địch Thanh là công lớn, nếu chuyện bắt người truyền ra bên ngoài, công lao chia ra thì không ..
Mã Chinh thấy mấy tên thủ hạ tán thành, tiến lên một bước, , rút đao ở thắt lưng ra, uy hiếp nói:
- Địch Thanh, nếu ngươi nghe lời đi theo ta, ta không giết ngươi. Nếu ngươi muốn phản kháng, ta sẽ giết ngươi!
Địch Thanh thấy Mã Chinh thì cũng thấy kỳ lạ, nhìn xung quanh, khẽ thở dài nói:
- Không ngờ Địch Thanh ta cuối cùng lại rơi vào tay ngươi. Không sai, ta không còn sức để phản kháng…
Lời còn chưa dứt, Mã Chinh đã cười quái dị nói:
- Ngươi thực sự không còn sức để phản kháng, vậy thì tốt!
Chỉ nghe “phập phập phập” ba tiếng vang lên, đao vung máu rơi, ba gã thủ hạ sau lưng Mã Chinh bị cắt đứt yết hầu, hoặc ở ngực, ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Ba người vừa chết kia trong mắt vẫn còn tia khó tin, rõ ràng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Xuất đao là Mã Chinh, nhưng y lại chém thủ hạ của mình.
Ngay cả trong mắt Phi Tuyết cũng lộ vẻ kinh ngạc, không hiểu sao Mã Chinh lại làm vậy? Lẽ nào Mã Chinh muốn độc chiếm công lao, hoặc lẽ Mã Chinh ghi hận Địch Thanh trong lòng, một lòng muốn giết Địch Thanh, chỉ sợ thủ hạ ngăn cản nên mới ra tay với thủ hạ trước để rảnh rang xử lý?
Địch Thanh cũng không phản kháng, chỉ nói với Phi Tuyết:
- Ngươi không nên xông loạn, muốn đi Sa Châu thì hãy theo ta.
Phi Tuyết nghe vậy, lập tức gật đầu, đi theo Địch Thanh.
Mã Chinh rất quen thuộc đối với Hộ Quốc Tự, không đi cửa chính mà chỉ đi hậu điện, lúc đi ra từ cửa hông nghe có tiếng kêu liên tục tại trạm gác của Hộ Quốc Tự, rõ ràng có người phát hiện thi thể ba người kia nên đã kêu báo nguy.
Mã Chinh cũng không hoảng, hiểu rõ đường tắt như lòng bàn tay, đơn giản chỉ kéo Địch Thanh qua đề phòng, đợi sau ngõ hẻo lánh không có ai, lúc này mới mỉm cười, chắp tay với Địch Thanh nói:
- Địch tướng quân, thuộc hạ Phượng Minh bái kiến!
Ngõ hẹp trống vắng, Mã Chinh đột nhiên thi lễ, với Địch Thanh, Địch Thanh cũng không lấy làm lạ, chỉ nói:
- Hôm nay nhờ có ngươi ra tay trợ giúp, nếu không ta đã không thoát được.
Nhìn Mã Chinh, Địch Thanh bỗng nhiên nhớ tới ông lão đã qua đời kia.
Phượng Minh – binh sĩ thứ chín trong Thập Sĩ Tây Bắc! Mặc dù
Phượng Minh hiện nay, tên cũng như người vậy.
Năm xưa một đao tại Thái Bạch Cư mặc dù đã cắt đứt một tai của Mã Chinh, nhưng lại khiến Mã Chinh có thể thuận lợi vào vương cung Hưng Khánh phủ. Mã Chinh cam nguyện trà trộn làm Điện tiền thị vệ của kinh đô nước Hạ để báo đáp ân tình của Chủng Thế Hành. Từ nhiều năm trước, Chủng Thế Hành đã phái không ít người lặng lẽ thâm nhập vào khắp nước Hạ.
Đương nhiên... Cũng bao gồm cả Sa Châu.
Phượng Minh có hai dụng ý, thứ nhất là dò hỏi quân tình của nước Hạ, thứ hai là toàn lực không tiếc phải trả bất cứ giá nào để tìm kiếm bí mật Hương Ba Lạp. Không tiếc phải trả bất cứ giá nào này không chỉ bao gồm cả lỗ tai, mà còn bao gồm cả tính mạng.
Trong Thập Sĩ, vốn đã chuẩn bị hy sinh tính mạng bất cứ lúc nào.
Chỉ cần chết có giá trị!
Mặc dù Mã Chính đã không còn vẻ láu lỉnh nhưng trong mắt vẫn có tia tôn kính, mỉm cười nói:
- Địch tướng quân, ta biết ngươi bị nhốt trong vương cung nhưng nhân thủ của chúng ta ở trong cung quá ít, nên không có cách nào cứu ngươi ra, bởi vậy nghe ngươi phân phó mà không dám có hành động. Biết Thiên Hòa Điện có chuyện lớn xảy ra, ngươi cũng mất tích, chúng ta rất bất an. May mà lại có thể gặp ngươi, chắc Địch tướng quân là người tốt nên được ông trời trợ giúp.
Dứt lời thở phào một hơi.
Địch Thanh cười cười, biết Mã Chinh nói là thật. Tuy Mã Chinh là Phượng Minh nhưng ở trong vương cung nước Hạ như muối bỏ biển, muốn cứu Địch Thanh ra căn bản không có khả năng
Nhưng cũng may Mã Chính còn có thể truyền tin tức lại cho hắn.
Mã Chinh lại nói
- Thuộc hạ đã nghe phân phó từ Địch tướng quân, đem tất cả mọi việc trong vương cung chuyển cho Hàn Tiếu. Hàn Tiếu đang ở trong viện, nếu thấy Địch tướng quân không việc gì, chắc chắn là sẽ rất vui.
Lúc trước bọn họ gặp mặt, việc nhắn nhủ tin tức căn bản không cần phải nói ra. Lúc trong nhà tù, khi Mã Chinh đến, Địch Thanh hay dùng tay để làm động tác rất nhỏ diễn đạt ý của mình cho Mã Chinh. Mà Mã Chinh cũng chỉ dùng động tác bằng ngón tay để trả lời Địch Thanh.
Địch Thanh gật đầu, nói với Phi Tuyết:
- Phi Tuyết, ta cũng rất muốn mau chóng đến Sa Châu, nhưng dục tốc bất đạt, đợi gặp Hàn Tiếu rồi, hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất hộ tống chúng ta vào đó.
Thấy trong mắt Phi Tuyết có phần lo lắng, Địch Thanh không kìm được hỏi:
- Phi Tuyết, tóm lại cô lo lắng cái gì? Có thể nói cho ta nghe xem ta có thể giúp được gì không?