Đan Đan chớp mắt, hai giọt lệ lăn trào xuống, cô ấy muốn nói gì, cuối cùng không nói tiếp nữa.
Nguyên Hạo lại cười, cười ra tiếng, trong âm thanh tràn đầy đùa cợt:
- Đồ ngốc, muội có bản lĩnh gì liên lụy ta?
Trong lòng rơi lệ, nghĩ tới:
- Muội chỉ là cứu ta! Nếu không phải là muội, ta sẽ giống như muội, ta.
Đan Đan cúi đầu, mờ mịt nhìn Trương Diệu Ca cách đó xa xa không tiếng động, nói:
- Trương tỷ tỷ, tỷ nhanh trị thương cho đại ca muội...
Cảm thấy Nguyên Hạo không muốn rời đi, hơi thở Đan Đan đột nhiên trở nên gấp, nói:
- Đai ca, muội muốn...
Không đợi nói ra, Nguyên Hạo đã đứng lên, quay đầu nhìn Địch Thanh nói:
- Đan Đan muốn nói chuyện với ngươi.
Địch Thanh do dự chốc lát, cuối cũng vẫn đi tới.
Đan Đan cảm thấy được Địch Thanh đi vào, trên mặt tiều tụy tái nhợt, bỗng dưng hiện lên ánh sáng chói rọi, cô thì thào nói:
- Địch Thanh, ta nói rồi, bảy ngày sau sẽ gặp ngài, bây giờ tính ra, ta không đợi được lâu như vậy.
Trong lòng Địch Thanh mơ hồ có điềm chẳng lành hiện lên, thấy cánh tay yếu ớt không được giúp đỡ rơi bên mép giường, tựa muốn nắm lấy người. Cuối cùng chậm rãi nắm lấy tay Đan Đan, thấp giọng nói:
- Không có ai có thể trách cô.
Giây khắc đó, thần thái trên mặt Đan Đan phấn chấn lên, hạnh phúc chính là Địch Thanh cũng đều nhìn thấy được.
Năm ngón tay cô cuộn lại, nắm lấy tay ấm áp dày rộng đó, chỉ cảm thấy cơ thể dần dần trở lạnh, nhưng cô không hận không oán. Cô cảm tạ đại ca, cảm tạ Địch Thanh, cảm tạ Trương Diệu Ca, cảm tạ những người đã từng quan tâm yêu thương cô.
Nhưng cuối cùng cô không có nói ra, cô chỉ nói:
- Ta.... hôm nay, đẹp không?
Cô cảm nhận được Địch Thanh sẽ đến, nên từ rất lâu đã bảo Trương Diệu Ca trang điểm cho cô.
Cô biết cơ thể ngày một suy yếu, nhưng chưa từng nghĩ suy sụp nhanh như vậy. Tối hôm qua, cô không biết là dựa vào nghị lực gì mới có thể một mình tới bên cạnh Địch Thanh, lẳng lặng nói chuyện với Địch Thanh.
Nhưng sau khi ra khỏi phòng giam, thì toàn thân cô đổ mồ hôi, ngồi quỵ xuống đất.
Cũng may Địch Thanh không thấy, cô cũng không nhìn thấy.
Dùng thời gian mấy ngày còn sót lại gặp mặt Địch Thanh một lần, nhưng cô thích.
Thích chỉ cần một khắc, chỉ cần giây khắc đó, đời này không tiếc.
Tất cả cái này, cô vẫn không có nói, cô không muốn nói, cô nỗ lực muốn mang đi tất cả mọi thứ, cô không muốn có bất cứ gì liên quan với Địch Thanh.
Chỉ là vì... kiếp sau còn có thể gặp lại nhau.
Sắc mặt cô có chút khẩn trương, đối với đáp án của vấn đề không hề lạc quan. Rất nhiều năm trước, lúc ánh sáng màu trắng đó chiếu lên người cô, thì cô biết vận mạng của mình. Nhưng cô vì bảo vệ đại ca, không hề hối hận. Cô không nhìn thấy nữa, là chuyện dự liệu, cô không nhìn thấy nữa, có chút không yên, không có tự tin. Trang điểm này là Trương tỷ tỷ làm cho cô, Địch Thanh thích không?
Địch Thanh nắm lấy cánh tay lạnh như băng đó, nhìn khuôn mặt bàng hoàng đó, cắn răng:
- Đan Đan, cô rất đẹp, ta chưa từng thấy qua vẻ đẹp thế này.
Lúc đó hắn thật sự quên hết tất cả, chỉ muốn làm cô gái trước mặt hài lòng.
Do đó hắn không có để ý tới trong mắt Phi Tuyết có phần khác thường. Phi Tuyết vẫn im lặng, im lặng như người ngoài cuộc trận kinh biến này. Nhưng tại sao nghe được lời nói này của Địch Thanh, trong mắt cô cũng mang phần thương cảm phức tạp?
Đan Đan cười, nụ cười rất quyến rũ, không có ai biết nụ cười đó trên khuôn mặt ai có bao nhiêu biến đổi. Giây khắc đó, Đan Đan lại trở về Đan Đan của ngày trước
Cô nắm lấy tay Địch Thanh như vậy, cảm nhận đời này khó có được bình yên, không biết bao lâu, ánh sáng rực rỡ trên mặt cô cuối cùng có chút ảm đạm.
- Ai nha, xém chút nữa ta quên mất một chuyện. Ta hứa tặng cho ngài một món đồ, đó là bản đồ Hương Ba Lạp... Ta biết ngài đang tìm, bản đồ đó đối với ngài mà nói, có ý nghĩa giống như đôi giày đó đối với ta. Địch Thanh... phải không?
Địch Thanh hơi chấn động, không ngờ hôm nay lúc này, cuối cùng Đan Đan nói ra chỗ của Hương Ba Lạp.
Vậy bản đồ lần này, là thật hay giả? Ý niệm vừa chợt lóe lên, Địch Thanh không nghĩ nhiều nữa, thấy Đan Đan đầy kỳ vọng, Địch Thanh gật đầu nói:
- Đúng vậy, hai món đồ này trong lòng cô và ta, quý trọng như nhau.
Đan Đan lại cười, tuy cười rất là yếu ớt, một lúc lâu, tựa hồ nhớ ra cái gì, thấp thỏm nói:
- Nhưng là ngài nắm tay của ta, cái này có tính là gút mắc của ngài và ta không?
Địch Thanh không lo được quá nhiều, lắc đầu nói:
- Nên không tính, nên không tính.
Nếu hắn không có nghe qua truyền thuyết đó từ miệng Vệ Mộ Sơn Thanh, hoàn toàn không biết dụng ý của Đan Đan. Hắn tuy trong lòng chỉ có Vũ Thường, cho dù hắn không tin những truyền thuyết đó, nhưng giờ này khắc này, làm sao có thể để Đan Đan trước mắt thất vọng.
- Nếu ta có thể sờ mặt của ngài, vậy ngài và ta không nợ nhau nữa.
Cô đột nhiên cảm thấy mình rất quá đáng, nhưng cô hận mình đã nhìn không thấy. Căn bệnh quái quỷ không chỉ gặm mòn cơ thể của cô, còn làm cô một tháng trước đã không nhìn thấy gì.
Nếu có thể nhìn một lần, cô nghĩ... lập tức chết đi cũng đáng.
Nhưng nếu là không nhìn thấy, cô muốn dùng tay để vẽ lại lại ký ức trong đầu...
Địch Thanh chần chờ một lát, cuối cùng nắm lấy cánh tay vô lực yếu ớt đó, từ thái dương đầy hoa râm của hắn chậm rãi sờ lên, giây khắc đó, như ngàn năm.
Trong nụ cười của Đan Đan mang hạnh phúc vô biên, ai cũng nhận ra, cô đang toàn tâm toàn ý nhớ lại. Cô không nhìn thấy, nhưng cô cảm nhận được, cô không nhìn thấy người yêu dấu, nhưng cô đã ghi tạc người yêu dấu trong trái tim.
Năm ngón tay yếu ớt, sờ lên mũi Địch Thanh, rơi xuống khóe miệng Địch Thanh, mang theo run rẩy.
Không biết là mặt đang run, hay là tay đang run.
Hơi thở nhè nhẹ, ánh mắt mờ mịt của Đan Đan nhìn mắt của Địch Thanh, dịu dàng nói:
- Đa tạ ngài!
Mi mắt Địch Thanh ươn ướt, nói:
- Ta cũng đa tạ cô. Hắn thật sự không biết nói cái gì mới tốt, nhưng nếu có thể nói những lời làm Đan Đan vui, hắn cam tâm tình nguyện.
Đan Đan dừng lại chốc lát, nói:
- Ta phải đi rồi.
Cô nói vô cùng bình tĩnh, trên mặt không có chút ý sợ hãi, ngược lại mang phần kỳ vọng.
Cô nên làm đã làm được rồi, cô biết đời này không thể cùng Địch Thanh yêu nhau, nhưng cô kỳ vọng kiếp sau.
Cái này đối với Đan Đan mà nói, cũng là yêu.
- Hôm qua ta đi thăm ngài, hôm nay ngài thăm ta, cái này rất hay. Nhưng hôm qua ta nói câu nói, ngài nên trả lời ta.
Đan Đan nhẹ giọng nói.
Địch Thanh hơi chấn động, tình cảnh hôm qua lại hiện lên trong đầu. Kỳ thực hôm qua Đan Đan nói rất nhiều, câu nói nào làm Đan Đan nhớ mãi không quên chứ?
Rồi đột nhiên trong đầu có tia điện quẹt qua, hắn nhớ ra câu nói nào làm Đan Đan câu nệ khó quên như vậy. Nhưng hắn làm sao có thể mở lời? Hắn không muốn gạt mình, cũng thật sự không muốn gạt Đan Đan!
Yên lặng hồi lâu, mùi hương trong thất hình như đều tụ lạnh rồi, Nguyên Hạo vẫn đang nhìn bên này, thấy thế chân mày chau lại, liền muốn đứng lên.
Trương Diệu Ca đột nhiên kéo y lại, thần sắc thảm sầu.
Trong thần sắc Đan Đan có chút chần chờ, tay sờ mặt Địch Thanh lại bắt đầu run run, môi mấp máy, muốn nói:
- Muốn nói, ngài thật sự quên rồi?
Nhưng cô không muốn nói, cô sợ nói, cô sợ Địch Thanh thật sự quên rồi.
Không biết bao lâu, như hiu quạnh cuối thu, Địch Thanh nhìn biểu tình chờ đợi dần dần thất vọng, cuối cùng mở miệng nói:
- Người yêu dấu trong lòng nghĩ gì, cô cảm nhận được.
Thất vọng của Đan Đan không thấy nữa, lấy lại nụ cười sáng lạn của trước đây. Cô nhìn Địch Thanh, trên mặt ôn hòa vô hạn, nhẹ giọng nói:
- Ta nợ đại ca ta rất nhiều, nhưng kiếp sau sẽ trả. Đại ca... là người thương yêu ta, nhưng huynh ấy không hiểu ta.
Lúc Nguyên Hạo nghe mấy câu này, mi mắt đã ươn ướt, y bao lâu không có chảy nước mắt? Đan Đan ngừng lại, lại nói:
- Địch Thanh… ngài là người hiểu ta... nhưng ngài...
Dừng lại chốc lát, như vạn năm, bàn tay yếu ớt đó cuối cùng vô lực rớt xuống.
Địch Thanh chấn động, lại không thể nào phát ra tiếng, trên mặt đầy ý thương cảm.
Nguyên Hạo muốn đứng lên, nhưng thần sắc đẫn đờ.
Mi mắt Phi Tuyết hơi ươn ướt, gương mặt của Trương Diệu Ca đã có nước mắt, chỉ có người nằm trên giường đó nhắm hai mắt, như đang ngủ say, khóe miệng cô hơi mỉm cười.
Đó là nụ cười hạnh phúc.
Cô cuối cùng không có nói xong lời muốn nói, nhưng mấy từ không có nói ra sau cùng đó, trong thất ai cũng hiểu.
Nguyên Hạo yêu Đan Đan, nhưng Nguyên Hạo không hiểu Đan Đan. Địch Thanh hiểu Đan Đan, nhưng hắn... không yêu cô ấy!
Đan Đan không nói ra mấy từ cuối cùng, là vô lực nói ra, hay là không muốn nói ra? Cô có phải là đã thỏa nguyện không. Không muốn nói ra, có phải không muốn làm lòng mình rời đi mang theo phần tiếc nuối?
Tuy tiếc nuối này cô sớm trải nghiệm, nếu không thể đời này yêu nhau, vậy cô chọn kiếp sau. Cô không nói ra mấy từ đó, chỉ vì cô không muốn tăng thêm tiếc nuối này?
Người con gái cổ linh tính quái, giảo hoạt khó nắm bắt đó, cuối cùng đang nghĩ cái gì, cũng sẽ không ai biết nữa.
Chuyện cũ từng cảnh tái hiện... vừa cười vừa nhăn mày, một cử một động của cô gái đó, lại lần nữa hiện lên trước mặt Địch Thanh.
Thì ra cô gái thoạt nhìn như ngang ngược không nói lý lẽ đó, đầy tâm tư tinh tế.
Tâm ý của gió thu cỏ xanh hoa vàng cát bụi che dấu đó, cuối cùng hiện rõ ràng, lại nhẹ nhàng theo gió biến mất...
Địch Thanh vừa nghĩ tới đây, thì thương tâm khó nói.
Hắn thật sự giống như Đan Đan nói, đã hiểu Đan Đan chưa? Hắn thật sự chưa từng hiểu qua, đối với người con gái có chân tình thâm sâu, mối tình thắm thiết đối với hắn, hắn chưa từng để ý. Hắn không biết quá khứ của cô, không biết suy nghĩ của cô, không biết tất cả tất cả của cô. Hắn chỉ biết, Đan Đan đi rồi, hắn rất đau lòng.
Vướng mắc giữa bọn họ, há có thể nói không nợ nhau, thì không nợ nhau?
Trong thất yên lặng như nước, chỉ có hương như cũ, người mặt hoa đào, im lặng không nói.
Không biết bao lâu, Trương Diệu Ca lẳng lặng lau đi nước mắt ở khóe mắt, nhìn Nguyên Hạo. Cô đã giúp Nguyên Hạo cầm máu, băng bó vết thương, nhưng không những không yên tâm, trái tim ngược lại phiêu đãng, không có điểm tựa.
Nguyên Hạo trúng độc, độc khó giải, cho dù là cô bay lên trời, cũng không thể nào hóa giải độc. Cô tận lực rồi, nhưng mà không thể. Nhìn thấy người đang ngồi trên ghế, lòng đau như cắt.
Trong hoảng hốt, cô nhớ tới năm đó lần đầu tiên gặp nhau.
Lúc đó cô không phải Kiền Đạt Bà, cũng không phải là Phi Thiên, càng không phải là Trương Diệu Ca. Cô vốn là vô danh, một nô tỳ chịu tất cả mọi cái nhìn khinh miệt. Cô vẫn chưa thành thục, giống như đóa hoa trong gió thu tàn héo.
Lúc cô giãy giụa bất lực, gặp được Nguyên Hạo.
Lúc đó Nguyên Hạo vẫn còn trẻ, ý chí phong phát. Nguyên Hạo chỉ liếc nhìn cô, ánh mắt như đao kiếm, cái nhìn đó như nhìn thấu nội tâm của cô, nhìn thấy tất cả của cô.
- Đi theo ta!
Chỉ là ba từ đơn giản này, đã làm theo cô cả đời. Sau đó cô từng trải qua vô số nam nhân, gặp qua vô số nam nhân, nhưng cái nhìn đó, khắc sâu trong lòng.
Cô học được võ kỹ, biết dùng tâm tư, do nụ hoa chưa nở búp hoa, trở thành Phi Thiên vạn người kinh diễm. Càng trở thành bộ chủ một trong bát bộ, đàn ông thiên hạ không dám khinh thường.
Sau đó cô không có bị sự ức hiếp của đàn ông nữa, cho dù là Bất Không rơi vào tay cô, cũng chỉ có một con đường chết.
Đời này, không biết có bao nhiêu ánh mắt đàn ông rơi lên người cô, yêu thương cô, lấy lòng cô, vung tiền như rác, chỉ vì làm cô cười, nhưng cô chỉ chờ một người đàn ông.
Cô chỉ hi vọng người đó nhìn cô lần nữa, như năm đó.
Thời gian như tên, bắn trúng ý chí phong phát, đại nghiệp ngàn năm, nhưng cuối cùng không chịu nhìn lên người cô lần nữa. Cô vì đại nghiệp của y tận tụy, thậm chí không tiếc khuất thân tới Biện Minh thám thính tin tức Đại Tống, liên lạc Triệu Duẫn Thăng, gián tiếp tham dự lần ý nghĩ sâu xa đó, ảnh hưởng lớn đến sự biến cung một thời Đại Tống và nước Hạ.
Sau khi trở về, cuối cùng cô ở lại bên cạnh y, gảy khúc giải sầu cho y, tiêu khiển phiền muộn cho y, làm nhạc lập quốc cho y, chỉ vì một câu nói của y:
- Vương giả chế lễ tác nhạc, đạo tại nghi dân.
Tới bây giờ khúc nhạc đã thành, chẳng lẽ khúc nhạc kết thì người hải đi? Nhưng Trương Diệu Ca sao cắt đứt quấn quýt si mê?
Vừa nghĩ tới đây, không kìm được lòng chua xót, không kìm được rơi lệ, không kìm được im lặng không nói. Nhưng cô vẫn phải mở lời, với vừa hé miệng, Nguyên Hạo đã nói:
- Địch Thanh, bản đồ của Hương Ba Lạp, chính trong hộp gỗ liêm.
Giọng nói Nguyên Hạo tuy yếu, nhưng kiên cường trong đó chưa bao giờ giảm. Năm ngón tay y vẫn đang co duỗi, y còn đang suy nghĩ sự tình.
Trương Diệu Ca nhìn năm ngón tay co duỗi đó, đột nhiên nghĩ rằng:
- Đời này của huynh ấy, có nửa phần thương nhớ đối với ta không?
Địch Thanh chưa động, chỉ là nhìn Nguyên Hạo nói:
- Tại sao?
Hắn hỏi Ngột Tốt, kỳ thực muốn hỏi tại sao Đan Đan trở thành thế này.
Nguyên Hạo chỉ nói:
- Không tại sao? Đây là lệnh! Ngươi lấy bản đồ đi đi, ta biết ngươi rất muốn tấm bản đồ này.
Địch Thanh vẫn chưa động, Trương Diệu Ca bên cạnh nói:
- Là Đan Đan tặng cho ngươi.
Ánh mắt Địch Thanh xoay nhìn hộp gỗ điêm đó, cuối cùng dời bước đi tới, lấy bản đồ ở tay.
Nguyên Hạo nói:
- Bây giờ ngươi và Đan Đan không nợ nhau?
Y không tin truyền thuyết đó, nhưng chuyện muội muội muốn làm, y phải làm được cho cô.
Phi Tuyết vẫn im lặng, nhưng trong mắt mơ hồ có ý bất an, cô giống như Đan Đan, thứ có thể nhận ra càng nhiều, nhưng rất ít nói ra.
Địch Thanh vốn muốn nói, ta nợ Đan Đan rất nhiều, nhưng liếc nhìn nụ cười trên giường, vẫn nói:
- Không sai, ta và cô ấy không nợ nhau nữa.
Nguyên Hạo cười, nụ cười làm động đau nhói ngực, hông. Ai cũng không biết, trong cơ thể y rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu tiềm lực kinh người:
- Nhưng ân oán của ngươi và ta rõ ràng còn phải kết thúc. Y ngồi ở đó, thần sắc tiêu điều, nhưng ánh mắt lại trở nên sắc bén như kim châm.
Địch Thanh ưỡn ngực, từng chữ nói:
- Ông nói không sai, nhiều huynh đệ ta chết vì ông như vậy, giữa ông và ta quả thật phải kết thúc rồi.
Nụ cười Nguyên Hạo trở nên có chút lạnh lẽo:
- Ngươi cho rằng ta bị thương rồi, thì ngươi có cơ hội?
Địch Thanh nói:
- Ông có bị thương không, nghĩ cũng không giống nhau. Ta có cơ hội không, có những lời này vẫn phải nói.
Cơ thể mềm mại của Trương Diệu Ca run rẩy, tựa như nghĩ tới cái gì, sắc mặt hơi thay đổi.
Mùi hương trong thất tựa như đều lạnh xuống.
Lạnh như băng!
Sát khí đã hiện...
Địch Thanh vẫn vì nguyên do của Dương Vũ Thường, không có nghĩ tới tình cảm của Đan Đan. Nhưng lúc hắn đối mặt với Nguyên Hạo, lập tức trở lại Địch Thanh trước đây. Hắn biết, lần này Đan Đan chết rồi, Nguyên Hạo cũng không được rồi, Nguyên Hạo tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Địch Thanh hắn. Hắn và Nguyên Hạo vẫn là người của hai thế giới.
Nguyên Hạo tuy không có mở lời, nhưng Địch Thanh đã hiểu tâm ý của Nguyên Hạo, Nguyên Hạo muốn Địch Thanh hắn chôn theo Đan Đan!
Cái ý niệm này người bình thường vốn cho là điên cuồng, nhưng đối với Nguyên Hạo mà nói, chỉ hơn bình thường mà thôi.
Nguyên Hạo dẫn hắn tới, không phải để Địch Thanh cưới Đan Đan, chẳng qua là muốn hắn cùng chết chung với Đan Đan!
Những chuyện này, Địch Thanh nghĩ rõ:
- Lúc này ta bị dược vật khống chế, hoàn toàn không thể phát động, với năng lực của Nguyên Hạo, cho dù sắp chết, muốn giết ta cũng không phải chuyện khó. Ta duy nhất có thể làm được chính là khóa Nguyên Hạo, để Phi Tuyết ra ngoài.
Hắn nghĩ tới đây, chỉ nhìn Phi Tuyết, rồi thu ánh mắt lại. Hắn không có để ý tới giây khắc đó, trong mắt Phi Tuyết lại có lớp khí mông lung, còn mang phần ý cảm động.
Nguyên Hạo nhìn Phi Tuyết, lại nhìn nhìn Địch Thanh, lẩm bẩm nói:
- Ngươi nói đúng, nói rất đúng.
Sắc mặt y đã xanh tới dọa người, nhưng khẩu khí càng thêm bình thản. Khẩu khí y tuy rất bình thản, nhưng sát khí trong đó làm người ta lạnh lòng. Giây khắc đó trong lòng y chỉ nghĩ, Đan Đan đi rồi, muội ấy vì ta mà đi, đời này của ta, ai cũng không nợ, chỉ nợ muội muội một cái mạng, không có cô ấy, đau khổ chính là ta. Ta không biết kiếp sau muội ấy có thể cùng Địch Thanh gặp nhau không, ta chỉ biết, muội ấy rất muốn ở bên Địch Thanh. Năng lực sót lại cuối cùng đời này của ta... chuyện cuối cùng có thể làm cho muội ấy, chính là để Địch Thanh chết cùng muội ấy.
Giây khắc đó, không có đại chí, giây khắc đó, vương đồ bá nghiệp đều thành tro.
Nguyên Hạo lạnh nhìn Địch Thanh, Địch Thanh cũng lạnh nhìn Nguyên Hạo...
Giữa bọn họ, vì có Đan Đan, cho nên mới vướng mắc, vì đã không còn Đan Đan mới trở nên đơn giản vô cùng.
Sát tâm Nguyên Hạo đã nổi lên, y biết mình không thuốc nào có thể cứu, Trương Diệu Ca tuy một câu không nói, nhưng y từ ánh mắt của Trương Diệu Ca, đã đọc được đáp án.
Nếu Một Tàng Ngộ Đạo hạ độc, thì thuốc độc nhất định độc chết người, nếu Một Tàng Ngộ Đại hạ độc Nguyên Hạo, thuốc độc nhất định muốn Nguyên Hạo y không thuốc nào có thể giải.
Nếu Trương Diệu Ca cũng bó tay, Nguyên Hạo y cũng không tìm được người thứ hai giải độc nữa.
Long bộ cửu vương, bát bộ mạnh nhất, Bàn Nhược Ngộ Đạo, trí tuệ vô song!
Trí tuệ của Bàn Nhược Vương này, nếu chết rồi đều làm người ta ca ngợi. Y sớm biết, Nguyên Hạo sẽ không tha cho y, gần đây Một Tàng Ngộ Đạo bộc lộ tài năng, Nguyên Hạo đã nổi lên sát tâm. Do đó cho dù y chết, cũng chết lẳng lặng, chết làm Nguyên Hạo bỏ cảnh giác.
Sau khi chết cho Nguyên Hạo một đòn chí mạng!
Vừa nghĩ tới đây, Nguyên Hạo ngược lại cười, trong nụ cười tràn ý đùa cợt. Y ho nhẹ một tiếng, lại ho ra một ngụm máu xanh, màu máu xanh xanh, mang sát khí lạnh lẽo thấu người.
- Diệu Ca, cô biết cửa sinh ở đâu?
Trương Diêu Ca ngẩn ra, nữa hồi lâu nói nói:
- Ta… biết...
- Vậy cô đi ra, chặn đứt tất cả lối ra chỗ này.
Nguyên Hạo thở dài một hơi, năm ngón tay lại bắt đầu ngoe nguẩy, y tuy không cung không tên, nhưng muốn giết người cũng không thành vấn đề.
- Hôm nay có thể cùng hai ngươi chết chung, lại cũng rất hay.
Trong mắt Nguyên hạo đã lộ ra ý lạnh như đóng băng:
- Địch Thanh, ngươi đừng vọng tưởng cứu được người khác, tất cả mọi chuyện, đều là ngươi và Phi Tuyết mà ra. Hôm nay... ngươi, ta... Phi Tuyết ba người nhất định phải chết ở đây cùng Đan Đan, để muội ấy không cô đơn, nhất định!
Trong giây khắc đó, nắm tay y thành quyền, trong thần sắc có ý kiên định nói không ra lời.
Y bị thương, y trúng độc, y hấp hối, nhưng y vẫn là Nguyên Hạo, Nguyên Hạo độc nhất vô nhị thiên hạ, vì y vẫn muốn bảo ai thì người đó phải chết, không được nghi ngờ.