-Ngươi nói sai rồi, theo ta lại thấy đây mới là ưu điểm của ta. Ta có thể cái gì cũng không có, nhưng không muốn không có tình cảm!
Ngón tay đang gõ nhịp của Nguyên Hạo dừng lại một chút, rồi lại linh động trở lại, trong đôi mắt đầy chí lớn của y lộ ra ý tán đồng hiếm có:
-Ngươi nói cũng đúng, tuy ta không đồng ý cách nói của ngươi, nhưng ta rất ngưỡng mộ sự ngay thẳng của ngươi. Ta kêu ngươi đến, quả thật muốn cùng ngươi nói ba việc.
Không đợi Địch Thanh trả lời, Nguyê Hạo đã nói luôn.
Y xưa nay là như vậy, y nói, đối phương chỉ có thể nghe, y biết Địch Thanh cũng nhất định sẽ nghe.
-Một tháng trước, ta đã hạ lệnh cho Không Tàng Ngộ Đạo, kêu hắn nội trong hai tháng phải bắt được ngươi, không tiếc bất cứ giá nào!
Nguyên Hạo bình tĩnh nói:
-Hắn là một nhân kiệt, sau khi ta hạ lệnh thì bắt đầu chuẩn bị toàn lực đối phó ngươi. Hắn quả thật là dùng một giá rất lớn để bắt được ngươi, hắn cũng luôn tìm hiểu về ngươi. Trận chiến tại thành Tế Yêu, thật ra quân Hạ ta vốn không bại. nếu luận về đại cục thì Trương Nguyên không tệ, nhưng nếu nói về liều mạng, hắn không bằng ngươi. Nhưng có đôi khi, liều mạng không phải lúc nào cũng gặp vận may.
Địch Thanh duy trì sự trầm mặc, đối với những sự việc đã xảy ra, hắn không muốn bình phẩm.
Nguyên Hạo lại nói:
-Nhưng Không Tàng Ngộ Đạo vì bắt ngươi, đã chia một nửa binh lực để đi thực hiện, hắn không quan tâm đến chiến cục, chỉ để ý đến hành tung của Quách Quỳ, hắn biết Quách Quỳ đến Tây Bắc, hắn biết mối quan hệ của ngươi và Quách Quỳ. Hắn tuy không thể hạ thủ với ngươi, nhưng hắn biết, chỉ cần Quách Quỳ gặp nạn, ngươi nhất định sẽ cứu.
Địch Thanh thầm kinh hãi trong lòng, không nghĩ trận ác chiến trước đó tại thành Tế Yêu, Nguyên Hạo đã sớm phái Không Tàng Ngộ Đạo chính là dùng trăm phương ngàn kế bắt hắn. Với năng lực và tâm cơ của Nguyên Hạo, nếu muốn toàn lực đối phó một người, hiển nhiên không phải chuyện khó.
Nguyên Hạo tiếp tục nói:
-Kết quả là, Không Tàng Ngộ Đạo đã để trống thành Cổ Dương, cuối cùng bị ngươi thấy được điểm này, một kích công phá. Thành Cổ Dương đã bị đốt như hiện tại, đại quân Tây Bắc của ta không có lương thảo, chỉ có thể tạm thời quay về.
Địch Thanh nghe đến đây, không biết là nên cảm thấy may mắn hay bất đắc dĩ. Hắn tuy anh minh cơ trí, nhưng không ngờ Không Tàng Ngộ Đạo lại điên cuồng đến thế. Hay có thể nói, là Nguyên Hạo điên cuồng!
Nguyên Hạo dám mang mười vạn đại quân đánh cược, cược dùng mười vạn đại quân để bắt một mình Địch Thanh hắn. Mười vạn đại quân tuy thua, nhưng Không Tàng Ngộ Đạo đã thắng, y đã hoàn thành mệnh lệnh mà Nguyên Hạo giao cho y. Chẳng trách đột hiên xuất hiện một đám quân Hạ điên cuồng tiến công về phía bá tánh như vậy, thì ra nơi đó có Quách Quỳ. Chẳng trách Không Tàng Ngộ Đạo cuồng dã như thế để bắt Quách Quỳ, bởi vì bọn họ đang đợi Địch Thanh.
Tất cả những điều đó, do đó mà có thể giải thích được. Tất cả những điều đó, chẳng qua là để bắt Địch Thanh hắn.
Hành động điên cuồng khó lí giải!
Địch Thanh cười khổ, hỏi:
-Ngươi dùng sự thắng thua của mười vạn đại quân, dùng vô số lương thảo của thành Cổ Dương, lại tìm đến Vệ Mộ Sơn Phong để lừa gạt ta, dùng Bát Nhã vương và Già Diệp vương ra tay, chính là vì muốn bắt ta đến đây nghe ngươi nói chuyện sao?
Hắn đương nhiên biết không phải đáp án này, nhưng Nguyên Hạo làm vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Chỉ vì Đan Đan thích hắn? Địch Thanh cảm thấy không phải vậy.
Trong mắt Nguyên Hạo đột nhiên biểu lộ sự ưu thương, nhưng chớp mắt đã biến mất, y nói nhược điểm lớn nhất của Địch Thanh là xử lí theo tình cảm, nhưng ưu điểm lớn nhất của y chính là không có tình cảm!
-Ngươi nói thiếu rồi, cái giá ta trả không phải chỉ có như vậy.
Nguyên Hạo lãnh đạm đáp:
-Ta còn trả giá bằng tính mạng của Trương Nguyên.
Địch Thanh rùng mình, một lát mới nói:
-Không phải là Quách Quỳ giết Trương Nguyên sao?
Nguyên Hạo đáp:
-Quách Quỳ của mười năm sau có lẽ sẽ thành Địch Thanh ngươi, nhưng trước mắt thì không được, giết Trương Nguyên là Không Tàng Ngộ Đạo…
Nhìn thấy sắc mặt chấn kinh của Địch Thanh, Nguyên Hạo thậm chí không biểu lộ chút gì nói:
- Không Tàng Ngộ Đạo giải thích với ta rằng xưa Kinh Kha hành thích Tần vương, lấy đầu của phản tướng Tần quốc Phiền Vu Kỳ tiến cống Tần vương, nay muốn bắt Địch Thanh ngươi, phải lấy đầu của tên phản đồ người Hán Trương Nguyên, nhất định có thể làm lơ là tính cảnh giác của ngươi.
Địch Thanh không nói gì, nhưng không thể không nói Không Tàng Ngộ Đạo tính thật không sai. Khi hắn thấy đầu Trương Nguyên, quả thật chấn động, trong lòng đối với lời của Vệ Mộ Sơn Phong cũng tin tưởng hơn nhiều.
Nhưng Trương Nguyên thì sao? Trước khi chết nghĩ gì? Có phải là không thể tin được bản thân mình đã hết lòng tận tuỵ bao năm vì Đại Hạ, chỉ vì lí do này mà mất đi tính mạng?
Nguyên Hạo như đang nhìn Địch Thanh, lại như đang trông về phía chân trời xa xôi, đột nhiên nói:
-Trên đời này, người ta muốn giết, trước giờ không bao giờ không giết được, ngươi là kẻ đối đầu với ta, Chủng Thế Hành là kẻ đối đầu với ta, Phạm Trọng Yêm là kẻ đối đầu với ta, Bàng Tịch nữa…cũng miễn cưỡng tính là một đối thủ. Tây Bắc có các ngươi, quả thật đã tạo thành trở ngại lớn đối với việc chiếm Quan Trung của ta, nhưng ta không phái người ám sát các ngươi. Bởi vì ta tôn trọng các ngươi. Một đối thủ tốt, đáng để ta trân trọng.
Địch Thanh có chút ngạc nhiên, trước giờ không nghĩ Nguyên Hạo lại có suy nghĩ như vậy.
-Ta cũng biết, rất nhiều lúc, giết chóc không phải là cách duy nhất giải quyết vấn đề, ta trước giờ không hy vọng giết các ngươi, các ngươi đều là kỳ tài hiếm có trong thiên hạ, ta muốn thống nhất thiên hạ, càng hy vọng các ngươi có thể giúp ta. Long bộ Cửu vương đã khuyết gần như toàn bộ, ta cần bổ sung một lực lượng mới.
Nguyên Hạo chuyển đề tài, ngừng lại nhìn Địch Thanh nói:
-Nếu ngươi có thể giúp ta, từ hôm nay trở đi ngươi có thể ngồi vào vị trí của Trương Nguyên. Đây là chuyện đầu tiên ta muốn nói với ngươi!
Ngôn từ Nguyên Hạo lãnh đạm, nhưng những lời nói ra, không ai có thể nghi ngờ.
Ánh chiều tà vẫn chưa hoàn toàn chìm về phía chân trời, những tia sáng tàn dư còn lưu lại trên người Địch Thanh, kéo dài bóng ra.
Bóng kia cũng chính là
Địch Thanh tuy suy yếu không có sức lực, nhưng lưng vẫn thẳng đứng. Nếu hắn đồng ý, đương nhiên có thể sống; nếu hắn đồng ý, tại Hạ quốc, chính là dưới một người trên vạn người; nếu hắn đồng ý, sẽ tốt hơn không đồng ý gấp vạn lần, nhưng hắn vẫn nói ba chữ:
-Không thể nào.
Mặt trời đã lặn hoàn toàn, toàn bộ Thiên Đô điện bị bao phủ trong màn đêm.
Không đèn, đêm mờ mịt.
Nguyên Hạo không có hạ lệnh đốt đèn, không ai dám tuỳ tiện hành động. Bóng người trong điện đã tối đi, chỉ có hai con ngươi phát sáng, cặp mắt đầy chí lớn, cặp mắt đầy quyết tuyệt.
Không có phẫn nộ, không có rống giận, sau một lúc lâu, Nguyên Hạo mới bình tĩnh đáp:
-Ngươi chắc biết tại sao đến hiện giờ cả người ngươi không có lực?
Không nghe thấy Địch Thanh đáp, Nguyên Hạo nói:
-Ngươi vẫn nhớ thung lũng Phi Long chứ?
Địch Thanh đương nhiên nhớ, sự tàn khốc, ác liệt của trận chiến đó, kiếp này của hắn luôn nhớ kĩ. Tình trạng thảm khốc xảy ra đêm hôm đó, đời này hắn khó quên được.
-Triệu Duẫn Thăng năm đó muốn đoạt lại thứ vốn thuộc về mình, đã đến đây gặp ta. Hắn nói đã tốn bao tâm sức, nghiên cứu ra một loại có thể mê hoặc tâm trí của người khác, chỉ cần uống vào, có thể để người khác làm theo sự chỉ thị của ta.
Địch Thanh nghĩ đến thảm cảnh năm đó của bá tánh, trong lòng thầm thấy rét lạnh.
Nguyên Hạo nói:
-Ta đã bị hắn làm dao động, do đó đã phái bọn người Thác Bạc Hành Lễ đến trung nguyên, mượn danh nghĩa của Di Lặc giáo, thử hiệu quả của thuốc.
Địch Thanh cắn răng:
-Ngươi vì thử kết quả của thuốc, mà để hơn ngàn bá tánh chết oan uổn?
Nguyên Hạo lãnh đạm cười:
-Quân vương trong lịch sử khai quốc, vì sự nghiệp thiên cổ, giết người vô số, hơn nghìn bá tánh hèn mọn có tính là gì? Trong thiên hạ có lẽ là có những người xem trọng đạo đức, nhưng nhất định là tồn tại người có năng lực, mạnh nuốt yếu, vốn là đạo lí tuần hoàn trong thiên hạ này, ngươi nếu có thể lấy tính mạng của hơn ngàn bá tánh này đổi lấy sự nhất thống thiên hạ, có lẽ là từ bi hơn nhiều so với những quân vương khai quốc khác.
Địch Thanh trợn mắt, nhất thời không biết trả lời thế nào.