Lộ Nhi hơi sợ hãi, nhưng bất luận thế nào, cũng không dễ dàng tha thứ cho người khác coi thường Địch Thanh, ngang đầu nói:
- Ta nói là sự thật, ta đã hai lần gặp qua Địch tướng quân. Thấy hắn trán có sẹo, hai má có hình xăm, thái dương đã bạc, mặc dù nhìn có tang thương nhưng ta biết hắn là nam nhân anh hùng tuấn lãng nhất thiên hạ. Ai hỏi ta đều nói như vậy!
Công tử trong mảnh vải nghe xong, lẩm bẩm nói:
- Nghe nàng ấy nói như vậy, xem ra thật sự đã gặp Địch Thanh. Không ngờ tóc mai Địch Thanh đã bạc, ta và hắn lại mấy năm chưa gặp.
Người hầu nói:
- Dạ vâng, Địch Thanh tang thương rất nhiều, có lẽ do gió bụi biên ải Tây Hạ mài mòn nhiều, làm người ta nhanh già một chút.
- Biên ải Tây Hạ không tốt, tại sao Địch Thanh luôn lưu luyến biên thùy?
Công tử đó lẩm bẩm tự nói, nghe bên ngoài mảnh vải bộ dạng muốn đánh nhau, cau mày nói:
- Bảo Giang lão kể tiếp đi.
Người hầu vừa nghe, giọng the thé kêu lên:
- Đừng ầm ĩ nữa, nếu không nghe thư, thì xin xuống lầu.
Mọi người đều nói:
- Phải đó, nghe thư nghe thư, không muốn nghe thì xuống đi.
Người đàn ông mặc áo dài đó thấy mọi người đều bất mãn với gã, hừ lạnh một tiếng, tự nói:
- Ta vẫn thật muốn nghe thử Địch Thanh có năng lực gì.
Giọng nói tuy không phục, nhưng cuối cùng không gây chuyện nữa. Người mù đó đã giảng hòa nói:
- Lộ Nhi, vậy con nói thử xem, câu thơ cuối cùng bài thơ này của ta là nói ai?
Lộ Nhi cũng không tranh cãi nữa, suy nghĩ hồi lâu mới nói:
- Người hiền mười năm dấn bước phong sương, chẳng phải là nói Phạm công sao? Nhưng cái này và sương khói có liên quan gì chứ?
Trên mặt người mù lộ ra phần hào quang, nói:
- Đúng vậy, ta nói chính là Phạm công. Phạm công mấy năm nay trấn thủ tây bắc, cùng với Địch tướng quân một văn một võ, hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh, quả thật là trụ cột vững vàng của tây bắc Đại Tống. Nghe nói Phạm công không những văn chương giỏi, còn là một tay chơi đàn rất hay. Nhưng cuộc đời đánh đàn, chỉ đánh một ca khúc, tên “Dấn bước phong sương” Phạm công thăng trầm mấy năm, trải bao phong sương nhưng nhưng không đổi khí tiết, lão hán ta chính là rất ngưỡng mộ.
Mọi người cũng đều lộ ra vẻ tán đồng, ngay cả người đàn ông mặc áo dài đó, lần này cũng không có nói gì.
Công tử trong mảnh vải nói:
- Phạm Trọng Yêm gần đây thế nào rồi?
Người hầu nói:
- Ông ấy và đám người Phú Bật, Hàn Kỳ, Hạ Tủng đều từ biên thùy triệu hồi về kinh thành, trước mắt đang chờ căn dặn của Thánh Thượng. Thật ra Thánh Thượng muốn biết Phạm Trọng Yêm, chuyện của Địch Thanh có thể tìm bọn họ hoặc tìm đám quân thần hỏi, hà tất ở đây nghe người ta thuyết thư chứ?
Công tử đó mỉm cười nói:
- Người ngoài nói có phần hơi thiên lệch, chỉ có lời nói của đám người này, lúc này mới có thể nói ra yêu thích của dân chúng. Trẫm kiên quyết thay đổi cải cách, đương nhiên phải bao gồm nghe ngôn luận nhiều phía, vậy mới có thể có quyết định.
Công tử đó không phải người ngoài, chính là Triệu Trinh Thiên tử đương triều Đại Tống.
Triệu Trinh đã từ lâu không còn ngây ngô bất lực của năm nào, thần sắc uy nghiêm vô cùng.
Người hầu chính là Diêm Sĩ Liêm thái giám đứng đầu trong cung, nghe vậy nói:
- Thánh Thượng anh minh.
Còn định nói thêm cái gì, Triệu Trinh đã nói:
- Nghe thư đi.
Diêm Sĩ Liêm lập tức khoanh tay ở bên cạnh, không nói nhiều nữa.
Người mù bên ngoài mảnh vải lúc này sớm đã nói tới chiến thắng An Viễn. Nói tới Địch Thanh liên tiếp chém hai tướng, bị quỷ kế của người Hạ làm bị thương rơi xuống ngựa. Mọi người đều lo lắng vạn phần, Lộ Nhi tiếp lời nói:
- Ông nội, Địch tướng quân trọng thương, vậy làm thế làm là tốt?
Người mù nói:
- Địch tướng quân trọng thương, được Phong trại chủ đoạt lại đưa về doanh trại. Người Hạ thấy thế rất vui mừng, đệ nhất cao thủ Dạ Xoa Bộ Ngôi Danh Hư vẫn ẩn núp trong Hạ doanh, Ngôi Danh Hư Dạ Xoa chạy tới khiêu chiến, nghĩ rằng chiếm được lợi thế, mắng chửi khiêu chiến trước doanh. Địch tướng quân mới về tới doanh, thì đã tỉnh lại, nghe có địch tới khiêu chiến, lập tức lên ngựa lần nữa, quát:
- Địch Thanh có thể chết, không thể không chiến.
Câu nói cuối cùng của người mù, xen lẫn tiếng đánh của lê hoa mộc, leng keng có lực. Mọi người nhiệt huyết dâng lên, đều nói:
- Địch tướng quân quả nhiên thật là anh hùng.
Triệu Trinh nghe xong, nhớ tới chuyện cũ năm đó, thổn thức nói:
- Cái tên Địch Thanh này, thật sự thay đổi rất nhiều.
Người mù ngoài mảnh vải nói:
- Địch tướng quân lúc đó trọng thương trên người, người khác đều đang lo lắng sống chết của Địch tướng quân. Nhưng Địch tướng quân nghe địch đến, thì phấn khởi tiếp tục ra chiến, ra trại chỉ một hiệp thì chém Ngôi Danh Hư, thét lệnh quân Tống phản kích. Lúc đó quân Tống trại An Viễn cảm thấy cả người tràn đầy dũng khí, lập tức cùng Địch tướng quân đuổi giết ra ngoài. Khí thế đó, như hồng thủy bạo phát, không ngờ lại đánh tan binh mã Đậu Duy Cát Thái úy Linh Châu. Địch tướng quân một ngựa xông lên trước, lại chém Đậu Duy Cát, binh sĩ dọc các bảo trại nghe vậy, đều chém giết theo. Trong nháy mắt tụ lại mấy vạn binh mã, thẳng giết tới Tam Xuyên Khẩu, thu lại phần đất mất của Đại Tống.
Người mù nói tới mức nước miếng văng tứ tung, người nghe mặt mày hớn hở, hãnh diện. Chỉ có người mặc áo dài cười lạnh nói:
- Địch Thanh trọng thương còn có thể đuổi ra mấy trăm dặm, có ai có thể tin chứ?
Người mù ngẩn ra, giây lát đứng lên nói:
- Lúc đó lão hán ở An Viễn, nghe nói chuyện này, làm sao có thể giả?
Người mù thuyết thư, đương nhiên cũng không tận tường. Sự thật Địch Thanh là làm bộ bị thương kéo dài thời gian chờ đợi cơ hội phản kích. Nhưng người mù cũng không biết chân tướng, vì để nói anh hùng của Địch Thanh, đương nhiên dứt khoát bảo Địch Thanh trọng thương phấn khởi phản kích lại. Nhưng người mù không cảm thấy có gì không đúng. Xưa nay thuyết thư, chỉ cầu lưu loát biến chuyển, chi tiết không cần đi sâu nghiên cứu kỹ. Lúc nãy Lộ Nhi và người mặc áo dài cãi nhau, người mù còn thầm trách cháu gái nhiều chuyện. Lúc này nghe người đó chất vấn đã nói rõ sựthật, không kìm được cả mặt đỏ bừng, gân xanh nổi rõ trên trán .
Người mặc áo dài đó cười lạnh nói:
- Cho dù lúc đó ông ở An Viễn, chẳng lẽ không thể nói dối gạt người. Dù sao ta không tin Địch Thanh lợi hại như vậy. Nếu thật gặp được hắn, ngược lại muốn đọ sức với hắn một chút.
Mọi người đều trợn mắt nhìn, nhưng thấy người đó hung bạo, không dám nói nhiều. Đột nhiên có người nói:
- Dựa chút bản lĩnh của ngươi, còn muốn tìm Địch đại ca đọ sức? Ta dưới tay Địch đại ca đi không được ba chiêu. Tào Anh, đến đây, đến đây, đến đây. Nếu ngươi có thể tiếp ta hơn ba chiêu, ta gọi ngươi tổ tông! Nếu ngươi tiếp không nổi, sớm cút con mẹ nó, đừng bịa đặt làm nhục người khác.
Mọi người đang giận dữ, thấy có người bước ra, không khỏi phấn chấn. Người đó lúc nãy vẫn lặng lẽ nghe thư ở một góc, người bên cạnh cũng không có để ý. Lúc này vươn người đứng dậy, mọi người mới phát hiện người này râu lổm chổm, hai tròng mắt sáng ngời, dù tiều tụy, nhưng đứng ở đó lại có ý cao ngạo không nói được.
Người mặc áo dài đó tên Tào Anh, nghe có người gọi ra tên của gã đã giật mình, quay đầu nhìn người đó, thần sắc hơi thay đổi. Mọi người cho rằng Tào Anh sẽbước lên giao đấu, không ngờ gã chỉ đạp chân, ảo nảo xuống lầu.
Triệu Trinh cách mảnh vải nhìn người đó khóe miệng mỉm cười trong thần sắc có phần xúc động, lẩm bẩm nói:
- Quách Quỳ không có làm nhục uy danh của Kỳ huynh.
Triệu Trinh đương nhiên nhận ra người đứng ra đó, thì ra người đó chính là Quách Quỳ đệ đệ của Quách Tuân.
Thời gian như mũi tên, thiếu niên hi hi ha ha năm đó, trải qua mạch chảy của thời gian, đau khổ tổn thương đã sớm trưởng thành hơn rất nhiều so với thiếu niên bình thường.
Những năm gần đây Quách Quỳ chuyên cần luyện võ kỹ, vô cùng khắc khổ, sớm tạo ra tên tuổi trong cấm quân, Tào Anh cũng là người trong cấm quân, thấy là Quách Quỳ tự biết không địch lại, lại biết người này được Thiên tử coi trọng, không thể đắc tội, chỉ có thể bỏ đi.
Mọi người thấy Quách Quỳ đuổi Tào Anh đi, vừa mừng vừa khâm phục, Lộ Nhi hé miệng cười:
- Mỗi lần có người nhục mạ Địch tướng quân, đều có người đứng ra bênh vực, xem ra công đạo tự trong lòng người. Vị công tử này, cao tính đại danh của ngài, không biết có thể nói cho chúng ta biết không?
Trong lòng Lộ Nhi lại thầm nghĩ: “Người này gọi Địch Thanh là Địch đại ca, xem ra rất thân với Địch Thanh. Sau khi biết tên của người này, nhất định tuyên dương cho y.”
Quách Quỳ do dự một chút, lắc đầu nói:
- Tại hạ vô danh tiểu tốt, gặp chuyện bất bình mà thôi. Ta còn có chuyện, cáo từ.
Y nói đi thì đi, thoắt cái xuống lầu, không biết đi đâu. Thật ra y biết dụng ý của Lộ Nhi, nhưng lòng nghĩ: Ta tuy tôn trọng Địch đại ca, nhưng ta là đệ đệ của Quách Tuân, tự có thể dựa vào hai bàn tay của mình làm ra khoảng trời, mới không nhục uy danh của đại ca. Nếu đã như vậy không cần mượn danh tiếng của Địch đại ca.”
Mọi người thổn thức một trận, lại tụm năm tụm ba bàn tán một hồi.
Triệu Trinh bảo Diêm Sĩ Văn cho Giang lão hán một trăm lượng, bảo ông ấy ở đây nói thêm mười ngày, không cần nói cho Triệu Trinh y nghe nữa.
Giang lão hán tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng điều kiện này không có lý nào từ chối, cùng với Lộ Nhi rất vui mừng đi. Triệu Trinh lại uống rượu, có cung nhân vội vã lên lầu, nói nhỏ vài câu với Diêm Sĩ Lương, Diêm Sĩ Lương nghe xong, nói với Triệu Trinh: