-Lẽ nào Phật tử đặt tất cả hy vọng chống đối với Nguyên Hạo lên Đại Tống sao?
Cốc Tư La cười cười, cảm khái nói:
-Lấy thế giao người, thế nghiêng thì cự tuyệt, lấy lợi giao người, lợi nghèo thì giải tán. Duy chỉ có thật lòng giúp nhau sẽ là đạo lý vĩnh cửu. Nguyên Hạo đánh không bại được ta, cố thi triển thủ đoạn lôi kéo, mấy lần muốn cùng ta liên minh thôn tính Đại Tống, nhưng lấy thế xưng hùng, rốt cuộc thất bại. Do đó ta tuyệt nhiên không kết minh với gã, chỉ cần chờ gã thất thế là tốt rồi. Đại Tống có cái nhìn thiển cận, lấy lợi giao người, bất luận đối với Khiết Đan hay nước Hạ đều muốn lấy lợi cầu hòa, không biết tham lam vô hạn. Văn thần Đại Tống đã an nhàn kiêu xa từ lâu rồi, chỉ lo hưởng thụ, thiếu đi chí tiến thủ, sớm muộn cũng vì lợi mà hòa, vì lợi mà ô nhục. Ta kết minh với Tống vốn không mấy hy vọng, nhưng lần này lại một lần nữa thể hiện ý tốt với triều Tống, chỉ vì một mình Địch Thanh. Nhưng liệu Địch Thanh có thể thao túng chủ ý của Triệu Trinh? Triệu Trinh liệu có quyết tâm chống lại căn bệnh ngạo mạn và thành kiến bao năm qua? Đều là không biết. Ta vì cầu cho người Tạng bình an, nhiều phúc, chỉ cần gián tiếp trong đó là được rồi, không cần gây chiến. Nếu có thể đúng như Địch Thanh nói, tấn công chiếm lại Sa Châu thì đã hoàn thành ý nguyện đầu tiên của ta, đó là kế sách tốt nhất. Nhưng ta chỉ sợ… Tống Thiên tử không quả quyết. Lần kết minh này cũng chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
Dứt lời, y thở dài rồi nhìn ra xa xa ngoài điện.
Không biết từ lúc nào mây đen kéo đến che hết bầu trời xanh thẳm. Bên ngoài điện tuyết rơi đầy, thì ra đông đến sớm, vạn vật bắt đầu ngủ đông.
Tuyết đang bay nhẹ nhàng tô điểm cho những cây thông xanh mướt. Địch Thanh cùng Vương Duy Nhất bước vào trong cung. Thấy Vương Duy Nhất rất thành thục đường đi trong cung, bất giác cảm thấy thật kỳ lạ.
Vương Duy Nhất đi trước dẫn đường, nói;
-Ta biết ngươi có rất nhiều vấn đề, nhưng mà hãy gặp Phú Bật trước rồi hãy nói. Mấy ngày nay Phú Bật lo lắng không yên, tóc đã bạc rất nhiều.
Dứt lời, khóe miệng y nở nụ cười.
Địch Thanh nén lại vẻ hoang mang, cùng Vương Duy Nhất đến trước một gian gác. Trong gian gác có một người đang ngồi, khuôn mặt trung hậu, mắt nhìn chăm chăm vào chén trà, cau mày, nghe thấy có tiếng bước chân vọng đến thì ngẩng đầu nhìn lên. Thấy là Địch Thanh, chân mày dãn ra, đúng dậy nghênh đón, nói:
-Địch Thanh, rốt cuộc là chuyện gì?
Người đó chính là Phú Bật.
Địch Thanh thấy Phú Bật không có chút gì là dáng vẻ của kẻ bị giam cầm, thật sự rất ngạc nhiên về cách xử xự của Cốc Tư La, cũng vội hỏ lại:
-- Phú đại nhân, ngài chịu khổ rồi.
Phú Bật cười đau khổ nói:
-Ta không có gì khổ cả, chỉ là sau cái đêm ngươi thoát ra, đột nhiên có binh sĩ tới nói ngươi quấy rầy lễ tế Thừa Thiên. Tán Phổ cho ta vào cung, ta không thể phản đối. Sau khi theo binh sĩ vào cung, Tán phổ gặp ta, nói ta không cần phải lo lắng, chỉ cần ngươi quay lại thì coi như không có chuyện gì. Ta không có chỗ nào để đi, cũng không có ai để nói chuyện, thật may có Vương thần y ở đây, an ủi ta nói là sẽ không có chuyện gì.
Địch Thanh thấy rất nhiều sự việc mà Phú Bật không biết rõ, liền đem những việc đã xảy ra nói qua cho hắn nghe.
Phú Bật nghe Địch Thanh mấy ngày qua có khá nhiều rối rắm, khi thì nhíu mày, khi thì trầm tư. Chờ Địch Thanh nói hết ý kiến xử lý của Cốc Tư La, Phú Bật phấn khởi, nhưng lại thấy có chút kỳ quái, không ngờ sự việc lại được giải quyết như thế. Tuy nhiên nói như vậy, ông cuối cùng cũng không thấy ô nhục sứ mệnh, thở ra một hơi dài rồi nói:
-Một khi đã như vậy, chúng ta hãy đợi chỉ ý của Thánh Thượng.
Địch Thanh chờ sau khi trấn an Phú Bật, lại nhờ Vương Duy Nhất chuyển lời tới đám người Hàn Tiếu, nói tất cả thuận lợi, chờ truyền lệnh sau. Lúc này mới kéo Vương Duy Nhất tới một nơi vắng vẻ, không chờ hắn mở lời, Vương Duy Nhất đã hỏi:
-Ta nhờ Quách Tuân đưa cho ngươi một phong thư, ngươi rốt cuộc có nhận được không?
Địch Thanh hơi ngạc nhiên trong giây lát nghĩ ra điều gì đó, thất thanh nói:
-Muốn tìm Hương Ba Lạp, buộc phải tìm Điệt Mã. Thì ra bức thư đó là của ngươi gửi cho ta?
Vương Duy Nhất kỳ quái nói;
-Đúng vậy, đương nhiên là thư của ta gửi cho ngươi, Quách Tuân không nói gì sao?
Địch Thanh trong lòng thấy chua chát, nhớ lại chuyện trước, chán nản nói:
-Khi đó việc quân khẩn cấp. Quách đại ca chỉ nhờ người đưa bức thư đó cho ta, nhưng không có giải thích gì thêm, cứ nghĩ là huynh ấy chờ sau chiến tranh sẽ nói rõ với ta, không ngờ là…
Vương Duy Nhất thở dài nói:
-Tướng quân khó tránh khỏi cái chết trong trận chiến. Quách Tuân tuy chết, nhưng đã khiến cho người trong thiên hạ ngưỡng mộ, không phụ cuộc đời. Một người có thể dũng cảm một đời như thế là đã vượt qua mong đợi của ta rồi.
Địch Thanh nghe trong giọng điệu của Vương Duy Nhất có chút xúc động, cũng có chút tiêu điều, dường như hào hứng mất hết, không kìm được hỏi lại:
-Vương thần y, vì sao ngươi lại tới nơi đây?
-Đừng gọi ta là thần y gì. Vương Duy Nhất khoát khoát tay, cười đau khổ nói:
-Ta tới vùng Tây tạng mới biết kẻ thần y ta cái gì cũng không thần. Trên đời này vốn có quá nhiều sự việc không thể tin nổi.
Vương Duy Nhất dứt lời, nhìn tuyết bay đầy trên bầu trời, chậm rãi nói:
-- Vì sao ta tới Tây tạng? Nói ra thì dài dòng lắm, Quách Tuân biết ta tới Tây tạng, muốn ta tiện thể việc giúp tìm hiểu sự tình Hương Ba Lạp.
Địch Thanh nghe tới chuyện cũ trong lòng lại thấy chua xót, lại cảm động, hồi lâu mới nói;
-Ta nợ Quách đại ca quá nhiều rồi.
Vương Duy Nhất cười cười, lại thở dài nói:
-Quách Tuân là người làm ơn không chờ báo đáp. Nợ hắn đâu chỉ có ngươi đâu? Thực ra ta tới Tây tạng có mấy lý do…
Không biết vì sao, Địch Thanh đột nhiên phát hiện trong mắt Vương Duy Nhất có vẻ bị sốc. Địch Thanh hơi run, mới ngừng hỏi. Nét mặt Vương Duy Nhất đã trở lại bình thường, thấp giọng nói:
-Một trong những lý do đó là, ta nhận lời mời của Tán Phổ nên mới đến thành Thanh đường.
Địch Thanh kinh ngạc không dứt hỏi:
-Cốc Tư La vì sao lại tìm ngươi tới vùng Tây Tạng? Y biết ngươi sao?
Trong lòng thầm nghĩ: “Đây chỉ là một trong những lý do, vậy lý do khác là gì?”