Mặt trời đỏ rực đã lên cao, trường đao đã rơi, dưới ánh vàng óng ánh, trên mũi đao đằng đằng sát khí. Vết cắt của đơn kiếm đã tạo ta một hình vòng cung lạnh như băng, đã rất khó khăn để cắt vào sau cổ Phi Tuyết.
Địch Thanh không muốn Phi Tuyết như thế, kinh hãi nói:
- Không.
Hắn gầm lên giận dữ, ra sức quay người, lấy thân mình che cho Phi Tuyết.
Đường đao của Vương Tắc vẫn không dừng, mặc kệ nhát đao kia chém là Phi Tuyết hay là Địch Thanh. Vương Tắc vẫn không hiểu, tại sao Phi Ưng coi trọng Phi Tuyết như vậy, nhưng lúc này Phi Ưng lại không có mặt, gã bất luận Phi Tuyết như thế nào, chỉ cần giết được Địch Thanh.
Đúng lúc này, trong không trung vang lên một tiếng cười, một vật sắc nhọn như băng đánh tới trước mặt Vương Tắc.
Vương Tắc kinh sợ, không kịp chém Địch Thanh nữa, vội lấy thanh đao chắn lại.
Một tiếng “Keng” vang lên, vật kia đâm trúng sống đao, tia lửa bắn ra tứ phía, rồi văng ra ngoài, cắm lên cành cây. Thì ra đó là một thanh Phi đao.
Vương Tắc không cần nhìn lại cũng cảm thấy luồng gió lạnh thấu xương chạy qua đỉnh đầu, gã vội rụt đầu lui đi nhanh. Đơn đao giữ lại mà lên.
Ba người Vương Tắc, Trương Hải, Quách Mạc Sơn năm đó đều là cấm quân, là thủ hạ của Quách Tuân. Nhưng ba người này đều gặp chuyện lạ, chỉ ở trong võ thuật thì mới tiến vùn vụt. Quách Mạc Sơn càng lĩnh ngộ rất nhiều, lúc này mới trở thành người đứng đầu trong số ba người. Vương Tắc ở trước mắt này võ công cao minh, hơn xa hẳn những đạo sĩ bình thường.
Vương Tắc trong thế Phi Đao sứt mẻ, thì phát hiện người đột kích từ trên cây phi xuống, lập tức vung đao phản kích. Vừa nghe tiếng “keng” vang lên, hai thanh đao chạm vào nhau, tia lửa bắn tứ phía.
Trong tia lửa chập chờn, Vương Tắc nghiêng người mà lên, lao thẳng vào Địch Thanh. Y đã thấy rõ người trên cây có dáng người gầy gầy, nhanh nhẹn, giống như một con dơi, trong tay cầm một thanh đơn đao lưỡi mỏng. Y không cần biết kẻ đánh lén kia là ai, chỉ muốn giết Địch Thanh trước rồi mới tính đến kẻ đó.
Trên cây người đó bất ngờ nhảy xuống ra tay tấn công Vương Tắc, nhưng lại bị Vương Tắc đỡ được. Vô cùng kinh ngạc, rồi rơi xuống phía sau Vương Tắc.
Vương Tắc phán đoán chính xác, lập tức nhảy tới trước mặt Địch Thanh. Không ngờ nhoáng một cái, một người đã chắn trước mặt Địch Thanh. Vương Tắc giận dữ, chém liền ba nhát vào vai, ngực, xương sườn kẻ đó. Y làm giả một động tác, chỉ chờ đối phương né tránh thì sẽ một đòn chí mạng.
Không ngờ người kia căn bản không nhìn mũi đao mà cứ thế xông lên.
Một tiếng “Phập” kêu lên, lưỡi kiếm đâm vào thịt, chém vào tay người kia. Không ngờ cánh tay người đó chuyển một cái, bóp chặt mũi đao, và mặt đối mặt với Vương Tắc
Vương Tắc nghe thấy âm thành của lưỡi đao rạch vào xương cốt, cũng nhìn thấy khuôn mặt tàn tro của gã đó mà thấy ớn lạnh sống lưng. Y chưa bao giờ nhìn thấy một kẻ không muốn sống như thế, cũng chưa từng trải qua cảnh tượng tương tự thế này. Không đợi phản ứng thì cảm thấy bụng nhói đau, mới phát hiện ra một dây bạc đã đâm vào bụng hắn, quấn quanh ruột y. Vương Tắc đau đớn, không kìm nén nổi gầm lên một tiếng, vung cùi trỏ đánh tới. Người đó xoắn cổ tay, lộn ra một vòng. Lúc rơi xuống đất nét mặt càng bụi hơn, nhưng trên dây bạc trong tay vẫn móc theo một đoạn ruột trắng hếu.
Vương Tắc lấy tay che bụng, lảo đảo lui xuống, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Lúc này Phi Ưng, Trương Hải cùng đuổi tới, thấy thế kinh hãi, vội giúp Vương Tắc nhìn về phía Địch Thanh. Nhìn thấy một loạt pháo hoa bắn lên trời, lấp lánh giữa không trung. Hai người đứng sóng vai, che trước mặt Địch Thanh
Địch Thanh thấy hai người kia đuổi tới, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Người tới chính là thủ hạ trong Thập sĩ của hắn. Người mặt xám như tro chính là người lãnh đạo của quân Tử phẫn- Lý Đinh, còn người nhảy từ trên cây xuống vốn là thủ lĩnh của quân sĩ Khấu binh - Trương Dương.
Trong lòng Phi Ưng thấy ớn lạnh, không hiểu vì sao thủ hạ Địch Thanh lại tìm đến đây. Địch Thanh dường như nhận ra sự hoang mang của Phi Ưng, thong thả nói:
- Người dám chắc rất lấy làm kỳ lạ là sao bọn họ lại tìm đến đây?
Phi Ưng không kìm chế nối, hỏi:
- Vì sao bọn chúng biết ngươi ở đây?
Địch Thanh thở gấp nói:
- Nếu như ngươi muốn giết ta thì cơ hội tốt nhất là ở trong chùa Thừa Thiên. Nhưng ngươi quá mức tham lam, chỉ mong muốn hoặc là có thể lợi dụng ta, do vậy mà đem ta tới đây. Nhưng khi ta bị nhốt trong chùa Thừa Thiên, huynh đệ của ta không nghe thấy tin tức của ta, đương nhiên sẽ biết ta xảy ra chuyện, làm sao có thể không đi tìm kiếm ta?
Phi Ưng lạnh lùng đáp:
- Nhưng căn phòng bí mật đó, ngoài ta ra, người khác không thể tìm thấy được.
Địch Thanh mỉm cười đáp:
- Không sai. Sự thật là bọn chúng không tìm thấy ta, nhưng nhất định canh giữ bên ngoài chùa Thừa Thiên để nghe ngóng tin tức. Ngươi cứu ta ra, chỉ cho rằng ta không thể chạy trốn nên không chú ý đến. Sau khi ta ra khỏi chùa đã để lại tín vật trên đường đi.
- Bởi vậy bọn họ phát hiện ra tín vật và có thể truy tìm tới?
Phi Ưng có chút giật mình, oán hận nói:
- Cho nên ngươi không sợ trở mặt với ta? Nhưng ngươi chưa từng nghĩ đến liệu chúng có đến kịp thời hay không sao?
Địch Thanh từng chữ, từng chữ một đáp:
- Ta tin bọn họ!
Ánh sáng của pháo hoa trên bầu trời chiếu xuống, chiếu vào đám người Địch Thanh, ấm áp như sự tin cậy của tình huynh đệ.
Bả vai Lý Đinh vẫn đang chảy máu, sắc mặt càng xám lại, nhưng sống lưng thẳng đuột. Anh ta xưa nay đánh trận không quản mạng sống, nhưng cũng vì không màng đến tính mạng mà anh ta mới có thể sống sót sau mỗi lần. Vương Tắc mạnh hơn anh ta, nhưng đã bị anh ta làm trọng thương.
Trương Dương đứng đó, vẫn còn giống như nhẹ bay chưa hề phân lượng. Nhưng trên nét mặt hiện rõ vẻ đoạn tuyệt, nặng hơn cả núi. Ai nhìn vào cũng nhận ra, vì Địch Thanh, anh ta không tiếc tính mạng.
Phi Ưng coi thường thiên hạ, hống hách ngang ngược, xưa nay luôn coi thường người khác. Lúc này Địch Thanh không thể đứng lên được, Lý Đinh bị thương, Trương Dương thì gầy còm. Gã vốn không để ý, nhưng thấy ba người này thần sắc kiên định nên lúc này không thể tiến lên.
Một lúc lâu sau, Phi Ưng mới cười lạnh lùng nói:
- Địch Thanh, bọn chúng cho dù tìm đến thì cũng có thể thế nào được đây? Chỉ dựa vào hai người này, ngươi cho rằng có thể ngăn ta giết ngươi sao?
Địch Thanh cắn răng đứng lên, cùng Lý Đinh, Trương Dương đứng sóng vai nhau, chậm rãi nói:
- Không phải hai người, mà là ba người.
Phi Ưng nháy mắt với Trương Hải, ra hiệu cho Trương Hải đảm nhiệm Hai người Lý Đinh và Trương Dương, còn gã dùng toàn lực để giết Địch Thanh. Thấy Trương Hải gật đầu, Phi Ưng khom người xuống, đằng đằng sát khí, không đợi hành động. Rồi đột nhiên gã nhìn về hướng Tây bắc, thấy một người bước chân nhẹ như báo đi tới, đã cách mọi người không còn xa nữa. Thấy Phi Ưng nhìn lại, liền nói:
- Không phải ba người, mà là bốn người.
Người đó lưng đeo thanh kiếm dài, thân hình cũng như cây kiếm, chỉ trong giây lát đã đứng bên cạnh Địch Thanh, đó chính là Qua Binh.
Phi Ưng hơi ớn lạnh, không nghĩ là bang thủ của Địch Thanh đến nhanh như vậy, gã ngầm nhíu mày. Bất chợt phía sau gã không xa có vài động tĩnh. Quay đầu nhìn lại thì thấy một người đứng trên tảng đá lớn từ lúc nào, hai tay chụp xuống, trợn trừng mắt nhìn hắn noi:
- Không phải bốn người, mà là năm người.
Người đó chính là Bạo Chiến, là thủ lĩnh của quân sĩ Dũng Lực.
Tiếng của Bạo Chiến vừa dứt, lại một người nữa cười nói:
- Không phải năm, mà là sáu người.
Một người nữa ở phía sau tảng đá mà Bạo Chiến đứng lắc mình xuất hiện, nét mặt tươi cười, đó là Hàn Tiếu.
Phi Ưng nheo nheo mắt, không ngờ chỉ trong giây lát mà Địch Thanh có hơn năm trợ thủ tới. Năm người này xem ra đều phi thường, và có thể vì Đại Thanh mà không tiếc thân mình, khiến gã muốn lấy mạng Địch Thanh cũng không phải là chuyện dễ.
Hàn Tiếu không để ý tới Phi Ưng, từ xa xa hướng về phía Địch Thanh nói:
- Địch tướng quân, năm bộ Tử Phẫn, Hãm Trận, Dũng Lực, Khấu Binh, Đãi Mệnh và những người còn lại lập tức sẽ tới, chờ lệnh tướng quân.
Phi Ưng đảo mắt, ngạo nghễ cười nói:
- Ngươi chớ lớn tiếng khinh người, phô trương thanh thế. Ta nghĩ…các ngươi sẽ không còn ai đến nữa đâu.
Gã biết là đã trúng quỷ kế của Địch Thanh, hóa ra Địch Thanh ban nãy giải thích cho gã, không chỉ là để kéo dài thời gian, đợi người kéo đến đông đủ mà thôi. Phi Ưng dự tính thực lực của năm người này, cảm nhận thấy Hàn Tiếu là người yếu nhất. Lúc này Địch Thanh căn bản không thể ra tay, gã và Trương Hải kết hợp, chỉ cần đánh bại bốn người Lý Đinh thì có thể giết được Địch Thanh. Gã và Địch Thanh đã trở mặt, càng kị bị Địch Thanh báo thù. Có cơ hội này, đương nhiên không chịu dễ dàng bỏ qua.
Hàn Tiếu khẽ mỉm cười, bước ra hai bước, chìa tay lấy từ trong ngực ra một ống trúc nói:
- Chỉ cần năm người chúng ta, muốn giết ngươi không phải là chuyện khó.
Phi Ưng cười lạnh nhạt, không đợi nhiều lời, Hàn Tiếu đã giương ống trúc trong tay lên nói:
- Phi Ưng, ngươi biết trong tay ta đang cầm cái gì không?