- Chuyện phản quân các ngươi bại, Bộ đầu Diệp Tri Thu dốc toàn lực truy nã bọn ngươi. Ngươi và đám người Vương Tắc, Trương Hải chuyển hoạt động chỗ tối. Nhưng ngươi vẫn không chịu tháo bỏ mặt nạ, chính là sợ ta biết người là Quách Mạc Sơn, gây chú ý của Diệp bộ đầu, bất lợi cho ngươi hành sự. Ngươi có dã tâm, biết Hương Ba Lạp có sức mạnh thần kỳ, lúc này mới cố ý đi Hương Ba Lạp. Nhưng Hương Ba Lạp ở Sa Châu gần Đôn Hoàng, được trọng binh Nguyên Hạo canh giữ. Không nói ngươi tìm được, cho dù tiếp cận cũng không thể. Do đó ngươi thu phục Thạch Đà, thừa cơ hội đối phó Nguyên Hạo. Ngươi đương nhiên biết, muốn đi Hương Ba Lạp, nhất định phải loại bỏ Nguyên Hạo. Ngươi liên hệ Dã Lợi Vượng Vinh, gạt ta nói muốn báo thù cho Quách đại ca, dựng kế ám sát Nguyên Hạo! Nhưng ngươi không ngờ tới, Nguyên Hạo mạnh hơn ngươi nghĩ nhiều. Có thể bình định tạo phản, làm ngươi không công mà lui. Ngươi luôn miệng nói có thể đi Hương Ba Lạp, ngươi hoàn toàn không thể tiếp cận Hương Ba Lạp, ngươi có năng lực gì dẫn ta đi chứ?
Phi Ưng chậm rãi gật đầu, lẩm bẩm nói:
- Địch Thanh, ta luôn đánh giá thấp ngươi, không ngờ ngươi biết nhiều hơn rất nhiều hơn ta nghĩ.
- Ta còn biết nhiều chuyện hơn, ngươi muốn nghe thử không.
Ánh mắt Phi Ưng phát lãnh, âm trầm nói:
- Ngươi còn biết gì?
Địch Thanh cắn răng nói:
- Ta còn biết, ngươi từ lâu đã muốn giết ta.
Phi Ưng tràn đầy kinh ngạc ha hả cười lớn:
- Ta muốn giết ngươi, sớm đã động thủ rồi, cần gì phải đợi tới bây giờ chứ? Địch Thanh, ngươi tuy không tệ, nhưng thật sự cho rằng vô địch thiên hạ sao?
Địch Thanh đột nhiên sờ tay vào ngực lấy ra một lệnh bài sáng bóng đưa cho Phi Ưng nói:
- Ngươi nhận ra lệnh bài này không?
Lệnh bài đó là chế tạo bằng đồng thau, chính giữa màu bạc, mà trong màu bạc lại vẽ ba vòng tròn nhỏ.
Ánh mắt Phi Ưng lóe lên, cố làm ra vẽ bình tĩnh, thầm nghĩ:
- Đây là cái gì?
Địch Thanh bình tĩnh nói:
- Đây là lệnh bài của giáo đồ Di Lặc. Lúc nãy ta đã nói qua, bái giáo Di Lặc đều bí mật tu luyện cái gọi là Ngũ long, giọt lệ đắng trải qua. Mà tấm lệnh bài này, cũng tên Tích Lệ Lệnh.
Phi Ưng buông bàn tay, dường như không có chuyện gì:
- Cái này có liên quan gì với ta chứ?
Địch Thanh lại nói:
- Lúc trước ta phụng chỉ hồi kinh, từng gặp Điện trung thừa Bao Chửng. Hắn ta phụ trách chuyện điều tra Nhâm Biện Phần Châu cấu kết giáo đồ Di Lặc, lại bị giáo đồ Di Lặc đuổi giết. Ta vốn bắt được đám người Xa quản gia, nhưng có người xông ra, giết người bịt miệng, còn muốn ám sát ta. Mà trước đây, túi của ta đã từng bị có người đụng tới. Ta từng suy nghĩ hàng trăm lần không có lời giải đáp, không rõ cao thủ như vậy muốn lục lọi gì từ túi của ta. Bây giờ cuối cùng đã nghĩ thông, người đó muốn tìm Ngũ long từ túi của ta.
Hai hàng chân mày Phi Ưng dựng lên, chỉ hừ lạnh một tiếng, không cũng nhiều lời.
Địch Thanh tiếp tục nói:
- Người đó cải trang thành tiểu nhị, võ công cao minh. Ta trái lo phải nghĩ, cảm thấy người đó nếu không phải Quách Mạc Sơn, nhất định chính là một trong hai người Trương Hải, Vương Tắc. Các ngươi mưu đồ Ngũ long của ta, không cần hỏi, cũng là có liên quan với muốn đi Hương Ba Lạp. Nếu đã như vậy, ngươi nói lệnh bài này có phải liên quan với ngươi không?
Phi Ưng con mắt dò xét, thở dài nói:
- Đây có lẽ là thủ hạ ta vô tình gây nên, ta không hề biết.
Địch Thanh ánh mắt như đao, nhìn vào mặt Phi Ưng nói:
- Có lẽ lần đó giết ta không liên quan với ngươi? Nhưng ta mất tích ở Thừa Thiên Tự, tăng Phiên tuân lệnh Cốc Tư La, nhất định giữ kín không nói ra chuyện này. Cho dù thủ hạ của ngươi cũng không thể tìm được ta, ngươi dựa vào cái gì từ miệng nha dịch thì biết được tung tích của ta? Giải thích duy nhất chính là, lúc đó ngươi ở trong Thừa Thiên Tự, hơn nữa chính là trên xà ngang trong miếu.
Phi Ưng liếc nhìn Phi Tuyết, ngửa mặt lên trời cười ha hả, trên lưng bàn nắm tay đã nổi gân xanh.
Địch Thanh thở một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng hạ một kết luận, nói:
- Bây giờ ta có thể kết luận, mua chuộc Hạp Chiên phản bội Cốc Tư La chính là ngươi. Người làm nổ phá hủy dàn tế Thừa Thiên cũng là ngươi! Sau khi bùng nổ, thích khách từ dưới xà ngang nhảy xuống trong khói mù mịt đâm ta một kiếm chắc chắn là thủ hạ của ngươi và cũng chính là tiểu nhị lúc trước muốn giết ta. Mà người cứu đi thích khách đó, không cần nói, chính là cấm quân năm xưa, Phi Ưng ngươi, là Quách Mạc Sơn, đạo tặc Thiểm Tây sau này.
Địch Thanh một mạch nói ra những cái này, hơi có thở hổn hển nhưng vẫn ngồi thẳng người trên xe ngựa không có chút ý sợ sệt Phi Ưng.
Phi Ưng lặng lẽ nhìn kỹ Địch Thanh thật lâu, lúc này mới vỗ tay khen ngợi nói:
- Những chuyện này, nếu không phải chính miệng Phi Tuyết nói với ngươi, vậy ngươi thật sự quá thông mình rồi.
Địch Thanh khẽ mỉm cười:
- Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt. Quách Mạc Sơn, ngươi gạt được ta một lúc, nhưng không gạt nổi ta cả đời.
Phi Ưng nhẹ nói:
- Nhưng ngươi vẫn giả heo ăn thịt hổ, vốn không cần nói ra những cái này. Ngươi cố ý nói ra những cái này, thật ra không phải nói cho ta nghe.
- Ngươi vạch trần lai lịch của ta, thật ra chỉ muốn để Phi Tuyết biết rõ bộ mặt ta, để Phi Tuyết rời khỏi ta mà thôi!
Địch Thanh cũng không phủ nhận, quay lại nhìn Phi Tuyết:
- Đúng vậy, ta chính là nói cho cô biết, Phi Ưng không phải là một người đáng tin cậy.
Phi Ưng đột nhiên cất tiếng cười to, sau khi tiếng cười dứt mới nói:
- Đáng tiếc, tâm cơ của ngươi dùng sai chỗ rồi. Ngươi hoàn toàn không biết quan hệ của Phi Tuyết và ta. Cô ấy sao có thể vì mấy câu nói của ngươi mà bỏ đi theo ngươi?
Địch Thanh chỉ nhìn Phi Tuyết, trong thần sắc tràn đầy hy vọng. Hắn chính như lời Phi Ưng, không muốn Phi Tuyết theo Phi Ưng nữa, do vậy mới vạch trần lai lịch của Phi Ưng. Nhưng thấy Phi Ưng tự tin đắc ý, nhất thời cũng không còn cách nào xác định dụng ý của Phi Tuyết.
Cuối cùng Phi Tuyết mở miệng, ngôn ngữ thản nhiên:
- Vậy cũng không chắc.
Phi Ưng ngạc nhiên, khàn giọng nói:
- Cô đừng quên ước hẹn của cô và ta!
Phi Tuyết nhìn qua Địch Thanh, trong đôi mắt hắc bạch phân minh lại là sương mù mông lung:
- Trong lòng ngươi đã có sát khí, Địch Thanh nói ra bí mật của ngươi, ngươi nhất định phải giết hắn?
Phi Ưng buông tiếng cười dài, tiếng cười chưa dứt, cách đó không xa đã đi ra hai người. Một người cụt cánh tay, trên mặt giống như lửa cháy, đỏ một khói đen một khối. Người còn lại là người què chân, lúc đi đường, một vai cao một vai thấp.
Hai người đó đi tới bên cạnh Phi Ưng, sóng vai đứng, rõ ràng là thủ hạ của Phi Ưng.
Địch Thanh chỉ là nhìn người như lửa đốt trên mặt, hỏi:
- Vương Tắc?
Lúc hắn ở sa mạc, từng gặp qua người này. Người đó nhìn Địch Thanh tràn đầy oán độc, cắn răng nói:
- Phải!
Địch Thanh chậm rãi nói:
- Vương Tắc, lúc ngươi cải trang thành tiểu nhị ám sát ta và Bao Chửng. Sau đó tới sa mạc, ta luôn cảm thấy ngươi có chút quen, nhưng ngươi làm ra vẻ không quen ta, tâm cơ có thể nói thâm trầm. Nhưng ngươi cẩn thận mấy lần cũng sai sót, quên che dấu bộ mặt thật. Sau khi ta biết ngươi là Vương Tắc, tất nhiên biết được Phi Ưng là Quách Mạc Sơn.
Trong lòng Phi Ưng run sợ, không ngờ Địch Thanh lại cố chấp moi ra lai lịch của y như vậy
Vương Tắc oán hận nói:
- Có thâm sâu hơn cũng không sánh bằng ngươi. Địch Thanh, mối thù cụt cánh tay, hôm nay ngươi chỉ có dùng mạng để trả.
Địch Thanh đối mặt ba người, nhưng vẫn là thần sắc tự nhiên:
- Vương Tắc, ngươi giả vờ hợp mưu với ta, đâm Chiên Hổ bị thương, vùi ta vào bất nghĩa, hết thảy tất cả, chỉ là ngươi gây tội tự chuốc lấy.
Phi Ưng nhướng mày, trong mắt sát khí đã hiện lên:
- Địch Thanh, ngươi là người thông mình, lại làm chuyện không thông minh. Nếu ngươi không vạch trần lai lịch của ta, ta và ngươi còn có thể hợp tác. Nhưng tới bây giờ, ngươi chỉ có một con đường có thể đi!
Địch Thanh cười cười, xoay lại Phi Tuyết nói:
- Nếu ta chỉ còn lại một con đường, cô có thể đi cùng ta không?
Phi Tuyết đang nghe vẫn lãnh đạm như trước, giống như người ngoài cuộc. Nghe vậy cũng cười, nàng bỗng nhiên cười, như xuân về hoa nở, trăm hoa kiều diễm. Nàng bình tĩnh mà lại kiên quyết nói:
- Ta và ngươi cùng một đường!
Địch Thanh tinh thần chấn động, tự nghĩ một hồi nói chuyện lúc nãy cuối cùng có tác dụng rồi. Phi Ưng đã biến sắc mặt, hừ lạnh nói:
- Địch Thanh, ngươi tự tìm đường chết... chẳng lẽ còn muốn người bên cạnh chôn theo sao?