- Mỗi người đều có nhược điểm, có người si, có người tham, có người dễ giận. Cốc Tư La chính là có một loại năng lực, là mở rộng vô hạn khuyết điểm của con người. Nhược điểm của ngươi...
Phi Tuyết do dự một hồi, cuối cùng không có nói tiếp.
Địch Thanh thầm nghĩ
“ Chắc chắn Phi Tuyết muốn nói nhược điểm của ta chính là Vũ Thường. Cốc Tư La dùng chú ngữ để kích phát chuyện cũ đau buồn của ta... Chẳng trách ta hai lần gặp Cốc Tư La thì đều nghĩ tới Vũ Thường,không thể tự thoát ra được. Nhưng nếu ta không có nhược điểm này, cuộc đời này còn có ý nghĩ gì?”
Địch Thanh nghe Phi Tuyết kể rõ Ý mật, mơ hồ nghĩ tới chuyện gì, nhất thời không thể khẳng định.
Phi Tuyết đã nói:
- Năm đó hai tên tham lam vô lại đó muốn lấy đồ của ta, ta chỉ là cho lòng tham của bọn họ bành trướng ra, bọn họ không thể chịu được, mới phát điên mà thôi.
Địch Thanh hơi chấn động, ít nhiều hiểu được tại sao Phi Tuyết nhắc tới Tam mật bên Tây Tạng. Chẳng lẽ cô gái này lại có bản lĩnh giống như Cốc Tư La, không kìm được hỏi:
- Lòng tham bành trướng vô vạn, cũng sẽ phát điên sao?
Phi Tuyết thản nhiên nói:
- Cái này kỳ lạ lắm sao? Chẳng lẽ ngươi chưa thấy rất nhiều người vì quyền lực tiền tài, người thân cũng không nhận (lục thân bao gồm: bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận), cái đó và điên cuồng có gì khác biệt?
Địch Thanh cười khổ, nhưng lại cảm thấy Phi Tuyết nói cũng có lý. Phi Tuyết lại nói:
- Trên đời này có người bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý. Có người bị vẻ bề ngoài che mắt, không thấy rừng rậm, tâm niệm quá đơn giản. Hành động của mỗi người khác biệt vạn lần ở chỗ vận mệnh dẫn đến thành công. Nhưng thành công hay không, càng được quyết định bởi ý chí mạnh yếu. Vì có những người ý chí mạnh, thậm chí có thể ảnh hưởng hành động của người khác. Như nói Cốc Tư La, lão chỉ cần một tiếng quát, không dựa võ lực, thì có thể làm trăm ngàn người Tạng sống chết có nhau. Có những người ý chí không kiên định, thì dễ bị người khác chi phối, ví dụ như Thiên tử Đại Tống Triệu Trinh.
Lần đầu tiên Địch Thanh nghe người ta đánh giá thiên tử như vậy, nhất thời không biết nói gì, nhưng trong lòng hắn cũng nghĩ như Phi Tuyết. Tuy hắn và Triệu Trinh xem là thân mật, nhưng mấy năm nay không gặp, cách xa, ngược lại có thể nhìn thấy rõ tất cả.
Triệu Trinh năm đó ý chí hăng hái, muốn học theo Đường Tông Tống tổ, khai sáng một sự nghiệp to lớn, nhưng lại không quyết đoán thay đổi gia pháp tổ tông, rõ là người vô dụng, thiếu sự kiên định, dễ bị văn thần Lưỡng Phủ chi phối. Đại Tống thất bại thảm hại ở Tam Xuyên Khẩu, Hảo Thủy Xuyên, cố nhiên có quá nhiều nguyên do. Nhưng Triệu Trinh không biết cách dùng người, không thể thoái thác trách nhiệm.
Không nghĩ về Triệu Trinh nữa, Địch Thanh hỏi lại:
- Cô làm thế nào khiếnlòng tham vô hạn của bọn chúng bành trướng chứ?
Phi Tuyết im lặng sau hồi lâu mới nói:
- Ngươi đang mang Ngũ long, phải không?
Địch Thanh hơi chấn động, liền thoáng gật đầu:
- Phải!
Phi Tuyết chậm rãi nói:
- Từ sau khi ngươi có được Ngũ long, thì có một sức mạnh thần kỳ, đúng không?
Địch Thanh tay chân đều có chút đổ mồ hôi, run giọng nói:
- Phải.
Hắn đã cảm thấy Phi Tuyết muốn nói cho mình biết một bí mật liên quan đến bản thân. Không kìm được sự khẩn trương, thoe hắn thấy, Phi Tuyết phải biết rất rõ bí mật của Hương Ba Lạp hơn hẳn tất cả mọi người.
Phi Tuyết dường như suy nghĩ điều gì, rất lâu mới nói:
- Kỳ thật chính xác mà nói, Ngũ long không hề cho ngươi sức mạnh thần kỳ gì nhiều, nó chỉ là khai thác và phát huy một loại năng lực dồi dào của chính bản thân ngươi. Theo lý mà nói, tham cũng là một loại năng lực, đương nhiên có thể phát huy tăng thêm.
Địch Thanh nghe giận líu lưỡi, lần đầu tiên nghe có người giải thích Ngũ long như vậy, nhất thời khó mà chấp nhận. Phi Tuyết dường như nhận ra vẻ khó hiểu của Địch Thanh, thản nhiên nói:
- Ngươi từng nghe nói qua một thuyết Lục thần thông của Phật giáo chưa?
Địch Thanh lắc đầu, không đợi nói nhiều, Phi Tuyết dường như đã nhìn thấy, nói:
- Lục thần thông chính là Lục thông, là chỉ sáu loại năng lực vượt trội tự do không chướng ngại gồm phân thân cảnh thông, thiên nhãn thông, thiên nhĩ thông, tha tâm thông, túc mệnh thông, lậu tận thông. Người thế gian đa phần nhận thức vô căn cứ, nhưng chỉ có người đại trí tuệ chân chính mới có thể tu được. Theo ta biết, Cốc Tư La có năng lực tha tâm thông. Ngươi có Ngũ long, trong truyền thuyết... đó là thần vật có thể mở ra lục thần thông của con người.
Địch Thanh đột nhiên muốn hỏi Phi Tuyết có loại năng lực này không, vì hắn luôn cảm thấy thiếu nữ trầm lặng ít nói này, hình như có đôi mắt thấu hiểu tình đời. Nhưng cuối cùng hắn kiềm chế, hắn quen biết Phi Tuyết tới nay, lần đầu tiên nghe Phi Tuyết nói chuyện nhiều như vậy, trong lòng ngược lại có cảm giác kỳ lạ.
Phi Tuyết ngừng lại hồi lâu mới nói:
- Ngươi nhất định muốn hỏi ta có loại năng lực này không?
Địch Thanh chấn động, thất thanh nói:
- Làm sao cô biết?
Phi Tuyết từng chữ nói:
- Ta biết!
Trong giọng nói của nàng có loại sức mạnh vô cùng đáng tin, làm người ta không thể không tin.
Tâm tư Địch Thanh như tê dại, đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện cũ. Hắn nhớ Cát Chấn Viễn từng nói, lúc Phi Tuyết ở trại Bình Viễn, tuy trong xe ngựa, nhưng lại biết Địch Thanh hắn bị thương. đã từng vào kinh thành. Phi Tuyết tuy là người ngoài cuộc, nhưng khuyên Triệu Trinh bảo Địch Thanh đi tây bắc. Hai chuyện này tuy nhỏ, nhưng bây giờ ngẫm nghĩ, tràn đầy kỳ lạ.
Thì ra Phi Tuyết thật sự có một loại thần thông? Thần thông có thể biết người khác suy nghĩ gì?
Bốn vách tường yên tĩnh, Địch Thanh ngồi yên ở đó thật lâu, đột nhiên rung giọng nói:
- Phi Tuyết, ta có thể cầu xin cô một chuyện không...
Phi Tuyết sau hồi lâu mới nói:
- Ngươi muốn hỏi chuyện của Hương Ba Lạp phải không?
Địch Thanh bị Phi Tuyết đoán trúng tâm sự, không khỏi chấn động, khàn giọng nói:
- Ta xin cô nói cho ta biết, truyền thuyết về Hương Ba Lạp ... là có thật không, nó thật có thể... Hắn khẩn trương vô cùng, lúc hỏi, quả tim gần như ngừng đập. Hắn sợ Phi Tuyết không nói, lại sợ Phi Tuyết nói, sẽ càng làm hắn thất vọng!
Bóng tối vô biên, tĩnh lặng như chết, dường như có thời gian trăm năm dài dằng dặc trôi qua một cách vô ích, Địch Thanh mới nghe Phi Tuyết nói:
- Là thật, nó thật sự có thể cứu được người mà ngươi yêu thương nhất!
Lúc Địch Thanh nghe được câu nói này, huyết dịch toàn thân giống như tuôn chảy, trái tim vui mừng gần như muốn nổ tung ra. Hắn tin Phi Tuyết! tin vô điều kiện. Nhưng trong nháy mắt hắn nghĩ tới một vấn đề quan trọng khác, có chút lo lắng hỏi:
- Phi Tuyết, vậy cô... có thể dẫn ta đi Hương Ba Lạp không?
Trong mật thất, bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, Địch Thanh dường như nghe được tiếng trái tim đập của mình, một tiếng thở dài ra, Phi Tuyết đạm mạc nói:
- Bây giờ ngươi có thể còn sống ra ngoài được không còn chưa biết... cần gì nghĩ nhiều như vậy chứ?
Địch Thanh cảm giác bị một chậu nước lạnh dội vào, cả người lạnh thấu! Phi Tuyết nói không sai, hắn và Phi Tuyết bị nhốt ở đây, Cốc Tư La không cần giết hắn, chỉ cần bỏ mặc không hỏi, hắn và Phi Tuyết phải chết ở đây không ai biết.
Hắn vốn không sợ chết, nhưng hắn vừa mới biết Hương Ba Lạp quả thật có thể cứu Vũ Thường, cũng biết Phi Tuyết có thể dẫn hắn đi tới Hương Ba Lạp. Hắn đã có hy vọng cứu được Dương Vũ Thường mà chốc lát lại chết ở đây...
Địch Thanh bàng hoàng, chỉ thấy bóng tối ác nghiệt tràn ngập xung quanh, trong nhất thời mờ mịt bất lực. Bất chợthô to:
- Cốc Tư La, ngươi thả ta ra, Cốc Tư La, ngươi thả ta ra!
Hắn đột nhiên gào thét, âm thanh vù vù, âm vang rung động chấn động căn phòng bí mật. Nhưng sau âm thanh qua, mật thất lại tĩnh mịch giống như chết.
Địch Thanh nghĩ tới Dương Vũ Thường có hi vọng cứu, nhưng mình lại bất lực, đau buồn máu huyết kích động, không kìm được lại hét lên, trong nháy mắt, trong mật thất toàn là tiếng gào thét.
Phi Tuyết lại im lặng, chỉ nghe Địch Thanh gào thét không giúp. Trong tiếng thét của người đàn ông chỉ huy ngàn quân đó, đã có ý vô cùng tuyệt vọng. Không biết bao lâu, Phi Tuyết mới nhẹ giọng nói:
- Vô dụng thôi, ngươi đừng gào thét nữa.
Trong giọng nói của nàng vẫn luôn bình thản, tựa như có nước gợn sóng, nhưng trong giây lát sóng nước lại biến mất đi.
Địch Thanh mới khẽ giật mình, lúc này mới ngừng lại. Ngừng lại giây lát đó, chỉ cảm thấy môi khô nứt đau buốt, cả người mệt mỏi vô lực, tay vịn vách tường lạnh như băng, khàn giọng nói:
- Phi Tuyết... chúng ta ở trong này đã lâu chưa?
Hắn vừa nói, mới phát hiện cổ họng đau như kim đâm, ngực như lửa đốt. Lúc đó, hắn mới phát hiện mình rất khát nước.
Phi Tuyết thấp giọng nói:
- Ba ngày rồi...
Trong giọng nói của nàng có phần yếu ớt, không ai có thể chống cự được tháng ngày không có nước, Phi Tuyết cũng không ngoại lệ.