- Tiểu nhân không biết. Nhưng hắn đã bắt người nhà của tiểu nhân, uy hiếp tiểu nhân phá hủy dàn tế. Hắn nói nếu tiểu nhân không làm theo, sẽ giết cả nhà tiểu nhân. Tán Phổ, tiểu nhân thật sự ăn gan báo cũng không dám phản bội ngươi, nhưng không có lựa chọn nào khác...
Địch Thanh vừa sợ vừa giận. Hắn suy nghĩ rồi quyết định một việc, thấp giọng nói:
- Hạp Chiên, ngươi nói láo! Ta là Địch Thanh, ngươi lặp lại lần nữa, có phải là ta làm chủ hay không?
Địch Thanh không thể không đứng ra. Vừa rồi hắn cũng không muốn trốn đi, mà muốn ở lại chùa Thừa Thiên, tìm cơ hội phân giải.
Hiểu lầm đã sinh, hắn sẽ lập tức giải quyết. Hắn không muốn vì hiểu lầm mà làm hỏng việc liên minh giữa Thổ Phiên và Đại Tống.
Nhưng Hạp Chiên lại nói là hắn làm chủ. Lúc này, nếu không đứng ra, chỉ sợ không còn cơ hội giải thích!
Nhưng khi hắn đứng ra, chỉ thấy trên khuôn mặt Cốc Tư La cùng Thiện Vô Úy đã tràn đầy sát khí. Trong lòng Địch Thanh trầm xuống.
Càng làm cho Địch Thanh kinh hãi chính là, Hạp Chiên vừa thấy hắn, đã lui về phía sau vài bước, chỉ vào Địch Thanh hoảng sợ nói:
- Chính là hắn, chính là hắn bắt người nhà tiểu nhân, uy hiếp tiểu nhân phá hỏng tế lễ!
Địch Thanh nghiêm nghị, biết nếu không phải Hạp Chiên cố ý hãm hại, thì là có người khác cải trang thành hắn, khiến Hạp Chiên nhận lầm…
Nhưng bất kể rơi vào tình huống nào, việc hãm hại này đã được mưu tính từ trước. Hắn bị rơi vào cạm bẫy, khó mà thoát thân ra được. Rốt cuộc là ai, lại có tâm cơ như vậy?
Thiện Vô Úy nhìn Địch Thanh lạnh như băng nói:
- Địch Thanh, ngươi hủy đài tế thiên, lại bất kính với Phật tổ, dám trốn phía sau Phật tổ, tội nào cũng đáng chết. Ta mặc kệ ngươi là tướng quân của Đại Tống, hay là sứ thần của Đại Tống, lập tức nhận lấy cái chết, ta cho ngươi toàn thây!
Thanh âm già nua của Thiện Vô Úy mang theo sự phẫn nộ. Hiển nhiên ông ta mặc định tội danh của Địch Thanh.
Địch Thanh tâm tư xoay chuyển, trong lúc nhất thời không có cách nào, chỉ nói:
- Phật tử, tại hạ và Phú Bật Phú đại nhân đến nơi này, vốn có việc thương lượng…
Hắn cách Cốc Tư La không xa, trong chùa cũng không tối, nhưng thấy khuôn mặt của Cốc Tư La vẫn như đang chìm vào mơ mộng, căn bản là nhìn không ra tâm tư của Cốc Tư La.
Cốc Tư La chậm rãi nói:
- Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi nhận tội hay không. Nếu như ngươi nhận tội, ta sẽ không lấy tính mạng của ngươi!
Địch Thanh ngẩn ra, tâm loạn như ma. Đèn dầu chiếu tới bóng tượng phật, cổ tháp trang nghiêm, nghe những lời này, rất có sức thuyết phục. Nhưng Địch Thanh vẫn nhìn vào Cốc Tư La, thẳng thắn nói:
- Tán Phổ, tuyệt đối không phải là ta làm nổ dàn tế! Ta không có lý do gì làm như vậy. Phật tổ có thể chứng kiến, ta vô tội!
Còn chưa dứt lời, một tiếng rít gào vang lên, Chiên Hổ đã xông tới, nhất trảo bổ ra! Cùng với tiếng rống của Chiên Hổ, là một tiếng Phạn đột nhiên vang lên.
Tiếng Phạn thình lình xuât hiện, không giống như tiếng trời, mà lại mang đầy sát khí. Cho dù Địch Thanh bình tĩnh, cũng bị tiếng xướng kia làm chấn động tâm thần.
Trong điện, đèn dầu lập lòe, tiếng Phạn vang lên, bóng của tượng Phật lập lòe, có vẻ quỷ dị, giống như tượng Phật đang sống lại.
Trong chớp mắt, Địch Thanh né tránh song trảo của Chiên Hổ, cất giọng nói:
- Tán Phổ, kẻ gây tội là người khác. Ta trốn sau tượng phật là muốn nói chuyện với ngươi. Đó là việc hai nước liên kết, chống lại Nguyên Hạo. Thử hỏi ở thời điểm này, làm sao sẽ bất kính với Phật Tử?
Thanh âm của Địch Thanh cao vút. Mặc dù lẫn trong tiếng Phạn, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng.
Cốc Tư La lẳng lặng đứng ở đó, dường như không nghe thấy.
Chiên Hổ bất động, tiếng Phạn xướng lên càng ngày càng có lực, liên tục giống như không biết mệt mỏi. Gió thổi trong điện cực kỳ mãnh liệt, sát khí bắn ra bốn phía, như gió cắt trong trời đông.
Địch Thanh đã lui đến phía trước tượng phật sặc sỡ. Mà Chiên Hổ gầm càng ngày càng lớn, hai chân chộp loạn, không biết là chộp người hay chộp bóng.
Lúc này, tiếng Phạn xướng lên nhanh hơn, Chiên Hổ rống giận, thân hình đột nhiên xoay chuyển như con quay, nháy mắt tới trước mặt Địch Thanh, một trảo lại bổ xuống!
Một chiêu này quái dị phi thường, tốc độ cực nhanh. Chiên Hổ tuy chỉ ra một trảo, nhưng dưới ánh đèn bị biến ảo thành vô vàn ảnh trảo, làm người ta phân biệt không rõ đâu là hư thực.
Địch Thanh xuất đao.
Một đao chém ngang, phòng thủ trước người.
Trảo của Chiên Hổ không đánh tới. Trảo của y tuy cứng rắn, nhưng mũi đao lại sắc bén hơn. Trảo của y dù nhanh như tia chớp, nhưng đao của Địch Thanh lại vung lên như bức tường. Nếu y tiếp tục vồ tới, chẳng những năm ngón tay phải đứt, chỉ sợ ngay cả cánh tay cũng đi theo.
Thiện Vô Úy thay đổi sắc mặt, ông ta nhìn ra, Địch Thanh còn dư sức.
Chiên Hổ rống lên giận dữ, lùi về phía sau, lấy đà cho lần tấn công kế tiếp.
Trong lúc đó, Thiện Vô Úy đã nói:
- Cẩn thận!
Chiên Hổ ngưng tụ thế công. Địch Thanh phát hiện có người tiếp cận. Người này đúng là từ trên không bay xuống.
Có người ẩn thân trên xà nhà, lúc này đột nhiên nhảy xuống. Không biết y là địch hay là bạn?
Địch Thanh liếc xéo sang, chỉ thấy một người mặc áo đen che mặt, cả người tối như cũi, đã bổ nhào lên đỉnh đầu của Chiên Hổ, kêu lên:
- Địch Thanh, ta đến giúp ngươi!
Nói xong, y xuất chiêu, từ cổ tay áo bay ra một ánh sáng bạc, đánh trúng đầu vai của Chiên Hổ.
Máu tươi vẩy ra, Chiên Hổ bạo lui.
Địch Thanh kinh hãi, không biết lúc này tại sao có thể có người giúp hắn, người kia là ai?
Người nọ một chiêu đánh xuống, Địch Thanh cũng đồng thời xuất đao. Một đao của Địch Thanh không chém vào Chiên Hổ, mà là chém vào thích khách.
Hắn không cần giúp đỡ như vậy!
Người nọ đánh Chiên Hổ, càng làm cho Địch Thanh hết đường chối cãi. Trong nháy mắt Địch Thanh hiểu được dụng ý của người nay. Hắn phẫn nộ như điên, đao rất nhanh vung tới.
Nhưng người kia như sớm đoán trước. Một kích đã xong, liền nhảy cao lên, sớm né một đao của Địch Thanh.
Một đao của Địch Thanh chém vào khoảng không. Lông mày của hắn nhíu chặt lại, cảm thấy thân hình của thích khách này có chút quen thuộc. Hắn thấy người kia nhảy lên, liền hít một hơi dài…
Người không phải là chim, thích khách kia nhảy mặc dù cao, nhưng cách xà ngang còn rất xa, cuối cùng vẫn phải rơi xuống. Địch Thanh đợi thích khách rơi xuống, rồi sẽ vung một đao trí mạng.
Không nghĩ tới, người nọ mới nhảy lên không trung, chỗ xà ngang lại bay ra một cái dây thừng.
Thích khách bắt được dây thừng, liền nhảy lên xà ngang.
Địch Thanh cực kỳ tức giận, không nghĩ tới thích khách còn có người giúp đỡ, quát lên:
- Ở lại!
Hắn biết nếu không giữ người này lại, hắn sẽ hết đường chối cãi. Cánh tay vung lên, đơn đao đã rời khỏi tay, hướng về phía không trung.
Một đao ném tới, không thấy huyết không lùi.
Đao kia vung tới giống như lôi đình, giống như sét đánh, âm thanh phát ra rít gào, khiến tiếng Phạn xướng cũng bị ngừng lại. Một đao kia, cho dù là Thiện Vô Úy cũng phải thay đổi sắc mặt, không nghĩ trên đời lại có thứ đao pháp này.
Thích khách cũng thật không ngờ Địch Thanh sẽ một đòn hiểm như vậy. Y kêu lại một tiếng kỳ quái, uốn người trong không trung, chỉ cảm thấy tay nắm dây thừng lạnh buốt, cả người như muốn rơi xuống.
Cánh tay của thích khách đã bị chém đứt, máu tươi vung ra.
Rầm một tiếng, thế đao không ngừng, đâm vào xà ngang trên điện phật, bụi mù bay tứ tung. Một đao kia không những cắt đứt cánh tay của thích khách, thậm chí còn đâm sâu vào xà ngang, như muốn chém đắt thanh xà.
Uy lực của đao này, quả thực khó mà hình dung.
Thích khách chưa kịp rơi xuống, chỗ xà ngang có một người bay lên, nắm được áo của thích khách. Y rung một cái, lướt qua xà ngang, đánh vỡ đỉnh điện, nghênh ngang rời đi.
Trên xà nhà lại sớm có hai người mai phục. Hai người kia rốt cuộc là ai, vì sao lại muốn hãm hại Địch Thanh ta? Mà làm nổ dàn tế, có phải do hai người này bày ra?
Địch Thanh biết mấu chốt nằm trên hai người này, liền đi ra đuổi theo. Cảm giác có nguy cơ, một người đã đánh tới bên người hắn.
Là Chiên Hổ! Chỉ có Chiên Hổ mới có thể vào lúc này, lao nhanh tới tiếp cận Địch Thanh. Chiên Hổ đã bị thương, nhưng mãnh hổ lúc bị thương mới là đáng sợ.
Địch Thanh vì Chiên Hổ ra tay, nhưng Chiên Hổ lại không nhận ra. Nó chỉ biết, theo tiếng lệnh Phật, là phải giết Địch Thanh.
Địch Thanh xoay người, vội lui, thân hình nhoáng cái đã đến trước hương án. Nhưng hổ trảo vẫn như cũ đuổi tới bên người hắn. Địch Thanh dùng tay làm đao, một chưởng đập vào khuỷu chân của Chiên Hổ, bức bách Chiên Hổ lùi lại.
Đúng lúc này, tiếng Phạn lại xướng lên, một thanh âm như tiếng trời truyền đến.
Thanh âm kia chỉ nói sáu chữ...
Bàn - Nhược – Ba – La – Mật – Đa!
Thanh âm kia vừa chậm vừa nhanh, giây lát đã niệm xong. Nhưng sáu chữ kia như sáu cái châm đâm vào tai của Địch Thanh. Trong lòng Địch Thanh đau đớn, tay chân tự nhiên chậm lại nửa nhịp.
Chỉ cần nửa nhịp, một trảo của Chiêu Hổ đã đâm tới ngực.
Sáu chữ kia chả lẽ có ma lực? Địch Thanh hoảng hốt, vẫn kịp thời thu tay đỡ trước ngực, cản lại một quyền trảo của Chiên Hổ. Một trảo kia như Cự Chùy đánh tới. Địch Thanh cho dù là dũng mãnh, nhưng trong ngực cũng nóng lên, ở cổ mằn mặn, không kìm nổi lùi lại phía sau hai bước.
Hắn loạng choạng đứng đó, nhìn về hướng Thiện Vô Úy, thấy môi của ông ta mấp máy, lại thì thầm:
- Bàn - Nhược…
Chú ngữ này chính là do Thiện Vô Úy đọc lên. Tâm tư Địch Thanh chuyển động, ánh mắt xẹt qua phía Cốc Tư La. Hào quang trên mặt Cốc Tư La đã hết, khiến hắn nhìn thấy rõ rằng mặt của Cốc Tư La.
Đó là một khuôn mặt bình thường, nhưng Địch Thanh đã từng thấy qua khuôn mặt như vậy.
Trên khuôn mặt bình thường này có một đôi mắt không bình thường.
Đôi mắt kia giống như tập hợp tất cả thất tình lục dục của chúng sinh, cặp mắt kia như thấm nhuận tình đời, chiếu ra hào quang vạn trượng.
Cốc Tư La chính là người mà Địch Thanh gặp ở quán rượu.
Một bóng trắng từ trong đầu hiện lên, Địch Thanh kêu lên một tiếng trầm thấp, tim như bị đao cắt. Sau đó hắn thấy môi Cốc Tư La mấp máy, thì thầm:
- Bàn - Nhược – Ba – La – Đa!
Sáu cái chữ bình thản không có gì lạ, đột nhiên chồng lên chú ngữ của Thiện Vô Úy. Chú ngữ giống nhau, tốc độ khác nhau, đồng thời vang đến, rời vào trong tai của Địch Thanh, giống như lưỡi dao sắc bén.
Địch Thanh gào rú một tiếng, khóe mắt co giật liên tục. Những chuyện cũ trong đầu cứ dồn dập hiện ra, không có dấu hiệu dừng lại. Ở thời khắc này, hắn như rơi vào trong giấc mộng, khó mà phân thực hay ảo.
Má hồng chớp mắt phôi pha
Tóc mây ngoảnh lại nay đà như sương
Hai mắt của Địch Thanh trở nên mê ly. Hắn chỉ thấy bầu trời nơi phương xa có tiếng ca, có mây trắng. Trong đó có một người con gái, đang nhảy múa giữa những đám mây.
Hết thảy chỉ là tâm trí hiện lên, Địch Thanh chỉ biết hồi tưởng, đã quên địch nhân phía trước. Nhưng Chiên Hổ lại chưa bao giờ quên chức trách của mình, một trảo lại đánh tới ngực của Địch Thanh.
Một tiếng rầm vang lên thật lớn, Địch Thanh điên cuồng phun máu tươi, bay văng xa ra ngoài, đánh vào tượng Phật. Tượng Phật lung lay như muốn đổ xuống. Toàn thân Địch Thanh bủn rủn. Hắn thấy Chiến Hổ lại xông tới, trong lúc nhất thời, không có lực đứng lên.
Đúng lúc này, một người bỗng nhiên chắn trước người Địch Thanh, kêu lên:
- Chờ một chút!
Người nọ mặc áo trắng như tuyết, tóc đen như thác nước, đúng là Phi Tuyết vốn trốn ở phía sau tượng Phật.
Sắc mặt Thiện Vô Úy biến đổi, muốn quát ngưng lại nhưng lại do dự. Một trảo của Chiên Hổ đã lao tới cổ của Phi Tuyết.
Đột nhiên trong đại điện vang lên một tiếng rống long trời lở đất, lấn át cả tiếng Phạn xướng, thổi tắt cả đèn dầu trong điện. Một người đã lao nhanh tới chắn trước mặt Phi Tuyết.
Đứng ra chính là Địch Thanh.
Một tiếng cười vang lên, năm ngón của Chiên Hổ đâm sâu vào ngực của Địch Thanh.
Địch Thanh lần này không có né tránh. Hắn cũng vung mạnh một quyền đánh vào xương sườn của Chiên Hổ.