Sáp Huyết

Quyển 3 - Chương 325: Đại họa (2)

Có người giơ khay màu vàng lên cao, bên trên đặt hai thanh đao màu bạc.

Ánh đèn Phật chiếu xuống thân đao, hiện ra vầng sáng yếu ớt, phản lên sắc mặt Phi Tuyết càng trắng bệch, chiếu sắc mặt Thiện Vô Úy càng già hơn. Chỉ có Cốc Tư La, trước sau vẫn mờ mờ ảo ảo, hào quang của sắc mặt không giảm.

Thiện Vô Úy đã lấy một thanh pháp đao, đưa tới trước mặt Phi Tuyết.

Địch Thanh kinh hãi, khó hiểu ý nghĩa việc này. Thấy Phi Tuyết trầm tĩnh cầm lấy đao, chậm rãi đi vòng nhẹ xung quanh, đem mũi đao nhắm ngay ngực, càng làm Địch Thanh thêm sợ hãi, thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Chỉ thấy Phi Tuyết lấy đao chỉ ngực, chăm chú nhìn Cốc Tư La nói:

- Sau khi ta chết... Ngươi nhớ rõ lời hứa của ngươi...

Mấy chữ đó tuy rất nhỏ, nhưng lại truyền vào bên tai Địch Thanh, giống như sấm rền cuồn cuộn. Chẳng biết tại sao, Địch Thanh trong lòng đau xót —— đau đớn như vết dao cứa vào!

Phi Tuyết vì sao phải tự sát? Cốc Tư La vì sao phải giết Phi Tuyết? Cốc Tư La đã làm gì với Phi Tuyết? Địch Thanh hoa mắt, trong đầu bỗng dưng lóe lên bóng trắng kia. Đúng lúc này, hắn nghe được Cốc Tư La hạ giọng nói:

- Được!

Vừa nói xong, Phi Tuyết đã giơ dao lên, đầu nhọn của đao lao xuống!

Địch Thanh không kịp nghĩ nhiều, quát:

-Không!

Hắn nhún người bay tới, vài cái lên xuống, đã tới tế đài.

Mọi người ồ lên giây lát rồi lại yên lặng. Đao nhọn kia dừng ở giữa không trung, cuối cùng không đâm xuống nữa.

Hào quang ngân đao lóe ra lưu ly, kích động trái tim Địch Thanh đập liên hồi. Nhưng gió mát lạnh lùng, rét lạnh, lòng hắn đầy ngập nhiệt huyết. Sự tự phát đột nhiên, không ai lường trước sẽ có người dám vọt tới tế đài. Bởi vậy, Địch Thanh đột nhiên nhảy đến, không ngờ có thể dễ dàng bay tới đài cao.

Nhưng không đợi Địch Thanh lấy lại thăng bằng, bốn phía bóng người đã lắc lư, không biết có bao nhiêu cao thủ Mật tông Tây Tạng đã vây dàn tế. Những người đó lạnh như băng, ánh mắt nhìn Địch Thanh, như nhìn người chết.

Những năm gần đây, chưa cho phép Phật Tử tự ý lên dàn tế. Người mà bị đưa lên dàn tế, chỉ có một kết quả, đó là phải chết!

Địch Thanh mặc dù không biết cái nguyên tắc này, nhưng cũng biết hành động của mình cực kỳ không ổn. Nhưng hắn không thể không ngăn cản. Hắn có thể nào trơ mắt nhìn Phi Tuyết tìm đến cái chết?

Cho dù là biết quy tắc, cũng nhất định phải ngăn cản!

Phi Tuyết tặng hắn mặt nạ Hình Thiên. Trong kinh thành, cô ta đã giúp hắn thuyết phục Triệu Trinh, Bình Viễn cứu tính mạng của hắn. Trong sa mạc lại nhường mạng sống cho hắn.

Mặc dù Phi Tuyết lạnh lùng, mặc dù cũng không nói gì, nhưng Địch Thanh cảm thấy không chỉ nợ Phi Tuyết một chút, mà là rất nhiều...

Trên tế đài, yên lặng như chết. Phi Tuyết không nhúc nhích, nhưng trong đôi mắt trắng đen không rõ kia, dường như cũng có tầng sương mù mông lung. Cô ấy vốn không hỏi Địch Thanh là người nào, nhưng nàng hiển nhiên nhận ra Địch Thanh.

Ngoại trừ Địch Thanh, còn có ai sẽ đứng ra vì nàng ngay tại lúc này?

Cốc Tư La cũng không hề có động thái gì. Y đứng yên tại chỗ nhìn Địch Thanh, như là đang quan sát Địch Thanh, hoặc như là làm như không thấy Địch Thanh. Địch Thanh đã nhìn Cốc Tư La. Đột nhiên hắn phát hiện, mặc dù tiếp cận Cốc Tư La, nhưng vẫn nhìn không rõ khuôn mặt Cốc Tư La.

Thiện Vô Úy cũng không hề động, chỉ có điều trong khuôn mặt già nua kia, đột nhiên hiện lên chút dữ tợn. Chỉ có điều, y khẽ vươn tay, chỉ vào Địch Thanh nói một câu, "Giết hắn!"

Khó có thể giải thích, không nguyên do, thậm chí cũng không hỏi người đến là ai.

Bởi vì mặc kệ tới là ai, chỉ cần tự tiện đi tới dàn tế, quấy nhiễu tế thiên, khinh nhờn thần linh, kết quả chỉ có một, đó là phải chết!

Tình cảm quần chúng mãnh liệt, đã hận không thể xé Địch Thanh. Vị tăng kia và giáo lí tăng nhân Trung Nguyên có chỗ bất đồng. Giới tăng nhân Trung Nguyên không sát sinh. Nhưng tăng nhân ở đây, đối phó phản nghịch, tội nhân và yêu ma quỷ quái chỉ có một loại phương pháp.

Huống chi, nhà Phật cũng làm Sư Tử Hống. Nghe Thiện Vô Úy có lệnh, có người trong tiếng rống giận dữ, đã bay nhào tới tế đài. Người kia cao lớn nhưng không khôi ngô, nhưng vừa bổ nhào về phía trước, khí thế như hổ!

Rất nhiều người đều đã nhận ra, người đó đúng là đại đệ tử của Thiện Vô Úy, tên là Chiên Hổ. Thủ hạ Cốc Tư La có ba đại thần tăng, đều có thần thông. Cốc Tư La càng bị truyền thuyết là Phật tổ chuyển thế, có đại năng vô cùng .... Nhưng mấy người kia không phải là cao thủ. Có không ít người dân Tây Tạng công nhận, Chiên Hổ là đệ nhất cao thủ Tây Tạng!

Tuy Chiên Hổ là đệ nhất cao thủ Tây Tạng, nhưng thần có thể hàng phục long hổ, cao thủ và thần vốn chính là hai khái niệm.

Trong truyền thuyết, Chiên Hổ mặc dù đang trung niên, cũng chỉ có chỉ số thông minh bằng người mười mấy tuổi. Y được hổ nuôi lớn, được Thiện Vô Úy cứu ra, ngu ngốc ngơ ngác. Cả đời y chỉ trung thành với hai người, thì đương nhiên phải là Thiện Vô Úy và Cốc Tư La rồi.

Thiện Vô Úy làm cho Chiên Hổ trở về hàng ngũ làm người. Cốc Tư La lại có thần thông giao lưu với Chiên Hổ. Chiên Hổ đối với hai người giống như thần này, có sự tôn kính cùng phục tùng vô biên.

Thiện Vô Úy có lệnh, Chiên Hổ khẳng định sẽ là người đầu tiên đi ra!

Hổ gầm như gió, thổi tắt mấy ngọn đuốc trong viện, trong phút chốc cả viện tối sầm lại.

Chiên Hổ nhảy lên rồi lao tới trước mắt Địch Thanh. Y không có binh khí, chỉ có thể dùng hai tay tạo thành trảo ngăn tới, mười ngón tay giống như mười chuôi đao sắc bén.

Tiếng rít gào xông tới, móng vuốt của y đã sắp tới gần cổ họng của Địch Thanh.

Địch Thanh một phát bắt được Phi Tuyết, xoay người, trong chớp mắt tránh được một trảo của Chiên Hổ. Hắn không có vung đao, hắn biết rằng trong lúc vô tình mình đã phá hỏng phong tục tế thiên của người Tạng. Đây là một sai lầm hết sức nghiêm trọng, cần phải giải thích rõ ràng.

Chiên Hổ tuy ngốc, nhưng võ công lại đáng sợ, khiến người sợ hãi! Y một trảo thất bại, thân hình vẫn không ngừng, trảo thứ hai đã tới ngực của Địch Thanh

Chiên Hổ đúng như hổ, ra chiêu không có quy tắc gì cả, đơn giản chỉ là tốc độ kinh người. Một trảo thình lình đến, mắt thấy muốn Địch Thanh bị thủng ngực, mọi người đều nghĩ Địch Thanh không thể trốn thoát một trảo hung mãnh như vậy.

- Răng rắc.

Tiếng của vỏ đao chặn trước ngực Địch Thanh.

Là vỏ đao của Địch Thanh.

Địch Thanh kịp thời dùng vỏ đao chắn một trảo. Động tác của hắn nhìn như bình thường, nhưng nhất cử nhất động, đều nhanh như thỏ, lưu loát tự nhiên.

Vỏ đao nứt ra, tiếng vỡ vụn làm người ta tê cả răng.

Một trảo này của Chiên Hổ đã làm nứt vỏ đao của Địch Thanh. Một đôi móng vuốt của y còn sắc bén, cứng rắn hơn cả sắt thép.

Nhưng Chiên Hổ không có bắt được đao của Địch Thanh.

Bá vương tranh giành, Thái bảo hoành hành!

Tranh giành thiên hạ, cũng không bởi vì đả kích mà dễ dàng buông tha. Thanh đao sắc bén, cũng không phải để người tùy ý bóp nát.

Vỏ đao nứt ra, thanh đao được thoát khỏi trói buộc. Địch Thanh xuất đao, một đao chém vào không trung.

Chiên Hổ bổ nhào về phía trước, khiến bóng tối trong viện càng thêm âm trầm. Nhưng một đao kia của Địch Thanh, lại như làm sáng thiên địa, ánh đao phản chiếu ánh lửa, chiếu đến khắp nơi.

Một đao kia, như muốn đem hơn ngàn ngọn lửa trong viện đều tụ lại trên đao.

Thân hình của Chiên Hổ lóe lên, nhào tới bên trái của Địch Thanh.