- Tới bây giờ xung quanh người Khương, chợ Diệp, thành Kim Thang, tạm thời không có viện binh đến cứu thành Bạch Báo.
Phạm Trọng Yêm lẩm bẩm nói:
- Nhâm Phúc nói với ta những cái này chỉ muốn ta buông lỏng tinh thần, công thành hiển nhiên không thuận lợi.
Phạm Trọng Yêm mặc dù nghe tin vui, nhưng đã lộ ra u buồn âm thầm.
Doãn Thù bóp cổ tay nói:
- Chẳng lẽ ta toàn lực đánh một trận, vẫn không hạ được thành Bạch Báo?
- Thành Bạch Báo sừng sững ở tây bắc nhiều năm, người Đảng Hạng cuồng ngạo còn đó, nhưng vẫn đang cảnh giác. Lần này ta xuất kỳ binh, nhưng ai đều không thể đảm bảo bọn họ không có đề phòng.
Phạm Trọng Yêm chậm rãi nói:
- Nhâm Phúc người này cuồng ngạo, chỉ mong y đừng khư khư cố chấp. Nếu thật sự công không nổi thành trì lại gặp viện binh đánh tới, có thể tạm thời lui về, bàn tính lại.
Doãn Thù nói:
- Vậy có thể làm thế nào? Một thành Bạch Báo nhỏ nhoi không công nổi, sau này nói gì đạp phá Hoành Sơn, bình định tây bắc?
Phạm Trọng Yêm khẽ nhíu mày, mới nói gì, lại có người phi ngựa chạy tới:
- Khởi bẩm Phạm đại nhân, Võ Anh đã giết vào thành Bạch Báo.
Doãn Thù cười ha hả, cuối cùng lộ ý vui mừng nói:
- Phạm công, ngài vẫn nói Võ Anh dũng mãnh thiếu thay đổi, nhưng lần này lại không phụ kỳ vọng của ngài.
Phạm Trọng Yêm cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nhìn về phía thành Bạch Báo.
Tin tức không ngừng truyền tới - thành nam thành Bạch Báo bị phá! Thành tây thành Bạch Báo bị phá! Quân Tống đã thiêu Thái úy Nha thự của thành Bạch Báo. Võ Anh bắt giữ Trương Đoàn Luyện thống lĩnh cao nhất của thành Bạch Báo, quân Đảng Hạng không có chỉ huy, tranh nhau chạy thoát mạng, Nhâm đại nhân tung binh chém giết, tàn sát thành Bạch Báo. Quân Tống giết bảy người thống soái quân Đảng Hạng, bắt năm người quan địch... lục soát lấy được gia súc, chiến mã nhiều vô số.
Quân Tống giành toàn thắng!
Lúc Phạm Trọng Yêm nghe tới đó, lúc này mới nhẹ lòng. Lệnh người đến thông báo Nhâm Phúc sau khi đốt thành nhanh chóng trở về, chớ tham công đề phòng quân viện binh Đảng Hạng tìm đến, vậy thì không bù nổi tổn thất.
Doãn Thù đã sắp xếp tiệc ăn mừng. Phạm Trọng Yêm đột nhiên phát hiện trong những tin tức này lại không có tin về Địch Thanh.
Mặt mũi Địch Thanh đó thế nào? Phạm Trọng Yêm có chút lo lắng. Lão chỉ nghe qua sự tích của Địch Thanh, lại không có tận mắt thấy qua Địch Thanh tác chiến. Nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt cương nghị đó của Địch Thanh, Phạm Trọng Yêm đã không còn lo lắng.
Phạm Trọng Yêm tin phán đoán của mình, cho rằng Địch Thanh sẽ không phụ lòng dày vọng của lão.
Lúc hoàng hôn, cuối cùng Nhâm Phúc dẫn người về. Vốn là một trại Nhu Viễn nghiêm nghị nhưng vì đại thắng mà sôi trào hẳn lên. Thành Bạch Báo là nơi cất nhiều thứ, quân Tống thu được vô số chiến lợi phẩm binh giáp, mang về bò dê ngựa hơn vạn con.
Nhâm Phúc lưng đeo thiết giản bốn lưỡi, quay lại vênh váo tự đắc, thấy Phạm Trọng Yêm thì nói:
- Hạ quan không phụ Phạm đại nhân giao phó!
Phạm Trọng Yêm vẻ mặt tươi cười nói:
- Tốt lắm, tốt lắm.
Nghe Nhâm Phúc không ngừng bẩm báo chiến tích, thoáng nhìn Võ Anh quanh người là máu, không nhịn được nói:
- Võ Anh bị thương rồi sao?
Võ Anh há hốc miệng nói:
- Một vết thương nhỏ, không trở ngại gì.
Nhâm Phúc vỗ thật mạnh vai của Võ Anh khen:
- Võ Anh bị thương không dưới bảy chỗ, nhưng vẫn bắt sống Trương Đoàn Luyện. Thành công lần này ghi công đầu.
- Vậy Địch Thanh bây giờ thế nào rồi?
Phạm Trọng Yêm hỏi.
Nhâm Phúc bĩu môi:
- Hắn à.... hắn và Cao Kế Long vẫn đang kiên thủ Hoa Trì, nhưng ta đã lui binh, cũng truyền lệnh bảo bọn họ trở về, không nghe thấy tin tức nhiều, nghĩ bọn họ nhặt được thuận lợi, không có giao thủ với người Đảng Hạng.
Phạm Trọng Yêm thấy Nhâm Phúc thân là người bố trí kế hoạch tác chiến lần này, nhưng lại đối với thủ hạ Địch Thanh, Cao Kế Long không quan tâm như vậy, trong lòng không hài lòng. Nhưng thấy mọi người cao hứng phấn chấn, không muốn làm cụt hứng chí của bọn họ, cuối cùng nói:
- Chư quân trận chiến này vất vả, ta đã bày rượu chúc mừng, mời vào chỗ.
Mọi người âm thầm trầm trồ khen ngợi, mừng chiến công ở ngoài trời. Rượu và thức ăn mang lên, Phạm Trọng Yêm uống cùng mọi người mấy ly, lại thỉnh thoảng nhìn phía bắc trại.
Rượu qua ba tuần cạn, cuối cùng có phi ngựa báo lại:
- Cao Kế Long, Địch Thanh đã dẫn binh trở về.
Phạm Trọng Yêm vui mừng, im lặng chờ Địch Thanh tiến lên. Thấy Địch Thanh bụi đầy mặt, máu nhuộm chinh y, thân thiết hỏi:
- Địch Thanh, có bị thương không?
Nhâm Phúc bên cạnh nói:
- Hắn người này nghe nói bị thương nặng. Lúc Bình Viễn vừa bị thương thì hơn nửa năm.
Dứt lời cười to, các tướng bên cạnh cũng cười theo.
Địch Thanh chỉ trả lời:
- Lần này chưa từng bị thương.
Nhâm Phúc nói:
- Vậy thu hoạch thế nào? Không biết chém bao nhiêu binh địch?
Địch Thanh cau mày, lắc đầu nói:
- Mạt tướng không biết.
Nhâm Phúc vỗ bàn, quát:
- Địch Thanh, ngươi bất kể thế nào, đã là một tuần kiểm, sao ngay cả kết quả cuộc chiến thế nào cũng không biết?
Phạm Trọng Yêm không đợi nhiều lời, một mình đã cười ha ha:
- Hắn là không biết kết quả cuộc chiến thế nào, hắn không quan tâm con số.
Cao Kế Long từ phía sau Địch Thanh đi ra, thi lễ nói với Phạm Trọng Yêm:
- Phạm đại nhân, trận chiến Hoa Trì, Địch Thanh lập được công lao. Chờ tộc Cốt Mị ra tiếp viện, cố sức chém Cốt Mị tam hùng, đại phá binh tộc Cốt Mị.
Doãn Thù kinh ngạc nói:
- Cốt Mị tam hùng là đấu sĩ cực kỳ dũng mãnh của Cốt Mị, lại bị Địch Thanh chém?
Cao Kế Long nói:
- Bất kể chúng là gấu trắng, gấu đen hay là gấu xám, đều chịu một đao của Địch Thanh.
Trong lòng Nhâậm Phúc khẽ rung, thầm nghĩ từ lâu đã nghe qua Cố Mị tam hùng quả thật còn dũng mãnh hơn gấu. Lúc này y giao sự sống cho Địch Thanh, nhưng Địch Thanh hung ác như vậy, lại giết cả ba người?
Trong lòng tuy nghiêm nghị, Nhâm Phúc vẫn cố làm ra vẻ bình tỉnh nói:
- Chuyện giết gấu, chỉ là hữu dũng vô mưu mà thôi.
Cao Kế Long mỉm cười tràn đầy đắc ý:
- Chuyện phía sau, tuyệt không phải hữu dũng vô mưu rồi.
Trong hai tròng mắt của Phạm Trọng Yêm có ý tán thưởng, mỉm cười hỏi:
- Sau đó thế nào?
Cao Kế Long nói:
- Nếu là tướng lĩnh khác, sau khi đánh bại tộc Cốt Mị nên làm thế nào?
Gã giống như hỏi người bên ngoài, nhưng chỉ nhìn Nhâm Phúc. Gã từ lâu xem Địch Thanh là huynh đệ của gã. Địch Thanh có thể im lặng, nhưng gã không muốn cho dù Nhâm Phúc là cấp trên, gã cũng không sợ.
Cũng không phải mọi người đều xem trọng chức quan của mình.
Nhâm Phúc tâm ý xoay chuyển, ra vẻ khinh thường nói:
- Còn phải hỏi, đương nhiên là phục binh ở bên, gậy ông đập lưng ông.
Cao Kế Long sờ sờ râu, thở dài nói:
- Địch Thanh vốn không có thông minh như vậy, chuyện hắn làm rất nhiều người đều nghĩ không ra.
Doãn Thù nhịn không được nữa nói:
- Địch Thanh làm sao?
Gã ngước nhìn Địch Thanh, Địch Thanh vẫn trầm mặc im lặng, giống như đang nghe câu chuyện của người khác.
Cao Kế Long chậm rãi nói:
- Hắn biết nhất thời giết không hết nhân tộc Cốt Mị. Nếu đã như vậy, nếu ngồi đợi đối thủ đến, nói không chừng quân Đảng Hạng có phòng bị, trận chiến này, thắng bại khó lường. Do vậy hắn chủ động xin đi đánh giặc, thay y phục của người Cốt Mị, đi ngược lại thành Kim Thang.
Phạm Trọng Yêm mắt đã sáng, Doãn Thù vỗ án trầm trồ khen ngợi nói:
- Đánh bất ngờ không kịp trở tay, hành động trước để kiềm chế quân địch, kế hay.
Cao Kế Long cười ha hả:
- Quả nhiên thành Kim Thang xuất gần ngàn binh tốt đế giúp. Quân chủ lãnh binh lúc đó thấy người ngựa của Địch Thanh, chỉ cho là người mình, còn chào hỏi, thì bị Địch Thanh xông lên chém. Người Đảng Hạng đại loạn, bị giết lui hơn mười dặm, quăng mũ cởi giáp, cửa thành đóng chặt, đã không dám mở thành. Địch Thanh thì dẫn hơn hai trăm binh xông vào trận địa giữ trước cửa thành. Đáng tiếc thành đầy quân Đảng Hạng, không biết hư thật, ban ngày không dám ra chiến.
Mọi người máu huyết sôi trào, tưởng tượng ra cảnh Địch Thanh hoành đao tức tốc, đứng ngạo nghễ trước thành Kim Thang, nhưng cuối cùng lại để kẻ địch không dám ra đánh!
Doãn Thù rót đầy hai chén rượu, bưng một chén tới trước mặt Địch Thanh, chân thành nói:
- Hay cho một Địch Thanh, cuối cùng làm kẻ địch không dám đánh. Chỉ dựa vào điểm này ta kính ngươi một chén. Nhớ năm đó Quách Tuân Ngũ Long Xuyên hoành chử hiên ngang, cũng chỉ là như vậy.
Địch Thanh nghe thấy hai chữ “Quách Tuân” trong lòng đau xót, nhận lấy chén rượu, chán nản nói:
- Doãn đại nhân quá khen, mạt tướng làm sao có thể so sánh với Quách đại ca chứ?
Doãn Thù chuyển qua hỏi Cao Kế Long:
- Vậy sau đó thì sao? Các ngươi trở về bình an thế này hả?
Cao Kế Long cười nói:
- Làm gì đơn giản như vậy. Cuối cùng thành Kim Thang thấy hư thật của Địch Thanh, lại nghênh binh đấu với Địch Thanh, do đích thân Đoàn Luyện dẫn binh thủ thành, bao vây Địch Thanh.
Doãn Thù thất thanh nói:
- Vậy như thế nào cho là tốt?
Mọi người cũng là trên mặt biến sắc, thầm nghĩ Địch Thanh dẫn chỉ hai trăm kỵ binh, làm sao chống đỡ?
Cao Kế Long nói:
- Hắn có thể làm sao? Đương nhiên là chạy trốn rồi,
Nhâm Phúc lạnh lùng nói:
- Ta còn cho rằng hắn là thần, hóa ra cũng sẽ chạy trốn. Vậy thương vong bao nhiêu?
Gã không quan tâm chiến tích của Địch Thanh, chỉ quan tâm thiệt hại của Địch Thanh. Giống như có một nhân phụ ghen tị, không nhìn nổi nữ nhân khác tốt.
Phạm Trọng Yêm bên cạnh thấy không khỏi lo lắng, thầm nghĩ Nhâm Phúc này là người đệ nhất của Kính Nguyên Lộ, sao có thể tính khí hành sự như vậy?
Cao Kế Long thở dài nói:
- Hắn một đường chạy thoát mạng, người Đảng Hạng thì đuổi theo. Sau đó người Đảng Hạng chạy tới vách Vân Thiên của huyện Phượng Trì.
Phạm Trọng Yêm đột nhiên hỏi:
- Lúc đó Cao kiềm hạt đang làm gì?
Cao Kế Long cười ha hả, không thể gạt được Phạm Trọng Yêm, nói:
- Lúc đó lão phu ta đang dẫn hai ngàn người ngựa hớp gió ở vách Vân Thiên.
Doãn Thù bừng tỉnh ngộ ra nói:
- Thì ra Địch Thanh cố ý thua chạy trốn, dẫn địch vào chỗ mai phục.
Cao Kế Long vỗ tay, đâm Nhâm Phúc một câu, nói:
- Vẫn là Doãn đại nhân thông minh đấy. Lão phu thấy bọn chúng giết đến, thầm nghĩ dù sao có chút giao tình với Địch Thanh, nên giúp hắn một tay.
Lần đầu tiên Địch Thanh nở nụ cười, trong mắt lộ ra tình cảm ấp áp. Kế sách đó hắn và Cao Kế Long định ra.
- Hơn ngàn người đó vừa giết tới, lão phu dùng đá trước, sau đó dùng côn mộc đập. Địch Thanh giết trở lại, nếu không phải Đoàn Luyện đó chạy trốn, chỉ e cũng bị Địch Thanh chém đầu rồi.
Cao Kế Long vuốt chòm râu cười to nói:
- Đám tôn tử này, không ngờ coi thường chúng ta. Kết quả bị chúng ta chém hơn bốn trăm người, lại bắt hơn trăm người bọn họ. Còn bọn ta, bị thương mấy chục người, không chết một binh.
Mọi người rợn da gà, Doãn Thù khó có thể tin nói:
- Các ngươi giết Cốt Nhị tam hùng, tàn sát tộc Cốt Mị, trảm chủ quân, đánh bại viện quân Kim Thang, một ngày ba cuộc chiến, không ngờ không mất một binh?
Cao Kế Long lạnh nhạt nói:
- Đương nhiên rồi, Địch Thanh chỉ lo giết, lão phu chỉ lo cứu, bởi vậy hắn không biết chiến tích. Nhưng lão phu ta, vẫn là nhìn thấy tận mắt.
Mọi người im lặng, cho dù Nhâm Phúc luôn có lòng trách móc, nhất thời cũng không phản bác được.
Cuối cùng Phạm Trọng Yêm thở dài, nhưng không nói thêm gì, y đã không cần nói thêm gì. Võ Anh bên cạnh nghe được, bỗng nhiên đứng lên, kích động nói:
- Địch Thanh chính là đệ nhất anh hùng quân Tống tây bắc.
Mọi người cho dù không phục, trong lòng cũng sớm bị sự dũng cảm của Địch Thanh chấn động, trầm mặc không nói.
Chỉ có Địch Thanh vẫn vẻ mặt tĩnh mịch, đột nhiên cảm giác trên trời hơi lạnh, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là tuyết đã rơi, ngước nhìn tuyết rơi nhẹ trên bầu trời, giống như có lời hứa hẹn mùa đông. Bên tai Địch Thanh như có một âm thanh:
- Địch Thanh, tiếp tục sống tốt, để ta biết, ta sẽ không nhìn lầm anh hùng của ta!
Địch Thanh nhìn tuyết rơi, khóe miệng nở nụ cười, nhưng không thể ngăn được tương tư trong lòng.
Tuyết vô thanh vô tức, rơi ở đầu cành, tầng tầng lớp lớp, giống như tưởng nhớ; rơi trên hai má, hòa tan thành nước, giống như nước mắt.
Nước mắt ngưng đọng trong tuyết nhẹ lay. Có mông lung, nơi tận cùng trắng phau phau. Có gió xoáy, tuyết xoáy khắp mặt đất. Giống như người học võ, tuyết đang múa, lên tận trời xa, tuyết đang rơi, sao rơi dòng sông đỏ thẫm.