Lúc Địch Thanh trở về nhà trọ với dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình. Ai cũng nhìn thấy sát thủ đã đi rồi, binh lính vội tới chỉ là theo thường lệ mà hỏi một chút, rồi thả cho một nhóm khách rời đi.
Ai cũng cho rằng Địch Thanh đã đi rồi, ai cũng không biết Địch Thanh đang ở bên cạnh bọn họ.
Địch Thanh giết Hạ Tùy, tin tức này đã lan truyền ở phủ Hưng Khánh. Có người phấn chấn, có người hoảng sợ, có người nghiến răng nghiến lợi muốn tìm Địch Thanh so cao thấp, cũng có người lo lắng đề phòng Địch Thanh đến tính sổ.
Phản bội Đại Tống đương nhiên không chỉ một mình Hạ Tùy. Ai cũng không biết Địch Thanh sau khi giết Hạ Tùy, tiếp theo liệu sẽ ra tay lần nữa không?
Phủ Hưng Khánh vì cái tên của Địch Thanh, đã tạo nên sóng gió. Nhưng người có liên quan Địch Thanh, còn có chút mơ hồ. Hắn tuy không phải hung thủ giết người, nhưng hắn biết hung thủ là ai.
Giết người không phải là Địch Thanh, mà là Phi Ưng!
Phi Ưng quả nhiên có tài năng kiêu ngạo, dựa vào mình y nhanh như tia chớp giết chết năm người Hạ Tùy. Địch Thanh biết, ba Thạch Đà hiệp lại, cũng không phải là đối thủ của Phi Ưng.
Người như vậy, giết người ngang dọc, thu phục Thạch Đà, quen Địch Thanh hắn, còn lập chí báo thù cho Quách Tuân. Rốt cuộc y là ai? Địch Thanh nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra.
Nhưng càng làm Địch Thanh đau đầu là, Phi Ưng lại muốn liên thủ với hắn ám sát Nguyên Hạo. Tại sao phải gióng trống khua chiêng đánh chết Hạ Tùy? Kể từ đó phủ Hưng Khánh đã đề phòng cẩn trọng, hắn muốn vào cung ám sát Nguyên Hạo càng không dễ!
Làm Địch Thanh không hiểu là, Phi Ưng thân thủ như vậy, còn đạt tiêu chuẩn hơn cả sát thủ. Nếu y hiên ngang lẫm liệt báo thù cho Quách Tuân, tại sao không đích thân đi ám sát Nguyên Hạo. Lại nhớ tới Phi Tuyết nói “kẻ thù của kẻ thù, chưa chắc là bạn của huynh” Địch Thanh chỉ cảm thấy sự việc không đơn giản như tưởng tượng.
Địch Thanh trở về khách điếm thấy mọi người đều đang bàn bạc vụ án tàn bạo ở tửu lầu, nói đến mức nước miếng văng ra, giống như tận mắt thấy. Địch Thanh lười nghe, đợi sau khi trở về phòng, thấy căn phòng cách vách đã đổi người rồi, biết Phi Tuyết đã đi, không khỏi buồn bã một hồi.
Người con gái giống như tuyết đó, thật giống như tuyết bay, bồng bềnh thấp thoáng, làm người ta khó hiểu dụng ý sau sự giá lạnh.
Địch Thanh ngủ ở khách điếm một ngày, không có ra ngoài.
Đợi tới buổi tối ngày thứ hai Địch Thanh ra phòng khách đi tìm chút đồ ăn, thì nghe thấy bên ngoài tòa viện ồn ào huyên náo, có tiểu nhị nói:
- Quan gia, bên này mời.
Địch Thanh nghe thấy tiếng bước chân vang lên lại đi về hướng chỗ mình, trong lòng hơi rét.
Tiếng bước chân đó dừng trước cửa Địch Thanh, tiểu nhị đó nói:
- Quan gia, vị khách quan ngài muốn tìm chính là ở chỗ này.
Ngay sau đó có người gõ cửa:
- Hoắc Thập Tam có đây không?
Giọng nói đó bình thản, không thấy nửa phần địch ý. Địch Thanh tới phủ Hưng Khánh, đương nhiên sẽ không giống như Phi Ưng nghênh ngang lấy tên người khác dính máu viết lên tường. Nhưng hắn viết tên ở khách điếm cũng không phải tên của mình, hắn đăng ký tên là Hoắc Thập Tam.
Địch Thanh mở cửa phòng, thì thấy trước của đang đứng một người cao vừa vặn bằng khung cửa. Giống như khách điếm lúc mới xây dựng, y và khung cửa dính vào chỗ đó.
Thấy Địch Thanh mở cửa, người đó đột nhiên hỏi:
- Hôm qua lão vương gia chết một con chó.
Tiểu nhị thấy hai người giống như là quen biết, thức thời lùi lại. Tiểu nhị ở phủ Hưng Khánh lâu, đương nhiên biết vị quan gia này là người của lục ban trực trong Ngự Vi. Những người này xưa giờ chỉ thưởng cái tát tay, không thưởng tiền.
Lúc lui lại, tiểu nhị còn rất lấy làm lạ. Chó lão Vương gia chết rồi, lại là chuyện gì lớn nổi gì, phải người của ban trực nội phủ tới thông báo Hoắc Thập Tam biết?
Địch Thanh hỏi:
- Chó lão Vương gia chết rồi, chuyện liên quan gì ta?
Quân quan đó nói:
- Chuyện không liên quan ngươi, vậy chuyện liên quan ai?
Địch Thanh nói:
- Có lẽ ngươi nên đi hỏi thử con chó cái của lão Trương gia.
Nếu tiểu nhị đó nghe được đối thoại của hai người, chỉ sợ phải điên mất. Quân quan đó không có điên, giơ tay sờ vào ngực lấy ra nửa miếng tiền đồng đưa qua. Địch Thanh lấy ra môt nửa khác đối xuống, tiền đồng hợp thành một mảnh tròn hoàn chỉnh, vì đây vốn là một miếng tiền đồng tách ra.
Trong mắt quân quan đó lộ ra phần thư thái, thấp giọng nói:
- Đi theo ta.
Y xoay người liền đi. Địch Thanh chau mày, cuối cùng đi theo. Đối thoại của hai người vừa rồi không phải vô nghĩa, là ám hiệu Phi Ưng muốn liên lạc với Địch Thanh. Còn nửa miếng tiền đồng đó, cũng là bằng chứng liên lạc của bọn họ.