- Đúng vậy, ta chính là Địch Thanh, nhưng ta chỉ bị thương, không chết.
Lúc nãy hắn khinh thường trả lời câu hỏi của Phi Ưng. Nhưng lúc này, hắn muốn người trong thiên hạ đều biết, Địch Thanh hắn không chết, Địch Thanh nhất định sẽ báo thù cho Quách Tuân.
Người trẻ tuổi nức nở nói:
- Ta biết, ngươi không chết, người như ngươi sao có thể chết chứ? Ngươi chết rồi, ai có thể dẫn dắt quân Tống chống cự Nguyên Hạo?
Địch Thanh lạnh lùng nói:
- Là Nguyên Hạo sao? Là Nguyên Hạo hại chết Quách đại ca?
Người kia nghe thấy tiếng quát hỏi, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, lùi lại một bước, cơ thể run lẩy bẩy. Không phải là gã sợ, mà là gã không thể đối diện vẻ bi ai thống khổ tột cùng trên gương mặt hắn.
Người trẻ tuổi đáp:
- Phải, chính là Nguyên Hạo hại chết Quách đại nhân!
Địch Thanh ngược lại trấn tĩnh hơn, chậm rãi nói:
- Ngươi kể lại tình huống lúc đó cho ta biết... được không?
Trong lòng hắn đang nghĩ, hắn đơn độc một mình, sao có thể giết chết Nguyên Hạo?
Nhưng chỉ cần hắn có chút sức lực, thì sẽ không tha cho Nguyên Hạo!
Người trẻ tuổi móng tay đã cắm chặt vào trong lòng bàn tay, cắn chặt môi, kiên định nói:
- Được.
Sau giọng nói của gã, trong doanh trướng không còn âm thanh khác.
Tất cả mọi người đều im lặng, im lặng nghe người trẻ tuổi kể lại câu chuyện một cách thảm thiết và bi tráng, huyết khí và bất khuất!
Lúc này Địch Thanh mới biết, thì ra lúc hắn xông vào trại Bình Viễn, trại Kim Minh đã thất thủ. Thì ra Trương Ngọc hảo huynh đệ của hắn liều chết xông ra vòng vây, ngược gió đạp tuyết đi Duyên Châu truyền tin. Thì ra Lý Vũ Hanh hảo huynh đệ của hắn vì cứu Trương Ngọc, sớm dâng tặng tính mạng trước một bước.
Địch Thanh không khóc, nhưng trong lòng hắn đang rỉ máu. Món nợ này, không thể dùng nước mắt, nhất định phải dùng máu để thanh toán!
Địch Thanh cũng biết. Trương Ngọc tuy truyền tin tức đến Duyên Châu, nhưng không đợi lúc Phạm Ưng truyền tin ra, đám người Lưu Bình đã thu binh. Có người biết trước, biết Duyên Châu nhất định có nguy.
Lưu Bình, Thạch Nguyên Tôn, Mặc Kỳ Chính, Quách Tuân và Hoàng Đức năm người hồi binh cứu viện, dẫn theo binh lực chỉ hơn mười ngàn, hơn nữa còn là kỵ bộ binh hỗn loạn, mỏi mệt không chịu nỏi. Quân của Lưu Bình từ Khánh Châu vội chạy tới quận Bảo An, giết Thượng Sĩ Môn, rồi trở về Tam Xuyên Khẩu, chạy một mạch năm ngày năm đêm.
Địch Thanh lẳng lặng nghe, lẳng lặng ngước nhìn đơn đao trong tay.
Đơn đao đã bị thủng, nhưng vẫn hiện ra ánh sáng sắc bén...
Người trẻ tuổi lại nói:
- Vốn Bình Viễn vẫn không sao. Không phải quân Đảng Hạng không thể đánh chiếm, mà là Nguyên Hạo lơ là sách lược của quân Tống. Lúc Nguyên Hạo phái binh tấn công hai chỗ Bình Viễn, Hàn Môn. thừa dịp quân Tống thò dầu rụt cổ không dám ra đánh, Nguyên Hạo sớm dẫn đại quân phá Thổ Môn, bằng sự hành quân thần tốc, lợi dụng mấy hàng trăm ngàn nội gian phá trại Kim Minh.
Lý Sĩ Bân tung tích không rõ. Lý Hoài Bảo bị giết. Trại Kim Minh tưởng như tường đồng vách sắt, thật ra sớm đã vỡ nát.
Mà Nguyên Hạo phá trại Kim Minh, không hề dừng lại chút nào. Y dẫn theo tám chục ngàn thiết kỵ, hàng trăm ngàn nội gian Đại Tống nuôi dưỡng, cộng thêm mấy trăm ngàn thương hộ. Tổng cộng có năm trăm ngàn đại quân vây thành đánh viện binh, ngồi đợi đám người Lưu Bình vào tròng.
Mà quân Tống đến viện thành Duyên Châu chỉ cso mười ngàn nười!
Hai quân gặp nhau ở bãi cát Ngũ Long của Tam Xuyên Khẩu. Hoa tuyết thổi nhẹ. Quân Tống dùng trận Yển Nguyệt đối địch, lấy một chọi mười lăm, lấy mỏi mệt đấu với mưu tính sâu xa của quân Đảng Hạng.
Nhưng quân Tống không đầu hàng, không sợ hãi. Bọn họ vẫn chiến đấu ba ngày ba đêm, vì bọn họ có một dũng tướng, tên gọi Quách Tuân.
Quách Tuân kích phát toàn bộ dũng khí và tâm huyết của quân Tống, thế nhưng ngay ngày đầu tiên Quách Tuân đã ngã xuống rồi.
Địch Thanh nghe tới chỗ này, trong lòng ngực đau như kim đâm, đến mức tóc gần như đều dựng thẳng lên. Hắn hận lúc đó mình không có ở đó, hận không thể cùng Quách Tuân kề vai tác chiến. Nhưng hắn vẫn lẳng lặng nghe, hắn muốn ghi nhớ tất cả mọi chuyện, sau đó trả lại toàn bộ.
Không ai ngắt lời người trẻ tuổi. Trong đầu tất cả mọi người đều có cảm xác thảm thiết. Nhưng cũng có người đang nghĩ, người tuổi trẻ này này rốt cuộc là ai, tại sao hiểu rõ cuộc chiến Tam Xuyên Khẩu như vậy? Người này đối với toàn cục quen thuộc như vậy, tuyệt đối không phải là một quân Tống bình thường.
Người trẻ tuổi lại nói:
- Quách Tuân và quân Đảng Hạng tiến hành ba trận chiến. Trận chiến thứ nhất, Quách Tuân lấy kỵ binh phá kỵ binh, lấy tư thế càng nhanh nhẹn dũng mãnh đánh bại người Đảng Hạng., đánh chết mười ngàn người kẻ địch, đệ nhất lực sĩ người Đảng Hạng, vượt qua sông băng, ngàn quân không dám qua.
Cho dù là Phi Ưng nghe tới đây, ánh mắt cũng sáng lên, gã lẩm bẩm tên của Quách Tuân, đột nhiên buông tiếng thở dài:
- Sao ta không sớm gặp được huynh ấy chứ? Huynh ấy nhất định...
Quách Tuân nhất định cái gì, Phi Ưng không nói tiếp.
Không ai để ý tới lời nói thầm của Phi Ưng, ai cũng nóng lòng muốn biết sau đó thế nào... Kết cuộc đã định, nhưng chuyện của Quách Tuân, chẳng phải là chuyện mà tất cả mọi người muốn nghe sao?
- Quách Tuân lập tức cùng người Đảng Hạng tiến vào trận chiến thứ hai, một mình đấu với Long Dã Vương một trong chín Vương Long bộ Đảng Hạng.
Trong suy nghĩ của quân Đảng Hạng, Long Hạo Thiên giống như thiên thần. Không ai tin Quách Tuân có thể thắng Long Hạo Tiên. Cho dù Quách Tuân thắng Long Hạo Thiên, cũng nhất định trả cái giá đắt. Nhưng Quách Tuân chỉ cần một chiêu, thì đánh chết Long Dã Vương ở dưới mặt sông đã đóng băng.
Quách Tuân tìm đường sống trong cõi chết, phá băng giết địch, uy chấn tam quân.
Địch Thanh nhiệt huyết sôi trào, vội hỏi:
- Vậy... sao đó thì sao?
Người trẻ tuổi đau buồn nói:
- Sau đó người Đảng Hạng biết nếu có Quách đại nhân quân lính tuyệt đối sẽ không đầu hàng. Bọn họ phát động toàn quân, muốn đánh tan quân ta, bọn chúng qua mặt nước ác chiến với chúng tôi ở bờ bắc... Chúng tôi từ sáng sớm đánh đến hoàng hôn, chết và bị thương một nữa, nhưng không một ai lui bước.
Địch Thanh lệ nóng lưng tròng:
- Vậy còn Quách đại ca thì sao? Quách Tuân anh nhưng dù sao cũng là người, chẳng lẽ Quách Quân chết trận ở chiến trường như vậy?
Người trẻ tuổi bi phẫn nói:
- Vốn chúng tôi có cơ hội thắng. Cho dù không có cơ hội thắng, nhưng còn có hy vọng xông ra.
Mọi người kinh ngạc khó có thể tin.
Địch Thanh lẩm bẩm nói:
- Còn có cơ hội gì?
Người trẻ tuổi nói:
- Chúng tôi không thể lui, vì chúng tôi chạy không thoát những kỵ binh đó. Chúng tôi chỉ có thể liều, tiếp tục liều chết, phải tụ tập dưới thành Duyên Châu, mới có cơ hội phản công. Quách đại nhân sớm nghĩ tới điều này. Lưu... đại nhân cũng nghĩ tới rồi, cho nên bọn họ đều đang liều. Vì chúng tôi còn có một sát chiêu chưa sử dụng, chúng tôi còn có “phích lịch”!
Trong đầu Địch Thanh chợt lóe lên tia điện. Hắn từng nghe Quách Tuân nói qua, ““phích lịch”” không phải sấm sét trên trời, mà là một loại hỏa khí mới nhất do đại nội Vũ Kinh Đường của triều đình nghiên cứu chế tạo. Triệu Trinh luôn lo lắng thiết kỵ biên thùy thua xa người Đảng Hạng và người Khiết Đan. Do vậy sưu tầm các loại mét khối từ nhân gian, tập hợp tới Vũ Kinh Đường nghiên cứu hỏa khí, dùng để đối kháng Khiết Đan và thiết kỵ của người Đảng Hạng.
Mà ““phích lịch”” chính là một loại hỏa khí có uy lực nhất mấy năm nay, không ngờ Quách Tuân mang theo ““phích lịch””?
Người trẻ tuổi lớn tiếng nói:
- Quách đại nhân chỉ dẫn theo hơn một ngàn thủ hạ, nhưng mang theo hàng trăm quả “phích lịch”. Đến lúc hoàng hôn, chúng tôi đã mệt mỏi, người Đảng Hạng quả thật cũng mệt rồi. Bọn họ không ngờ chúng tôi lại dẻo dai như vậy. Ban đầu bọn họ còn chuẩn bị phát động thêm một vòng xung phong. Lúc này lỗ tai Lưu đại nhân bị tên bắn rớt rồi. Thạch đại nhân bị trọng thương. Vương Tín, Mặc Kỳ hai vị đại nhân cũng đã bỏ mạng…
Địch Thanh nghe tới câu Vương Tín đã chết, trong lòng lại đau xót. Hắn nhớ rõ người đàn ông đã chết trầm lặng ở sa trường đó. Nhưng nếu không có người đàn ông trầm lặng này, Đại Tống sao có thể gìn giữ an bình như ngày nay?
Người trẻ tuổi kích động nói:
- Cho dù Quách đại nhân cũng bị thương không dưới mười chỗ. Nhưng đại ca vẫn chỉnh sửa cờ trống lại, chuẩn bị một trận “phích lịch” cuối cùng. Có Quách đại nhân, chúng tôi sẽ không lui. Lúc đó người Đảng Hạng chen tới, Quách đại nhân xung ngựa lên trước, gậy sắt trên tay đại ca đã bị cong, lại đổi thương thiết, kết quả thương thiết lại gãy, đại ca lại cướp mã giáo, ra sức giết địch, vừa dẫn binh vừa dẫn người Đảng Hạng về tới trên mặt sông.
Phi Ưng im lặng lắng nghe, nghe tới đây, cũng không kìm được khen ngợi:
- Quách đại ca quả là anh hùng đệ nhất thiên hạ. Trong mắt y không còn ưu thương nữa, ngược lại lóe lên ánh hàng quang cháy rực.
Địch Thanh đột nhiên nói:
- Dùng “phích lịch” phá băng, đây là cơ hội cuối cùng.
Hắn đã nghĩ tới cách Quách Tuân xuất chiêu, nhưng hắn lại không hiểu tại sao Quách Tuân thất thủ.