Cả đội buôn cũng chẳng có một ai đi tới đây. Địch Thanh chợt phát hiện ra không phải họ không nghe thấy mà làm như không biết.
Địch Thanh cũng chẳng nghĩ nhiều, lấy túi nước của mình đưa cho người đó. Hắn phát hiện ra người đó mặc dù gầy nhưng còn rát trẻ. Thấy người nọ uống lấy uống để, Địch Thanh cũng không đau lòng mà nhìn đôi giầy của người đó. Đôi giầy của y đã mục nát từ lâu nhưng Địch Thanh nhìn thấy rất quen bởi vì đó là giầy của quân Tống. Tuy nhiên trên mặt người đó lại không có vết xăm...
Chẳng lẽ người này là của quân Tống nhưng tại sao y lại đi qua sa mạc?
Người thanh niên uống nước xong liền cố gắng đứng dậy, níu tay áo Địch Thành mà cầu xin:
- Ân công! Ngài là ai? Ta muốn tới phủ Hưng Khánh! Cầu ngài...đưa tôi theo. Ta cầu van ngài.
Địch Thanh còn chưa kịp mở miệng, Triệu đầu lĩnh đã đi tới nói hết sức kiên quyết:
- Không được.
Địch Thanh quay đầu lại nhìn, hỏi:
- Tại sao không được?
Triệu đầu lĩnh lạnh lùng nói:
- Ta nói không được là không được. Đây là quy định của thương đôi.
Tay gã cầm vào cán đao mà liếc xéo Địch Thanh. Trong đoàn người thì địa vị của Triệu lĩnh đội là cao nhất.
Người thanh niên buông tay, thất vọng lùi lại hai bước. Ánh mắt y tóa lửa nhưng không hề cầu xin. Địch Thanh có thể nhận ra y là một người rất cao ngạo.
Địch Thanh liền nói:
- Hắn cũng chỉ có một mạng, xin đầu lĩnh rủ lòng thương...
Triệu lĩnh đội lạnh lùng cắt lời Địch Thanh:
- Ngươi có biết hàng năm có bao nhiêu người chết khác trong hoang mạc không? Nước của thương đội có hạn, nhiều người uống nước thì người khác sẽ khát, thậm chí chết khát. Ngươi có thể cứu hắn nhưng ngươi cùng hắn ra khỏi thương đội.
- Đây là quy định của thương đội? - Địch Thanh thở dài hỏi.
Triệu đầu lĩnh híp mắt nhìn Địch Thanh. Y phát hiện ra Địch Thanh hơi khác so với khi mới vào đội nhưng khác thế nào thì y không thể nói được.
- Đây là quy định của ta.
Địch Thanh nhìn về phía Phi Tuyết, định dùng nguyên tắc của mình để giải quyết sự việc nhưng hắn không muốn làm cho Phi Tuyết khó xử. Phi Tuyết vẫn bình tĩnh như trước quay sang nhìn Đổng Sự.
Đổng Sự đi tới cười nói:
- Triệu lĩnh đội! Lúc này đúng là không thích hợp cứu người nhưng cũng có thể thương lượng. Nói cho cùng thì cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp phù đồ. Nhưng muốn xây tháp thì phải mất rất nhiều tiền.
Nói xong, Đổng Sự quay sang nhìn Địch Thanh.
Ý của Đổng Sự hết sức rõ ràng đó là có thể dùng tiền.
Cái khó ở đây là trên người Địch Thanh không có lấy một đồng.
Mà người thanh niên thì quần áo tơi tả, mang theo cũng chỉ có một cái túi nước khô quắt thì rõ ràng là không có tiền.
Trong lúc Địch Thanh đang cảm thấy khó xử thì Phi Tuyết đã bỏ ra bốn miếng vàng mà nói:
- Đi thôi.
Miếng vàng sáng chói cho dù vất trên cát cũng có thể nhìn thấy.
Triệu đầu lĩnh hừ một tiếng giơ chân hất khiến cho bốn miếng vàng bay lên. Y vung đao chém một cái khiến cho vàng lá dính vào thân đao. Triệu lĩnh đội từ từ thu đao nhét vàng vào trong người.
Đao pháp của y khiến cho mọi người hoa mắt. Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của mọi người, Triệu lĩnh đội dương dương tự đắc. Y có ý khoe rằng bản thân không cần quan tâm tới lời nói của ai. Y dẫn đầu thực sự xứng đáng cho họ trả tiền.
- Người này có thể vào trong đội nhưng nước và thức ăn thì tự ngươi phải cung cấp. Hơn nữa, nếu ngươi thích cũng có thể để lạc đà cho y cưỡi. - Triệu lĩnh đội nói xong liền từ từ tránh ra, khóe miệng nở nụ cười trào phúng.
Thương đội lại xuất phát. Địch Thanh xuống lạc đà đang định lên tiếng thì người thanh niên đã nói:
- Ân công! Ta đi được.
Hai chân y đầy máu, mỗi bước đi lại đau tới phát run. Nhưng Địch Thanh có thể nhận ra người thanh niên sẽ không ngồi lạc đà của mình.
Địch Thanh thấy vậy cũng thôi. Đi được nửa ngày, hắn liền mở miệng hỏi:
- Ngươi từ Trung Nguyên tới đây?
Ngươi thanh niên hơi giật mình, một lúc lâu sau mới nói:
- Vâng! Ân công cũng tới từ Trung Nguyên?
Địch Thanh gật đầu rồi lại hỏi:
- Vậy ngươi có biết...mùa đông năm ngoái...Nguyên Hạo xâm phạm Duyên châu, tình hình chiến sự như thế nào?
Mặc dù hắn đi vào sâu trong sa mạc nhưng vẫn không thể quên được chuyện Duyên châu.
Thân hình người thanh niên đột nhiên run rẩy...
Địch Thanh cảm thấy ngạc nhiên không hiểu tại sao gã lại phản ứng mạnh như vậy. Tuy nhiên, hắn chợt cảm giác tim mình đập nhanh hơn một chút thì ngẩng đầu lên nhìn rồi biến sắc.
Phía xa xa có một cơn bão cát đang hình thành khiến cho cát vàng bay lên mù mịt. Không biết ở đâu đột nhiên có một đám người xông tới, thoáng cái đã vây lấy đội buôn.
Nhưng người đó đều mặc trang phục màu đen, cầm mã đao. Nhìn ánh đao sắc lạnh ở trong sa mạc khiến cho người ta ớn lạnh.
Những người vừa tới là mã tặc.
Bọn họ đã đụng phải một thứ khiến cho đội buôn đi lại trong sa mạc luôn đau đầu nhất.
Đám người của đội buôn thấy mã tặc xông tới thì đều xôn xao, tự giác xuống lạc đà mà quây thành một vòng tròn. Bọn họ ngồi xổm dưới chân lạc đà, hai tay ôm lấy đầu. Đây là nguyên tắc từ trước tới nay, chỉ cần bọn họ không phản kháng thì có thể giữ được tính mạng.
Mà chuyện phản kháng thì do đám Triệu lĩnh đội chịu trách nhiệm.
Triệu Lĩnh đội liếc mắt có thể nhận thấy bên đối phương có năm người cầm đầu mà người số một rất khó giải quyết. Gương mặt của người đó đầy những vết đao. Bốn người sau lưng y mặc dù nhìn hung dữ nhưng so với người nọ thì chỉ như mấy con chó giữ nhà khôn vặt mà thôi.
Triệu đầu lĩnh cảm thấy nặng nề nhưng y vẫn phải đứng ra, ôm quyền nói với tên mã tặc cầm đầu:
- Ở nhà dựa cha mẹ, ra ngoài dựa bằng hữu. Tại hạ và Thạch đà đại ca từng có gặp nhau không biết các vị có phải là bằng hữu của Thạch đại ca hay không?
Thạch Đà là một tên mã tặc có thủ đoạn vô cùng tàn nhất ở sa mạc Mao Ô Tố. Ít có người nào thấy được khuôn mặt của y. Triệu đầu lĩnh cũng chưa từng gặp Thạch Đà nhưng mỗi lần khi gặp mã tặc y đều lấy Thạch đà ra để dọa, đầy lùi rất nhiều mã tặc.
Triệu đầu lĩnh không sợ gặp phải Thạch Đà thật bởi vì y biết người đó không coi cái đội buôn nhỏ của mình vào đâu.
Ánh mắt của người cầm đầu mã tặc có chút khinh thường, mở miệng nói:
- Ngươi biết Thạch Đà?
Âm thanh của gã như có một lưỡi đao dính trên cổ.
Triệu đầu lĩnh cảm thấy ớn lạnh nhưng vẫn cố gắng nói:
- Đúng vậy.
Mọi người chỉ yên lặng một lúc rồi bốn người phía sau lưng tên mã tặc cầm đầu phá lên cười ha hả. Khi Triều đầu lĩnh đang có cảm giác bất an thì người cầm đầu bốn người kia đã lên tiếng:
- Ta...chính là Thạch Đà.
Cả đội buôn ồ lên. Bọn hò không ngờ mình gặp vận đen, chạm trán với một đám mã tặc hung dữ nhất trong sa mạc Mao Ô Tố.
Triệu đầu lĩnh run người nhưng vẫn cố gắng cười nói:
- Hóa ra ngài chính là Thạch...đại ca. Thật sự nghe danh không bằng gặp mặt...
Trong lòng gã thầm kêu khổ, không hiểu tại sao Thạch Đà lại ra tay với đội buôn nhỏ này?