-Phục vụ các ngươi thật khó quá, ta không kể nữa. Các ngươi không muốn nghe, nghe rồi vẫn không thể kể lại. Không kể lại được còn chê ta kể đi kể lại. Địch chỉ huy tuy nói lại trở về Tắc Hạ, nhưng lúc này không còn chiến tranh nữa. Chẳng lẽ ta phải tự bịa ra chuyện kể cho các ngươi nghe sao?
Có người nói:
-Sao lại không có? Tối qua ngoài đầu thành, tiếng trống còn vang hơn cả tiếng sấm. Lúc trời sáng thì thấy ngoài thành có thi thể của một người Khương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi thân là quân nhân viên quan trọng, nói qua qua một chút cho mọi người nghe đi.
Cát Đô đầu được người khác thổi phồng, sung sướng lấy tay vuốt vuốt mấy sợi râu, cười nói:
-Ta đoán thế nào các ngươi cũng sẽ hỏi chuyện này, được rồi, ta sẽ kể cho các ngươi nghe. Thực ra, thành này của chúng ta đã xây xong rồi, người vui không ít, người giận cũng không ít. Tộc Mễ Cầm liền chen chúc phá phách không vào nữa, lúc này mới dấy binh xâm phạm, không ngờ Địch chỉ huy đã tính toán được, biết chúng đêm qua sẽ đến nên đã sớm mai phục ở ngoài thành, chỉ cần một đao đã chém chết thủ lĩnh tộc Mễ Cầm là Mễ Cầm Đại Lãng.
Mọi người đều kêu lên:
-Địch chỉ huy đó không phải là rất giống thần tiên sao?
Cát Đô đầu cũng không đỏ mặt, đĩnh đạc nói:
-Ai nói là không phải chứ? Đám người đó thấy Địch chỉ huy đánh đến thì đều không dám tiếp chiến, bỏ lại hàng trăm thi thể mà chạy thoát thân. Thành Thanh Giản có Chủng lão trượng mới xây lên được, nhưng nếu như không có Địch chỉ huy thì e là sớm đã mất rồi.
Có người không hiểu hỏi lại:
-Tộc Mễ Cầm muốn vào thành thì cho họ vào đi.
Cát đô dầu đáp:
-Ngươi thì hiểu gì? Họ không trả tiền, Chủng lão trượng sao dám cho họ vào?
Mọi người cùng cười vang, từ xa một người bước tới nói:
-Cát Chấn Viễn, ngươi lại đang nói xấu ta.
Người đó tháo đôi giầy cỏ, giẫm giẫm chân bước tới, trán tỏa sáng, mặt xanh xao, đó chính là Chủng Thế Hành.
Cát Đô đầu đương nhiên chính là Cát Chấn Viễn. Thành Thanh Giản mới xây, Chủng Thế Hành chịu trách nhiệm chuyện của thành trì, Địch Thanh phụ trách canh phòng, còn đám người Cát Chấn Viễn, Liêu Phong, Tư Mã đều được điều từ Tân trại tới thành Thanh Giản.
Chủng Thế Hành thấy mọi người đang tạm nghỉ, bất mãn quát lên:
-Các ngươi sao lại đều dừng hết cả thế này? Làm việc nhanh lên. Ta nói cho các ngươi biết, có thể vào được thành này, thứ nhất là phải làm việc, thứ hai là phải nộp tiền. Người vừa không có tiền, vừa không chịu làm việc, nếu còn để ta nhìn thấy lần nữa, thì xéo hết cho ta. Nơi đây không nuôi đám người rãnh rỗi đó.
Cát Chấn Viễn nghe dọa thế vội nó:
-Tất cả đi làm việc đi, đi làm đi.
Mọi người lập tức giải tán, Cát Chấn Viễn cũng xắn tay áo định bước đi, Chủng Thế Hành kéo y lại hỏi:
-Địch Thanh đang ở đâu?
Cát Chấn Viễn đáp:
-Anh ta đang ở đình Chiết Liễu, cách phía bắc thành năm dặm
Chủng Thế Hành lẩm bẩm nói:
-Hắn chạy tới nới xa vậy làm gì nhỉ?
-Anh ta cách xa vậy, có thể là sợ lão đòi tiền.
Cát Chấn Viễn bỏ lại câu nói, rồi nhanh như chớp chạy biến đi mất.
Chủng Thế Hành lắc lắc đầu, với đôi giấy cỏ đi vào rồi đi về hướng bắc thành. Lúc chạy tới đình Chiết Liễu thì thở hổn hển. Địch Thanh đang ngồi trong đình, nhìn xa xăm về phía Tây bắc, nghe thấy có tiếng bước chân tới liền nhìn về phía Chủng Thế Hành, như đang chờ đợi điều gì, nói:
-Chủng lão đầu, có chuyện gì vậy?
Địch Thanh lại đến phía bắc biên ải.
Sau khi Địch Thanh rời Biện Kinh liền đi Diên Châu trước để báo tin. Phạm Ung thấy vô cùng đau đầu, thầm nghĩ tên tiểu tử này chắc mắc bệnh, những người khác đều phải hao tâm khổ tứ để được vào thành, còn tên tiểu từ này lại vội vàng chạy tới vùng Diên Biên, không biết triều đình có ý gì. Phạm Ung chỉ đơn giản báo cho Triều đình, đem quân hàm của Địch Thanh từ Vân kỵ úy nói thành Võ kỵ úy. Việc nâng cao này chỉ có tác dụng tăng bổng lộc, không tăng binh quyền. Sau khi triều đình phê chuẩn, Địch Thanh vẫn chỉ là thân phận Chỉ huy sứ Diên Biên, phối hợp cùng Chủng Thế Hành trấn thủ thành Thanh Giản.
Địch Thanh tạm thời được nhàn rỗi, dành toàn lực đi điều tra tung tích của Diệp Hỉ Tôn. Nhưng người này như chim nhạn bay mịt mù, không còn xuất hiện nữa.
Chủng Thế Hành lau mồ hôi trên trán, thở dài nói:
-Không có chuyện gì thì không được tìm ngươi sao?
Địch Thanh cười cười:
-Ta chỉ e làm lỡ mất chuyện kiếm tiền của lão thôi. Đúng rồi, tối qua giết Mễ Cầm Đại Lãng, ngựa và các trang bị binh khí đều thu dọn lại rồi chứ?
Chủng Thế Hành đáp:
-Ngươi vẫn còn lo ta bỏ sót cái gì sao?
Địch Thanh lại cười, trong lòng thì thở dài. Thì ra sau khi Địch Thanh trấn thủ thành Thanh Giản, có người Khương tìm tới nhờ cậy, cũng có người Khương tới quấy rối. Những ngày qua Địch Thanh không nương tay chút nào, có người tới quấy rối là giết không tha. Sau mỗi trận chiến, Địch Thanh chỉ lo giết chứ kông phải lo việc chôn cất, giao việc thu dọn chiến lợi phẩm cho Chủng Thế Hành. Với Chủng Thế Hành xưa nay người chết đều phải lột da, làm những công việc này, tất nhiên là không còn gì tốt hơn.
Chủng Thế Hành liếc xéo Địch Thanh, bất chợt nói:
-Địch Thanh, ngươi có cảm giác có điều gì kỳ lạ không?
Địch Thanh nhíu mày, hỏi lại:
-Kỳ lạ ở chỗ nào?
Chủng Thế Hành đáp:
-Chúng ta xây dựng thành Thanh Giản này, người Đảng Hạng chắc chắn coi đây là cái đinh trong mắt chúng nên đến rây rối thì chẳng có gì là lạ. Nhưng chúng đều biết ngươi đang ở đây, thời gian này, người đến gây rối càng ngày càng ít. Nhưng tối qua, Tộc Mễ Cầm đến đều là những kẻ dũng mãnh, ít nhất cũng phải cả ngàn người.
-Điều này không phải là rất tốt sao? Đến nhiều thì giết nhiều, lão kiếm được cũng nhiều.
Địch Thanh thản nhiên nói tiếp:
-Ta không chủ động giết người, nhưng họ tự giao thân đến cửa cho ta giết, ta cũng không thể từ chối.
Chủng Thế Hành thở một hơi dài, nói:
-Tiểu tử ngươi gần đây chỉ nghĩ về Hương Ba Lạp, Diệp Hỉ Tôn gì gì đó. Ta đã nói rồi những chuyện này ta chỉ là tới hỏi thăm. Một mình ngươi dù có lợi hại, vẫn có thể linh nghiệm hơn so với tin tức của lão già ta sao? Tiểu tử ngươi có thiên chất trong lĩnh vực lãnh đạo quân sĩ, về phương diện đối địch thì dũng mãnh, không nên chà đạp lên tài năng như vậy.