Tuyết bay, sương lạnh, mắt trời mọc rồi mặt trời lại lặn.
Địch Thanh tuy biết là phải chờ đợi, nhưng cũng không nghĩ rằng hắn ở Quách phủ để chờ mà chờ tới tận cuối xuân.
Địch Thanh ở Biện Kinh, chức quan nhàn hạ nên chẳng có việc gì. Nhưng mấy ngày tới Triệu Trinh sẽ tìm Địch Thanh vào cung tán gẫu về chuyện trị quốc.
Đó đã từng là vị quân vương do dự, bất lực, cuối cùng có thể tự mình độc quyền cai trị, dần dần quên đi những buồn thương trước đó, quên đi những chuyện dĩ vãng không vui, giữa hai đầu lông mày lúc nào cũng thấy có tinh thần thoải mái, sảng khoái.
Địch Thanh hôm nay lại được Triệu Trinh tuyên triệu, không nhịn được cau mày. Hắn biết rằng bản thân không có chút hứng thú nào với những chuyện trị quốc, tự biết kiến thức càng nói càng không thông minh. Triệu Trinh cho triệu hắn, thay vì nói là thảo luận, chi bằng nói Triệu Trinh là người ba hoa khoác lác.
Mấy ngày nay, triều đình có sự thay đổi long trời lở đất, người trong Lưỡng phủ thay đổi rất nhiều. Triệu Trinh đã phong hai vị ân sư ngày xưa là Trương Sĩ Tốn và Lý Địch làm tể tướng, Tiết Khuê vẫn còn nguyên không đổi, vẫn tham chính cho Lưỡng phủ.
Địch Thanh không bất ngờ với sự sắp đặt này, lúc đó hắn cũng ở trong cung, biết rằng Tiết Khuê ban đầu là làm công việc lựa chọn chính xác trang phục cho Thái Hậu, do đó mà được Triệu Trinh đánh giá cao. Điều khiến Địch Thanh có chút không ngờ đó là Lã Di Giản bị Triệu Trinh loại ra khỏi Lưỡng phủ, tới vùng Thiền Châu.
Địch Thanh có thể có được địa vị ngày hôm nay vẫn là được sự bổ nhiệm của Lã Di Giản. Địch Thanh cũng biết mối quan hệ giữaTriệu Trinh và Lã Di Giản vốn không tồi. Hiện giờ Triệu Trinh đương quyền, vốn là càng phải thêm trọng dụng Lã Di Giản mới đúng. Địch Thanh lờ mờ nghe được, bởi vì Quách Hoàng hậu và Lã Di Giản không hợp, nhiều lần nói Lã Di Giản vốn là người bên cạnh Thái hậu nên đối xử hai mặt để lấy lòng. Trong lòng Triệu Trinh có kiêng kỵ, nên mới đuổi Lã Di Giản tới Biện Kinh.
Nhưng nội tình rốt cuộc là thế nào? Không ai có thể khẳng định.
Nhưng ai cũng biết rằng nguyên tắc thay đổi triều thần lần này của Thiên Tử là những triều thần năm đó có mối quan hệ thân cận với Thái hậu thì đa phần bị giáng chức.
Do đó Tri phủ Khai Phong Trình Lâm bị đuổi khỏi kinh thành. Đám người của Lưỡng phủ Hạ Tủng, Trần Nghiêu cũng là vây cánh thân cận của Thái Hậu, cũng đều bị điều dời khỏi kinh thành.
Ngược lại, những người lúc trước đắc tội với Thái Hậu, ví dụ như Phạm Trọng Yêm, Tống Thụ, Âu Dương Tu, Doãn Thù…đều được quay lại kinh, thăng quan trọng dụng.
Địch Thanh đối với đám người Âu Dương Tu, Doãn Thù cũng không hiểu rõ, cũng không hẳn là quan tâm. Niềm vui duy nhất hắn cảm giác được đó là việc Phạm Trọng Yêm hồi kinh.
Hắn còn nhớ rõ Phạm Trọng Yêm.
Đó là một Phạm Trọng Yêm luôn lo lắng cho thiên hạ, dám vì người khác trước.
Đó là một Phạm Trọng Yêm thà chết vinh còn hơn sống nhục.
Địch Thanh ở trong cung, nhìn thấy trọng thần triều đình quả thực không ít, nhưng hắn chỉ có ấn tượng duy nhất đối với người không được tính là trọng thần, đó là Phạm Trọng Yêm. Địch Thanh tuy không hiểu lắm về chuyện đất nước, nhưng hắn cũng biết rằng trong triều những người như Phạm Trọng Yêm càng nhiều thì càng tốt.
Rất nhiều người rời kinh thành, rồi lại rất nhiều người bị điều về kinh. Địch Thanh lại không muốn tiếp tục ở lại kinh thành, bị Triệu Trinh tuyên triệu. Địch Thanh lập tức quay người lao vào trong cung, muốn hỏi Triệu Trinh khi nào sẽ cử hắn tới vùng biên thùy.
Trong lúc vô số người phải lao tâm khổ tứ, không muốn rời xa kinh thành, chỉ có Địch Thanh mới muốn đi con đường khác ngược lại.
Ngay lúc rời khỏi Quách phủ, Triệu quản gia tới trước cửa, nói với Địch Thanh:
-Bát Vương Gia mời ngài tới Vương phủ có việc quan trọng.
Địch Thanh lập tức lui việc đi gặp Triệu Trinh sang một bên, mà đi tới phủ đệ của Bát Vương Gia trước. Đến lúc vào trong vương phủ, thấy chim Yến tử bay lơ lửng trên không, ánh nắng ấm áp của mặt trời rọi xuống người, tràn đầy thoải mái, nhưng trong lòng Địch Thanh lại cảm thấy hơi chút lạnh run.
Hắn tuy vẫn chưa nghe Bát Vương Gia nói rõ, nhưng biết rằng chuyện Bát Vương Gia mua bản đồ chắc chắn không thuận lợi.
Vào đến trong sảnh, lúc nhìn thấy nét mặt u ám của Bát Vương Gia, lòng Địch Thanh bỗng trầm xuống, nhưng vẫn không thể hỏi:
-Bá phụ, mọi việc thế nào rồi?
Mặt Bát Vương Gia hiện rõ vẻ nghiêm trọng, trầm giọng nói;
-Địch Thanh, ngươi nhất định phải bình tĩnh.
Địch Thanh đã mơ hồ cảm nhận được câu trả lời không ổn, nhưng không ngờ vẫn có thể bật cười, nhưng nụ cười ít nhiều có chút thê lương:
-Bá Phụ, người yên tâm, cháu có thể chịu đựng được.
Hắn không biết đã từng chịu bao nhiêu đả kích hy vọng, rồi thất vọng, vì vậy mới có thể bình thản nói ra câu nói này.
Ánh mắt Bát Vương Gia lộ rõ vẻ lo lắng, thần sắc cũng lạc đâu mất, nói;
-Người mà ta cử đi đã tìm được người họ Tào kia, nhưng y chết rồi, bản đồ cũng mất rồi.
Địch Thanh cũng thất vọng, nhưng càng cảm thấy rằng tấm bản đồ đó có lề lối, ngược lại có thể bình tĩnh hỏi lại:
-Bá phụ, người có biết là ai đã giết người họ Tào kia không?
Bất luận là ai cầm tấm bản đồ kia, Địch Thanh hắn nhất định phải cướp về lại.
Bát Vương Gia chau mày nói:
-Người mà ta cử đi đã kiểm tra ra trước khi tên họ Tào kia chết, từng có người đến tìm y. Đó là kẻ tình nghi lớn nhất. Thuộc hạ của ta đã nghe ngóng được rằng kẻ đến tìm người họ Tào kia tên gọi là Diệp Hỉ Tôn.
Hung thủ là Diệp Hỉ Tôn?
Bên tai Địch Thanh vang lên, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thất thanh nói: