-Đương nhiên thần biết. Điều thần muốn nói là, Lưu Thái hậu không phải là mẹ đẻ của Thánh thượng! Mà mẹ đẻ của Thánh thượng là người khác!
Triệu Trinh đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt lại thay đổi, thất thanh nói:
-Ngươi nói cái gì? Ngươi nói nhảm cái gì vậy!
Địch Thanh đứng bên nghe được, trong lòng lấy làm kinh hãi, cũng nhớ lại lời của Lý Thuận Dung, nhất thời tâm trí bất định. Lời Bát vương gia nói không sai, nhưng làm sao mà Bát vương gia lại biết được chuyện này? Chuyện này có nên nói ra hay không? Tại sao Bát vương gia lại muốn nói chuyện này ra?
Bát vương gia trở nên trấn tĩnh lạ thường, trầm giọng nói:
-Thánh thượng, việc này là hoàn toàn có thật. Năm xưa Thái hậu sinh hạ được một người con gái, còn Thánh thượng là do cung nữ sinh ra. Thái hậu vì muốn giữ ngôi vị Hoàng hậu nên mới nói dối tiên đế là mình sinh hạ được Thánh thượng. Khi đó thần có ở trong cung, nên mới biết được chuyện này, nếu Thánh thượng không tin lời thần nói, có thể tìm Lý Địch đến hỏi. Chuyện này tiên đế biết rõ, năm đó Lý Địch cũng ở trong cung, cũng biết.
Những lời Bát vương gia nói, giống như sấm nổ bên tai, khiến cho Triệu Trinh lảo đảo muốn ngã. Triệu Trinh vịn tay vào hương án, hồi lâu mới nói:
-Tuyên Lý Địch vào.
Lý Địch vốn chưa rời khỏi cung, nghe Thánh thượng tuyên triệu, vội run rẩy đi tới. Vào khoảnh khắc ông ta nhìn thấy Bát vương gia, dường như đã hiểu ra mọi chuyện, trong mắt ẩn chứa một nỗi bi ai sâu xa.
Triệu Trinh nhìn Lý Địch, nghiến răng nói:
-Ân sư, Bát vương gia nói… Thái hậu vốn không phải là mẹ đẻ của trẫm, chuyện này có thật không?
Trên gương mặt già nua của Lý Địch, lộ vẻ sợ hãi và đau thương. Ông ta chầm chậm quỳ xuống, một lúc lâu sau mới nói:
-Chuyện này đúng là sự thật.
Triệu Trinh bật cười, một nụ cười thể thảm, hồi lâu sau, giận giữ đập bàn quát lớn:
-Ăn nói sằng bậy! Ngươi sớm đã biết trẫm không phải là con đẻ của Thái hậu, tại sao không nói ra từ sớm? Chẳng lẽ ngươi không biết khi quân là tội lớn?
Lý Địch quỳ ở đó, nước mắt tuôn rơi, nói:
-Thánh thượng, thần tội đáng muôn chết!
-Lôi Lý Địch ra…
Triệu Trinh chẳng đợi phán quyết, Địch Thanh bừng tỉnh, thầm nghĩ, nếu Lý Địch phải chết thì Bát vương gia chẳng phải cũng là tội chết hay sao? Lúc đó hắn cũng chẳng kịp nghĩ đến bản thân mình, dứt khoát tiến lên nói:
-Thánh thượng, Lý đại nhân cũng không cố ý lừa dối, xin Thánh thượng xem xét lại.
Mọi người lấy làm lạ, không ngờ Địch Thanh lại đứng ra cầu xin cho Lý Địch vào lúc này.
Càng lạ hơn nữa là Triệu Trinh lại bĩnh tĩnh lại, hỏi:
-Địch Thanh, sao ngươi lại biết là Lý Địch không cố ý lừa dối?
Một lời của Địch Thanh đã nói ra, không cách gì thu lại được nữa, chỉ có thể phóng lao theo lao mà nói:
-Thánh thượng, thần nghĩ việc Lý đại nhân không nói ra sự thật, là vì muốn bảo vệ cho Thánh thượng. Ông ấy sợ nói ra rồi, ngược lại sẽ bất lợi cho Thánh thượng!
Lý Địch nhìn Địch Thanh với ánh mắt đầy kinh ngạc, biểu cảm trong ánh mắt vào thời điểm đó hết sức phức tạp.
Triệu Trinh không hỏi tiếp nữa, hắn đương nhiên nghe ra ẩn ý đằng sau lời nói của Địch Thanh.
Có Thái hậu giật dây, ai dám nói ra chuyện này, dồn ép Thái hậu, chẳng những thần tử có chuyện, mà e rằng ngay cả thiên tử cũng khó giữ được tính mạng.
Một lúc lâu sau, Triệu Trinh thở dài nói:
-Địch Thanh, ngươi nói phải lắm, suýt nữa thì trẫm đã trách lầm ân sư.
Nói đoạn tiến tới đỡ Lý Địch dậy, áy náy nói:
-Ân sư, trẫm nhất thời hồ đồ, hiểu sai ý tốt của người, người đừng trách trẫm.
Lý Địch kích động nước mắt chảy dài, lẩm bẩm nói:
-Thánh thượng… lão thần không dám. Thánh thượng anh minh, tiên đế trên trời có linh thiêng cũng có thể yên tâm rồi. Năm xưa tiên đế dặn dò lão thần chăm sóc Thánh thượng, nhưng lão thần bất tài, đã phụ thánh ân rồi.
Triệu Trinh thấy Lý Địch bộc lộ tình cảm chân thành như vậy, khóe mắt cũng ướt nhòe, hồi lâu sau mới nói:
-Nhưng chỉ dựa vào lời nói của Bát vương gia và ân sư, trẫm vẫn cảm thấy chuyện này thật khó tin…
Lý Địch nức nở nói:
-Thánh thượng, năm đó Lã tướng cũng ở trong cung, cũng biết chuyện này. Không chỉ Lã tướng biết, mà bên cạnh Thánh thượng còn có một người khác nữa cũng biết.
Tim Địch Thanh giật thót , thầm nghĩ chắc không phải Lý Địch biết là ta biết đấy chứ? Chẳng ngờ Lý Địch nói:
-Điện tiền thị vệ Lý Dụng Hòa cũng biết chuyện này.
Triệu Trinh nhíu mày, kinh ngạc nói:
-Lý Dụng Hòa? Chuyện bí mật lớn như thế này, làm sao ông ta lại biết? Triệu Lý Dụng Hòa, Lã Di Giản vào cung kiến giá.
Rồi như đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, sắc mặt Triệu Trinh tái nhợt, nhìn chằm chằm vào Lý Địch, nói:
-Mẹ đẻ của trẫm không phải Thái hậu, vậy là ai?
Một hồi lâu Lý Địch mới nói:
-Thần chỉ biết, người đó họ Lý, vốn là một Thuận Dung.
Thân hình Triệu Trinh lảo đảo, vịn lấy hương án, đưa mắt nhìn Địch Thanh, trong ánh nhìn đó có một mối thương cảm không thể diễn tả bằng lời.
Khi nghe thấy ba chữ Lý Thuận Dung, hắn lại nhớ lại chuyện ở lăng Vĩnh Định. Nghe thấy ba chữ Lý Thuận Dung, hắn bèn hiểu ra tại sao Lý Dụng Hòa lại biết chuyện này.
Mắt hắn đã có nguồn sáng.
Hóa ra cái người phụ nữ nhìn hắn với ánh mắt tuyệt vọng và nồng hậu đó chính là mẹ đẻ của hắn! Hóa ra cái người phụ nữ bất chấp tính mạng để cứu hắn, che chắn cho hắn lúc nguy nan đó chính là mẹ đẻ hắn! Hóa cái người bao nhiêu năm nay cô đơn một mình trông coi lăng Vĩnh Định, ngước nhìn ngưỡng mộ sự huy hoàng vô biên của hắn chính là mẹ đẻ hắn!
Triệu Trinh không nghi vấn, không hoài nghi gì nữa. Mọi sự nghi hoặc ban đầu đều đã được giải đáp, máu mủ tình thâm, chỉ có mẹ đẻ mới đối xử với hắn như thế, còn cần lý do gì nữa?
Hóa ra hắn đã từng gặp mẹ đẻ của mình, nhưng lại coi như người xa lạ…
Khoảnh khắc đó, nước mắt Triệu Trinh tuôn chảy như mưa.
Địch Thanh thấy Triệu Trinh nhìn hắn mà rơi lệ, thì chỉ biết cúi đầu, không biết nói gì hơn.
-Địch Thanh, ngươi cũng biết việc này, đúng không?
Giọng nói của Triệu Trinh mờ ảo khó dò:
-Bằng không lúc nãy ngươi sẽ không mở lời biện bạch cho Lý Địch. Trẫm còn chưa tin, thế mà ngươi lại tin vào chuyện này, căn bản không hề hoài nghi.
Trong lòng Địch Thanh khẽ run, nhớ tới người phụ nữ mong manh như bông hoa trong mưa đó. Nhớ tới lời bà từng nói: “Địch Thanh, ta chỉ muốn cầu xin ngươi, nếu sau này có thể thì hãy cùng Ích Nhi đến lăng Vĩnh Định một lần nữa, mời Ích Nhi đến trước mộ ta nói vài câu, là ta cảm tạ ơn đức lắm rồi”.
-Sao ngươi không nói gì? Có phải ngươi đã sớm biết rồi không?
-Tại sao ngươi không nói cho ta biết sớm? Tại sao? Tại sao mọi người đều biết chuyện này, duy chỉ có trẫm là không biết? Tại sao?
Hai mắt Triệu Trinh vằn đỏ, đau buồn quá mà thành phẫn nộ, đau lòng quá mà ra oán trách.
Địch Thanh để mặc Triệu Trinh túm lấy cổ áo mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói:
-Không sai, ta biết, ta vốn định sẽ nói cho người biết, nhưng lệnh đường không cho.
Triệu Trinh ngơ ngẩn, hai lưng bàn tay nổi đầy gân xanh, gằn từng chữ:
-Ngươi nói cái gì, mẹ ta không cho ngươi nói?
Địch Thanh trấn tĩnh lại, thận trọng nói:
-Đúng vậy, lệnh đường không cho. Bà ấy từng nói với ta, chỉ cần Thánh thượng khỏe, thì bà ấy có thế nào cũng không sao. Để cầu mong cho sự bình an của Thánh thượng, thậm chí bà ấy còn nói, kể cả sau khi Thái hậu băng hà, cũng không cần nói chuyện này với Thánh thượng. Bà ấy nói hết mọi chuyện với ta, chẳng qua là muốn ta nếu như có thể, thì một ngày nào đó sẽ đưa Thánh thượng đến trước mộ bà ấy nói vài lời, là bà ấy mãn nguyện rồi. Bà ấy cũng là muốn tốt cho người, ta làm sao lại có thể đi ngược lại tâm ý của lệnh đường?
Triệu Trinh buông tay ra, hồn siêu phách lạc thối lui vài bước, trong ánh mắt vừa có vẻ xin lỗi vừa có vẻ bi thương, rồi đột nhiên dựa vào hương án khóc lớn, nước mắt như mưa.
Mọi người đều yên lặng không nói năng gì, muốn khuyên nhưng không biết nói gì.
Tiếng bước chân vang lên, một người theo cung nhân bước vào, đầu cúi gằm.