Đến tận lúc này, Địch Thanh vẫn không biết Thái hậu tìm hắn để làm gì, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi. Hắn cũng không sợ hãi, chết hắn còn không sợ, bây giờ còn phải sợ gì nữa?
-Vũ Thường đi rồi… ta biết… ngươi rất buồn.
Thái hậu lẩm bẩm nói.
Địch Thanh nghe thấy câu nói này, cảm thấy như bị giáng một búa thật mạnh vào ngực, thân hình hơi chao đảo, trầm mặc không nói gì.
Lưu Thái hậu thấp giọng nói:
-Rất nhiều việc… đều là số phận đã định.
Địch Thanh đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ rõ vẻ kích động, nói rành rọt từng chữ:
-Thái hậu, cho dù là việc số phận đã định, Địch Thanh cũng phải thay đổi nó!
Lưu Thái hậu hơi chấn động, trong mắt ánh lên một luồng sáng, đờ đẫn nhìn Địch Thanh. Dường như bà ta đang kinh ngạc rằng cõi người này còn có người kiên trì như Địch Thanh.
Địch Thanh không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào Lưu Thái Hậu, một lúc lâu sau mới nói:
-Thái hậu tìm thần, chẳng lẽ chỉ để hỏi thần có buồn hay không thôi sao?
Đôi môi khô quắt của Lưu Thái hậu khẽ nhúc nhíc một chút, dường như đang cười:
-Ta cứ nghĩ mãi, có nên nói cho ngươi biết một bí mật hay không?
Trống ngực Địch Thanh đập dồn, sắc mặt hơi biến đổi. Hắn có linh cảm, việc mà Lưu Thái hậu nói đến, chắc chắn có liên quan đến Vũ Thường, thậm chí còn có liên quan đến Hương Ba Lạp!
-Hương Ba Lạp…
Lưu Thái hậu mới nói ra ba chữ này, toàn thân Địch Thanh đã run rẩy, cố gắng kiềm chế sự kích động, lắng tai nghe.
Lưu Thái hậu đột nhiên ho lên một trận kịch liệt, Triệu Trinh vội nói:
-Người đâu, mau hầu hạ Thái hậu nghỉ ngơi. Mẫu hậu, hôm khác người hãy nói.
Tuy chỉ có một chữ, nhưng nói chắc như đinh đóng cột. Triệu Trinh không dám làm ngược, nháy mắt với Địch Thanh, ra ý nói Địch Thanh khuyên nhủ Thái hậu. Địch Thanh chỉ nhìn Thái hậu, giọng run run hỏi:
-Thái hậu, Hương Ba Lạp làm sao?
-Ngũ Long… vốn là… vật của Hương Ba Lạp.
Thái hậu lẩm bẩm nói.
Địch Thanh chấn động, thất thanh nói:
-Cái gì?
Khoảnh khắc đó, hắn vừa khiếp sợ vừa vui mừng. Hắn vẫn luôn không dám chắc là Hương Ba Lạp có tồn tại hay không, qua lời tiên tri của Thiệu Ung, hắn cũng từng nghĩ rằng Hương Ba Lạp có mối liên hệ với Ngũ Long, nhưng dù sao đó cũng vẫn chỉ là suy đoán.
Chính miệng Thái hậu đã nói là Ngũ Long và Hương Ba Lạp có liên quan với nhau, Ngũ Long là có thật, vậy chẳng phải minh chứng rằng, Hương Ba Lạp quả thực có tồn tại hay sao?
Địch Thanh mới nghĩ đến đây, lòng tin bắt đầu trỗi dậy, hy vọng tăng thêm gấp bội.
Thái Hậu thở hổn hển vài cái, gấp gáp nói:
-Nhưng mà… ngươi nhất định phải… phải…
Đột nhiên cổ họng bà ta như câm đặc, không thể nói tiếp. Lúc này, có thái giám bưng chén thuốc đến, nói:
-Thái hậu, phải uống thuốc rồi.
Lưu Thái hậu chầm chậm rời mắt nhìn sang phía thái giám. Quả thực là bà ta rất mệt mỏi, chuyển động mắt thôi mà cũng không có sức. Ánh mắt bà ta lướt qua Triệu Trinh, lướt qua Diêm Văn Ứng, rồi với dừng lại trên người tên thái giám nọ.
Trong đầu óc bà ta hiện lên một hình ảnh còn sót lại, nhớ rõ vừa rồi Diêm Văn Ứng còn đang nhìn Triệu Trinh.
Đây chỉ là một việc hết sức bình thường, nhưng sao bà ta lại ghi nhớ rõ ràng như vậy?
Đột nhiên, thân hình Lưu Thái Hậu chấn động, nhưng ngồi thẳng dậy ngay, giọng khàn khàn nói:
-Ngươi… ngươi… ta hiểu rồi…
Một tay bà ta nắm chặt hoa phục, một tay chỉ tới trước, dường như chỉ vào Địch Thanh, nhưng lại dường như chỉ ra phía sau hắn, khản giọng nói:
-Ngươi… ngươi… giỏi…
Khoảnh khắc đó, trên gương mặt tiều tùy của Lưu Thái hậu có một vẻ hết sức quái dị, trong ánh mắt vừa là đau thương, vừa là phẫn nộ, bà ta cứ đờ đẫn mà chỉ như thế, thân thế cương cứng, rất lâu sau không nói tiếng nào.
Địch Thanh nhìn ánh mắt trống rỗng đó của Lưu Thái hậu, tuy không phải là sợ, nhưng cũng cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Hắn muốn ngoảnh đầu nhìn lại phía sau, nhưng không hiểu vì sao cổ lại cứng ngắc, không thể cử động được.
“ngươi… giỏi…”
Lưu Thái hậu muốn nói gì?
Ngũ Long là vật của Hương Ba Lạp, Thái hậu muốn Địch Thanh nhất định phải làm sao?
Tại sao Lưu Thái hậu lại phẫn nộ?
Mọi thứ hỗn độn phức tạp, chồng chất lên nhau, khiến cho cung Thùy Củng tràn ngập bầu không khí âm trầm.
Lúc này, Diêm Văn Ứng đã kịp lấy lại phản ứng, mắt đầy vẻ kinh hãi, kêu lên:
-Thái hậu… người… đi rồi.
Dường như vì quá sợ hãi với cái chết của Thái hậu, cổ họng hắn sợ đến mức á khẩu.
Mọi người kinh hoàng, nhao nhao nói:
-Thái hậu…
Ngay cả Triệu Trinh cũng quỳ mọp xuống đất, trong tiếng kêu khóc tràn đầy nỗi hoảng sợ. Hắn phủ phục xuống đất, trên trán rịn đầy mồ hôi.
Từng giọt từng giọt…
Nếu Địch Thanh quay đầu lại, thì đã nhìn thấy trên trán Triệu Trinh và Diêm Văn Ứng đẫm mồ hôi.
Nhưng hắn lại không quay đầu.
Vào khoảnh khắc nghe thấy tiếng kêu Thái hậu đi rồi, trong đầu hắn vừa là chấn động khiếp sợ, vừa là ngơ ngẩn thất vọng. Hắn không quân đến những việc khác, trong lòng chỉ nghĩ: “Ngũ Long vốn là vật của Hương Ba Lạp, ngươi nhất định phải…”
Thái hậu biết điểm mấu chốt để tìm kiếm Hương Ba Lạp? nhưng cái mấu chốt đó lại chưa được nói hết! Trong lòng Địch Thanh rớm máu, chỉ cảm thấy xung quanh có người chạy ra chạy vào hô hoán, có vẻ như rất hỗn loạn.
Nhưng những việc đó có liên quan gì đến hắn? Hắn đột nhiên hận bản thân mình, hận mình sao không về sớm một ngày. Nhưng về sớm một ngày, thì sự việc có thay đổi được gì không? Địch Thanh không biết.
Đúng vào lúc tâm trí đang rối bời, có một bàn tay đặt lên vai Địch Thanh. Địch Thanh ngoảnh đầu nhìn lại, thấy đôi mắt đầy tia máu của Bát vương gia. Khóe miệng Địch Thanh mấp máy, thấp giọng nói:
-Bá phụ…
Trong lòng hắn rất lấy làm áy náy. Vào khoảnh khắc nhìn thấy Bát vương gia đó, hắn đã biết, Bát vương gia cũng không tìm thấy Hương Ba Lạp, hơn nữa chắc chắn là người vẫn luôn tìm kiếm.
Sao Bát vương gia lại vào cung nhanh đến vậy?
Bát vương gia trông rất tiều tụy, nhưng trong mắt Bát vương gia có một vẻ gì đó rất kỳ quái, thấp giọng nói:
-Địch Thanh… có phải Thái hậu muốn tìm ngươi đến để nói gì đó phải không? Bà ta đã nói gì?
Địch Thanh thẫn thờ nói:
-Hình như bà ấy muốn nói đến Hương Ba Lạp, nhưng chưa nói được hết. Bà ấy chỉ nói Ngũ Long vốn là vật của Hương Ba Lạp, muốn tìm thấy Hương Ba Lạp ngươi nhất định phải… nói đến đây, Thái hậu đã ra đi rồi.
Địch Thanh nửa mừng nửa lo, chụp ngay lấy Bát vương gia, giọng nói trở nên run rẩy:
-Bá phụ, người biết ư? Người biết gì? Sao người lại biết được?
Bát vương gia ngoảnh đầu nhìn về hướng Triệu Trinh, dường như suy nghĩ điều gì đó.
Thái hậu băng hà, trong cung hỗn loạn, Triệu Trinh chỉ ngơ ngác quỳ trước sập của Thái hậu, nước mắt giàn giụa. Tin tức đã được truyền ra ngoài, các quần thần đang buổi triều sớm, nghe tin vội kéo đến.
-Chuyện này nhất thời không nói rõ được, lát nữa ta sẽ nói với ngươi.
Bát vương gia thấp giọng nói:
-Ta đi an ủi Thánh thượng trước đã.
Trái tim Địch Thanh đang đập dồn dập, nhưng cũng chỉ có thể đợi.
Bát vương gia đi đến bên cạnh Triệu Trinh, cũng quỳ xuống, thấy Triệu Trinh nước mắt giàn giụa, lẩm bẩm nói:
-Mẫu hậu… người… người… vì sao lại rời bỏ con?
Triệu Trinh cứ lặp đi lặp lại mấy lời đó, trong lúc đau thương, dường như hắn cũng rối loạn, hoàn toàn quên mất phải làm gì tiếp theo. Bát vương gia ở bên cạnh khuyên bảo:
-Thánh thượng, xin hãy bớt đau buồn.
Triệu Trinh đột nhiên nổi đóa, chụp lấy cổ áo của Bát vương gia, quát:
-Ngươi bảo trẫm bớt đau buồn? Mẫu thân của trẫm ra đi rồi, ngươi bảo trẫm phải bớt đau buồn thế nào?
Bát vương gia có chút sợ hãi, thấp giọng nói:
-Thánh thượng, bất luận thế nào, các quần thần đều đang đợi cả ngoài cung kìa. Thái hậu băng hà, Thánh thượng lại mới đăng cơ không lâu, trước mắt phải gấp rút trấn an quần thần, đề phòng biến cố.
Triệu Trinh vẫn nước mắt ngắn dài, nhưng tay đã lơi lỏng, thất thần nói:
-Trấn an thế nào?
Hắn nhìn lại Thái hậu một lần nữa, sắc mặt đột nhiên có chút thay đổi.
Bát vương gia nhìn theo hướng nhìn của Triệu Trinh, thần sắc cũng trở nên khác thường.
Cánh tay chỉ thẳng ra phía trước của Thái hậu đã được các cung nữ hạ xuống, nhưng cánh tay còn lại vẫn nắm chặt lấy Duyện Miện trên người, mặc cho các cung nữ làm đủ mọi cách, bàn tay cũng không chịu buông ra.
Thân hình Triệu Trinh có chút run rẩy, nhìn sang phía Diêm Văn Ứng. Diêm Văn Ứng cũng đang nhìn Triệu Trinh, ánh mắt cũng lộ vẻ sợ hãi.
Thái hậu chết, Diêm Văn Ứng phải sợ hãi điều gì? Thái hậu nắm chặt Duyện Miện kia như vậy, là có ý gì?
-Trước khi về cõi tiên, Thái hậu nắm chặt Duyện Miện, rốt cuộc là có ý gì?
Triệu Trinh lẩm bẩm, liếc xéo sang Bát vương gia.
Bát vương gia trầm ngâm hồi lâu, rồi mới nói:
-Tha lỗi cho thần ngu độn, không hiểu được. Nhưng các quần thần đều đã đợi cả bên ngoài cung chờ sai phái, chẳng bằng hỏi bọn họ xem, người đông ý nhiều, có lẽ sẽ có được đáp án?