Người Đảng Hạng cũng có người trung thành với Đại Tống đấy thôi, giống như có rất nhiều người Tống cũng chạy sang đầu phục Nguyên Hạo.
Nghe nói thủ hạ của Nguyên Hạo chính là Trung Thư Lệnh Trương Nguyên, vốn chính là người Tống.
Địch Thanh khôi phục lại tinh thần, hắn nhìn Cát Chấn Viễn lúc này còn đang nhìn về phía hắn, nói:
-Trước mắt phải…
Lời còn chưa dứt thì lại thấy ánh mắt Cát Chấn Viễn lộ vẻ kinh dị.
Địch Thanh theo phản xạ quay đầu lại, hai tròng mắt tập trung nhìn về hướng ánh mắt của Cát Chấn Viễn đang nhìn, bỗng nhiên sắc mặt hắn chợt biến đổi.
Trên mặt nước trong vắt trống trải phía thượng du đang trôi xuống một vật.
Không, không phải là vật gì, mà chính là một thiếu nữ đang ôm một khúc gỗ trôi dạt về phía này!
Nơi này tại sao lại có thiếu nữ nhảy sông nhỉ?
Nước sông chảy xuôi mang theo thiếu nữ kia ngày càng lại gần bọn họ. Đám lính Tân Trại mọi người đều đã phát hiện có chuyện khác thường, tất cả đều nhao nhao đứng lên nhìn qua khiến không khí bỗng dưng có chút ồn ào.
Trên mặt sông, thiếu nữ kia mặc giáp trụ bó sát người, tóc tai rối bù che mất một bên khuôn mặt nàng.
Non xanh, nước biếc, sông vàng, tóc đen vương trên khuôn mặt tái nhợt của thiếu nữ, tất cả dường như hợp thành một bức tranh tuyệt đẹp, nhưng mọi người lại chỉ thấy kinh tâm động phách.
Địch Thanh quát lên:
-Cứu cô ấy lên mau!
Lập tức, có hai binh lính vọt tới chỗ nước cạn giữa sông, khi khúc gỗ và thiếu nữ trôi qua, hai người liền dùng câu liêm móc vào khúc gỗ. Rồi lại có thêm mấy binh sĩ tới giúp đem khúc gỗ kéo lên bờ. Lúc này, lại có một binh sĩ khác chạy lại ôm lấy thiếu nữ rồi đem nàng đặt lên bãi cỏ, nhìn Địch Thanh nói:
-Chỉ Huy Sứ, sau đầu của cô ta có thương tích, nhưng hẳn là không uống nhiều nước, như vậy rất có khả năng nàng là bị người khác đánh bất tỉnh trước khi rơi xuống nước, lại vừa khéo bắt được một khúc gỗ đang trôi.
Địch Thanh nghe binh sĩ kia phân tích có phần hợp lý, liền hỏi:
-Ngươi tên là gì?
Binh sĩ kia vội trả lời:
-Thuộc hạ Thọ Vô Cương.
Địch Thanh có chút buồn cười, hỏi:
-Xem ra ngươi cũng biết chút ít y thuật, bằng không làm sao có thể vạn thọ vô cương được?
Mọi người đều bật cười, không khí quỷ dị ban nãy có phần dịu bớt. Lúc này, Thọ Vô Cương nói:
-Võ nghệ của thuộc hạ không tốt, nhưng đúng là cũng có chút hiểu biết về y thuật, lần này thuộc hạ báo danh đi trợ giúp quân Bảo An thì xin làm lính cấp dưỡng, cũng không hy vọng xa vời là có thể giết được vài tên địch, nhưng nếu có thể cứu được vài người thì thuộc hạ cũng đã hài lòng lắm rồi.
Đich Thanh nói:
-Tiểu tử ngươi thật không có hảo ý…
Thọ Vô Cương ngẩn ra, hỏi:
-Chỉ Huy Sứ vì sao lại nói như vậy?
Địch Thanh lấy tay che mặt nói:
-Ngươi nói ngươi muốn cứu người, không phải là muốn chúng ta bị thương hay sao? Cái này…ta thật sự không muốn.
Trên mặt Thọ Vô Cương tràn đầy sợ hãi, chắp tay nói:
-Thuộc hạ quả thật không có ý này…
Trán y thoáng cái đổ mồ hôi hột, Địch Thanh thấy vậy cười nói:
-Ta cho phép ngươi lập công chuộc tội, đem cô gái này cứu tỉnh đi.
Thọ Vô Cương lúc này mới hiểu ra là Địch Thanh đang nói đùa, y thầm nghĩ: “Vị Chỉ Huy Sứ này ngoài mặt nhìn có vẻ khó tính, nhưng nói chuyện cũng thật thú vị”, sau đó gật đầu nói:
-Thuộc hạ sẽ làm hết sức.
Y tự tay lấy từ trong ngực áo ra một cái hộp dẹp, sau khi mở ra có thể thấy được bên trong toàn là những cây châm bạc. Địch Thanh thầm nghĩ: “Tên tiểu tử này cũng biết châm cứu à, không biết so với Vương thần y thì thế nào nhỉ?” Trong khi Thọ Vô Cương đang châm cứu cho thiếu nữ thì từ hướng tây bắc truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp, từ xa có thể thấy một con ngựa đang phóng như bay đến đây.
Nhưng trên ngựa lại có hai người.
Địch Thanh đưa mắt nhìn lại, lập tức hắn thấy được một binh sĩ trong đội trinh sát đang mang theo một người phía sau, mà người này toàn thân bê bết máu.
Địch Thanh bước nhanh tới đón, quát:
-Chuyện gì?
Tên binh sĩ Tân Trại này xuống ngựa nói:
-Chỉ Huy Sứ, chúng tôi gặp một binh sĩ của trại Đức Tĩnh đến cầu viện, thuộc hạ cố gắng mang gã về xin chỉ thị của ngài. Người này có thư cầu cứu của Lưu đại nhân từ trại Đức Tĩnh.
Địch Thanh nhận lấy lá thư, trên bức thư chỉ viết hai chữ “Cấp Viện”, bên trên quả thực còn có con dấu chuyên dụng của các trại.
Người được phái đi cầu viện nọ miễng cưỡng ngẩng đầu lên, nói đứt quãng:
-Ngài…có phải…là Chỉ Huy Sứ…của Tân Trại?
Địch Thanh gật đầu hỏi:
-Tình hình trại Đức Tĩnh hiện giờ như thế nào rồi?
Người kia nói:
-Người Đảng Hạng xuất binh làm năm nhánh, một nhánh tấn công trại Đức Tĩnh, hai nhánh khác thì tấn công thành Khảo Lão, hai nhánh quân còn lại thì đánh chiếm trấn Lâm Viên. Lưu đại nhân anh dũng chiến đấu, tử thủ trại Đức Tĩnh, đến lúc rạng sáng thì người Đảng Hạng mới lui quân, Lưu đại nhân liền phái mấy người phóng ngựa ra ngoài xin cứu viện. Trên đường tới đây, ty chức đã giết mấy tên Đảng Hạng, may mắn mới thoát ra được, không ngờ lại gặp được các ngươi.
Gã thở dốc một lúc, rồi vội la lên:
-Vị Chỉ Huy Sứ này, ty chức xin người hãy mau xuất binh đi cứu Lưu đại nhân.
Gã nói tới đây thì ho khan kịch liệt, lấy tay che miệng lại, máu tươi từ kẽ tay chảy xuống, thoạt nhìn có vẻ bị thương rất nặng.
Địch Thanh cau mày hỏi:
-Đối phương có đến bảy tám ngàn người không?
Người kia nói:
-Lúc tấn công vào trại quả thật là có bảy tám ngàn người, nhưng hiện tại rất nhiều tên đều đã bỏ chạy rồi, bên ngoài chỉ còn chút tàn quân đi bắt người cướp của thôi. Hiện giờ trại Đức Tĩnh tổn thất trầm trọng, cần phải chi viện gấp.
Ánh mắt Địch Thanh từ trên thân thể người kia quét qua, hỏi:
-Huynh đệ họ gì?
Người nọ vâng dạ nói:
-Ty chức tên Vân Sơn. Chỉ Huy Sứ, người mau đi nhanh đi, bằng không lại có quân Đảng Hạng đến, trại Đức Tĩnh khẳng định không thể cầm cự thêm được nữa.
Địch Thanh gật đầu nói:
-Tốt, chuẩn bị xuất phát. Thọ Vô Cương, ngươi trước tiên hãy xem bệnh cho vị Vân huynh đệ này đi.
Thọ Vô Cương đang nghĩ biện pháp cứu tỉnh thiếu nữ vừa vớt được dưới sông lên, nghe vậy liền đứng lên nói:
-Được rồi. Chỉ Huy Sứ, cô gái này đã tỉnh.
Địch Thanh quay đầu nhìn lại, hắn thấy trong ánh mắt của nàng vẫn còn có chút hoang mang, giống như nàng không biết mình đang ở chỗ nào. Địch Thanh quay người lại, trở mình leo lên ngựa nói:
-Vậy ngươi tiếp tục chiếu cố cô gái này, đợi cô ta có thể tự mình đi được rồi hãy đuổi theo chúng ta. Vân Sơn, ngươi hãy ở lại đây, trên mặt ngươi cũng bị thương sao?
Địch Thanh nhìn trên mặt Vân Sơn cũng có vết máu, giơ tay muốn giúp lau gã lau đi.
Vân Sơn vội vàng dùng tay áo lau mặt, rồi la lên:
-Chỉ Huy Sứ, ty chức không bị thương nặng lắm. Ti chức sẽ mang các ngươi đi trại Đức Tĩnh, nếu phải chết… ty chức cũng muốn chết cùng Lưu đại nhân.
Mọi người nhìn thấy Vân Sơn nghĩa khí như vậy, tất cả đều tỏ ra kính nể. Địch Thanh liếc mắt đánh giá gã từ trên xuống, chậm rãi gật đầu nói:
-Tốt lắm, ngươi dẫn đường đi, nhưng ngươi vẫn có thể cưỡi ngựa sao?
Vân Sơn nói:
-Có thể!
Trong lòng gã vội vàng, lập tức nắm lấy dây cương để quay đầu ngựa lại, rồi hướng phía tây bắc mà đi. Địch Thanh quay đầu lại quát:
-Lên đường!
Lúc Địch Thanh và Vân Sơn nói chuyện, mọi người đã thu thập gọn gàng, nghe Địch Thanh hạ lệnh, tinh thần mọi người liền tập trung, đội kỵ binh đi phía trước, đội đột kích theo sau, tiếp đó là đội cung thủ. Mọi người không vội không loạn kéo nhau đi theo đội hình dài như một con rắn, uốn lượn hướng phía tây bắc chạy tới, một lúc sau, tất cả đều đã đi xa.
Thiếu nữ kia nghe được tiếng vó ngựa gấp gáp, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nàng nhìn thấy Thọ Vô Cương đang nhìn mình thân thiết, liền cất giọng khó nhọc hỏi:
-Ta…ta đang ở đâu, ngươi là ai?
Thọ Vô Cương thấy thiếu nữ đã tỉnh táo thì vui vẻ nói:
-Cô đang ở trong quân Bảo An, ta là Thọ Vô Cương!
Thiếu nữ kia miễn cưỡng ngồi xuống, lại nhìn thấy trang phục của Thọ Vô Cương, hai mắt tỏa sáng, nói:
-Ngươi là quân sĩ triều Tống? Vừa rồi hình như có rất nhiều quân nhân ở đây? Bọn họ đã đi đâu rồi?
Lúc nàng từ trong hôn mê tỉnh lại, dường như cảm thấy có không ít người đang rời đi.
Thọ Vô Cương giải thích nói:
-Ta đương nhiên là quân sĩ Đại Tống. Cô từ trên thượng nguồn sông trôi dạt xuống đây, là Chỉ Huy Sứ của chúng ta cứu cô. Trại Đức Tĩnh phái người tới cầu viện nên Địch chỉ huy để ta ở lại chăm sóc cô, còn ngài ấy đã mang binh đi cứu viện rồi.