A Lý và Vệ Mộ Sơn Thanh gặp được Địch Thanh, ánh mắt hai người đều tràn đầy niềm vui. Bọn họ theo hẹn mà tới, gặp phải Liêu phong ở ngoài quan nha. Liêu Phong làm theo lời dặn dò của Địch Thanh nói với bọn họ:
- Địch Thanh muốn hai người vào trong quan nha nhưng tất cả phải nghe theo lời của người.
A Lý không hề do dự mà tiến thẳng vào.
Tiền Ngộ Bản bỗng nhiên đứng lên quát:
- Các ngươi còn dám tới đây sao?
Vừa dứt lời y đã rút đao ra. Thiết Lãnh và Khuất Hàn cũng đứng lên, hai con mắt tràn đầy sát khí.
Đầu óc Tiền Ngộ Bản xoay chuyển, y đột nhiên xoay người nói với Địch Thanh:
- Địch chỉ huy! Chạng vạng ngày hôm qua, tên tiểu tử này đã ám sát ty chức. Kính xin Chỉ huy sứ chủ trì công đạo.
A Lý vừa nhìn thấy Tiền Ngộ Bản thì hai tròng mắt đỏ lên tràn đầy thù hận nhưng lại không hề hét lên tiếng nào.
Trong lòng y cũng ý thức được nếu cứ dùng dằng với A Lý thì nhỡ đâu lại lộ ra chuyện bọn họ tự ý giết người Phiên để lĩnh công. Như vậy thì sẽ vô cùng phiền phức.
Địch Thanh lẩm bẩm nói:
- Chó điên chỉ cắn chó điên mà thôi. Tiền Đô Đầu, ngươi đương nhiên là người rồi, ha ha!
Hắn ngửa mặt lên trời cười hai tiếng, trong tiếng cười không có chút nửa phần lo lắng.
- Liêu Đô Đầu, rốt cuộc đã có chuyện gì?
Liêu Phong tiến lên nói:
- Địch chỉ huy, đứa bé này nói bọn họ vốn là thuộc hộ. Ba vị đại ca của nó đã bị Đô Đầu ở đây giết chết.
A Lý cắn chặt hàm răng, móng tay cũng cắm sâu tới tận thịt. Đột nhiên nó quỳ xuống trước mặt Địch Thanh đập đầu nói:
- Xin Địch chỉ huy giải oan cho chúng ta!
Nó dập đầu xuống đất kêu “cộp cộp” từng tiếng lớn. Vừa dập đầu được hai cái, máu trên trán đã ứa ra.
Địch Thanh giơ tay đỡ A Lý dậy, ánh mắt hắn đảo qua đám đông một lượt. Ngay cả Hạ Tùy khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng đó của hắn cũng thấy rùng mình.
- Ai giết ca ca của ngươi, ngươi còn nhận ra không?
A Lý nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đương nhiên có thể nhận ra được!
Hạ Tùy đột nhiên nói:
- Giết vài tên mọi rợ thì có gì to tát chứ?
Lời của y vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Hạ Tùy nhìn Khuất Hàn thản nhiên nói:
- A Lý có người hậu thuẫn nhưng các người cũng không cần sợ hãi.
Hạ Tùy sớm đã bất mãn với Địch Thanh. Thấy Địch Thanh vừa tới Tân Trại đã muốn lập uy nên trong lòng vô cùng tức giận, sớm đã có ý niệm muốn lật đổ uy phong của hắn trong đầu rồi.
Khuất Hàn được thế liền đứng lên nói:
- Đúng vậy! Ca ca của ngươi là do ta giết đó, vậy thì sao nào?
Trong lòng y nghĩ chức quan của Hạ Tùy cao hơn hẳn Địch Thanh, có Hạ Tùy hậu thuẫn thì còn sợ gì thiệt thòi nữa.
Trong nha yên lặng.
A Lý thoạt nhìn như muốn bổ nhào tới cắn Khuất Hàn một miếng nhưng lại bị Vệ Mộ Sơn Thanh giữ chặt lại. Vệ Mộ Sơn Thanh tuy là nữ nhân nhưng lại rất hiểu chuyện, nàng thầm nghĩ đây là địa bàn của người Tống, không thể đánh người được.
Đúng lúc này, từ phía ngoài quan nha lại có một đám người ồn ào đi vào, , nhìn vào phục sức của họ thì có vẻ đều là quan quân Tân Trại.
Trong số đó có đám người Tư Mã Bất Quần và Hoa Đà nhưng lại không có Cát Chấn Viễn. Viên quan quân dẫn đầu đám người này vẻ mặt xanh xao, quần áo rách nát, thậm chí trên mặt còn có hai vết băng. Người mặt mày xanh xao kia thấy Địch Thanh liền nhanh bước tới nói:
- Thuộc hạ Tôn Tiết khấu kiến Địch chỉ huy!
Địch Thanh khoát tay ra hiệu Tôn Tiết và đám người kia lui sang một bên. Hắn lại nhìn chằm chằm vào Khuất Hàn, một lúc lâu sau mới nói:
- Khuất Hàn, ba ca ca của A Lý thật sự là do ngươi giết hay sao?
Mấy người Tôn Tiết vừa tới, nghe thấy Địch Thanh nói vậy thì ai nấy đều giật cả mình.
Khuất Hàn như tên đã lên dây, thấy mọi người nhìn như vậy, lại thấy ánh mắt Hạ Tùy lạnh lùng, y lại kiên trì nói:
- Đúng vậy! Là ta! Vậy thì sao? Hạ đại nhân nói rồi, giết vài tên mọi rợ thì có là gì to tát chứ?
Mọi người ồ lên, Địch Thanh mỉm cười nói:
- Đối với Hạ Bộ Thự mà nói đúng là không là gì cả nhưng đối với ngươi mà nói nó lại là chuyện long trời lở đất rồi.
Khuất Hàn hừ lạnh một tiếng nói:
- Địch chỉ huy muốn nói gì?
Địch Thanh vỗ bàn, phẫn nộ quát:
- Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, đây là đạo lý. Địch mỗ thân là Chỉ huy Tân Trại, gặp phải chuyện giết người bừa bãi như vậy sao có thể không giải quyết, sao có thể quy thành chuyện nhỏ được? Người đâu, lôi Khuất Hàn ra ngoài ...chém!
Địch Thanh giận tím mặt quát lên một tiếng, sắc mặt Khuất Hàn tái nhợt, trong nha không có người nào tiến lên. Hạ Tùy thấy vậy trên khóe miệng nhếch lên khinh bỉ, thầm nghĩ Địch Thanh mới đến Tân trại đã đòi lập uy, nhưng người trong Tân trại không quen thân với hắn, sao có thể nghe lệnh của hắn chứ?
Tôn Tiết thấy thế vội nói:
- Địch chỉ huy … việc này … không thể …
Địch Thanh liếc Tôn Tiết hỏi:
- Nếu có người vô cớ giết người nhà của ngươi thì ngươi sẽ thế nào?
Tôn Tiết cứng họng.
Địch Thanh nhìn mọi người trong nha nói:
- Khuất Hàn coi mạng người như cỏ rác, y cũng đã thừa nhận rồi không cần phải thẩm vấn nữa. Hôm nay ta chém Khuất Hàn ngoài việc vì đạo trời còn muốn nói cho các ngươi một chuyện, A Lý là người Khương nhưng y có tội gì chứ? Cướp bóc sao? Hôm nay Địch Thanh ta không lấy lại công bằng cho y, sau này các ngươi có oan ức gì, có muốn ta cũng đối xử với các ngươi giống như với A Lý không?
Mọi người xúc động.
A Lý đã rơi lệ, máu tươi từ trán chảy xuống hòa với nước mắt theo khuôn mặt nhỏ nhắn xuống dưới, đau đớn không nói nổi thành lời.
- Người ngoài gặp nạn Địch Thanh ta có thể không để ý tới, các ngươi cũng có thể mặc kệ.
Địch Thanh bi thương nói:
- Nơi khác gặp nạn, Địch Thanh ta cũng có thể không để ý tới, các ngươi đương nhiên cũng có thể mặc kệ. Nhưng khi người của Đẳng Đảng Hạng đánh tới Tân trại, giết những người thân của các ngươi vậy ai sẽ để ý tới đây? Các ngươi muốn để ý tới chỉ e cũng bất lực.
Trong nha người thì cúi đầu, người thì vẫn ngang nhiên, người thì xúc động, người thì xấu hổ …
Địch Thanh lại quát lên:
- Trói Khuất Hàn lại, lôi ra chém đầu.
Có hai Phó Đô Đầu tiến lên, một người có đôi mắt nhỏ dài lúc nào cũng híp vào giống như một khe hở vậy, người kia hai tay rất dài có thể buông tới đầu gối.
Hai người đó đã tới trước mặt Khuất Hàn.
Tiếng “loang choang” vang lên, Khuất Hàn lùi sau một bước, đưa tay rút đao ra hét lên nói:
- Lỗ Đại Hải, Thiết Phi Hùng, các ngươi dám động đến ta sao?
Lỗ Đại Hải liếc cái mắt híp nói:
- Khuất Hàn, ta không dám động tới ngươi, ta chỉ phụng mệnh bắt ngươi. Lúc này lệnh của Địch chỉ huy ở Tân trại là lớn nhất, ta đương nhiên phải nghe lệnh hắn.
Địch Thanh nhìn hướng sang phía Tư Mã thấy Tư Mã gật gật đầu thì biết hai người Lỗ Đại Hải, Thiết Phi Hùng đều là huynh đệ của Tư Mã, liền cười nói:
- Lỗ Đại Hải, ngươi nói quả không sai, ở đây Địch mỗ là lớn nhất, ngươi cứ việc làm theo mệnh lệnh của ta, có vấn đề gì ta sẽ tự đứng ra chịu trách nhiệm.
Lỗ Đại Hải nghe được lời này của Địch Thanh, tinh thần chấn động, định tiến lên thì một người lạnh lùng nói:
- Ngươi nhầm rồi, ở đây luận lớn nhất không đến lượt ngươi nói.
Hạ Tùy bưng trà lên, thần sắc lạnh như băng.
Khuất Hàn thấy Hạ Tùy ra mặt thì vô cùng vui sướng, vội vàng nói:
- Hạ chỉ huy, cứu ta với!
Hạ Tùy nói:
- Khuất Hàn, ngươi lại đây, đứng bên cạnh ta.
Khuất Hàn vội vàng đi tới đứng bên cạnh Hạ Tùy, trong lòng bình tĩnh hơn, Hạ Tùy thản nhiên nói:
- Ta lại muốn xem xem ai dám động tới Khuất Hàn?
Lỗ Đại Hải, Thiết Phi Hùng ngơ người quay đầu nhìn Địch Thanh, sắc mặt ngượng ngùng. Bọn họ chẳng qua chỉ là một Phó Đô Đầu Tân trại, sao dám đối đầu với Bộ Thự Duyên Châu chứ?
Trong lòng quan quân Tân trại đều phẫn nộ quay sang nhìn Địch Thanh.
Địch Thanh mỉm cười nói:
- Hạ đại nhân, Khuất Hàn có tội, ngươi nhất định phải bao che cho y sao?
Hạ Tùy chỉ trả lời lại một từL
- Đúng!
Khi ở Kinh thành Hạ Tùy chưa từng coi Địch Thanh ra gì, càng không tin Địch Thanh dám làm gì y.
Tiền Ngộ Bản, Thiết Lạnh thấy thế đều đứng cạnh Hạ Tùy quát lên:
- Địch chỉ huy, có chuyện gì từ từ nói.
Bọn họ tỏ ra là khuyên ngăn nhưng đã tỏ rõ lập trường.
Những người còn lại trong Tân trại thấy vậy đều có chút không yên, Tư Mã Bất Quần càng nghĩ: “Dù sao Địch Thanh cũng chỉ là một Chỉ huy sứ, nghe nói Hạ Thủ Vân - cha của Hạ Tùy vốn là Đô Chỉ huy sứ Mã Quân trong Tam nha nay đã được điều tới Duyên Châu làm Đô Bộ Thự hai Châu Diên, Phu. Chức quan tương đương với An Phủ Sứ Phạm Ung, Địch Thanh đấu với họ làm sao có kết quả tốt chứ?”