- Trẫm gần đây muốn đề bạt một số người nhập ban trực. Ngươi xem có người nào thích hợp thì báo tên, trẫm sẽ trâm chước đề bạt.
- Sao ạ?
Địch Thanh nghe mà líu lưỡi. Trong lúc nhất thời không hiểu là Triệu Trinh cầu hắn hay là hắn cầu Triệu Trinh.
Triệu Trinh khó hiểu nói:
- Việc này rất khó làm sao?
Địch Thanh vội nói:
- Không khó, không khó.
Trong lòng khẽ nhúc nhích, nói thêm câu:
- Thánh thượng, thần đối với Thánh Thượng tuyệt đối trung thành và tận tâm.
Triệu Trinh chậm rãi gật đầu nói:
- Ngươi làm việc, trẫm yên tâm. Tốt lắm, ngươi có thể xuất cung làm việc.
Suy nghĩ một lúc, từ trong lòng ngực lấy ra một kim bài đưa cho Địch Thanh nói:
- Ngươi cầm lệnh bài này, về sau chính là thị vệ bên người trẫm, đi lại tùy ý, không cần nghe Điện tiền chỉ huy sứ điều động.
Địch Thanh đương nhiên nhanh miệng đáp ứng, cầm lệnh bài rời đi. Đợi Triệu Trinh nhìn không thấy bóng mình, lúc này mới xem kỹ lệnh bài. Thấy trên mặt lệnh bài có khắc Điêu Long, mặt trái là sơn thủy. Dưới Kim Long có khắc bốn chữ: “Như trẫm thân lâm”!
Địch Thanh thầm nghĩ, vị hoàng đế này đến chuồng heo cũng phải chui vào, như trẫm thân lâm? Đây không phải là cùng với y chui vào chuồng heo sao? Cho nên đối với khối lệnh bài này rất là hoài nghi. Đang lúc đi lại thì gặp một người tới nói:
- Địch Thanh, ngươi đi lung tung khắp nói làm gì vậy?
Người nọ đúng là Thường Côn, lãnh đạo trực tiếp của Địch Thanh.
Địch Thanh vốn có chút hốt hoảng, nhưng nghĩ lại, giơ lệnh bài ra nói:
- Thánh thượng phái ta xuất cung làm việc.
Thường Côn nhìn thấy lệnh bài kia, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm một hồi lâu mới cười khan nói:
- Địch Thanh hóa ra là thân binh bên cạnh Thánh Thượng, có việc gì nhờ tiểu đệ làm sao?
Địch Thanh không nghĩ lệnh bài vừa giơ ra, mình liền biến thành Địch huynh, thủ trưởng biến thành tiểu đệ, cười nói:
- Tạm thời không có chuyện gì. Thường đại nhân, về sau tại hạ trong cung đi lại, kính xin chiếu cố nhiều hơn.
Thường Côn vội hỏi:
- Nhất định, nhất định. Địch huynh nếu để mắt tiểu đệ, thì gọi ta là Thường Côn là tốt rồi. Cái gì Thường đại nhân, không phải là khó nghe sao?
Địch Thanh tâm tình khoan khoái dễ chịu, gật đầu rời đi. Thầm nghĩ, loại cây cỏ đầu tường này, nhất định không thể báo tên cho Thánh Thượng.
Thường Côn không biết bởi vì vuốt mông ngựa, mất đi cơ hội lên chức. Thấy Địch Thanh rời đi, cười lạnh nói:
- Một bộ dạng tiểu nhân đắc chí. Chỉ có điều không biết người này rốt cuộc có lai lịch gì, như thế nào mới làm Tán Trực nửa ngày, đã biến thành thân binh của Thánh Thượng đây?
Một người ở phía sau Thường Côn hỏi:
- Ai thành thân binh của Thánh Thượng?
Thanh âm ấm áp, Thường Côn quay đầu lại nhìn, thấy người tới vội vàng thi lễ nói:
- Tỵ chức bái kiến Thành Quốc Công.
Triệu Trinh đợi Địch Thanh rời đi, lại thở dài. Ngồi trên mặt ghế đá lạnh như băng, không biết đang suy nghĩ cái gì. Diêm Văn Ứng một tấc không rời, thấy thế nói:
- Thánh Thượng, Địch Thanh người này, không nên quá tin tưởng a.
Sau một lúc lâu Triệu Trinh mới nói:
- Lúc trước, hắn không biết thân phận của ta mà vẫn liều mình cứu ta. Ta cảm thấy hắn là một người trung trực. Huống chi…Giờ ta còn có thể tìm ai được?
Diêm Văn Ứng gục đầu xuống, ánh mắt lập lòe. Đúng lúc này vang lên tiếng bước chân ở đằng xa. Một người nam tử mày kiếm mắt sáng đi tới, nhìn thấy Triệu Trinh, vui vẻ nói:
- Thánh Thượng quả nhiên ở đây. Vừa rồi thần nghe Thường Côn nói, Địch Thanh cầm thủ dụ (chỉ thị viết tay) của Thánh Thượng, còn đang nghi hoặc đây.
Nam tử kia thấy Triệu Trinh thì cực kỳ cao hứng. Triệu Trinh thấy người nọ thì lại nhíu lông mày. Người nọ đúng là vị công tử mà Triệu Trinh đã gặp ở Trúc Ca lâu. Triệu Trinh đương nhiên quen biết người này, nhưng trong lòng lại không muốn gặp y. Người này tên là Triệu Doãn Thăng, là con của Sở Vương Triệu Nguyên Tá, quan làm tới Thành Quốc Công.
Năm đó Thái Tông vốn muốn truyền ngôi cho Sở Vương. Nhưng sau Triệu Nguyên Tá lại nổi điên, Thái Tông mới đành truyền ngôi cho phụ thân của Triệu Trinh là Chân Tông. Nếu Triệu Nguyên Tá không nổi điên, thiên tử hiện giờ rất có thể chính là vị này Triệu Doãn Thăng. Triệu Trinh cũng không kiêng kị điều này, mà là vì Lưu Thái Hậu đối xử với Triệu Doãn Thăng rất tốt, thậm chí so với con ruột còn tốt hơn.
Triệu Doãn Thăng dường như không có nhìn ra Triệu Trinh đang bất mãn, còn nhiệt tình nói:
- Thánh Thượng, Hoàng hậu tìm Thái hậu khóc lóc kể lể, nói không tìm thấy ngài. Thần lòng nóng như lửa đốt, chạy ra đây tìm kiếm, chỉ sợ Thánh Thượng có việc gì…
- Ngươi rất hy vọng trẫm có việc gì?
Triệu Trinh không mặn không nhạt nói.
Triệu Doãn Thăng có chút đổ mồ hôi, cười làm lành nói:
- Thánh Thượng nói đùa.
Triệu Trinh có chút xem thường vị đường huynh này, cảm thấy y ngoại trừ vuốt mông ngựa, cũng không có bản lĩnh gì khác. Thực không rõ vì sao mẫu hậu lại thích gã. Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói:
- Mấy ngày trước đây, Diêm Văn Ứng xuất cung, nói rằng thấy ngươi từ Trúc Ca lâu đi ra. Ngươi nên biết, Thái hậu ghét nhất là những nơi bướm hoa này.
Sắc mặt Triệu Doãn Thăng biến đổi, ác độc nhìn vào Diêm Văn Ứng. Diêm Văn Ứng gục đầu xuống, không dám nhiều lời.
Triệu Trinh thản nhiên nói:
- Đến thì cũng đến rồi, trừng Diêm Văn Ứng cũng vô dụng. Vừa lúc ta muốn đi gặp Thái hậu…
Y định bước đi, Triệu Doãn Thăng cuống quít quỳ mà nói:
- Thánh Thượng, thần do vô tâm mà làm, kính xin Thánh Thượng đừng nói chuyện này cho Thái hậu.
Triệu Trinh thấy Triệu Doãn Thăng sợ hãi, trong lòng hơi vui mừng, ra vẻ khó xử nói:
- Vậy không phải là lừa dối Thái hậu sao?
Triệu Doãn Thăng lộ vẻ mặt đau khổ nói:
- Thánh Thượng chỉ là không nói ra thôi…
- Ngươi có tư cách gì khiến trẫm không nói chứ?
Triệu Trinh thấy Triệu Doãn Thăng đầu đầy mồ hôi, đột nhiên giọng điệu trở nên nhẹ nhàng:
- Ta không nói cũng được, nhưng về sau ngươi nên biết phải làm gì a?
Triệu Doãn Thăng nháy nháy mắt, lau mồ hôi nói:
- Thần đã biết.
Địch Thanh kích động xuất cung. Dọc theo đường đi không hề bị ngăn trở. Tấm lệnh bài kia quả thật rất hữu hiệu. Đầu tiên hắn chạy đến trước quân doanh của Kiêu Võ quân. Thấy Lý Vũ Hanh đang giúp Trương Ngọc đứng dậy, vui vẻ nói:
- Trương Ngọc, đã đỡ hơn chưa?
Hắn càng vui hơn khi biết mấy ngày nay Lý Vũ Hanh tận tâm tận lức chiếu cố Trương Ngọc, khiến thái độ của Trương Ngọc có vẻ tốt hơn nhiều.
Thân thể Trương Ngọc cường tráng, cuối cùng cũng giữ được cái mạng, đang muốn xuống giường đi lại. Thấy Địch Thanh đến, vui đùa nói:
- Đại nhân đã trở lại?
Địch Thanh cười mắng:
- Tiểu tử, vừa mới khỏe một chút lại muốn đùa cợt. Hai ngươi đoán xem hôm nay ta gặp được ai?
Lý Vũ Hanh chần chờ nói:
- Thái hậu?
Trương Ngọc suy đoán nói:
- Trì Quốc Thiên Vương.
Địch Thanh vung tay lên lộ vẻ đắc ý:
- Hai ngươi đều đoán sai cả.
Nói xong, lộ vẻ thần bí cười.
- Ta gặp được Hoàng thượng.
Trương Ngọc bĩu môi nói:
- Ngươi là Tán Trực, là người hầu cận Hoàng thượng, nhìn thấy Thánh Thượng thì có gì là quý hiếm? Tuy nhiên bộ dạng Thánh Thượng thế nào? Không ngại mô tả thoáng cái?
Cấm quân cũng có phân chia cao thấp. Trương Ngọc thuộc về cấp quan thấp, không được vào đại nội. Trông thấy Hoàng thượng cũng chỉ là cách vài dặm, còn chưa biết bộ dáng của Hoàng thượng.
Địch Thanh nói:
- Kỳ thật, Hoàng thượng tính tình cũng không tệ lắm…
- Chậc, chậc…
Trương Ngọc nhếch miệng:
- Người vào đại nội thì lại khác, vừa mới trực một ngày đã biết ca tụng Hoàng đế. Địch đại nhân, ngươi rất có tiềm năng thăng chức nha.
Y đương nhiên là đang nói đùa, đùa cợt Địch Thanh biết nịnh nọt.
Lý Vũ Hanh vội nói:
- Trương Ngọc, không được nói như vậy. Hoàng thượng vốn không tệ, chẳng lẽ bảo Địch Thanh mắng Hoàng thượng sao?
Trương Ngọc làm bộ tức giận nói:
- Lúc trước chúng ta mấy huynh đệ nói cái gì có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia. Đáng tiếc nha, có người trở thành Tán Trực, liền quên mất lời hứa lúc trước. Ha ha, nghĩ tới Trương Ngọc ta không biết a dua nịnh hót, tự nhiên là không được thăng chức rồi.