Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

Chương 25: Trúc mã

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kì thi tháng kết thúc là tới đại hội thể thao.

Bởi vì có nhiều lớp nên hội thao sẽ kéo dài hai ngày rưỡi, sau khi kết thúc trực tiếp bước sang kì nghỉ Quốc Khánh.

Kết thúc kì nghỉ Quốc Khánh mới công bố thành tích thi tháng, nhưng mà dựa theo thông lệ hằng năm, chưa đến thời hạn cũng đã có một ít tin tức ngầm được truyền đi.

Buổi tối hôm ngày cuối thi tháng, Tùy Hầu Ngọc quay về phòng kí túc, hỏi Đặng Diệc Hành: “Cậu có nhiều wechat của mọi người trong lớp không?”

Đặng Diệc Hành mới tắm xong, đang nghiêng người rũ nước ra khỏi tai, thuận miệng trả lời: “Cũng kha khá.”

“Cậu tạo một cái nhóm rồi kéo tôi vào đi, chúng ta cần một cái nhóm lớp để tiện phát thông báo.”

Đây là nhiệm vụ mà Âu Dương Cách đã giao.

Các lớp khác đều có giáo viên chủ nhiệm đứng ra tạo, nhưng Âu Dương Cách còn kiêm chủ nhiệm ban đức dục, bận rộn hơn rất nhiều.

Điều này cũng làm cho Tùy Hầu Ngọc ban đầu chỉ có mỗi cái danh lớp trưởng bây giờ lại thật sự bắt đầu hỗ trợ xử lý một số việc của lớp.

Đặng Diệc Hành rút từ trong ngăn bàn ra một tờ giấy, nhét vào lỗ tai, lấy điện thoại ra tạo nhóm, kéo Tùy Hầu Ngọc vào, nói: “Tên nhóm là lớp 17 khối 11.”

Sau khi Tùy Hầu Ngọc vào nhóm thì kéo luôn Nhiễm Thuật và Tô An Di vào, trong lớp cậu chỉ biết có hai người bạn đó thôi.

Đặng Diệc Hành liên tục gửi đi ba tin nhắn trong nhóm: Mọi người xem thử còn ai chưa vào nhóm thì kéo vào luôn nhé, tớ không có đủ wechat của cả lớp.

Không lâu sau, trong nhóm bắt đầu tiến vào trạng thái tán gẫu hỗn loạn, nhưng vẫn không có ai đổi tên nhóm.

Tùy Hầu Ngọc nhìn một chút, đột nhiên nhìn thấy một cái avatar và ghi chú tên quen thuộc trong đám người đang nói chuyện.

Chỉ trong nháy mắt, nhịp tim của cậu tăng tốc.

Tùy Hầu Ngọc bấm vào màn hình, căng thẳng kiểm tra, trượt lên đám tin nhắn trò chuyện tìm ảnh đại diện, sau đó bấm vào xem thông tin cá nhân, quả nhiên đúng là người mà cậu quen biết.

Trong những năm này bọn họ không có liên lạc nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn tìm tên của người này, mở ảnh đại diện và trang cá nhân ra nhìn một cái.

Ảnh đại diện trước sau như một — ảnh Sakuragi* cười nhếch mép.

(*Sakuragi Hanamichi: nhân vật trong bộ truyện tranh Slam Dunk)



Cậu quay lại giao diện nhóm lớp, tag @ người kia.

Roronoa: @Tiền Vào Như Nước???

Người có ghi chú tên là An Nam Tích cũng gửi:???

Đặng Diệc Hành: “Ngọc ca và đại sư huynh dùng mật mã gì thế?”

Tùy Hầu Ngọc đang tập trung vào điện thoại, nghe câu này của Đặng Diệc Hành xong liền ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn về phía Hầu Mạch.

Hầu Mạch vừa về phòng, trên tay vẫn đang cầm điện thoại tự hỏi, tay còn lại xách một đôi giày đã được giặt sạch, đột ngột ngẩng đầu lên đối diện với Tùy Hầu Ngọc.

Hắn cũng cảm thấy thật thần kỳ. Có wechat của người bạn nào đó nằm lại đã lâu trong danh sách những người không liên lạc.

Mà người kia hình như là Tùy Hầu Ngọc.

Hầu Mạch còn ghi chú tên của Tùy Hầu Ngọc là: Chị Tiểu Ngọc.

Điều này làm cho hắn rơi vào trầm mặc.

Hóa ra cái chữ “Ngọc” này bị sai.

Trong khái niệm của Hầu Mạch, “Chị Tiểu Ngọc” là con của bạn tốt của ba, vì tuổi hai người tương đương nhau nên hồi nhỏ hay bị dúi đi chơi với nhau.

Nhưng mà Hầu Mạch rất không thích chơi với đứa nhỏ này, quá ồn ào, mỗi lần chơi cùng đều làm cho Hầu Mạch đau hết cả đầu.

Sau đó hắn nói dối rằng mình đã ra nước ngoài với gia đình, hai người không còn đi chơi với nhau nữa.

Dù sao thì “Chị Tiểu Ngọc” vẫn luôn cho rằng hắn là người nước ngoài, khi hắn còn nhỏ ngoại hình rất có cảm giác con lai, vì vậy nên hắn cũng thuận lời mà lừa được đối phương.

Sau đó, bằng cách gián tiếp, “Chị Tiểu Ngọc” thêm wechat của hắn, còn hứa hẹn mấy lần, nói là chờ hắn về nước rồi gặp nhau, đều bị hắn cự tuyệt.

Sau đó gia đình xảy ra chuyện, chờ hắn ổn định lại nghiêm túc cầm điện thoại thì mấy tin nhắn gửi đến đã bị bỏ quên mấy tháng trời không trả lời, hai người cứ vậy mà không liên lạc nữa.

Không thể ngờ, đứa trẻ tạo thành bóng ma trong lòng hắn hồi còn nhỏ lại chính là Tùy Hầu Ngọc.

Quan trọng hơn là… “Chị Tiểu Ngọc” thế mà lại là con trai?!

Nghĩ kỹ lại thì, phụ huynh hai bên không hề giới thiệu cẩn thận.

Hắn gọi đối phương là “Tiểu Ngọc”, đối phương gọi hắn là “Nam Tích”, chưa đến thời kỳ vỡ giọng, đi nhà vệ sinh cũng không đi chung nên không có cơ hội bại lộ giới tính.

Hắn nhìn khuôn mặt của đối phương quá mức tinh xảo, rất xinh đẹp, theo bản năng nghĩ đứa nhỏ này là một bé gái.

Nói nội tâm của hắn không chấn động là giả.

Trò đùa phát sinh này đã làm cho Hầu Mạch khiếp sợ hồi lâu.

Như thể có một bông hoa nằm vùng trong kí ức tuổi thơ, cô độc lẻ loi, bỗng vào một ngày, bông hoa đó đột nhiên xuất hiện trên con đường trưởng thành.

Thời điểm gặp lại, bông hoa đó còn tỏa hương thơm và kiều diễm hơn cả hoa hồng.

Hầu Mạch đối diện với Tùy Hầu Ngọc một hồi lâu, Tùy Hầu Ngọc nhíu mày hỏi: “Tại sao cậu lại có ID wechat của cậu ấy?”

Hầu Mạch cười khan trả lời: “À… Tôi đổi tên.”

Tùy Hầu Ngọc đã hiểu.

Nhìn mái tóc và đồng tử màu sợi đay kia, cuối cùng cậu đã rõ vì sao mình lại cảm thấy Hầu Mạch có chút quen thuộc, vì vậy tiếp tục hỏi: “Không phải cậu xuất ngoại à?”

Hầu Mạch lúng túng cười, cuối cùng ngậm miệng không cười nổi nữa.

Việc này, không thể nói rõ ràng được.

Đặng Diệc Hành nhìn bộ dạng kì quái của hai người, nhích lại gần ngó đầu nhìn màn hình di động của Hầu Mạch, buột miệng thốt lên, “Đậu móa! Không phải chứ?! Ngọc ca chính là cái vị mà hồi còn bé làm phiền cậu đến nỗi lưu lại bóng ma trong lòng ấy hả?! Nhưng mà nếu nhận nhầm thành bé gái… hình như cũng không ngoài dự kiến cho lắm.”

Tùy Hầu Ngọc lớn rồi ngoại hình vẫn là tiêu chuẩn thân nam mặt nữ, bộ dạng khi còn nhỏ thôi thì tự hiểu.

Hiểu nhầm thành bé gái là quá bình thường, hồi đó mới có mấy tuổi thôi mà.

Tùy Hầu Ngọc lạnh lùng hỏi: “Là sao?”

Đặng Diệc Hành ngây thơ không chú ý biểu cảm của Tùy Hầu Ngọc, hoàn toàn đắm chìm trong sự trùng hợp khiến lòng người khiếp sợ, cười lớn nói: “Đại sư huynh đã từng kể, hồi nhỏ ba cậu ta thường dẫn cậu ta sang nhà một cô bé chơi, mà tính cách của cô bé kia rất đáng ghét… làm cho đại sư huynh phiền không chịu được, không muốn chơi cùng nên lúc nào cũng phải dỗ đối phương đi ngủ.”

Hầu Mạch nghẹn họng, vội vàng ho khan một tiếng nhắc nhở nhưng Đặng Diệc Hành không bắt sóng được.

Đặng Diệc Hành vẫn thao thao bất tuyệt: “Sau đó không chịu nổi tiểu cô nương phiền phức kia nữa nên nói dối là mình đã xuất ngoại. Rồi cô bé kia thêm ID wechat của đại sư huynh, đại sư huynh cũng không buồn phản ứng, cũng do cô bé này mà đại sư huynh ngại không muốn tiếp xúc gần với nữ sinh, hóa ra cô bé đó lại là cậu…”

Ánh mắt Tùy Hầu Ngọc nặng nề nhìn hai người đối diện, mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu, trong một khoảnh khắc cả đất trời như bị quét sạch, thành trì sụp đổ, khói lửa ngập trời.

Đặng Diệc Hành nhìn biểu cảm đen thui của Tùy Hầu Ngọc, muộn màng nhận ra, lập tức nói xin lỗi: “Ơ không phải đâu, cậu đừng để ý, chuyện khi còn nhỏ không nên để trong lòng vì toàn là chuyện hài thôi à. Hồi tôi còn bé còn bị chó rượt đến nỗi tè ra quần luôn đó.”

Hầu Mạch cũng rất khó chịu, nhìn màn hình điện thoại rồi lại nhìn Tùy Hầu Ngọc, lúng túng không biết nên nói gì.

Nhiễm Thuật vẫn luôn ngồi ở giường trên, vốn đang chơi game nên không quản chuyện bên dưới.

Loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ đột nhiên nhận ra điều gì đó sai sai, cậu ta lập tức bỏ điện thoại xuống không chơi nữa, “Ngọc, Ngọc ca, là cái người…”

Tùy Hầu Ngọc ngắt lời Nhiễm Thuật, “Đừng nói nữa.”

“Nhưng, nhưng mà… cậu vẫn…”

“Ngậm miệng lại!” Tùy Hầu Ngọc ban lệnh xong, quay sang nhìn Hầu Mạch cười lạnh, “Hồi tôi còn nhỏ đúng là rất khiến những người xung quanh chán ghét, xin lỗi, đã làm phiền rồi.”

Tùy Hầu Ngọc trầm giọng nói xong, cầm di động rời khỏi phòng.

Nhiễm Thuật vội vã nhảy xuống giường đuổi theo, tình thế cấp bách không kịp tìm dép mang vào, chỉ có thể xách theo đôi giày chạy ra bên ngoài, bộ dạng hơi chật vật.

Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật đi mất, trong lòng vẫn kinh ngạc. Tâm tình càng khó chịu.

Đặng Diệc Hành chép miệng, hỏi Hầu Mạch: “Có phải là tôi đã nói sai cái gì rồi không?”

Cuối cùng hắn cũng hồi phục tinh thần.

“Thực ra mày không nói thì cậu ấy cũng đoán được, nhìn thấy tao không xuất ngoại, vẫn luôn ở trong nước, nhiêu đó thôi đủ đoán được rồi.” Hầu Mạch leo lên giường nằm úp sấp, thở dài, “Mấy ngày tới khó chung sống rồi đây.”

Những điều Đặng Diệc Hành nói không sai.

Hồi đó đúng là hắn rất ghét “Chị Tiểu Ngọc”, thêm ID wechat cũng là vì ba yêu cầu, nhưng nội tâm thật sự không muốn để ý đến người kia, vì vậy giới hạn danh sách bạn bè, không cho đối phương tra được danh sách bạn bè của mình, đồng thời cũng không xem được danh sách bạn bè của đối phương.

Đã nhiều năm trôi qua, hắn sớm đã quên người này rồi.

Không thể ngờ lên cấp ba lại gặp lại, lại còn là bạn cùng lớp rồi bạn cùng phòng.

Duyên phận thật biết cách hại người.

Nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đứa nhỏ điên rồ kia.

So sánh với Tùy Hầu Ngọc bây giờ… hình như rất khác hồi bé.



Hầu Mạch không biết Tùy Hầu Ngọc quay lại phòng kí túc xá khi nào. Buổi sáng lúc hắn thức dậy đã thấy Tùy Hầu Ngọc nằm ngủ ở giường dưới rồi.

Tùy Hầu Ngọc vẫn luôn ngủ rất muộn, là người ngủ cuối cùng trong phòng. Cậu cũng không làm ầm ĩ, ban đêm quay về cực kì lặng lẽ, chưa bao giờ làm ảnh hưởng đến người khác.

Nhiễm Thuật nằm ở giường trên ngủ chổng mông lên trời, chăn còn bị rơi ra khỏi giường một ít, tướng ngủ cực kỳ kém.

Hầu Mạch đi sang phòng nước vệ sinh cá nhân xong xuôi đâu đấy, lấy điện thoại ra kiểm tra thì nhận được tin nhắn của Âu Dương Cách: Đại hội thể thao sắp tới em giúp đỡ Tùy Hầu Ngọc một chút.

Hầu Mạch gõ chữ trả lời: Thầy đang muốn làm một chủ tiệm không tay à?

Cách Cách: Bận mà. Đại hội thể thao không phải là sân nhà của mấy em à? Phát huy bình thường là được rồi. Trang phục chuẩn bị xong chưa?

Tiền Vào Như Nước: Ngày hôm kia mang đến rồi, đã ủi qua một lượt, mặc thử lên cũng thấy khá được.

Hầu Mạch mặc được nhưng mặc vào hơi chật, bó sát người, chỗ thuê quần áo chắc cũng không ngờ có dáng nam sinh to con như bọn họ nên không có size lớn.

Nếu muốn mặc vừa thì phải bỏ lớp áo trong, để trần hai cánh tay nhìn càng sai hơn.

Cách Cách: Ừm, đoàn phù dâu phù rể cố lên nhé!

Hầu Mạch thở dài, đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng cảm thấy bọn họ là đoàn phù rể.

Tìm ai đòi công đạo bây giờ?

Những người khác lục tục đi rửa mặt về, nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc, hắn nói: “Cách Cách nói thông báo cho đội qua một lượt, đừng có bung dù đầu tiên, nếu không nhìn rất không đồng đều.”

Tùy Hầu Ngọc không thèm nhìn, chỉ “ừ” một tiếng rồi tiếp tục bận rộn.

Nhiễm Thuật tiến tới đứng trước mặt Hầu Mạch, chặn tầm mắt của hắn, không để hắn tiếp tục nhìn Tùy Hầu Ngọc nữa.

“Còn, có chuyện gì khác thì nói với tôi đi.”

Xong!

Quan hệ với Ngọc ca đã trở lại thời kỳ trước giải phóng.

Mà có khi còn không bằng lúc trước.

Hầu Mạch không còn gì để nói nữa, lôi bộ đồ thời Đường của mình ra tìm chỗ thay, nhưng đáng tiếc không có giày đi kèm, hỏi Đặng Diệc Hành: “Tao mang giày cứng, đeo tất đen có được không?”

Đặng Diệc Hành lắc đầu: “Mày đừng có làm tao mất mặt chứ?!”

“Tao toàn giày thể thao không à…”

Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật mặc đồ rồi quay về, cả phòng quay sang nhìn hai người.

Với bộ đồ này mà nói, người có cơ bắp một tí mặc nhìn sẽ đẹp hơn.

Thế nhưng không biết tại sao, vóc người gầy gò của Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật mặc trang phục thời Đường rất hợp, còn có một phong vị khác lạ, nhìn rất đẹp.

Nếu thật sự là phù rể thì có khi sẽ cướp spotlight của chú rể mất.

Đặc biệt là Tùy Hầu Ngọc đang đứng ở bên cạnh nhìn Nhiễm Thuật bỏ đồ vào balo, theo bản năng xòe quạt ra phe phẩy, cả người toát lên cảm giác công tử văn nhã.

Khí chất này hợp lý từ đầu đến chân, không có chỗ nào để bắt bẻ.

Đặng Diệc Hành nhìn Tùy Hầu Ngọc rồi lại nhìn sang Hầu Mạch, lắc đầu: “Đại sư huynh, thực sự là tao không muốn chê mày đâu, các mặt khác cơ bản là mày không thua nhưng riêng cái khí chất cổ phong Trung Quốc này của Ngọc ca mày xách dép theo cũng không kịp.”

Nhiễm Thuật quở: “Mắt hai mí rõ thế kia thì sao giống kiểu cổ phong Trung Quốc được?”

Hầu Mạch không phục, phản bác: “Đây là hốc mắt, không phải mắt hai mí, mấy người có thấy ai mắt hai mí có cái này không?”

Giữa lông mày và mí mắt của Hầu Mạch có một vết mờ, đó là nguyên nhân làm cho mắt của hắn nhìn sâu hơn.

Nhưng thỉnh thoảng cũng có người cảm thấy đó là mắt hai mí.

Đùa gì thế? Mắt của hắn mà mắt hai mí thì thành to như mắt ếch à?!

Tang Hiến kéo từ gầm giường ra một cái vali, nói với Hầu Mạch: “Tùy tiện chọn một đôi đi.”

Hầu Mạch ngồi xổm xuống xem qua một lượt: “Toàn là giày mới à?”

“Ừ.”

Chân của Hầu Mạch và Tang Hiến có cùng kích cỡ, lúc này chỉ có thể mượn giày, đỡ phải để Hầu Mạch đi giày cứng tất đen.

Đại hội thể thao có rất nhiều việc cần thu xếp.

Tùy Hầu Ngọc thân là lớp trưởng, phải tới vị trí lớp từ sớm, Tô An Di đã ở đó chờ bọn họ rồi.

Tô An Di vốn là một nữ sinh vô cùng lạnh lùng, toàn thân tỏa ra phong phạm ngự tỷ. Hôm nay cô búi tóc mặc sườn xám, khí chất càng thể hiện rõ hơn, làm cho Nhiễm Thuật lắp bắp khen miết.

Tùy Hầu Ngọc tìm giáo viên lấy được danh sách thi đấu của lớp mình.

Phía trường học sợ học sinh bị say nắng nên các hạng mục chạy cự li ngắn và dài đều được xếp thi đầu tiên buổi sáng.

Có thể là do cảm thấy chạy 1500m và chạy 3000m quá nặng nề nên hạng mục thi đầu tiên là chạy 800m, lớp 17 khối 11 báo danh hai người là Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch.

Tô An Di xem thời gian biểu, nói: “Nếu vậy thì đi diễu hành xong hai cậu sẽ phải thi luôn, còn phải thay sang đồ thể dục, thời gian hơi gấp đấy. Tôi sẽ nhờ ai đó không đi diễu hành cầm sẵn balo quần áo đợi cậu, như vậy sẽ nhanh hơn được một chút. Thẻ dự thi của cậu đưa tôi luôn đi, tôi và Nhiễm Thuật đi báo danh giúp cậu.”

Tùy Hầu Ngọc thấp giọng nói: “Sớm biết vậy thì mặc ở bên trong luôn cho rồi, bây giờ lại phải tìm chỗ thay đồ.”

Đội hình diễu hành của lớp 17 khối 11 gần như là bắt mắt nhất.

Quần áo chỉnh tề, dáng người cao ráo xấp xỉ nhau, ngoại hình sáng sủa.

Trước khi lễ khai mạc bắt đầu, Âu Dương Cách tranh thủ lách khỏi trăm công ngàn việc, tới chỗ bọn họ chụp một tấm ảnh chung.

Tùy Hầu Ngọc đứng về một bên góc, khóe miệng hơi cong lên, cười rất qua loa. Lúc chụp xong quay người lại mới phát hiện Hầu Mạch đứng ngay sau mình.

Hầu Mạch cười với cậu.

Nhưng cậu không để ý tới đối phương.

Sau khi đi diễu hành xong, có người vẫy tay với Tùy Hầu Ngọc, “Mau đi thay quần áo đi!”

Tùy Hầu Ngọc gật đầu, đang định đi tìm chỗ nào đó thay đồ thì bị một người kéo lại.

Hầu Mạch móc ngón tay vào cổ áo của Tùy Hầu Ngọc, nhận balo thay cậu rồi nói: “Chúng ta có thể thay ở chỗ tòa nhà chưa sử dụng, nhảy vào qua cửa sổ là được, chỗ đó không có ai đâu.”

Tùy Hầu Ngọc chần chừ không lên tiếng.

Hầu Mạch thúc giục: “Đi thôi! Chỗ đó ở gần đây nhất rồi!”

Hầu Mạch dẫn Tùy Hầu Ngọc tới chỗ mà mình biết. Hắn tìm một cái cửa sổ, đẩy đẩy vài cái, quả nhiên là mở ra được.

Sau khi mở cửa sổ, Hầu Mạch vươn tay định đỡ Tùy Hầu Ngọc nhảy vào thì không ngờ đối phương lùi ra sau lấy đà hai bước, vạt áo vung lên, cứ thế nhảy qua luôn, cực kỳ nhẹ nhàng.

Động tác gọn gàng nước chảy mây trôi làm cho Hầu Mạch suýt chút nữa phải vỗ tay khen.

Hầu Mạch cũng nhảy vào, đứng nấp sau tường cố gắng cởi cái nút áo, nhưng mà đồ hơi chật nên nút quá căng, loay hoay mãi không mở được.

“Giúp tôi với…” Hầu Mạch cầu cứu.

Tùy Hầu Ngọc vốn định ngó lơ Hầu Mạch nhưng dù gì bây giờ hai người cũng đang ở chung một phòng, cuối cùng vẫn đi tới giúp Hầu Mạch cởi nút áo.

Hầu Mạch tuân theo nguyên tắc hỗ trợ lẫn nhau, đưa tay cởi nút áo cho Tùy Hầu Ngọc, làm cho Tùy Hầu Ngọc giật mình lùi về sau hai bước, tiện thể trừng mắt cảnh cáo hắn.

Giúp nhau cởi quần áo à?! Làm cái trò gì thế?!

Hầu Mạch vô tội nhìn đối phương.

Bộ dạng tức giận của Tùy Hầu Ngọc nhìn không khác gì một con thú non đang tỏ vẻ hung dữ, chẳng có gì khủng bố cả, chỉ thấy đáng yêu một cách kì lạ.

*** Hết chương 25