Sao Không Cùng Thuyền Vượt Sông - Tiện Ngư Kha

Chương 43: Đêm giao thừa

Ngay trong thời khắc xúc động này, rốt cuộc cũng đến ngày trừ tịch.

Bùa đào mới thay bùa đào cũ, xua tan những điều xui xẻo của năm cũ. Năm nay là một năm khó khăn trôi qua chậm chạp, trong lòng mỗi người đều gửi gắm nhiều hy vọng.

Sáng sớm, bánh xe lăn trên những phiến đá xanh, từ đường lớn ngoài cổng thành vào trong phố nhỏ, cuối cùng chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa Vọng Tuyết Ổ.

Một phụ nhân trẻ tuổi thanh lịch bước xuống xe ngựa, tay phải dắt một cậu bé mười mấy tuổi, tay trái bế một bé gái đang ngủ ngon lành.

Người gác cổng còn đang ngái ngủ, nhìn thấy người đến, không thể tin được mà dụi mắt.

Cùng lúc đó, Nam Y đang nằm trên bàn đọc kinh Phật bỗng nhiên tỉnh giấc.

Không kịp trang điểm, nàng vội vàng chạy ra khỏi phòng. Thức trắng cả đêm, nghiền ngẫm từng câu từng chữ, nàng đã tìm ra nội gián!

Vừa ra viện định đi tìm Tạ Tuệ An, nàng liền phát hiện cả phủ náo động khác thường, không biết có chuyện gì xảy ra.

Tạ Tuệ An cũng đang phấn khởi chạy về phía cửa viện, hai người tình cờ gặp nhau ở hành lang.

Cả hai đã mấy ngày không gặp nhau đàng hoàng, giờ gặp lại đều bật cười, mối quan hệ có chút xấu hổ cũng được hàn gắn trong tiếng cười ấy.

Xét cho cùng, cả hai đều là những thiếu nữ tâm tính thiện lương, sự ngại ngùng nhanh chóng tan biến.

Nam Y kéo tay áo Tạ Tuệ An, khó hiểu hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Khuôn mặt Tạ Tuệ An tràn đầy niềm vui: "Nhị tỷ đã trở về!"

Lúc này, Nam Y mới nghe thấy tiếng reo hò vui mừng xen lẫn kinh ngạc từ tiền viện vọng lại.

"Cam Đường phu nhân đã trở về!"

Tạ Đường An là trưởng nữ của Tạ gia, đã sớm gả vào Định Viễn hầu phủ. Trượng phu nàng ta là đệ đệ của tiên hoàng hậu, tự nhiên nàng ta cũng có quan hệ thân thiết với tiên hoàng hậu, khi được phong làm cáo mệnh phu nhân, Hoàng hậu đặc biệt ban cho hai chữ "Cam Đường", thể hiện sự sủng ái của mình đối với nàng ta.

Nam Y định nói ra lại nuốt vào, lúc này nói chuyện mật thám với Tạ Tuệ An có vẻ không phù hợp, chuyện này cũng không gấp.

Cam Đường phu nhân nhận được tin Tạ Hành Lai qua đời nên vội vàng trở về chịu tang, chỉ là trên đường chiến loạn, bị chậm trễ nhiều ngày, vất vả lắm mới kịp về đến nhà vào ngày trừ tịch.

Mẫu thân ruột của nàng ta là chính thất phu nhân Tạ thị, đã qua đời, trong phủ còn có nhũ mẫu Hồ thị của nàng ta. Hồ thị ngày thường chăm sóc thái phu nhân, ít khi ra ngoài, hiện tại càng kéo tay nàng ta khóc như mưa.

Giữa thờ loạn thế, người thân gặp lại càng thêm trân quý. Ngay cả thái phu nhân đang nằm trên giường bệnh cũng tỉnh táo hơn, ôm hai đứa chắt cười không ngớt.

Cả Tạ phủ trên dưới đều chìm trong không khí đoàn viên.

Nam Y có chút lạc lõng, vừa định lủi vào một góc, thì nghe thấy thanh âm lanh lảnh của Cam Đường phu nhân: "Đây là quả phụ trong phòng đại ca phải không?" Edit: FB Frenalis

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Nam Y.

Nam Y cười gượng gạo, bước ra hành lễ với Cam Đường phu nhân.

Cam Đường phu nhân nhìn nàng với ánh mắt thương cảm: "Nhìn vẫn còn là một nữ hài, lại vì Tạ gia thủ tiết, khổ cho ngươi rồi."

Mọi người trong Tạ gia đều khinh thường nàng, cho rằng nàng trèo cao, chịu khổ như vậy cũng đáng. Chưa từng có ai nói những lời thương cảm như vậy với Nam Y, nàng lập tức có thiện cảm với Cam Đường phu nhân.

"Nghe nói, hiện giờ là ngươi đang chưởng quản hậu viện?"

Nam Y suy nghĩ ý tứ của nàng ta, chắc là muốn giao chức vụ hữu danh vô thực này đi, liền chủ động nói: "Đúng vậy, nhưng ta từ trước đến nay thô bỉ vụng về, không đảm đương nổi trọng trách này, mong Cam Đường phu nhân tìm người khác có thể đảm nhiệm."

"Không sao, ngươi làm được. Vừa lúc năm nay nhiều việc, ta sẽ giúp ngươi xử lý, ngươi cũng có thể nhanh chóng nắm bắt."

Nàng ta nói chuyện thong thả, không vòng vo, không kiêu ngạo, vừa điềm tĩnh vừa quyết đoán, khiến người ta rất thoải mái.

Nhưng Nam Y vẫn có chút ngơ ngác: Tạ gia đâu có thiếu người, sao lại phải để nàng làm việc phiền phức này chứ!

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Chỉ có Tạ Tuệ An là vui mừng: "Tốt quá nhị tỷ, có tỷ ở đây, tẩu tẩu nhất định có thể quản lý hậu viện đâu ra đấy!"

Đột nhiên, tiếng ồn ào trong sảnh đường nhỏ dần.

Là Tạ Khước Sơn đã trở về.

Hắn đứng bên ngoài sảnh đường, nhìn từ xa, biết mình không liên quan gì đến cảnh đoàn viên này, vào thì không đúng lúc, nhưng không vào thì lại có vẻ vô lễ.

Mọi người nhìn Tạ Khước Sơn, rồi lại nhìn Cam Đường phu nhân. Mỗi khi gặp lại Tạ Khước Sơn, họ đều trải qua một khoảnh khắc xấu hổ như vậy.

Dù là người thân nhưng lập trường hoàn toàn khác biệt, từng có chút tình thân, giờ đây hẳn là hận nhiều hơn yêu.

Cam Đường phu nhân vẫn bình thản, trên đường về nàng ta đã nghe nói Tạ Khước Sơn đã trở lại.

"Tạ Tam, lại đây."

Nam Y mở to mắt nhìn, nàng chưa từng thấy ai dám tùy tiện sai khiến Tạ Khước Sơn như vậy!

Ấy vậy mà Tạ Khước Sơn không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại ngoan ngoãn bước tới, chắp tay: "Nhị tỷ."

"Nếu đã trở về, thì hãy sống cho tốt."

Giữa sảnh đường yên tĩnh, không ai dám đáp lời.

"Được, nhị tỷ." Tạ Khước Sơn trả lời.

"Ta thấy thủ vệ trong nhà đều đã đổi thành Kỳ nhân." Cam Đường phu nhân mỉm cười nói.

Lúc nãy khi nàng ta vào, Kỳ nhân không biết nàng ta là ai, còn định ngăn cản, suýt chút nữa đã xảy ra xung đột với hạ nhân trong nhà.

Mọi người đều nín thở, cảm thấy có mùi thuốc súng.

Thần sắc Cam Đường phu nhân vẫn thản nhiên, hướng về phía cửa gọi lớn: "Đường Nhung."

Một lát sau, Đường Nhung - thị vệ của Cam Đường phu nhân, bước vào từ bên ngoài, tay bưng một chiếc hộp gỗ nặng trĩu.

Đường Nhung đặt hộp gỗ lên bàn, mở ra, bên trong là những thỏi bạc trắng xếp ngay ngắn.

Cam Đường phu nhân đẩy hộp gỗ về phía Tạ Khước Sơn: "Đây là chút tiền rượu và thức ăn, Tạ Tam, ngươi cầm đi chia cho các huynh đệ Kỳ nhân của ngươi, để họ cũng có một cái Tết tốt lành."

Ý tứ là, năm nay, hãy để những Kỳ nhân đó cút khỏi Vọng Tuyết Ổ đi.

Tạ Khước Sơn khựng lại một chút.

Trên hộp gỗ có khắc nhãn hiệu của tiền trang Lịch Đô phủ, rõ ràng là Cam Đường phu nhân mới lấy trước khi về phủ. Ngân phiếu không dễ chia, còn bạc là vật chất thực tế, ăn của người miệng mềm, lấy của người tay ngắn, Kỳ nhân cầm tiền sẽ phải rút lui. Xem ra nàng ta đã sớm nghĩ kỹ việc đầu tiên mình muốn làm khi trở về.

Trước khi nàng ta đến, không ai trong Tạ gia dám làm như vậy, hoặc nói đúng hơn, không có nữ nhân nào có được lập trường như vậy. Lục Cẩm Tú quá nhu nhược, gió chiều nào theo chiều ấy, Tạ Tuệ An tính tình quá nóng nảy không chịu thua; còn lại già trẻ lớn bé, kể cả Nam Y, đều không phải là người có thể nói chuyện được.

"Có vấn đề gì sao?" Thấy Tạ Khước Sơn không nói gì, Cam Đường phu nhân nhìn quanh. Nét cười vẫn còn trên mặt, nhưng thanh âm đã nghiêm nghị hơn.

Mọi người không dám thở mạnh, lo lắng chờ đợi phản ứng của Tạ Khước Sơn.

"Nhị tỷ, việc này không nên làm." Tạ Khước Sơn rất cung kính.

"Cho nên mới bảo ngươi đi sắp xếp." Giọng nói rất kiên quyết.

"... Được, nhị tỷ."

Nam Y kinh ngạc đến mức suýt rơi cả cằm! Đây vẫn là Tạ Khước Sơn sao? Hắn dám chống đối cả phụ thân ruột và tổ mẫu, vậy mà lại cung kính với người tỷ tỷ này.

Chẳng lẽ đây là sự áp chế của huyết thống?

Đúng vậy, Tạ Khước Sơn từ nhỏ đã sợ nhị tỷ của mình.

Tạ Khước Sơn lúc nhỏ cũng nghịch ngợm, Tạ Quân không quan tâm đến mẫu thân hắn, đối với nhi tử này tự nhiên cũng không coi trọng, thỉnh thoảng nhớ đến lại muốn dạy dỗ một trận để thể hiện uy quyền của mình, nhưng điều này có tác dụng rất nhỏ đối với Tạ Khước Sơn - người có tính cách phản nghịch từ nhỏ.

Chỉ duy nhất trước mặt nhị tỷ hơn hắn sáu tuổi, hắn mới không dám lỗ mãng. Nhị tỷ không hề làm sai, hiểu biết lẽ phải, hiểu quy củ, nhưng lại không cổ hủ nhát gan như những tiểu thư khuê các bình thường, làm việc rất phóng khoáng. Nàng ta đối với đệ muội trong nhà thưởng phạt công minh, khiến người ta tâm phục khẩu phục. Chỉ cần nàng ta trầm mặt xuống, mấy đệ muội nghịch ngợm sẽ lập tức ngoan ngoãn.

Sự kính trọng này đã khắc sâu vào trong xương cốt.

Cho đến ngày nay, Tạ Khước Sơn vẫn không dám không nghe lời nhị tỷ.

Mọi người trong Tạ gia đều mừng thầm, cuối cùng cũng có người trị được Tạ Khước Sơn, tên ma đầu này.

Tuy nhiên, Nam Y mơ hồ cảm thấy, việc Cam Đường phu nhân đột ngột trở về không đơn giản như vậy, có lẽ đằng sau còn có ẩn ý sâu xa.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Đêm giao thừa này, mọi người cùng nhau ăn bữa tối, rồi quây quần náo nhiệt một lúc lâu mới giải tán.

Tạ Khước Sơn ăn vài miếng rồi sớm bỏ đi. Hắn không có mặt, mọi người mới có thể thoải mái.

Nam Y cũng cáo lui về phòng giữa bữa tiệc, buổi đoàn tụ gia đình của Tạ gia này không liên quan gì đến nàng, nàng ngồi đó chỉ thêm nhàm chán.

Trở về phòng, Nam Y nhìn thấy một chiếc khay đặt trên bàn.

Trong khay có một bộ xiêm y mới, mở ra xem, là một chiếc áo ngắn bằng vải bông màu vàng nhạt, chất liệu rất chắc chắn, trên cổ áo thêu hoa cúc trăm cánh, cùng một chiếc váy thêu hoa mai trắng điểm kim, bên cạnh còn có một chiếc áo choàng dài màu trắng viền lông, tất cả đều được làm bằng lụa.

Nam Y nhảy cẫng lên, thường ngày nàng mặc quần áo là do Lục Cẩm Tú lấy đại từ kho của Tạ gia đưa cho nàng, tuy đủ ấm nhưng có chút xấu xí, bộ quần áo này được làm rất tỉ mỉ, vừa vặn với dáng người của nàng.

Nàng đoán rằng món đồ của nữ tử này là do Tạ Tuệ An tặng, nhưng lại nhìn xuống khay, bên dưới còn có một chồng giấy Tuyên Thành.

Đầu tiên là nét chữ mạnh mẽ của hắn, Nam Y chỉ hiểu ba chữ cuối cùng: Năm, vui, vẻ.

Chữ đầu tiên đoán cũng có thể đoán được, là chữ "Tân".

Nam Y ngạc nhiên, ngoài Tạ Khước Sơn ra, còn có thể là ai?

Hắn vẫn còn nhớ bộ quần áo dính đầy máu mà nàng không nỡ vứt đi, đã tặng cho nàng một bộ quần áo mới vào đêm giao thừa.

"Chúc mừng năm mới." Hắn nói với nàng qua tờ giấy.

Nam Y ôm quần áo, vùi đầu vào hít một hơi thật sâu.

Là mùi của quần áo mới, còn được hun bằng đàn hương thượng hạng. Nàng lại ngửi cẩn thận, cố gắng tìm ra một chút mùi hương từ tay hắn.

Nàng luôn cảm thấy là có.

Nam Y rất vui vẻ, trong đêm giao thừa này, lại có cảm giác được quan tâm. Edit: FB Frenalis

Nhưng khi ánh mắt nàng vô tình lướt qua cuốn kinh Phật đang mở trên bàn, một cảm giác nặng nề lại dâng lên.

Đêm qua nàng đã cẩn thận so sánh tất cả chữ viết, xác định mật thám của Vọng Tuyết Ổ chính là Kiều Nhân Chi. Hôm nay nàng chưa kịp nói với Tạ Tuệ An, chỉ có thể ngày mai bàn bạc với nàng ấy về cách đối phó.

Trước đó, nàng đã quan sát những người trong Vọng Tuyết Ổ, những người lén lút đáng ngờ, nàng đều đã nghi ngờ, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đó lại là người này.

Nàng bàng quan với nỗi nhớ và đau buồn của Kiều Nhân Chi đối với cái chết của Tạ Hành Lai, mọi người đều bận rộn với cuộc sống mới, chỉ có nàng ta là không thể thoát ra, vẫn canh giữ ở Hòe Tự Viện. Nàng ta chỉ là một thiếp thất, không ai quan tâm nàng ta sống như thế nào.

Mọi người đều tin rằng nàng ta thực sự yêu Tạ Hành Lai, Nam Y cũng tin không nghi ngờ.

Nếu Kiều Nhân Chi không yêu Tạ Hành Lai, sao lại có địch ý lớn như vậy với Nam Y? Sự thù địch này xuất phát từ việc bảo vệ phu quân, không phải là hành động nhất thời.

Nhưng trớ trêu thay, dưới lớp mặt nạ yêu thương sâu sắc đó, là một điệp giả vô tình. Chính nàng ta đã bán đứng kế hoạch quan trọng nhất của Tạ Hành Lai.

Nam Y thậm chí dám nói, cái chết của Tạ Hành Lai cũng có liên quan đến nàng ta.

Mỗi người đều mang một lớp mặt nạ da người, tham lam sân si, hận thù giấu kín bên trong, những gì nàng thấy được, chỉ là một phần vạn trên mặt nước.

Nghĩ đến đây, trái tim Nam Y vừa mới ấm áp lại nguội lạnh trở lại.

Một người có ý chí sắt đá như Tạ Khước Sơn, cho dù thỉnh thoảng ban cho nàng chút ân huệ và thương hại, e rằng cũng chỉ là một cách mua chuộc, không thể là thật lòng.