Nam Y ngồi bên bờ cầu thật lâu, không còn nghe thấy tin ai nhảy sông nữa, nghĩ rằng Tống Dư Thứ hẳn đã nghĩ thông suốt, mới quay về Vọng Tuyết Ổ.
Nàng cũng là người miệng cứng lòng mềm, vốn ngưỡng mộ người đọc sách, những lời đó nói ra không suy nghĩ, nàng lo lắng mình đã nói quá lời, khiến hắn lại đi tự tử lần nữa. May mà không phải vậy.
Không biết vì sao, sau khi cứu Tống Dư Thứ, ý định bỏ trốn lại nguội lạnh. Thời loạn thế này, ai cũng khó sống. Nàng chỉ là một con kiến nhỏ, chạy đến đâu mới có thể sống?
Nhưng trở về thì sao? Những người đó gọi nàng là "Thiếu phu nhân", nhưng lại nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ.
Nàng không xứng với vị trí đó, nên không ai coi trọng nàng, không ai để ý đến nàng. Mà Tạ Khước Sơn không chịu buông tha nàng, cứ muốn vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của nàng.
Đừng thấy Nam Y nói năng cứng rắn với Tống Dư Thứ, thật ra bản thân nàng cũng đang hoang mang.
Trên đường về Trà Nguyệt Các, nàng nghe đám nữ tỳ đang nhỏ giọng bàn tàn, Lục di nương đã tìm hai ngày nay mà vẫn chưa tìm thấy món đồ quý giá bị mất.
Mẫu tộc của Lục di nương trăm năm trước là quý tộc tiền triều, sau khi mất nước thì sa sút, nhưng vẫn còn bảo vật truyền lại, chính là miếng ngọc bội mà Lục di nương làm mất. Bà ta đang huy động cả phủ tìm kiếm từng tấc đất, thậm chí còn tập hợp đám nữ tỳ để lục soát người.
Nam Y vội vã quay về Trà Nguyệt Các, vừa vào cửa đã không để ý trong phòng có người.
Ngẩng đầu lên, thấy Tạ Khước Sơn đang ngồi ngay ngắn trong phòng, sắc mặt âm trầm khiến lòng người lạnh toát.
Nam Y sững sờ vài giây, cảm nhận được áp lực cực lớn, nàng theo bản năng muốn quỳ xuống, nhưng bị Tạ Khước Sơn giữ lại.
"Cái gì?" Nam Y sững sờ, rồi nhanh chóng phản ứng lại, lí nhí trả lời, "Trừ trưởng bối, không quỳ với bất kỳ ai."
"Còn gì nữa?"
Nam Y nhìn Tạ Khước Sơn mờ mịt, thật sự không nhớ ra.
Tạ Khước Sơn buông tay nàng ra một cách chán ghét, lạnh lùng nói: "Cởi áo ngoài ra."
Edit: FB Frenalis
Nam Y như chim sợ cành cong lùi lại, sợ hãi nhìn Tạ Khước Sơn.
Tạ Khước Sơn lười nói nhiều, trực tiếp rút kiếm bên hông ra. Kiếm quang lóe lên, vài đường kiếm nhanh như chớp, đai lưng của nàng đứt, quần áo rơi xuống. Hắn không nói gì, chỉ dùng mũi kiếm khống chế Nam Y, nàng hoảng hốt lùi lại, lùi đến khung cửa đã không còn đường lui. Mũi kiếm của hắn đẩy áo ngoài của nàng ra.
Thứ nàng giấu trong áo ngoài cũng rơi ra.
Đó là một chiếc ngọc bội thắt lưng được chạm khắc tinh xảo, tỷ lệ hoàn hảo.
Trên người Nam Y chỉ còn lại một chiếc áo trong màu trắng. Áo trong chưa được là ủi, nhăn nhúm dính chặt vào cơ thể. Nàng run rẩy đứng tại chỗ, sợ hãi và xấu hổ.
Nàng như bị ma quỷ ám ảnh. Hôm qua ở trong sân viện của thái phu nhân nhìn thấy Lục di nương làm rơi thứ này, nàng đã nhét vào tay áo của mình.
Nàng vừa muốn trả thù, vừa muốn đổi lấy chút tiền riêng, để dành cho những ngày sau khi rời khỏi phủ.
Nhưng hôm nay ra khỏi phủ, nghe nói ngọc bội này rất quý giá, Nam Y không dám bán ở hiệu cầm đồ trong Lịch Đô phủ, sợ bị truy ra nguồn gốc, chỉ có thể mang về.
Nàng không biết Tạ Khước Sơn phát hiện ra từ lúc nào, nàng tưởng mình đã giấu kín đáo.
"Ta đã nói với ngươi, hãy từ bỏ thói trộm cắp vặt."
"Vâng..."
"Vậy tại sao còn trộm?"
Nàng cố gắng biện minh: "Ta nhặt được ở sân viện của thái phu nhân... Ta không biết của ai."
"Cầm đồ không phải của mình tức là trộm!"
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Đúng vậy, nàng là kẻ trộm, nàng không sửa được tật xấu. Nàng là người bị vấy bẩn trong vũng bùn lớn, nàng có tội, nàng hèn mọn, nàng không có lý lẽ.
Nhưng nàng càng ghét Tạ Khước Sơn đến dạy dỗ nàng, mọi đau khổ của nàng đều do hắn mang đến.
Nam Y ngẩng đầu, hốc mắt đỏ hoe, nàng cảm thấy bị sỉ nhục đến cùng cực, không thèm quan tâm bất cứ thứ gì, uất ức mà nói: "Ngươi quản ta làm gì! Ta là kẻ trộm bản tính khó dời, có gì mà hỏi tại sao? Ta ngoan ngoãn giúp ngươi theo dõi Tạ Tuệ An không phải được rồi sao!"
Tạ Khước Sơn nghiêm khắc nói: "Quản ngươi? Sống yên ổn không muốn, cứ muốn tìm đường chết! Những gì ngươi đang có chưa đủ để ngươi hưởng thụ hay sao? Nếu Lục di nương phát hiện ngươi lấy trộm đồ của bà ta, ngươi biết mình sẽ gặp phải chuyện gì không? Ngươi có biết xấu hổ không?"
Nam Y hét lại với Tạ Khước Sơn: "Ngươi mới không biết xấu hổ!"
Vẻ mặt Tạ Khước Sơn rõ ràng sững lại.
Nam Y cũng nhận ra mình đã lỡ lời, nhưng lời đã nói ra, hôm nay nàng không muốn giả vờ nữa: "Ta chỉ có thể chờ đợi sự ban ơn của mọi người, chờ đợi phần thưởng của mọi người, đó mới là những gì ta có thể có được, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, mọi người nói lấy là sẽ lấy lại! Ngươi có biết đột nhiên cho một kẻ ăn mày vinh hoa phú quý là một điều tàn nhẫn không? Bởi vì một ngày nào đó, những người ở vị trí cao như ngươi sẽ lấy lại tất cả, ta vẫn sẽ trắng tay, thậm chí còn không bằng trước kia!"
Tạ Khước Sơn im lặng, cơn giận trên mặt dần lắng xuống.
Ban đầu hắn nghĩ, hiện tại nàng đang sống sung túc ở Vọng Tuyết Ổ, ăn trộm ngọc bội của Lục Cẩm Tú chỉ là vì lòng tham và ích kỷ, hắn không muốn nàng giống như trước kia, coi trộm cắp là thói quen.
Nhưng hắn nhận ra, Nam Y có điều gì đó không ổn.
Hắn tiến về phía nàng một bước, lặng lẽ nhìn nàng: "Ai bắt nạt ngươi?"
Một câu hỏi đơn giản, nhưng như dòng nước lũ đột ngột ập đến con đê đã quá tải, nước mắt nàng tuôn rơi trên mặt.
Hắn có chút bối rối, trước đây nước mắt của nàng phần lớn là vì sợ hãi, phần lớn là giả tạo, đôi khi là thương hại, nhưng lúc này, nàng thực sự đau lòng.
Dường như khi hắn không để ý, nàng đã bị ủy khuất rất nhiều.
Nhưng Nam Y không nghĩ hắn sẽ giúp mình, nàng thậm chí chưa từng nghĩ đến khả năng này. Chuyện hậu trạch nhàm chán như vậy, làm sao có thể khuấy động được trái tim lạnh lẽo của hắn?
"Ngươi đi đi, cầu xin ngươi!" Nam Y đẩy Tạ Khước Sơn ra, "Ngươi muốn mắng ta, thậm chí muốn giết ta, thì ngày mai hãy đến được không? Để ta yên tĩnh một mình."
Edit: FB Frenalis
Tạ Khước Sơn không chịu nhúc nhích. Hắn có chút tức giận. Đây là con thú nhỏ mà hắn nhặt về, hắn cho nàng no ấm, dạy nàng mưu kế, sau này còn muốn dạy nàng đọc chữ học đạo lý, để nàng đường hoàng sống trên đời không bị ai bắt nạt, hắn đối xử với nàng rất tệ, vì hắn không quan tâm nàng có hận hắn hay không, chỉ cần nàng có thể trưởng thành là được. Nhưng, rốt cuộc là ai đã làm tổn thương nàng?
Lúc này, cổng ngoài viện bị ai đó thô bạo mở ra, tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần, nhưng dừng lại ở trước cửa phòng.
Thanh âm Hạ Bình vang lên: "Lục di nương, chủ quân đang ở bên trong."
Lục Cẩm Tú không dám lỗ mãng, thanh âm có vẻ do dự: "Ta làm mất một món đồ, có người nói hôm qua thấy thiếu phu nhân đi qua chỗ đó, ta muốn hỏi nàng ta một chút."
Tạ Khước Sơn nhìn chiếc ngọc bội trong tay, rồi nhìn Nam Y.
Nam Y run rẩy rõ rệt, hiển nhiên, nàng không muốn bị Lục Cẩm Tú bắt tại trận rồi bị bà ta sỉ nhục không ngừng, nhưng hôm nay thể diện và tôn nghiêm của nàng đều nằm trong tay Tạ Khước Sơn.
"Cho bà ta vào." Tạ Khước Sơn nói không chút biểu cảm.
Lục Cẩm Tú dẫn nữ tỳ vào phòng, nhưng lại không thấy Nam Y đâu, chỉ có Tạ Khước Sơn ngồi ở ghế chủ vị, sắc mặt có chút âm trầm, trông có vẻ không vui, bà ta càng không dám chọc vào.
Tạ Khước Sơn đưa ngọc bội ra: "Di nương, đây có phải đồ của ngươi không? Ta tưởng là của tẩu tẩu, định mang đến trả, nhưng lại không thấy nàng ấy đâu, vừa định đi thì ngươi đến."
Lục Cẩm Tú nào dám nghi ngờ, vội vàng tiến lên nhận lấy: "Là đồ của ta, đa tạ chủ quân."
Dù cúi đầu, nhưng mắt Lục Cẩm Tú vẫn liếc nhìn xung quanh, hành động nhỏ này không qua được mắt Tạ Khước Sơn.
"Chủ quân, vậy ta xin phép về trước."
Tạ Khước Sơn gật đầu, Lục Cẩm Tú vội vã quay người định đi, nhưng có vẻ hơi chột dạ.
Lục Cẩm Tú tất nhiên là chột dạ, bà ta sợ Nam Y mách tội mình với Tạ Khước Sơn, thấy Tạ Khước Sơn ở Trà Nguyệt Các thì rất lo lắng. May mà lúc này Nam Y không có ở trong phòng, Tạ Khước Sơn cũng không có phản ứng gì khác thường, bà ta nghĩ lại, cũng đúng, loại chuyện riêng tư trong phòng the này, dù là nữ tử không biết xấu hổ đến đâu cũng sẽ không nói ra ngoài.
Bà ta miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không muốn nán lại nơi ngột ngạt này thêm một khắc nào.
Sự hấp tấp của bà ta lại khiến Tạ Khước Sơn nghi ngờ, Lục Cẩm Tú vốn là người kín kẽ rất coi trọng lễ nghi, vừa rồi bà ta xông vào sân viện có vẻ hơi vô lễ, bây giờ lại không nhắc gì đến chủ nhân Trà Nguyệt Các mà lại vội vã muốn rời đi...
"Lục di nương -" ngay khi Lục Cẩm Tú sắp bước qua ngưỡng cửa, Tạ Khước Sơn gọi bà ta lại.