Sao Không Cùng Thuyền Vượt Sông - Tiện Ngư Kha

Chương 3: Đêm Người Về

Vạn vật khó khăn trong đêm tuyết rơi, khách điếm trong núi cũng không có ai trọ lại, chưởng quầy đã chuẩn bị đóng cửa nghỉ ngơi, lúc này có một nữ tử bước vào. Nữ tử khoác một chiếc áo choàng không vừa người, che kín toàn thân, nàng ném một lượng bạc lên quầy.

"Chưởng quầy, chuẩn bị cho ta một gian phòng, quần áo sạch sẽ và thuốc trị thương."

Chưởng quầy nhận bạc, nhìn kỹ nữ tử một cái, tò mò hỏi: "Cô nương có gặp được Kỳ binh?"

Nam Y kinh ngạc ngẩng đầu: "Ngươi sao biết được?"

"Cô nương chưa nghe nói sao? Lịch Đô phủ không chiến mà hàng, tri phủ mở rộng cửa thành để Kỳ binh vào, núi Hổ Quỳ cũng tới một ít Kỳ binh, không biết họ đang làm gì mà khiến mọi người hoảng sợ. Ngươi nên cẩn thận, đừng ra ngoài nếu không cần thiết."

Nam Y lo sợ gật đầu, quay người lên lầu. Chưởng quầy thở dài: "Thế đạo càng ngày càng loạn."

Mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu loạn lạc, đêm nay Nam Y cuối cùng cũng có thể tắm nước nóng, xử lý miệng vết thương trên người.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nàng nằm trên cái giường ấm áp, tứ chi mở ra thành một chữ "Đại", tham lam chiếm lấy mỗi tấc không gian trên giường. Đây là lần đầu tiên trong tháng nàng được nghỉ ngơi trong một khách điếm, cảm giác thoải mái không cần nói cũng biết.

Những lo lắng và sợ hãi về việc trộm túi tiền của người khác cuối cùng cũng bị cảm giác thoải mái hiện tại áp đảo. Nàng tự nhủ, chỉ là một túi tiền thôi, công tử đó nhìn có vẻ giàu có, chắc không so đo. Cảm tạ công tử, nhờ có ngài mà nàng có được nơi trú ngụ, gian phòng này thực sự là nơi nàng mơ ước.

Từ trước đến nay, nàng luôn mong ước có một nơi che mưa che nắng để không phải lang thang nữa. Dưới ánh đuốc, nàng cẩn thận ngắm nhìn chiếc vòng tay, tin rằng chỉ cần qua được thời gian này, nàng sẽ có được cuộc sống như mong muốn.

Trong loạn thế, đây là thứ duy nhất nàng có thể tin tưởng. Nàng đắp chăn chìm vào giấc ngủ, đêm nay hẳn sẽ là một giấc mộng đẹp.

*****

Rạng sáng, khi trời còn tờ mờ sáng, bên ngoài khách điếm vang lên tiếng đập cửa dồn dập. Chưởng quầy còn buồn ngủ, khoác áo ngoài ra mở cửa, ngoài cửa là một công tử quý phái, trên vai phủ tuyết, mặt mày lạnh như băng sương.

"Gặp một nữ hài nào không? Người nhỏ, khoác áo choàng không vừa người, trên người có thương tích."

Chưởng quầy ngẩn người, nhớ lại có gặp một nữ hài như vậy, nhìn có chút kỳ quái, do dự không biết có nên nói với công tử này hay không. Chưởng quầy nâng đèn dầu muốn nhìn rõ hơn, lúc này mới thấy phía sau công tử còn có một đám Kỳ binh, rõ ràng là thuộc hạ của vị công tử này.

Một thủ lĩnh người Trung Nguyên, Kỳ nhân làm thuộc hạ, tổ hợp quái dị này khiến ông ta trực giác không muốn trêu chọc.

"Quan nhân... Mời theo ta."

Chưởng quầy không muốn làm lớn chuyện, đưa tới điều tra sẽ phiền phức, liền xoay người dẫn Tạ Khước Sơn lên lầu, mở cửa phòng Nam Y. Edit: FB Frenalis

Nhưng trong phòng không có ai. Tạ Khước Sơn nhấc chăn lên kiểm tra, chăn vẫn còn ấm, người mới đi không bao lâu. Hắn phân phó cho Hạ Bình: "Lập tức đi đại doanh điều binh lục soát, phải tìm bằng được người này."

Hạ Bình dừng một chút, không ngờ một tên trộm lại đáng giá điều động nhiều binh lực như vậy, nhưng công tử xưa nay bày mưu lập kế, chắc túi tiền có vật quan trọng, không thể chậm trễ.

"Vâng!" Hạ Bình lập tức chạy ra khỏi khách điếm.

*****

Nam Y kinh hoảng nhảy cửa sổ trốn ra hậu viện, trong lòng kêu khổ không ngừng — chẳng phải chỉ là một túi tiền thôi sao? Hắn đến nỗi phải tìm lại đây sao?

May mắn nàng xưa nay cảnh giác, nghe động tĩnh bên ngoài liền tỉnh, nhìn qua khe cửa thấy công tử đó lên lầu cùng một Kỳ binh, lập tức hiểu rõ hắn đến làm gì, liền nhảy cửa sổ trốn đi, khó khăn lắm tránh thoát được một kiếp.

Nhưng vì sao công tử đó lại đi cùng một Kỳ nhân? Hắn rõ ràng là người Trung Nguyên... Hắn có thân phận gì? Vì sao phải tìm lại túi tiền... Chẳng lẽ trong túi tiền có vật quan trọng?

Nghĩ tới đây, nàng nhìn thấy trong viện có một cái giếng, nắp giếng khép hờ, liền theo dây thừng chui vào giếng để tránh.

Không ngờ giếng này lại là giếng cạn, đáy giếng không sâu, nàng trực tiếp thả dây thừng nhảy xuống. Vừa định thăm dò đáy giếng, nàng bỗng cảm giác một lưỡi dao lạnh băng dán lên cần cổ. Thân mình nàng cứng đờ, dừng mọi động tác.

"Đừng lên tiếng." Một thanh âm nam tử truyền đến.

Dưới giếng có mạch nước ngầm, nhưng nước giếng đã cạn, để lộ lòng giếng bóng loáng. Trên vách giếng có một ngọn đuốc le lói.

Nam Y chậm rãi dán mặt tới, nhờ ánh lửa mờ ảo, nàng mới nhìn rõ nam tử đột ngột xuất hiện dưới đáy giếng.

Ngực hắn có vết thương lớn, tuy đã băng bó nhưng vẫn rỉ máu, có vẻ bị thương nặng, sắc mặt cũng rất nhợt nhạt, tay cầm chủy thủ run rẩy.

"Có người đuổi theo ta, ta chỉ muốn trốn một lát... Xin công tử cho ta tá túc một lúc."

Bàng Ngộ đánh giá Nam Y, một thiếu nữ quả thật khó khiến người ta nghi ngờ, hắn từ từ thu chủy thủ về.

"Ai đuổi theo ngươi?"

Nam Y do dự, cảm thấy không cần nói hết với người lạ, nghĩ đến người đi cùng công tử kia còn có một Kỳ binh, liền nói qua loa: "Kỳ nhân."

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Nghe hai chữ này, Bàng Ngộ lập tức căng thẳng, chống người lên nhìn thoáng qua miệng giếng.

Sân khách điếm đã sáng đèn, Kỳ binh nhanh chóng bao vây nơi này. Nam tử đứng giữa Kỳ nhân, chính là Tạ Khước Sơn.

Bàng Ngộ lùi lại, nhìn về phía Nam Y biểu tình cũng trở nên vô cùng nghiêm túc, ngữ khí dồn dập: "Ngươi chọc vào Tạ Khước Sơn? Ngươi là ai?"

Nam Y ngơ ngác: "Ai là Tạ Khước Sơn?"

"Tên người Trung Nguyên đứng giữa Kỳ nhân đó!"

Nam Y nhớ lại lúc ở bến đò, nàng vừa ngoi lên khỏi nước, đám Kỳ binh đã chạy tán loạn. Lúc đó nàng chỉ nghĩ vị công tử kia có chút võ nghệ, ép người ta phải rời đi, nhưng hiện tại trong lòng nàng lại dấy lên một suy đoán hoang đường.

"Vì sao hắn có thể điều khiển Kỳ binh?" Edit: FB Frenalis

"Ngươi thật sự không biết Tạ Khước Sơn là ai?"

Nam Y thành thật lắc đầu.

"Vậy ngươi có biết Kinh Xuân Chi Biến?"

"Cái này ta có nghe qua. Vĩnh Khang năm 22, ngày xuân phân, vì có kẻ phản bội đầu hàng, Kỳ nhân dễ dàng công phá U Đô phủ..." Nam Y chợt hiểu ra, "Chẳng lẽ..."

Khuôn mặt Bàng Ngộ thoáng hiện lên hận ý, nhưng tu dưỡng trong xương cốt khiến hắn kìm nén ngữ khí: "Đúng vậy, Tạ Khước Sơn vốn là quan thần Dục triều, lại phản bội đầu hàng Kỳ nhân, dẫn đến U Đô phủ thất thủ, triều đình nhục nhã cắt đất cầu hòa, dùng cống phẩm đổi lấy vài năm yên ổn. Hiện giờ hắn là đại thần tâm phúc của thừa tướng Đại Kỳ Hàn Tiên Vượng, làm tùy tùng cho Kỳ nhân, hắn xuất hiện ở đây là để truy bắt Lăng An Vương."

Nam Y sững sờ - một thần tử Dục triều, phải bán đứng biết bao sinh mạng đồng tộc mới có thể leo lên địa vị cao trong đám Kỳ nhân? Hắn có vô số thủ đoạn tàn độc đối phó đồng tộc, rơi vào tay hắn chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.

Nghĩ đến đây, Nam Y tái mặt.

"Rốt cuộc ngươi đã chọc giận hắn như thế nào?!" Bàng Ngộ nghiêm túc hỏi Nam Y lần nữa, "Nếu ngươi không nói cho ta, chúng ta đều sẽ chết ở đây, hơn nữa, chết không toàn thây."

Nam Y không dám nói dối, thành thật trả lời: "Ta trộm túi tiền của hắn."

Bàng Ngộ sửng sốt: "Chỉ là một túi tiền, Tạ Khước Sơn không đến mức.... Túi tiền đâu? Cho ta xem."

Nam Y đưa túi tiền qua. Bàng Ngộ vội mở ra, bên trong quả nhiên không chỉ có mấy thỏi bạc, còn có một cuộn lụa được gói cẩn thận, nhìn không rõ, chỉ dài bằng ngón tay, mở ra mới thấy một lỗ nhỏ.

Bàng Ngộ liếc qua chữ trên lụa, sắc mặt đại biến, Nam Y thấy thế cũng lại gần xem, chữ trên đó tuy nhỏ, nhưng nàng không hiểu một chữ nào. Chưa kịp nhìn kỹ, Bàng Ngộ đã cuộn lụa lại, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.

Nam Y trực giác đồ vật trong túi này rất quan trọng, bắt đầu cảnh giác: "Ngươi là ai? Bị thương sao lại trốn ở đây? Chẳng lẽ, ngươi cũng trốn Kỳ binh? Ta trả lại túi tiền cho Tạ Khước Sơn là được, chưa chắc mất mạng, ngươi đừng kéo ta xuống nước."

"Tạ Khước Sơn tàn nhẫn, có thù tất báo, ngươi nghĩ hắn sẽ thương xót một tên trộm vặt sao?"

Nam Y không thể phản bác, nàng nhớ lại lúc cầu xin Tạ Khước Sơn cứu mình ở bến đò, trên mặt hắn không có chút thương cảm nào. Nàng biết người này nói đúng.

"Đi theo ta."

Bàng Ngộ khoác áo ngoài, không nói gì mà đi dọc theo đường giếng.

"Đi đâu?"

"Đi theo ta, ngươi mới có thể sống."

Dứt lời, Bàng Ngộ dừng lại, ôm ngực, có lẽ vết thương lại nứt ra, mặt hắn nhăn nhó cho thấy đang chịu đựng cơn đau rất lớn.

Nam Y lúc này cũng nổi cáu, không chịu đi nữa: "Chính ngươi còn khó bảo toàn tính mạng, ta dựa vào đâu mà tin ngươi?"

Bàng Ngộ quay đầu nhìn Nam Y một cái thật sâu, giọng điệu trầm ngâm: "Nghe khẩu âm, cô nương là người Lộc Giang? Vì sao lại đến Lịch Đô phủ?"

"Ta muốn đến Đỡ Phong quận tìm một người bằng hữu đã ba năm chưa gặp."

"Ta là Bàng Ngộ, nhậm chức ở Điện Tiền Tư. Cách đây không lâu chúng ta có đi qua Đỡ Phong quận, biết đâu có gặp bằng hữu của cô."

Ánh mắt Nam Y bỗng sáng lên: "Thật sao? Huynh ấy rất cao, chắc giờ đã sạm đi nhiều. À phải rồi, trên hổ khẩu có một vết sẹo..."

Nói rồi, Nam Y ý thức được điều gì, chợt im bặt.

"À... trong quân nhiều người quá, chắc ngươi cũng không nhớ rõ, xin lỗi."

Bàng Ngộ cũng áy náy cười với Nam Y.

Nam Y bỗng nhiên nhận ra điều gì, kinh ngạc: "Ngươi là người Điện Tiền Tư? Vậy ngươi..."

Bàng Ngộ không phủ nhận, tiếp tục bước đi. Lúc này Nam Y mới đuổi kịp, vẻ mặt nặng trĩu.

Nam Y phiêu bạt khắp nơi, tin tức về vị tân đế nàng đã nghe vô số lần nơi đầu đường xó chợ.

Mấy tháng trước Biện Kinh thất thủ, hoàng đế, tông thất đều bị bắt, triều thần chạy trốn về phía nam sông Trường Giang đến Kim Lăng lánh nạn, muốn lập triều đình mới, nhưng mà quốc gia không có người đứng đầu, các nơi như rắn mất đầu.

Trong số các hoàng tử chỉ còn Lăng An Vương Từ Trú may mắn thoát nạn ở đất phong, trở thành người kế vị duy nhất của triều đại sắp tàn.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Trung thư lệnh Thẩm Chấp Trung đã sắp xếp tướng sĩ và ám vệ bí mật hộ tống Từ Trú xuống phía Nam, nhưng người Kỳ làm sao chịu bỏ qua cơ hội truy đuổi hoàng tộc này? Dọc đường, Kỳ binh bủa vây khắp nơi, giăng thiên la địa võng truy bắt Lăng An Vương.

Nhưng những chuyện này, trước giờ chỉ là lời đồn, Nam Y không ngờ lại gần mình đến vậy.

Bàng Ngộ quay đầu lại liếc nhìn Nam Y: "Ngươi đoán không sai. Lăng An Vương đang trốn ở núi Hổ Quỳ, nên mấy hôm nay Kỳ binh liên tục lùng sục. Các thế gia ở Lịch Đô phủ đã nhận được mật tin của trung thư lệnh, phụ trách kế hoạch tiếp ứng Lăng An Vương là ta. Ta bị thương cũng vì dẫn dụ Kỳ binh trong núi mà trúng một mũi tên."

"Vậy trên mảnh lụa kia viết gì? Vì sao ngươi bỗng nhiên trở nên khẩn trương như vậy?"

Nam Y tò mò dò hỏi, nhưng Bàng Ngộ chỉ lặng lẽ bước đi, không đáp một lời.

Tí tách, tí tách, nước từ khe đá nhỏ giọt xuống, đều đều vang vọng trong không gian chật hẹp, khiến xung quanh càng thêm tĩnh mịch.

*****

Kỳ binh đã bao vây khách điếm nhỏ trong núi, Tạ Khước Sơn đứng giữa sân sau, ánh mắt sắc bén đảo qua mọi ngóc ngách.

Hạ Bình tiến đến bẩm báo: "Công tử, trong ngoài đã lục soát nhiều lần, không tìm thấy tên trộm."

Một tướng lĩnh Kỳ binh cao lớn bước vào, vẻ mặt đầy giận dữ. Hắn ta phủi tuyết trên vai, nhìn Tạ Khước Sơn: "Lại Sơn công tử, mất thứ gì mà náo động thế này?"

Tạ Khước Sơn nhàn nhạt nhìn thoáng qua Cốt Sa, trả lời: "Lịch Đô phủ vừa đưa tin, kế hoạch tiếp ứng Lăng An Vương đã bị đánh cắp."

Cốt Sa lập tức khẩn trương lên, quát lớn quân lính đứng xung quanh: "Bao nhiêu người mà không tìm ra nổi một tên trộm? Hắn còn độn thổ được hay sao?"

Tạ Khước Sơn im lặng, nhưng dường như bị từ "độn thổ" gợi ý, nhìn xuống cái giếng ở giữa sân.

*****

Bàng Ngộ siết chặt mảnh lụa. Trên đó là kế hoạch của họ. Có nội gián ở Lịch Đô phủ, kế hoạch bị lộ, Tạ Khước Sơn tất sẽ tương kế tựu kế bắt Lăng An Vương.

May mắn hắn đã biết trước, phải đưa tin này ra ngoài, nếu không Lăng An Vương sẽ bị sa lưới.

Tuy vậy, việc này liên lụy quá lớn, càng ít người biết càng tốt. Hắn tiết lộ thân phận là để có được sự tin tưởng của nữ hài, chứ không định nói thêm gì nữa.

"Biết quá nhiều dễ mất mạng, ngươi nên biết ít một chút thì hơn."

"Vậy tại sao ngươi lại muốn mang ta theo?"

"Thân thể ta e rằng không trụ được đến lúc đó. Nếu ta chết giữa đường, ngươi đi về phía miệng ưng nhai, bên dưới có cái am bị bỏ hoang, trong sân có một cây cổ thụ, ngươi hãy chôn mảnh lụa dưới gốc cây."

Giọng Bàng Ngộ rất bình thản, nhưng khiến Nam Y run sợ trong lòng. Làm sao có người có thể nói về cái chết nhẹ nhàng như vậy?

"Sao ngươi lại nghĩ ta làm được? Nếu Kỳ nhân bắt được ta, đừng nói tra tấn, vài roi là ta khai hết."

"Sinh tử của vương triều tưởng chừng chỉ liên quan đến một người, nhưng thực ra là nỗ lực của vô số người. Ngươi nghĩ xem, tâm chí của vô số người đó dựa vào gì mà liên kết?"

"Dựa vào Bồ Tát phù hộ?"

Bàng Ngộ rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười, lắc đầu: "Là tình cảm với gia quốc. Ta và ngươi là đồng bào, sinh ra và lớn lên trên mảnh đất này, nên ta tin tưởng ngươi."

Vừa trò chuyện, hai người đã đi nhanh đến cuối con đường. Lối ra là một hang động ẩn, Nam Y thoáng thấy ánh sáng, bước chân cũng nhanh hơn.

Nàng ra khỏi hang trước Bàng Ngộ, vừa thấy tình cảnh trước mắt, cả người lập tức cứng đờ.

Kỳ Binh đã vây kín sơn động, Tạ Khước Sơn ngồi trên một khúc gỗ khô, ánh mắt không chút bất ngờ nhìn Nam Y, rồi lại chuyển sang Bàng Ngộ phía sau nàng.

Ánh nhìn tĩnh lặng của hắn lại mang đến áp lực vô hình. Đôi mắt đen láy ẩn chứa sát khí lạnh lẽo, khiến người ta có ảo giác rằng mọi bí mật trên đời đều bị nhìn thấu dưới cái nhìn ấy.