Tuyết vừa tạnh, mặt trời ló dạng, nhiệt độ trong phòng và ngoài sân cũng như nhau, Nam Y bèn ngồi phơi nắng trong sân.
Các nữ tỳ đi qua đi lại, như không nhìn thấy Nam Y, ngầm xem nhẹ nàng.
Nam Y ngồi đến tận chiều, thật sự quá đói, nàng nghĩ đến lời Tạ Khước Sơn nói, trong lòng tính toán, Tạ gia lớn như vậy, không thể để người ta chết đói trong sân được.
Nàng quyết định thử một lần, lấy hết can đảm chặn một nhóm nữ tỳ, dùng giọng ra lệnh: "Lấy cho ta một bình nước. Thêm nữa, một bát mì thịt dê."
Nam Y nghĩ sẽ phải đôi co với các nữ tỳ một phen, không ngờ họ chỉ im lặng hành lễ, nói một tiếng "Vâng". Nam Y nghẹn lời: chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Chẳng mấy chốc, những thứ nàng muốn đã được mang đến. Nước nóng, mì thịt dê nóng, không thiếu thứ gì, nhưng những gì nàng không muốn, tuyệt đối sẽ không được đưa thêm.
"Danh quan trọng hơn thực", lời Tạ Khước Sơn nói vang vọng trong đầu Nam Y, nàng cẩn thận thực hành, mới phát hiện mỗi lời hắn nói đều đúng.
Gió cuốn mây tan, chén mì thịt dê nóng hổi được đưa vào dạ dày, Nam Y mới cảm thấy mình sống lại. Sinh tồn với nàng chỉ là một bữa cơm, một giấc ngủ, cứ như vậy từng chút một. Nếu mỗi ngày đều trôi qua như thế, nàng cảm thấy thật tốt.
Nam Y xoa cái bụng căng tròn của mình, quyết định đi dạo một chút trong sân, vừa đứng lên thì có nữ tỳ đến báo.
"Lục cô nương đến."
Nam Y quay đầu lại, thấy một thiếu nữ áo đỏ vội vã chạy về phía mình. Nam Y không biết Lục cô nương là ai, chỉ cảm thấy là người quý phái, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Lục cô nương."
Tạ Tuệ An hoảng hốt, vội vàng đỡ Nam Y dậy: "Tẩu tẩu làm vậy là muốn muội tổn thọ sao, người một nhà, sao phải hành lễ lớn như vậy?"
"Không cần... quỳ sao?" Trong thế gia, Nam Y tự thấy mình thấp kém, có người đột nhiên đối xử tốt với nàng như vậy, nàng có chút sợ hãi.
Tạ Tuệ An thân thiết kéo Nam Y ngồi xuống trong đình, phân phó các nữ tỳ xung quanh: "Các ngươi lui xuống hết đi, ta có chuyện muốn nói với tẩu tẩu, không được để bất kỳ ai vào đây."
Tạ Tuệ An quay đầu cười với Nam Y: "Ta tên Tạ Tuệ An, trong nhà xếp thứ sáu, tẩu tẩu cứ gọi ta tiểu Lục là được, nào có lý nào tẩu tẩu hành lễ với muội muội?"
Tạ Tuệ An chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng người tò mò đánh giá Nam Y.
Nam Y cũng cẩn thận quan sát Tạ Tuệ An. Nàng ấy trông có vẻ cùng tuổi với mình, nhưng toát lên vẻ hoạt bát tươi trẻ, đôi mắt cười như trăng non cùng hàng lông mày rậm, dù đã được tỉa gọn nhưng vẫn không giấu được vẻ anh khí trên mặt.
"Lục cô nương, ngươi... nhìn ta làm gì?"
"Có phải tẩu không? Tẩu tẩu."
Nam Y không hiểu chuyện gì.
"Đại ca lúc sinh thời có nhắc đến, Bỉnh Chúc Tư có một ám cờ tuyệt mật, tên hiệu "Nhạn", có phải là tẩu không?"
"Lục cô nương nói gì, ta không hiểu."
Tạ Tuệ An ra vẻ "Ta hiểu rồi".
"Tẩu tẩu thật cẩn thận, nhưng muội là người một nhà, muội cũng làm việc cho Bỉnh Chúc Tư, tẩu cứ yên tâm. Nếu không phải tẩu truyền tin báo sẽ gây hỗn loạn ở lễ tang, để người của chúng ta nhân cơ hội tiếp ứng Lăng An Vương, làm sao Lăng An Vương có thể dễ dàng vào Lịch Đô phủ như vậy."
Thông tin này từ miệng Tạ Tuệ An thốt ra nhẹ nhàng, nhưng rơi vào tai Nam Y lại như sấm sét giữa trời quang.
Thì ra là thế!
Khi nàng bắt cóc Tạ Khước Sơn, tất cả Kỳ binh đều chạy tới, tự nhiên không ai giám sát đội đưa tang, chắc hẳn là nhân lúc đó đã hoàn thành việc tiếp ứng.
Nhưng ý định bắt cóc Tạ Khước Sơn của nàng không hề nói với ai, vậy ai đã đưa ý định của nàng vào kế hoạch lớn? Edit: FB Frenalis
Tạ Khước Sơn?
Nếu không phải cuộc đối thoại trong từ đường hôm đó, nàng sẽ không thay đổi ý định ở lại chờ tuẫn táng. Nhưng làm sao Tạ Khước Sơn biết chắc nàng sẽ làm gì? Dù hắn có giỏi đoán lòng người, tại sao hắn lại muốn giúp Lăng An Vương? Hắn rõ ràng là phản thần của triều đình.
Chẳng lẽ...
Không thể nào. Một ý nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu Nam Y, nhưng nhanh chóng bị nàng phủ nhận. Nàng đoán, có lẽ có người đã sắp đặt kế hoạch khác, nhưng bị nàng làm loạn, lại vô tình giúp họ hoàn thành kế hoạch. Nàng không phải "Nhạn", nhưng "Nhạn" kia cũng không xuất hiện, phải không?
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
"Danh quan trọng hơn thực", lời Tạ Khước Sơn lại vang lên trong đầu nàng, Nam Y nhanh chóng đưa ra quyết định: "Đúng vậy, là ta. Kế hoạch tiếp ứng ở núi Hổ Quỳ, ta cũng biết."
"Quả nhiên là tẩu!" Tạ Tuệ An càng thêm kinh hỉ, "Tẩu tẩu thật là mưu trí! Vậy thân phận Tần thị của tẩu cũng là giả?"
"Thân phận tất nhiên là giả, tất cả đều là ta và đại công tử bàn bạc kỹ lưỡng. Huynh ấy không thể tùy tiện tìm một nữ tử, rồi lợi dụng đội ngũ đón dâu của nàng ấy để tiếp ứng tân đế ở núi Hổ Quỳ, ta ngồi trong kiệu hoa, mới có thể giúp huynh ấy quan sát mọi mặt." Nam Y thuận miệng bịa chuyện.
Tạ Tuệ An trông có vẻ thông minh lanh lợi, rất được sủng ái, nếu có thể lấy được thiện cảm của nàng ấy, sẽ giúp nàng nhanh chóng ổn định chỗ đứng ở Tạ gia. Hiện tại nàng không thể trốn khỏi nơi này, phải nghĩ cách để mình sống tốt hơn, huống hồ, ai biết được Tạ gia có thể lại cho rằng nàng xui xẻo, rồi sắp xếp một cái chết mới cho nàng hay không?
Lúc này, Tạ Tuệ An đã hoàn toàn tin tưởng thân phận của Nam Y. Nếu nàng không phải "Nhạn" thì làm sao biết được thông tin quan trọng như việc dùng đội ngũ đón dâu để tiếp ứng Lăng An Vương, lại làm sao có thể vừa lúc gây hỗn loạn ở lễ tang?
Tạ Tuệ An xúc động nắm lấy tay Nam Y, "Thật tốt quá, tẩu tẩu!" Tạ Tuệ An vui vẻ nói. "Tuy Tạ gia ở Lịch Đô phủ danh tiếng lẫy lừng, nhưng chúng ta hành sự luôn như đi trên dây, không thể để người khác dắt mũi. Tìm thêm một người đồng hành, cũng là thêm một phần thắng."
Nam Y thầm kêu khổ. Nàng không có mưu đồ gì lớn lao, càng không muốn liều mạng. Nàng nhận thân phận này chỉ mong tìm một chỗ dựa, nào ngờ lại bị kéo vào nguy hiểm.
Dù vậy, nàng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười với Tạ Tuệ An. Dù sao, Tạ Tuệ An vẫn là lựa chọn tốt nhất lúc này.
Ít nhất, đi theo Tạ Tuệ An, có Bỉnh Chúc Tư bảo vệ, người Tạ gia sẽ không dễ dàng đụng đến nàng. Cho dù nàng nhận thân phận "Nhạn", chỉ cần ở yên trong Vọng Tuyết Ổ, có lẽ sẽ không gặp chuyện gì lớn.
Nhưng ý nghĩ vừa lóe lên, lời nói tiếp theo của Tạ Tuệ An đã phá tan ảo tưởng của Nam Y, "tẩu tẩu, nhiệm vụ sắp tới sẽ càng gian nan hơn."
Nam Y giật mình: "Nhiệm vụ gì?"
"Lịch Đô phủ là nơi trung chuyển thủy bộ. Lăng An Vương hiện đang ẩn nấp trong thành ở một nơi bí mật. Nhiệm vụ của chúng ta là đưa ngài ấy lên thuyền an toàn."
"Chỉ là lên thuyền thôi... Có gì khó khăn?" Edit: FB Frenalis
"Sông Khúc Lăng chảy qua Lịch Đô phủ, nên trong thành chỉ có một bến đò xuôi nam. Bến đò này vốn thuộc quyền kiểm soát của Hổ Quỳ quân Lịch Đô phủ, nhưng tri phủ Hoàng Diên Khôn đã đầu hàng Kỳ quân, mở cửa thành cho bọn họ tiến vào. Vì vậy, bến đò duy nhất đó hiện đã nằm trong tay Kỳ quân, có trọng binh canh gác, muốn đưa người rời đi là vô cùng khó khăn."
Tạ Tuệ An nhìn Nam Y đang trầm ngâm, ánh mắt tràn đầy mong đợi: "Tẩu tẩu đa mưu túc trí, tẩu có biện pháp gì không?"
Nam Y và Tạ Tuệ An nhìn nhau.
Đầu óc Nam Y nhanh chóng vận động, nàng muốn nói điều gì đó có giá trị, nhưng nàng chỉ là một người ngoài cuộc, nàng biết được gì chứ?
Bỗng nhiên, Nam Y nghĩ tới Tạ Khước Sơn và bức thư lụa kia, kế hoạch bị tiết lộ cho Tạ Khước Sơn như thế nào? Nhất định bên cạnh Tạ Hành Lai có nội gián.
Vừa định mở miệng, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ồn ào, Tạ Tuệ An lập tức cảnh giác. "Ta đi xem có chuyện gì."
Nói xong, Tạ Tuệ An vội vàng bước ra ngoài, Nam Y vội vàng theo sau, nàng không muốn bị bỏ lại một mình ở đây.
"Lục cô nương, ta đi cùng ngươi."
Vừa ra khỏi cửa, Nam Y và Tạ Tuệ An nhìn thấy một đội quan binh đang áp giải một nam nhân trung niên đi qua.
Chưa kịp để Nam Y hỏi, chỉ nghe "tạch" một tiếng, Tạ Tuệ An đã rút kiếm ra, chắn ngang trước mặt quan binh.
"Các ngươi dựa vào cái gì mà bắt tam thúc ta!"
Người bị quan binh áp giải chính là Tạ Chú. Tạ Chú là quan viên, hiện đang giữ chức vụ Biệt Giám Thuyền Bạc Tư của Lịch Đô phủ. Ông đang trên đường đến nha thự Thuyền Bạc Tư, trên người vẫn mặc quan bào, nhưng tay lại bị còng xiềng, trông rất chật vật.
Người cầm đầu quan binh vẫn giữ thái độ khách khí, đáp lại Tạ Tuệ An: "Chúng ta phụng mệnh Tri phủ đại nhân, áp giải nghi phạm về nha môn."
"Án mạng gì?"
"Đêm qua có một Kỳ nhân bị sát hại ở tửu lầu, có người nhìn thấy Tạ đại nhân rời khỏi tửu lầu đêm đó."
"Lời vu khống! Ai nhìn thấy? Gọi người đó ra đối chất!"
Tạ Tuệ An không chịu nhượng bộ, nàng ấy không thể để tam thúc bị bắt đi như vậy. Chết một Kỳ nhân, rõ ràng là muốn vu oan giá họa, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó khẩn cấp, nếu không tri phủ không dám động đến Tạ Chú.
Quan binh không nói thêm gì, cũng không chịu lùi bước, thái độ rất cứng rắn: "Mong Tạ lục cô nương hợp tác với quan phủ."
"Tiểu Lục..." Tạ Chú ngăn Tạ Tuệ An lại, lắc đầu với nàng ấy, ánh mắt như chứa đựng thâm ý.
Tạ Tuệ An cố nén cơn giận: "Trượng hình không dùng trên người sĩ phu, tam thúc ta là quan viên, không thể để các ngươi dùng xiềng xích làm nhục ông ấy."
Người cầm đầu quan binh trao đổi ánh mắt, chắp tay với Tạ Chú: "Là chúng ta mạo phạm."
Quan binh vừa lấy chìa khóa ra, đã bị Tạ Tuệ An giật lấy, "Để ta tự làm."
Tạ Tuệ An tiến lên mở xiềng xích cho Tạ Chú. Nàng ấy nhìn sâu vào mắt Tạ Chú, ra hiệu ông có thể nói rõ mọi chuyện cho nàng.
Tạ Chú mở bàn tay phải ra, bốn ngón tay duỗi thẳng, ngón cái vẫn co lại trong lòng bàn tay, dừng một chút, rồi nắm lại, đưa tay vào trong áo.
Đây là ám hiệu đặc biệt của Bỉnh Chúc Tư, có nghĩa là "Có nội gián, tin tức bị tiết lộ".