Nam Y vùng vẫy trong hồ nước, nàng bơi không tệ, nhưng nhảy xuống nước lạnh không chuẩn bị trước, động tác nhất thời trở nên hoảng loạn, nước tràn vào mũi, cái lạnh thấu xương lan ra khắp người.
Cái lạnh này khiến nàng bỗng chốc như trở về núi rừng băng giá. Mấy ngày đó, nàng chạy trốn trong tuyết, cho đến khi đến được căn lều rách nát.
Dù Bàng Ngộ chỉ dặn nàng đến Quá Vũ Lâu truyền lời, nhưng Nam Y lo lắng nếu mình mất mạng ở Lịch Đô phủ, nên đã chuẩn bị thêm một cách.
Trong lều chỉ còn phế tích, không có bóng người, trong sân quả thực có một cái cây khô.
Nam Y không biết chữ, nhưng nàng có trí nhớ siêu phàm, chỉ cần nhìn qua một lần là không quên được. Nàng chỉ được liếc nhìn mảnh lụa kia, nếu coi mỗi chữ là một hình vẽ, nàng sẽ nhớ kỹ tất cả hình vẽ trên đó.
Nam Y tìm được một lá bùa, không thấy bút mực, bèn cắn ngón tay, dùng máu viết lên lá bùa từng chữ trên mảnh lụa, rồi chôn lá bùa dưới gốc cây.
Xong xuôi, nàng mới đến gõ cửa Tần gia ở Lộ Dương trấn.
Nhưng mấy ngày qua, nàng thậm chí không dám nhớ lại chuyện này, kế hoạch là gì? Thành công hay không? Tin tức nàng chôn dưới gốc cây, Lăng An Vương đã thấy chưa? Nếu Lăng An Vương bị bắt, nàng sẽ là tội đồ muôn đời sao? Nàng rất hoảng sợ, nàng chỉ là một tên trộm nhỏ, chưa từng nghĩ sẽ dính líu đến chuyện lớn động trời nào.
Cho đến giờ phút này, khi nước hồ lạnh buốt bao quanh, nàng mới đột nhiên nhớ lại những chuyện này.
Nam Y nhanh chóng được vớt lên bờ, nữ tỳ chờ sẵn lập tức quấn khăn dày cho nàng, đưa trà gừng nóng để làm ấm người. Dù vậy, Nam Y vẫn hắt hơi vài cái.
"Nhanh, nhanh đưa thiếu phu nhân đi thay quần áo."
Thiếu phụ đứng bên cạnh là Lục Cẩm Tú, tam di nương của đại phòng Tạ gia. Nàng ta có vẻ ngoài dịu dàng, nhưng cử chỉ lại nhanh nhẹn quyết đoán.
Nam Y mơ màng được các nữ tỳ vây quanh đi về phía trước, xung quanh toàn gương mặt xa lạ.
Cảm nhận được sự bất an của Nam Y, Lục Cẩm Tú chủ động bước lên, trấn an nàng bằng một nụ cười.
"Vừa rồi quan binh điều tra thích khách ở lễ đường, duy chỉ có thiếu phu nhân... mọi người đều nghĩ..." Lục Cẩm Tú ngừng lại, "Không ngờ thiếu phu nhân lại là người trinh liệt như vậy, định tuẫn tình theo đại công tử."
Tảng đá trong lòng Nam Y hơi buông lỏng, ít nhất có người tin vào màn kịch của nàng. Nhưng nàng nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Tạ Khước Sơn đâu. Edit: FB Frenalis
*****
Cốt Sa đứng trên tường thành, từ vị trí này có thể nhìn bao quát Vọng Tuyết Ổ của Tạ thị với mái ngói xanh san sát.
Hành lang khúc khuỷu nối liền đình viện, bóng người thấp thoáng qua lại dưới mái hiên. Dù xảy ra biến cố lớn, khí thế và vẻ trang nghiêm của đại gia tộc vẫn còn đó.
Hai mật thám trà trộn vào lễ đường đã trở lại, báo cáo với cốt Sa: "Tướng quân, Tạ Hành Lai đã chết."
"Các ngươi ra tay?"
"Không phải, tri phủ và Lại Sơn công tử đột nhiên đến, chúng ta không tìm được cơ hội thích hợp, nhưng Tạ Hành Lai cứ thế chết bất đắc kỳ tử. Đại phu nói hắn chết vì tức giận quá độ, không có bất kỳ ngoại thương nào, không biết còn ẩn tình gì khác..."
Cốt Sa không ngạc nhiên, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng như đã dự liệu.
"Tri phủ nhân điều tra cái chết của Tạ Hành Lai để đưa binh vây quanh Vọng Tuyết Ổ, nhưng lục soát trong ngoài không tìm thấy dấu vết của Lăng An Vương, hiện giờ binh lính đã rút lui."
"Xem ra Tạ gia không tiếp ứng được Lăng An Vương..." Cốt Sa như suy nghĩ điều gì, "Chắc có người báo cho Lăng An Vương về mai phục trong sơn cốc, nhưng không kịp báo cho Tạ Hành Lai, nên Tạ Hành Lai không biết Lăng An Vương sẽ không xuất hiện, bằng không đã không phái nhiều tử sĩ đến thế, rõ ràng là muốn bắt cá chết lưới rách."
"Nhưng... Ai báo cho Lăng An Vương? Chẳng lẽ trong quân có gian tế?"
Cốt Sa nhắm mắt, suy nghĩ nhanh chóng.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Hắn ta biết rõ tầm quan trọng của tình báo, từ khi bắt được tin tức về kế hoạch tiếp ứng của Tạ Hành Lai, quyết định tương kế tựu kế, hắn ta đã cố ý phong tỏa tin tức, chỉ có số ít tâm phúc biết địa điểm và thời gian, những binh lính khác đều đến phút cuối mới biết được điểm đến.
Nhìn qua Cốt Sa có vẻ là một tên lỗ mãng, nhưng thực tế hắn ta rất thận trọng và tinh tường.
Hắn ta lướt qua tất cả những người đi theo trong đầu, càng nghĩ càng thấy ai cũng đáng nghi, đặc biệt là Tạ Khước Sơn.
Thực ra, dù Tạ Khước Sơn đã trung thành với vương đình Đại Kỳ nhiều năm, nhưng Cốt Sa vẫn không hoàn toàn tin tưởng người Trung Nguyên này, không cùng tộc tất có dị tâm.
Nhưng từ khi Tạ Khước Sơn tiếp xúc với tin tức về Lịch Đô phủ, Cốt Sa đã dùng nhiều lý do để giám sát hắn, theo dõi nhất cử nhất động. Tạ Khước Sơn thực sự không có bất kỳ cơ hội nào để truyền tin ra ngoài.
Cốt Sa nhớ đến hôm đó ví tiền của Tạ Khước Sơn bị mất, nhưng tên trộm đó và Bàng Ngộ từng tiếp xúc với tin mật trong mảnh lụa, cùng tất cả mọi người trong khách điếm đều đã chết...
Vậy rốt cuộc ai là gian tế, ai đã báo cho Lăng An Vương?
Nhất định phải bắt được kẻ này, bằng mọi giá, nếu không mọi hành động sau này đều sẽ bị cản trở. Cốt Sa hung ác đấm mạnh vào tường gạch.
*****
Tạ Khước Sơn đứng trong linh đường, nhìn nam nhân không còn sinh khí trong quan tài. Vọng Tuyết Ổ đã treo lụa đỏ thay cho hỉ sự của hắn, lại phải thay bằng nến trắng cho tang sự, mà sự thay đổi này chỉ trong một đêm.
"Đại ca, mạo phạm."
Tạ Khước Sơn cúi người mở miệng Tạ Hành Lai, đưa một cây kim bạc vào cổ họng hắn, kim bạc không phản ứng.
Hắn vẫy tay với Hạ Bình, Hạ Bình lập tức tiến lên, giúp hắn giữ cây kim.
Tạ Khước Sơn cởi áo ngoài của Tạ Hành Lai, dùng một miếng vải thấm giấm nóng từ từ lau từ bụng lên cổ họng. Chất độc ẩn sâu trong cơ thể gặp nóng liền bốc lên, nước đen hiện trên kim bạc.
Hạ Bình nhìn cây kim trên tay, kinh ngạc kêu lên: "Đại công tử bị trúng độc!" Edit: FB Frenalis
"Loại độc này đã ngấm vào cơ thể rất lâu, phải dùng liên tục trong nhiều năm, mới có thể âm thầm gây ra cái chết giả tạo như bị tức giận đột ngột trong đêm nay."
Tạ Khước Sơn thu khăn lại, nhanh chóng dùng một chiếc khăn khô khác lau vết nước trên thi thể, sửa sang lại quần áo cho Tạ Hành Lai, làm mọi thứ trông như không có gì khác thường.
Hạ Bình chợt nghĩ ra điều gì: "Vậy bệnh hiểm nghèo của đại công tử mấy năm nay chẳng lẽ cũng..."
Tạ Khước Sơn gật đầu, phân tích: "Kẻ hạ độc ở ngay trong Tạ gia, nếu không không thể nào âm thầm hạ độc được."
"Người đó... là mật thám do Cốt Sa cài vào Tạ gia?"
"Đúng vậy."
"Vậy Cốt Sa còn phái hai tử sĩ đến lễ đường ra tay, hắn ta còn có kế hoạch khác mà không báo cho công tử..."
"Hắn ta không tin ta," Tạ Khước Sơn cười tự giễu, "Dù sao ta cũng mang dòng máu khác, dù đã ở vương đình Đại Kỳ nhiều năm, vẫn là người ngoài."
Hạ Bình bất bình thay công tử nhà mình: "Tể tướng còn tin tưởng công tử tuyệt đối, hắn ta là một tên tướng quân nhỏ dựa vào đâu mà nghi ngờ ngài!"
"Cốt Sa không phải tướng quân nhỏ. Hắn ta lập được chiến công trong một năm mà người khác phải mất năm năm mới làm được. Nếu lần này bắt được Lăng An Vương, trở về vương đình, địa vị của hắn ta thậm chí có thể sánh ngang tể tướng."
Hạ Bình bĩu môi không phục, nhưng không thể phản bác.
"Chuyện đại công tử trúng độc, không được nói với ai."
"Không nói ra, chẳng phải Tạ gia sẽ luôn hiểu lầm ngài tức chết đại công tử sao? Ngài muốn quay về Tạ gia, không thể để người Tạ gia cứ mãi hiểu lầm ngài."
"Họ ghét bỏ ta, chẳng lẽ từ đêm nay đại ca chết mới bắt đầu?"
Hạ Bình á khẩu không nói nên lời.
Phản quốc bỏ nhà, con đường của hắn vốn đã khó khăn hơn người khác rất nhiều. Không cần tranh cãi, cứ tiếp tục bước đi là được.
Trong lúc nói chuyện, Tạ Khước Sơn đã mặc lại quần áo cho Tạ Hành Lai, cẩn thận vuốt phẳng nếp gấp trên áo, rồi ngẩng mặt lên, vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường, "Ngươi mang những thứ này về cất đi, ta ở lại đây một lát."