Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 15: Bảo bối, em cũng nhớ anh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Chi đang suy nghĩ, ai lại vô ý thức như vậy, vào đây xem mà còn không tắt chuông điện thoại.

Cô đột nhiên cảm thấy... Tại sao âm thanh này lại gần như vậy?

Tần Miểu nhìn trái, nhìn phải, chắc chắn tiếng chuông điện thoại này là của Đường Chi, tốt bụng nhắc nhở cô: "Hình như là điện thoại di động của cậu..."

Cái gì? Thì ra trò cười từ nãy đến giờ là mình?!

Đường Chi vội vàng tìm trong túi. Tiếng chuông điện thoai đó chính xác là của cô... Mở to mắt.jpg*

* Mở to mắt.jpg (瞳孔地震.jpg) kiểu kiểu như thế này nè

Cô bình tĩnh lại. Nhưng khi nhìn thấy hiển thị trên điện thoại, con mắt lại mở to gấp mấy lần...

Hiển thị trên màn hình điện thoại... Bạn trai tôi yêu nhất.

Cho dù có dùng ngón chân để suy nghĩ, thì cũng có thể biết tên này dành cho ai... Chắc chắn là người đàn ông lạnh lùng kia đang đứng trên sân khấu.

Giang Chi gọi điện cho cô?!

Rõ ràng cô và anh chưa từng nói chuyện qua điện thoại, tại sao trong điện thoại của anh lại hiển thị cuộc gọi gần nhất là cô?

Sau khi nhấn nút tắt tiếng, Đường Chi liên tục cúi đầu xin lỗi mọi người xung quanh đang không hài lòng nhìn mình: "Tôi xin lỗi... tôi đi tắt nó ngay".

Cũng may những người bên canh đều không để ý, khi thấy cô đi ra khỏi chỗ ngồi, lập tức tập chung nhìn về sân khấu.

Tim Đường Chi đập thình thịch, điện thoại cô vẫn còn rung, cô không tự chủ nhìn về phía sân khấu, dường như nhận ra được, Giang Chi cũng nhìn về phía này.

! ! !

Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm nhận được bọn họ trong giây đó đã nhìn nhau. Dưới ánh nhìn chăm chú lạnh lùng của người đàn ông, Đường Chi chỉ cảm thấy mặt mình đỏ bừng.

Cô biết đèn trên sân khấu rất sáng, nhưng ở chỗ khán đài khán giả thì tối đen, Giang Chi sẽ không nhìn thấy cô. Nhưng trong tình huống này, cơn xấu hổ bỗng thổi qua, cô theo bản năng muốn tắt điện thoại.

Ánh sáng điện thoại di động chiếu vào mặt cô, lúc này ghế ngồi của cô  bị cô đằng sau đá một cái, và một giọng nói khó chịu vang lên...

"Này, nếu muốn nghe điện thoại thì đi ra ngoài, không tôi sẽ cho bảo vệ yêu cầu cô đi ra ngoài. Đừng làm phiền Chi ca gọi điện toại, cô có nghe thấy không?"

"Được, được." Ngu Thu Hân chắp tay xin lỗi cô ta: "Thực xin lỗi."

Cô gái không quá vui vẻ, trợn tròn mắt, quay sang than thở với người bạn bên cạnh: "Không biết người có đạo đức như vậy lại được ngồi ở hàng ghế đầu."

"Ai cũng thích Chi ca mà."

Tối nay, những người có thể ngồi ở hàng ghế đầu đều là những người giàu có. Cho giành dựt vé tới sứt đầu mẻ trán, thì vé ở hàng đầu vốn được định sẵn cho người khác. Cô gái vừa rồi lớn tiếng nói chuyện, chính là người muốn gửi video Giang Chi gọi điện cho cô.

Cả người Đường Chi cứng đờ, bàn tay nắm chặt điện thoại. Muốn xin lỗi tất cả mọi người ở đây.

Nhưng sự chế giễu của cô gái lúc nãy khiến cô cảm thấy rất khó chịu, tiểu ác ma xuất hiện, muốn thay cô tiếp chiêu.

...Ồ? Thì ra là cô muốn nghe anh gọi điện?

Không phải chỉ có cô, Tần Miểu cũng nhíu mày quay đầu lại, nhìn về phía sau: "Đạo đức của cô là gì? Đạp ghế gây ồn ào nơi công cộng ... đâu phải ai cũng có thể thích Chi ca."

"Cô!"

Cô gái vô cùng tức giận, đang muốn cãi lại.

Trên sân khấu, điện thoại của Giang Chi được kết nối.

Có một chút im lặng.

Người bạn của cô gái kia kéo cô ta và thì thầm: "Đừng cãi nhau, Chi ca đang nói chuyện điện thoại!" Cô gái kia chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng lại, và tức giận nhìn chằm chằm vào bóng lưng Đường Chi đang chạy ra ngoài.

Đường Chi cầm điện thoại chạy một mạch ra ngoài trường quay tìm một nơi vắng vẻ, xấu hổ không nói nên lời.

Lúc này, sau nửa phút điện thoại đã có người trả lời.

Cô không nói, Giang Chi cũng không nói, những khán giả trong trường quay vẫn đang nín thở để tập trung nghe.

Giây tiếp theo,nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng trong điện thoại của Giang Chi, hét lên: "Anh yêu..."

Mọi người trên khán đài cứng đờ, giọng nói nà ... Ngoài người hay tìm rắc rối cho Chi ca thì còn là ai nữa?

Nhưng tại sao, người gọi điện gần nhất với Giang Chi lại là Đường Chi?!

Chỉ có Tần Miểu liếc nhìn chỗ trống của Đường Chi không nói nên lời.

Đường Chi không biết ở trường quay như thế nào, tiếp tục nũng nịu nói chuyện với Giang Chi: "Anh gọi cho em có việc gì vậy?"

Tại trường quay, Diêm Khải và các diễn viên đứng bên cạnh anh ta đều đang âm thầm trao đổi bằng ánh mắt với nhau, họ đều đang hứng thú nói với nhau...

... Đây không phải là bạn gái của Giang Chi sao? Âm thanh nói chuyện với bạn trai thật là khiến xương cốt của người ta mềm nhũn mà. Mà đợi chút, mà quan hệ của hai người đó thân thiết từ khi nào vậy?

Hầu kết của Giang Chi lên xuống khi nghe thấy giọng nói của cô. Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, anh thản nhiên nói ra bốn chữ mà tất cả mọi người đều đang đợi...

"Tôi nhớ em."

Chỉ bốn từ đơn giản này thôi đã khiến khán giả không thể bình tĩnh được, từng tiếng hét kinh thiên động địa vang lên.

A a a a a a a...! Tại sao anh ấy lại có thể nói dễ dàng được như vậy! Chỉ cần Giang Chi nói bốn từ đơn giản l như vậy thôi cũng đã khiến trái tim thiếu nữ nảy mầm rồi.

Thật khó tưởng tượng, nếu có một ngày anh ấy bắt đầu yêu đương thì sẽ như thế nào?

Trường quay cách chỗ Đường Chi đứng khá xa, nhưng vẫn có thể nghe tiếng hét của khán giả truyền tới.

Cô thấy Giang Chi nói câu này nhưng trong lòng không cam tâm, nhưng các fan vẫn không thể nào chịu được khi anh nói những lời âu yếm như vậy. Nói Giang Chi là cổ cũng không sai, làm cho người ta yêu thích không thể kiềm chế được.

Từ trong cuộc gọi của Đường Chi, Giang Chi cũng nghe được tiếng hét vang dội. Anh khẽ giật mình nhìn xuống sân khấu. Đèn trên sân khấu sáng choang, dưới sân khấu tối đến mức không ai có thể nhìn rõ.

Trên điện thoại, Đường Chi ngọt ngào nói: "Bảo bối, em cũng rất nhớ anh." Vừa nói xong, cô cũng cảm thấy nổi gai ốc với những lời cô vừa nói ra.

... Thật là dẹo quá mà!!! Không cần để ý mặt mũi, không cần để ý...

Đường Chi tắt điện thoại, không vội trở lại trường quay, bấm vào Weibo, vào xem lại video mà mọi người quay lại Giang Chi đang gọi điện thoại.

Fans thêm cho Giang Chi nói rất nhiều hiệu ứng, nhưng Đường Chi lại thấy hình ảnh Giang Chi không thêm gì hết là đẹp nhất. Không cần nhưng. Hiệu ứng này, thì vẫn là nhân vật toả sáng nhất trong cuốn tiểu thuyết này.

Cô lại nhấn vào xem các bài viết của blogger, bài viết đầu tiên là gọi điện cho người đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi và nói "Tôi nhớ bạn" ngay tại chỗ.

Trong bài viết trước, khi các fan biết được Giang Chi chuẩn bị gọi điện và nói "Tôi nhớ bạn", tất cả các bình luận đều có xu hướng tích cực, và họ đều mong chờ xem người may mắn đó là ai, mong blogger này cập nhật nhanh nhất.

Khi các fan biết được người được Giang Chi gọi điện là Đường Chi, không những thế còn gọi Giang Chi là bảo bối, thì các bình luận sau đó đều tràn ngập sự bất man...

[Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh, sao Đường Chi lại là người Chi ca nói chuyện gần đây nhất chứ!]

[Chết tiệt, lại là Đường Chi! ! !]

[Cứu mạng, cô ta không cảm thấy xấu hổ sao? ]

Đường Chi theo bản năng xem lại bản thân. Đúng thật... là có chút xấu hổ. Nhưng, đợi một chút sẽ ổn thôi.

Mỗi tuần chương trình tình yêu kia sẽ phát sóng hai tập. Mà Giang Chi chỉ đồng ý tham gia 6 tập, có nghĩa là cô phải kiên trì nhiều nhất là 20 ngày. Là cô sẽ được tự do.

Điện thoại của Đường Chi tự làm mới bản tin. Lại thấy được blogger có bài viết mới.

[Chi ca sẽ hát! Đang chuẩn bị! Mong chờ quá đi!]

Giang Chi sẽ hát sao... Trong đầu Đường Chi hiện lên đoạn video buổi hòa nhạc của Giang Chi mà Tần Miểu gửi cho cô ngày hôm đó.

Đôi mày đẹp, đôi mắt đen như mực, sáng như ánh quang, nhếch môi cười đứng trên sân khấu. Giọng nói trong trẻo, dịu nhẹ như cơn mưa đầu mùa, sau cơn mưa còn có nắng ấm.

Ban đầu cô không có ý định quay lại. Vào khoảnh khác này, cô không thể kiềm chế lùi lại một bước. Cô muốn được xem Giang Chi hát trực tiếp.

Thời điểm Đường Chi trở lại trường quay, Giang Chi vừa bước lên sân khấu. Vừa về chỗ ngồi của mình, liền nghe được tiếng hét đinh tai nhức óc. Tần Miểu đang hét đến khản cổ, cũng không có thời gian nói chuyện với cô.

Cô ngẩng mặt lên, nhìn thẳng về phía sân khấu trước mặt.

Trên sân khấu tối đen như mực, cho dù bọn họ ở gần như vậy,cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của Giang Chi. Âm nhạc dần dần vang lên, và trong giây tiếp theo, một chùm ánh sáng nghiêng nghiêng vào trung tâm sân khấu nơi người đàn ông đang đứng.

Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, dường như hòa vào bóng tối, tôn lên thắt lưng nhỏ gọn.

Khuôn mặt của Giang Chi nghiêng sang một bên, hai mắt nhắm nghiền, nửa khuôn mặt được tia sáng chiếu vào miêu tả tinh tế đường nét trên khôn mặt, xương quai hàm gọn gàng, hoàn hảo.

Những đầu ngón tay thon dài cầm một bông hồng rực rỡ, ướt át đang nở rộ. Máy quay từ từ quay lên, và hai bên màn hình lớn là cận cảnh khuôn mặt mà tất cả khán giả đang ngồi ở dưới mong chờ.

Không thể tìm ra được góc chết dưới ống kính, giây tiếp theo, Giang Chi mở mắt ra, tiếng hét vừa lắng xuống của khán giả lại vang lên lần thứ hai, gần như lấn át cả phần nhạc đệm.

"Tiên cảnh gì thế này !!!"

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh, ánh mắt của Chi ca kìa!"

Nhân vật chính của《 Về Nhà 》là một sát thủ, do ảnh đế Chương Như Khanh thủ vai. Bài hát chủ đề cùng tên《 Về Nhà 》là nội tâm của nhân vật chính.

Hầu hết các ca sĩ chỉ có thể biểu đạt cảm xúc và kỹ thuật ca hát, nhưng Giang Chi lại có biểu cảm hết sức tuyệt vời, dù là trên màn ảnh rộng hay trực tiếp đều khiến cho người khác ngạc nhiên,  vì vậy nên rất khó mua được vé concert của anh.

Bỏ tính cách lạnh lùng của anh sang một bên. Thì thực lực của anh có thể được coi là lưu lượng hàng đầu.

Sau khi Giang Chi hát xong, tiếp theo không có phân ghi hình của anh.

Hôm nay anh trai của Tần Miểu về nước, vừa rồi còn gọi nhiều lần hối cô ấy đi đón, sau khi nghe xong cô ấy mới chịu đi về.

Đường Chi thấy Tần Miểu như vậy, dự định đi cùng với cô ấy, không ngờ lại nhận được cuộc điện thoại của Tống Sơ Tuyết, kêu cô đến công ty.

Dường như thời gian nghỉ ngơi của người lao động luôn ngắn ngủi.

Đường Chi gửi tin nhắn cho Tần Miểu, vừa đi ra ngoài thì va chạm với cô gái đang đi từ toilet ra, cô lảo đảo lui về phía sau hai bước để ổn định thân thể, chỉ có thể chụp được điện thoại, cái mũ lưỡi trai trên đầu cô rơi xuống đất.

"Xin lỗi xin lỗi."

Cô gái cúi xuống nhặt chiếc mũ của cô, cô ấy vừa đứng lên thì động tác khựng lại.

Người phụ nữ trước mặt cô ấy đang đeo khẩu trang, lộ ra đôi mắt hạnh to tròn, trong veo và sạch sẽ. Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta không thể không nhìn thêm vài lần. Chỉ cần là mỹ nữ, thì có che dấu cũng không được.

... Không biết đây là minh tinh nào đây? Đẹp quá đi!

Thấy cô gái sững sờ, Đường Chi nhanh tay cầm lại mũ của mình, cô vừa đội mũ, vuad suy nghĩ chắc bây giờ tóc của cô sẹp lép hết, hường tượng chắc chắn khó có thể miêu tả được. Vì gánh nặng thần tượng, cô đội mũ để che tóc đi.

Ai ngờ được, trước khi cô đôi được mũ, cô gái trước mặt đột nhiên lùi lại một bước, thu tay về, hưng phấn nói: "Đường Chi, cô là Đường Chi!"

Đầu óc Đường Chi choáng váng, tim không kịp đập nữa. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị nhận ra ở đây, cô vội vàng lắc tay nói: "Không, không phải, cô nhận nhầm người rồi."

Trời ơi, cô đừng hét lên được không? Đa số khán giả ở đây là fan của Giang Chi, nếu biết cô ở đây, họ sẽ lột da tróc thịt của cô mất?!

Cô có chút áy náy muốn lấy lại mũ, nhưng cô ấy lại lùi khá xa không thể lấy được. Đường Chi đang chuẩn bị chạy ra ngoài, thì tay lại bị cô gái nắm lấy, buộc cô phải đứng lại.

"Đúng rồi! Chị là Đường Chi!" Vừa nói vừa đưa tay ra, muốn tháo khẩu trang trên mặt Đường Chi..

Đường Chi cảnh giác lùi về phía sau một bước, không cho cô ấy lấy được, chỉ nói nhỏ: "Cô thật sự nhận sai người rồi!"

"Không sai được!"

Cô gái lớn tiếng nói: "Mỗi ngày tôi đều nhìn ảnh của chị chửi 800 lần, sao tôi có thể nhận nhầm được?!"

Giọng nói của cô ấy không hề nhỏ, khi cô ấy hét lên tên của Đường Chi, đã thu hút rất nhiều người nhìn về phía bên này, những đôi mắt đó hận không thể tháo khẩu trang trên mặt cô để kiểm chứng vậy. Khán đài đã sớm náo loạn.

"Thật là Đường Chi sao?"

"Không đúng?! Vừa rồi Chi ca không phải gọi Đường Chi sao?"

"Ở đây cũng có thể nghe điện thoại."

"Có muốn đi kiểm tra không. Xem có phải là cô ta không?"

Chỉ trong chốc lát, tất cả bọn họ đều vây quanh Đường Chi. Hầu hết những người có mặt ở đây đều là những người hâm mộ lý trí. Dù họ không thích Đường Chi, họ cũng sẽ không dùng ngôn từ để công kích, nhưng họ không thể kìm chế được cảm xúc...

"Cô thật sự là Đường Chi sao?"

"Ồ, cô đến một mình à?"

"Đừng có chạy, cô không phải từng nói sẽ không ngại cùng Cánh Diều nói chuyện sao?"

Đường Chi: tôi không có thể không chạy sao? Nếu không chạy, tí nữa mấy người ăn tươi nuốt sống tôi thì sao!!! Đây là do nguyên chủ tự đào hố chôn mình mà...

Mối quan hệ giữa nguyên chủ và fans của Giang Chi rất căng thẳng, chủ yếu là do một sự cố sáu tháng trước.

"Cánh Diều" những người biết chuyện phổ biến cho những người không biết khác:

"Cậu không biết nửa năm trước cô ta đã làm cái gì sao? Khi đó, Chi ca có rất nhiều fan bạn gái, tỏ tình với Chi ca trên quảng trường.  Kết quả là "Đường Chi" biết được, xúc phạm những fan bạn gái đó vì dụ dỗ bạn trai của cô ta! Cô ta còn gửi thư luật sư cho một vài người, yêu cầu xóa những tỏ tình ghê tởm đó. "

"Có rất nhiều fan thích Chi ca đã thoát ra chỉ vì cô ta? Tôi không phải là bạn gái, nhưng tôi thực sự không thích cô ấy. Vì vậy, tôi không xem chương trình tình yêu kia. Tôi chỉ mong rằng một ngày nào đó, Chi ca chia tay cô ta. "

Một vài fan không có lý trí hậm hực đi về phía Đường Chi.

"Nào, hôm nay chúng ta tính toán đi."

......

Giang Chi vừa thay quần áo xong, thấy Hoàng Chiêu đang ngồi trên