Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 8

Ăn sáng xong, thị nữ Cẩm Nguyệt ở phòng nhì Thanh viện liền đến trả lễ. La Linh Dư đang giám sát muội muội đọc sách, đồng thời suy nghĩ xem hôm nay nên làm “trò” gì thì nghe báo Cẩm Nguyệt đến. Biết đây là thị nữ thiếp thân của Lục tam lang, La Linh Dư không dám thờ ơ, đích thân ra cửa đón tiếp.

Chỉ thấy Cẩm Nguyệt không kiêu ngạo không siểm nịnh, trả lại giấy hoa tiên đưa qua trước đó.

Cửa sổ để mở, Linh Tê ngồi cạnh cửa sổ hầu La Vân Họa đọc sách, còn Linh Ngọc chỉ huy người làm quét tước, có điều cổ của hai thị nữ đều vươn dài nhìn ra ngoài cửa. Thấy sắc mặt sượng sùng của La Linh Dư, thị nữ Linh Ngọc từ nhỏ lớn lên ở Lục phủ khẽ thở dài, cúi đầu: được lão phu nhân phái đến hầu hạ biểu tiểu thư, dĩ nhiên nàng sẽ toàn tâm toàn ý lo liệu thay biểu tiểu thư. Biểu tiểu thư dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, nàng cũng cảm thấy... Có điều tam lang vẫn máu lạnh như thường, không hề nể nang chút nào.

Đồ nữ lang đã tặng, nào có đạo lý đem trả giữa ban ngày? Đúng là không nể mặt biểu tiểu thư.

La Linh Dư nhận lấy giấy hoa tiên, cúi đầu nhìn xung quanh, im lặng không nói gì.

Cẩm Nguyệt nhún người nói: “Lang quân không cố ý nhằm vào biểu tiểu thư đâu, chỉ là lang quân nhà chúng nô tỳ chưa bao giờ nhận đồ của nữ tử, sợ có chuyện hiểu nhầm. Biểu tiểu thư cũng biết, sắc mặt lang quân nhà chúng nô tỳ như vậy... Quả thật ngài ấy không thích qua lại quá gần gũi với các nữ lang. Xin biểu tiểu thư cất lại đi ạ, ngày sau cũng đừng đưa đến nữa.”

Hai mắt La Linh Dư lóe sáng, bụng tự nhủ: không thích tặng riêng đúng không? Vậy huynh cũng không nếm được sương hoa ta cố ý tặng thêm sao.

Nhất thời La Linh Dư ủ rũ, gật đầu không nói gì thêm. Lúc nàng đang định sai người đi thì Cẩm Nguyệt lại đưa ra một cuộn tranh, nói đây là quà đáp lễ của Lục tam lang vì món bánh bơ và trà xanh.

La Linh Dư bị Cẩm Nguyệt nhìn, trong lòng đã không còn ôm hy vọng gì với vị tam biểu ca này nữa rồi. Nàng thuận tay nhận lấy cuộn tranh, để bày tỏ coi trọng, nàng gọi hai thị nữ đến mở tranh ra ngay trước mặt Cẩm Nguyệt.

Trăng sáng chiếu rọi vùng Đông Sơn, gió xuân thổi mát đêm Giang Nam.

Trong tranh là một vùng non nước rộng lớn, chỉ có vầng trăng treo giữa núi xanh xa xa, có con thuyền nhỏ neo đậu gần bên sông, trên thuyền có nữ lang váy xanh cúi người múc nước. Chỉ vài ba nét đã tạo ra nước xanh gợn sóng, con thuyền đen như đá ngầm nhô lên khỏi mặt nước, không nhìn rõ dung mạo của thiếu nữ váy xanh, nhưng nhờ vẻ nghệ thuật của bức họa trống trải, nhìn từ xa vẫn cảm thấy nàng thật xinh đẹp.

Xa có rặng núi trùng điệp, gần có mỹ nhân đi thuyền đêm.

Nét bút nhẹ nhàng song cũng không kém phần dứt khoát, chỉ lác đác vài bút mà đã khái quát được cảnh vật như thật, làm lòng người rung động trước sự cô đơn mênh mông.

Bức họa này đã khiến La Linh Dư sáng hai mắt, mà điều khiến ngón tay đang lướt trên tranh vẽ bất giác run lên, chính là cái tên đề ở bên góc.

Tầm Mai cư sĩ.

Tầm Mai cư sĩ là danh sĩ nổi tiếng đương thời, cõi lòng khoáng đại, thư họa số một. Mỗi lần có tranh lưu truyền ra phố là biết bao người tranh nhau sứt đầu bể trán để mua. Dù La Linh Dư chỉ là tục nhân, nhưng sâu trong thâm tâm cũng vô cùng ngưỡng mộ tài năng hội họa của y. Năm xưa La Linh Dư từng khổ sở nghĩ đủ cách muốn có được tranh của Tầm Mai cư sĩ, nhưng dĩ nhiên nàng không tài không thế, lại chỉ là một cô nhi phận gái, tìm mãi không được, trong lòng rất khổ sở.

Mà lúc này, một bức tranh của y lại cứ thế bày ra trước mặt nàng... Bức tranh này không chỉ là của Tầm Mai cư sĩ, mà còn cho nàng một cảm giác quen thuộc... Có lẽ đại sư và nàng có thần giao cách cảm, nên bấy lâu nay bức họa này mới được cất giấu vì nàng.

Cẩm Nguyệt thấy La Linh Dư nhìn bức họa không chớp mắt, cho rằng bức tranh lang quân nhà mình vung bút vẽ qua loa đã bị vị biểu tiểu thư tâm tư nhạy bén này nhìn ra. Nàng đỏ mặt, hắng giọng toan giải thích, mặc dù bức tranh này là do Lục Quân mới vẽ mấy ngày gần đây, nhưng tuyệt đối không phải tam lang vẽ đại... Có điều còn chưa kịp nói gì thì La Linh Dư đã nhanh chóng cho thị nữ cuộn tranh lại, lúc ngước mắt lên, hai mắt lấp lánh ánh nước, con ngươi đen nhánh trong suốt rực rỡ.

Thậm chí mũi La Linh Dư cũng đỏ ửng, nàng kích động nói: “Ta đã thấy được tâm ý của tam biểu ca rồi. Ngươi về nhắn lại với tam biểu ca, Linh Dư hiện tại không có gì, sau này tất sẽ báo đáp biểu ca gấp đôi. Biểu ca yêu mến quan tâm Linh Dư, trong lòng Linh Dư đã biết, thật sự cảm kích rơi nước mắt.”

“Trước kia Linh Dư không hiểu chuyện nên đoán sai tấm lòng của biểu ca, lại hiểu lầm biểu ca ghét ta... Linh Tê, ngươi mau cầm sách độc bản của Minh đại gia do ta cất kỹ đến đây, tặng cho tam biểu ca.”

Cẩm Nguyệt: “...”

Nàng trợn mắt há mồm, La Linh Dư lại tự xưng là “Linh Dư”, hạ mình xuống thế yếu để lấy lòng Lục tam lang. Lục tam lang chỉ tặng một bức tranh thôi mà, lại còn do Cẩm Nguyệt đưa đến... Mấy lần Cẩm Nguyệt toan mở miệng giải thích, nhưng La Linh Dư lại sợ nàng muốn lấy lại tranh quý nên kiên quyết không cho nàng cơ hội nói.

Đến khi Cẩm Nguyệt quay trở lại Thanh viện báo cáo lại với Lục Quân, nàng dở khóc dở cười đưa quà tặng do biểu tiểu thư tặng cho Lục tam lang xem ——

“Hình như biểu tiểu thư có hiểu lầm gì đấy.”

Sau khi hỏi Cẩm Nguyệt đã tặng gì, Lục Quân nhíu mày song cũng không nói gì —— thôi, có lẽ là thứ nàng muốn, tặng cho nàng vậy.

Bức tranh kia…

Vốn là vẽ nàng.

Chỉ là do chàng ghét nên không muốn nói, mà nàng cũng không biết.

***

Phòng nhì chỉ có một mình Lục Quân, nhiều năm qua mọi người cũng hiểu rõ phong cách hành sự của chàng; nghe nói sau khi về Lục Quân không hề đến thư viện đọc sách, Lục lão phu nhân thở dài, đại phu nhân Lục gia lại không tiện quản chuyện phòng nhì nên cũng không nói gì. Chỉ có Lục nhị lang - nay là lang quân lớn nhất trong phủ - nghe nói tam đệ lại bỏ học thì chau mày.

Huynh trưởng như cha, Lục nhị lang hẹn tam lang đến nói chuyện. Lục Quân mất kiên nhẫn, có điều cũng nghiêm túc đi đến nghe nhị ca giáo huấn.

Hai huynh đệ nói chuyện trong phòng Lục Hiển. Cửa sổ mở toang, ngoài khung cửa là trường liễu rũ thấp phất phơ trong gió. Các thị nữ ngồi ngoài hành lang, đun trà trên lò đất đỏ cho hai lang quân trong nhà. Ở trong phòng, Lục Quân và huynh trưởng ngồi đối diện nhau, nhấp ngụm nước trà do thị nữ bưng lên, khi đầu lưỡi cảm nhận được vị đắng thanh mát thì mới biết đây là trà do La Linh Dư đưa đến.

Chỗ chàng cũng có.

Ngón tay Lục Quân lướt qua cốc trà sứ trắng, như cười như không bảo: “La biểu muội chuẩn bị thật đầy đủ, nơi nào cũng tặng thứ tốt.”

Nhị lang Lục Hiển trầm ổn lạnh lùng, nhìn chăm chú chàng thanh niên buông tuồng ngồi đối diện: “La biểu muội tính tình hiền lành điềm đạm, duyên dáng thận trọng, có tâm tư thế này, trên dưới toàn phủ đều tán dương.”

Lục Quân nhướn mày: “Ai cũng tán dương? Sao đệ không thấy?”

Lục Hiển đưa mắt cảnh cáo: “Tam đệ, đệ đừng bắt nạt biểu muội mới đến. Chuyện đi dạo vườn hôm đó huynh có nghe nói rồi, không biết La biểu muội đã đệ rồi, nên về sau mới có chuyện tặng bánh tặng trà sau đó.”

Lục Quân nhếch mép cười lạnh, chỉ khi ở trước mặt huynh trưởng thì chàng mới năng tùy tiện. Lục Quân thờ ơ nói: “Đệ chưa bao giờ chòng ghẹo những nữ lang này cả, đệ ghét nhất là bọn họ cứ quấn chặt lấy đệ. Chẳng qua hôm đó trêu muội ta tí thôi, chứ đệ rất ghét muội ta... Nhị ca yên tâm, đệ có chừng mực, sau này sẽ không qua lại với muội ta nữa.”

Lục Hiển thở dài, nhiều năm thế rồi, dĩ nhiên hắn cũng biết tam đệ đào hoa đến đâu. Chỉ là nói đến chừng mực, Lục Hiển đáp: “Đệ chừng mực ở đâu hả? Đệ không đến thư viện trong nhà học, sau khi về cũng chỉ biết làm ổ trong phòng không bước chân ra ngoài. Nghe nói đệ bị thương, bị thương ở đâu? Đã mời đại phu chưa? Vì ai mà bị thương?”

Lục Quân hời hợt đáp: “Không sao, có chút chuyện riêng thôi.”

Lục Hiển: “... Được, vậy huynh không nhắc đến ‘chuyện riêng’ của đệ nữa. Phụ thân muốn xin một chức quan thị lang trong triều cho đệ, ý đệ thế nào?”

Lục Quân không hề ngẩng đầu, chỉ nhìn cốc trà trong tay, nói thẳng: “Đệ không đi.”

Ngọn lửa tức giận bùng lên trong mắt Lục Hiển, giọng điệu nghiêm nghị hẳn: “Tam đệ, đệ không còn nhỏ nữa, cũng nên làm chính sự đi, đừng có suốt ngày chỉ biết chơi bời. Phụ thân ba lần bốn lượt muốn cho đệ vào triều làm quan mà đệ không đi, nhưng hôm nay đệ lại bị thương... Ha, tuy đệ không nói nhưng huynh biết, đệ lại làm việc cho ngũ công tử đúng không?”

Lục Quân nhướn mày: “Nhị ca đừng nói lung tung như thế.”

Lục Hiển chậm giọng: “Tam lang à, huynh biết đệ và vị công tử kia có tình nghĩa tốt. Hồi bé y đã từng cứu đệ, đệ muốn báo đáp y cũng là điều quân tử nên làm. Nhưng đã nhiều năm như thế rồi, đệ âm thầm làm nhiều chuyện như vậy... Dù tính mạng có quý đến đâu thì cũng báo ơn xong rồi chứ?”

“Chẳng lẽ đệ còn muốn đánh đổi tiền đồ cả đời của mình để báo đáp y?”

Lục Quân: “Bạn mà.”

“Ta thấy đệ thật sự không biết hối cải, cứ khăng khăng đâm đầu vào chỗ chết. Y còn không bằng một công tử thứ xuất, về sau đại vị không đến lượt y đâu.”

Lục Quân ngước mắt nhìn lên, hai mắt đen kịt. Chàng nhìn Lục Hiển chằm chằm đến nỗi khiến hắn thất kinh, bị khí thế của chèn ép không nói nổi nên lời. Nhưng áp lực này chợt bùng lên rồi biến mất, lúc nhìn lại, Lục Quân đã bình tĩnh uống trà, nói: “Đệ chơi với huynh nhưng không có mưu đồ gì. Huynh không cần khuyên đệ. Dù là lên núi đao hay xuống biển lửa thì đệ vẫn sẽ đi.”

Lục Hiển tức giận: “Đệ!”

***

Chuyện của Lục tam lang không phải là bí mật, bình thường lúc không có ai thì mọi người cũng sẽ bàn tán này nọ. Lục Hiển giáo dục đệ đệ trong nhà không phải là lần một lần hai.

La Linh Dư mới từ chỗ Lục lão phu nhân đến, được lão phu nhân nhờ chuyển lời đến Lục nhị lang. Lúc nàng bước vào sân, thị nữ của Lục Hiển ở đây đến báo cho nàng biết chuyện, mời biểu tiểu thư vào chờ một lát rồi hẵng vào ——

“Nhị lang và tam lang đang cãi nhau.”

“Gay gắt lắm.”

Thật ra đứng bên ngoài này cũng nghe được bọn họ ồn ào cái gì “công tử” đấy, Lục Hiển tức giận, Lục Quân mất kiên nhẫn. La Linh Dư do dự không biết có nên vào không, đúng lúc này thấy thị nữ bưng ấm trà rỗng đi ra, giờ các nàng cũng không dám vào đưa trà nữa. Các nàng đứng ngoài nhà thấy sắc mặt tam lang rất khó coi, mấy lần phất tay áo muốn đi.

“Tâm trạng tam lang rất tệ...”

Trong lòng La Linh Dư khẽ động, sau khi hỏi hai cốc trà này là của ai, nàng chủ động ôm chuyện nấu trà đưa nước.

Nàng ngồi dưới hiên tự mình nấu trà canh lửa, quạt lông khe khẽ rung động, nhân lúc thị nữ không để ý, nàng lấy chiếc bình nhỏ ở trong tay áo ra nhỏ một giọt vào cốc. Đợi sau khi đi vào, La Linh Dư vẫn ngồi dưới cành liễu ngoài cửa sổ, vị trí nàng nấu trà đối diện ngay hai lang quân đang ngồi quỳ bên trong.

Lục Hiển khiển trách không ngừng, thỉnh thoảng Lục Quân lại nói vài câu, ít khi lên tiếng, còn lại chỉ toàn nghe thấy tiếng của Lục Hiển. Chốc chốc La Linh Dư nhìn lại, thấy Lục tam lang cụp mắt, vài sợi tóc dài rơi trên gò má, bóng mi rơi trên mặt trông như cánh quạt. Thị nữ lại đem trà vào, chàng buồn bực hớp một ngụm.

Nước trà vào cổ, hương vị mát lạnh ngọt ngào.

Vị thanh mát của nước trà này cũng giống bánh bơ mấy ngày trước chàng từng nếm...

Lục Quân chợt giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Chàng nhướn mày để lộ đôi mắt đen trắng rõ ràng, sau khi thấy người nào đó thì ngạc nhiên bật cười. Chàng từ từ ngẩng đầu lên, ý cười đưa mắt trong mắt dần lan rộng, như có luồng điện chạy qua tim, khiến người lâu lâu lại nhìn quanh ở bên ngoài bất thình lình chạm vào mắt chàng. Đôi mắt đào hoa đong đầy tình ý, dù chàng không có ý này, nhưng ánh mắt chất vấn của chàng vẫn đầy mê hoặc ——

“Muội ta chạy đến để thông đồng với nhị ca, hay thật sự mến mộ ta đây?”