Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 47

Ngoài cửa sổ, tàu chuối trúc xanh che lấp bức mành. Lục tiểu tứ lang chậm rãi đi dọc theo hành lang tới, cậu đứng dưới cửa sổ, ủ rũ cúi đầu. Chuyện học tập của cậu lại không được tốt, nên không dám vào nhà gặp Lục phu nhân. Lục tiểu tứ lang Lục Sưởng nhón chân, nằm trên cửa sổ, thấy sau mành gấm là Lục phu nhân đang thở ngắn than dài.

Thị nữ: “Hầy…”

Lục phu nhân: “Đáng lo quá…”

Chỉ một biểu tiểu thư đã để chủ mẫu Lục gia phải lo lắng đến thế. Lục phu nhân không muốn con trai quá thân thiết với La thị nữ, song cũng không muốn con trai chịu tổn thương vì tình. Bà càng không thể để biểu tiểu thư rời khỏi Lục gia, một là Lục gia sẽ mất mặt, hai là không tiện ăn nói với cô em chồng Lục Anh. Tình thế thật sự rất khó xử, Lục phu nhân đành hỏi thị nữ Thanh Yêu: “Sai người đến Nam Dương hỏi thăm tính tình của La nương tử, sao đến giờ vẫn chưa thấy về?”

Thanh Yêu đáp không biết: “Có lẽ trên đường đi bị bệnh, nên mới chậm trễ như vậy.”

Lục phu nhân nhăn mày, chậm rãi gật đầu: “Thế thì… Từ giờ các ngươi để ý đến tam lang và La nương tử nhiều vào. La nương tử là khách đường xa, phải thường xuyên đi chơi đây đó, bảo tam lang đi với nó nhiều vào.”

Thân là thị nữ thiếp thân của Lục phu nhân, Thanh Yêu ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn nét mặt trang nghiêm của bà. Nghe ra ý khác, nàng lập tức bừng hiểu. Lục phu nhân muốn kết hợp Lục tam lang và biểu tiểu thư, không để nhị lang chen chân vào.

Thị nữ ngoan ngoãn lui ra, tiểu tứ lang Lục Sưởng ở ngoài phòng suy ngẫm, sợ Lục phu nhân lại muốn dày vò La tỷ tỷ. Cậu chớp mắt, rón ra rón rén đi ra ngoài, chạy đến Tuyết Tố viện tìm La Vân Họa, nhắc nhở tỷ muội La Thị phải hành động cẩn thận. Nhưng tiểu muội muội La gia lại khịt mũi, liếc một cái rồi kéo rèm lên, hoàn toàn ngó lơ tiểu lang quân Lục Sưởng đáng thương ở bên ngoài. Tiểu Lục Sưởng bị từ chối gặp, không biết phải làm sao: … Không phải là do lần trước đánh nhau với tiểu biểu tỷ đấy chứ? Nhưng về sau mình đã xin lỗi rồi mà? Sao tiểu biểu tỷ lại thù dai vậy?

Còn Lục phu nhân bên này vẫn rất ảm đạm, bà nghiêng đầu nhìn khu vườn xanh ngắt ngoài cửa sổ. Lá trúc xào xạc, sau rèm châu, Lục phu nhân đi đi lại lại trong phòng, tự lẩm bẩm đầy đa cảm: “Tam lang nhỏ hơn cả con trai mình mà đã có nhân duyên rồi. Còn nhân duyên tốt của con mình, giờ đang ở đâu…”

Lục phu nhân thật sự rất sốt sắng.

Mà trong giấc mơ của Lục nhị lang Lục Hiển, Nam quốc xảy ra rất nhiều chuyện quay quanh Lục tam lang, La Linh Dư và Hành Dương vương, chỉ là tuyệt nhiên không có chuyện nào liên quan tới hôn nhân của Lục nhị lang. Nên Lục phu nhân đã lo lắng uổng công rồi, chí ít đến sang năm, con trai bà vẫn chưa thành hôn.

Giấc mơ của Lục Hiển luôn xoay quanh Lục tam lang và La Linh Dư, mặc dù trong lòng rất quan tâm đệ đệ, nhưng có lúc Lục Hiển cũng lấy làm lạ —— vì sao giấc mơ là của mình, nhưng toàn là chuyện của người khác chứ không có chuyện của mình là sao?

Chẳng lẽ trong một năm, chính bản thân hắn thật sự rất vô vị, nên mới không có chuyện gì xảy đến với mình?

Lục Hiển không hiểu nổi, chỉ biết tìm danh y ngày trước mình mời đến chữa chứng đau đầu cho Lục lão phu nhân, cùng ngồi xe đến Thái Sơ cung, giúp bệ hạ ổn định cơ thể trước. Trên thực tế, Lục nhị lang mong trong thời gian bệ hạ sống lâu, đừng uống đan dược lung tung nữa, tránh bị trúng độc mà chết.

Mà bấy giờ, Lục tam lang Lục Quân và biểu tiểu thư La Linh Dư được cả hai mẹ con Lục phu nhân nhắc đến đang ngồi chung một xe, đi đến núi Tiểu Mi ở ngoài thành. Xe bò chòng chành, không gian trong xe khá rộng rãi, Lục Quân và La Linh Dư mỗi người ngồi một bên. Một khắc đã trôi qua, cả hai không nói với nhau lời nào.

Lúc xe đung đưa, Lục Quân nhìn chằm chằm vành tai trắng muốt của La Linh Dư. Bông tai nàng lắc lư trên gò má, lấp la lấp lánh nổi bật trên làn da trắng nõn của nàng. Lục Quân nhìn bông tai nàng một lúc lâu, rồi tầm mắt chậm rãi dời lên người nàng.

Nàng cúi đầu, không nhìn rõ mặt mày. Nhìn nàng như thế có vẻ rất ngoan ngoãn khôn khéo, làm Lục Quân nhớ lại phong thái lúc nàng múa hôm đó. Rõ ràng là một vũ công đơ như khúc gỗ, nếu là bình thường, dù có liếc mắt chàng cũng chẳng thèm. Thế mà, thần thái nhẹ nhàng phiêu linh cùng thân hình quyến rũ của nàng, cứ khiến chàng suy nghĩ miên man…

Lục Quân cắt đứt dòng suy nghĩ không trong sáng bị mất khống chế, bất thình lình mở miệng: “Biểu muội đang nghĩ phải lấy lòng Vương tiên sinh thế nào hả?”

Vương tiên sinh chính là danh sĩ mà bọn họ đến thăm.

La Linh Dư giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chàng: “… Không phải.”

Lục Quân nhìn nàng.

Nghiêm túc trang trọng, băng thanh ngọc khiết. Ở nơi công cộng, chàng vẫn luôn mang theo vẻ mặt cao không với tới như thế. Nhưng lúc này vẻ mặt chàng còn lạnh lùng hơn thế, cụp mắt nhìn nàng. Bốn mắt nhìn nhau, bất chợt vẻ đùa cợt lóe lên, hòa tan sương giá trong đôi mắt hoa đào của chàng. Lục Quân nói với ý tứ sâu xa: “Ồ, thì ra biểu muội đi với ta, vẫn còn xấu hổ.”

La Linh Dư: “…”

Nàng hít sâu, ngẩng đầu lên cười nói: “Tuyết Thần ca ca nói đùa rồi, chỉ là thực hiện yêu cầu thôi mà, sao muội lại xấu hổ được? Muội đã đồng ý yêu cầu thứ hai, không biết thứ ba là gì?”

Lục Quân đúng là người quái lại.

Nàng vừa dứt lời, chàng lại nghiêm mặt, chậm rãi nói: “Ta vẫn chưa nghĩ ra yêu cầu thứ ba. Bây giờ đã đủ để muội đối phó được với Hoa thần rồi. Còn yêu cầu thứ ba, ta muốn giữ lại từ từ suy nghĩ.”

Trong lòng La Linh Dư xao động, nàng nhíu mày lo lắng. Chỉ trách hôm đó Lục Quân không cho nàng nhiều thời gian quyết định, nàng thật sự không thích dây dưa yêu cầu thứ ba lâu như vậy chút nào. Nàng rất hy vọng có thể nhanh chóng hoàn thành ba yêu cầu của Lục Quân. Nhưng một lúc sau La Linh Dư lại nghĩ: giữ lại điều kiện thứ ba, ngoài lý do tạm thời chàng không có yêu cầu gì, có khi nào là chàng không muốn chấm dứt hoàn toàn với mình không?

Trong lòng Lục tam lang, ít nhiều gì nàng cũng có địa vị?

Nghĩ đến đây, La Linh Dư nhẹ nhàng nhìn Lục Quân đầy tình ý.

Lục tam lang: “…”

Cái nhìn của nàng làm lòng chàng xao xuyến, bất giác nghĩ đến môi nàng. Lục Quân nghiêng mặt đi, kéo rèm ra muốn nhìn ra ngoài cửa sổ. Kết quả chàng chỉ vừa mở cửa sổ được một lúc, thì các nữ lang trên phố phường cứ liên tục lơ đãng ngoái đầu, miệng ồ lên nhìn lang quân tuấn tú ngồi xe đi qua.

Nữ lang bật thốt: “Lang quân điển trai quá!”

Có người nói thế, lập tức càng nhiều nữ lang nhìn tới, thấy gò má của lang quân trong xe, hai mắt của bọn họ đồng loạt sáng lên.

Lục Quân lập tức đóng cửa sổ cái *rầm*.

Lục Quân: “…”

“Phì”, chàng nghe thấy tiếng nữ tử cười. Tức giận nhìn sang, La Linh lập tức Dư bụm miệng. Nữ lang che miệng, song nụ cười trong mắt chẳng hề thuyên giảm, sự giảo hoạt trong đó như sao sáng sa vào mắt nàng: “Nữ tử thế gian đúng là mạnh dạn, muội biết rồi nhé, Tuyết Thần ca ca sợ nữ tử.”

La Linh Dư rất hứng thú: “Tuyết Thần ca ca bị nữ tử theo đuổi nên sợ sao? Có phải chịu thiệt không ít vì bọn họ không? Tuyết Thần ca ca… có giao tình tốt với nữ tử nào không?”

Nàng định hỏi thăm tình sử của Lục tam lang. Nếu nàng gả cho Lục Quân, nàng muốn biết trước kia Lục Quân có hẹn hò với nữ lang nào không…

Lục Quân mỉm cười nhìn nàng: “Chẳng lẽ Dư Nhi muội muội chưa từng được lang quân đuổi theo chặn đường sao? Không chịu thiệt vì bọn họ sao? Dư Nhi muội muội… có giao tình tốt với lang quân nào không?”

Chàng bắt chước lời nàng, làm La Linh Dư chột dạ, trợn mắt nhìn chàng. Mà Lục Quân lại rất nhạy bén, chàng nhíu mày, chỉ chốc lát đã hiểu ra ngay —— “La Linh Dư, muội có tình sử thật?”

La Linh Dư đáp nhanh: “Không có!”

lang quân nhìn nàng: “Phản ứng nhanh nhỉ, rõ ràng trong lòng có quỷ.”

La Linh Dư: “…”

Môi nàng mấp máy, mắt chớp chớp, muốn nói lại thôi. Nhưng cuối cùng nàng chẳng nói gì. Chỉ thấy sắc mặt Lục Quân lạnh dần.

***

Cứ như thế, hai người mang theo tâm trạng riêng ngồi xe, đến khi xe dừng lại thì đỡ nhau đi xuống. Đi cùng Lục Quân đến dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi cao vút chạm thấu mây, núi non trùng điệp khoác lớp áo màu xanh thẳm. La Linh Dư lại nghiêng đầu nhìn ra sau lưng, thấy Lục Quân cầm túi nước, hẹn với phu xe người hầu thời gian đến đón hai người, sau đó bảo bọn họ rời đi. La Linh Dư trừng mắt, nhìn Lục Quân đi đến bên cạnh, lười biếng nói: “Còn ngớ ra đấy làm gì? Không nhanh theo ta leo núi?”

La Linh Dư nhìn chàng, dáng vẻ lang quân như cành lan cây ngọc, đi đến đâu cũng khiến người khác chú ý. Chàng đi lướt qua nàng, đeo túi nước vào bên hông, thân hình nhẹ nhàng khoan khoái đi thẳng về phía trước. La Linh Dư: “Nè… Người hầu của chúng ta…”

Nàng ngoái đầu, trông thấy sau khi được Lục tam lang căn dặn, đám người phu xe nhảy lên xe định trở về. Thị nữ Linh Ngọc ngồi trên xe đồng cảm nhìn biểu tiểu thư, vẫy tay với nàng. La Linh Dư nói không nên lời, chỉ biết nhìn trân trân, không ngờ Lục Quân nói “leo núi viếng thăm danh sĩ” là “leo núi” thật. Hơn nữa lại còn đi bộ, không tay nải, không người hầu, không xe ngựa.

Dù xuất thân từ sĩ tộc đã lụn bại, La Linh Dư cũng là nữ lang đã quen được phục vụ. Lần đầu tiên bên cạnh không có thị nữ, La Linh Dư nhìn chàng thanh niên đi vào rừng cây ở bên trái, lại nhìn xe ngựa đã đi xa ở bên phải. Nàng cắn môi, do dự nửa ngày rồi vẫn chạy đuổi theo Lục Quân: “Tuyết Thần ca ca, Tuyết Thần ca ca đợi muội với…”

Lục Quân đi không nhanh.

Con đường núi này còn dốc hơn so với những nơi khác, rẽ trái rẽ phải nhiều lần, rất nhiều nơi không có đường đi, chỉ có thể đỡ núi đá mà trèo. Ngay đến lang quân từng tập võ như Lục Quân còn thấy khó khăn, huống hồ là La Linh Dư. La Linh Dư thở hổn hển đuổi kịp Lục Quân, nhìn chàng chắp tay, mặt trắng, nhưng nàng không vui chút nào. Xách vạt váy đi theo sau lang quân, La Linh Dư hoài nghi: “Lục Tuyết Thần, có phải huynh đang chọc muội không?”

Lục Quân: “Lúc cầu xin ta thì ‘Tuyết Thần ca ca’, lúc trách ta thì lại ‘Lục Tuyết Thần’. Hai gương mặt này của muội muội, đúng là để ta nhìn đủ.”

La Linh Dư nổi giận, làm như không nghe thấy gì. Nàng tiếp tục nghi ngờ nhìn chằm chằm vào lưng của chàng: “Huynh nói dẫn muội đi thăm danh sĩ, nhưng đường núi khó đi như vậy, muội chưa bao giờ đi đường nào trắc trở như thế. Chúng ta đi từ nãy đến giờ, ngay cả nửa bóng người cũng không thấy đâu. Vì sao danh sĩ lại ở đây? Muội không tin. Có phải vì trước đó muội đắc tội với huynh, nên huynh mới cố tình trị muội đúng không?”

Lục Quân lạnh lùng: “Không phải.”

La Linh Dư níu lấy tay áo chàng từ phía sau: “Vậy huynh nói cho muội biết đi.”

Nàng nũng nịu kéo tay áo chàng, bộ ngực vô tình dán lên khuỷu tay chàng. Khuỷu tay Lục Quân chạm vào nơi đầy đặn của nữ lang, chỉ một khắc sau lưng đã tê dại, cả cánh tay tê rần. Nước suối róc rách quanh quẩn ở dưới chân, lòng Lục Quân chẳng thể nào bình tĩnh, dưới chân lâng lâng, suýt nữa rơi xuống nước. La Linh Dư vội níu chặt tay chàng, gọi lớn: “Lục Quân!”

Lần này, ngực càng đè sát vào cánh tay chàng.

Lục Quân khổ sở đạp nước đi lên bờ, vậy mà còn có tâm trạng nghĩ: Ồ, thì ra lúc không lạnh không nóng, nàng gọi mình là “Lục Quân”.

Chàng cười: Bộ mặt này của La Linh Dư, chậc chậc.

Nữ lang không hiểu vẻ mặt phức tạp đó của chàng là có ý gì, chỉ thấy chàng cúi đầu, nhìn cánh tay nàng tựa vào mình. La Linh Dư đang định cúi đầu muốn xem chàng đang nhìn gì, thì bàn tay kia của chàng đã vòng qua đặt lên vai nàng, xoay nàng chuyển hướng. Nửa giữ nửa ôm, Lục Quân ôm La Linh Dư đi từ giữa con suốt trơn trượt đến nơi đất bằng.

Lục Quân cười: “Sợ muội rồi đấy. Được, để ta nói cho muội biết.”

“Vì cái danh Hoa thần này mà các nữ lang Kiến Nghiệp đều kéo nhau viếng thăm các danh sĩ. Danh sĩ đều trốn đi cả, nhưng các vị danh sĩ khác trốn ở đâu, những nữ lang có quan hệ đều có thể tìm thấy. Có điều vị Vương tiên sinh này lại khác, Vương tiên sinh xuất thân bần hàn, không có quan hệ ở Kiến Nghiệp. Ông ấy mà trốn thì chẳng ai dễ dàng tìm ra. Hơn nữa vị Vương tiên sinh này còn rất dứt khoát, đã trốn thì sẽ trốn vào trong núi có đường khó đi, chưa bao giờ có người tới ở. Rất nhiều nữ lang đến đây, vừa nhìn thấy con đường này là đã muốn bỏ cuộc. Là một trong rất ít những người đến viếng thăm Vương tiên sinh, muội hời lắm đấy.”

La Linh Dư ngẩng đầu nhìn chàng, vô cùng xoắn xuýt: “Bọn họ cũng chê đường núi khó đi, nên mới không đi?”

Lục Quân dừng lại, cong môi, từ tốn nói: “Đúng thế. Có rất nhiều người đi được một nửa rồi cũng trở về.”

La Linh Dư: Đường núi này trắc trở vậy sao…

Trong lòng nàng khiếp hãi, bởi vì nàng chợt nhớ tới hôm ở núi Chung. Các nữ lang Kiến Nghiệp thường xuyên du sơn ngoạn thủy, đi nhiều quen rồi. Ở núi chung bọn họ đi đứng bình thường, còn nàng lại chạy theo sau thở hổn hển, nếu không phải vì mặt mũi thì nàng đã muốn bỏ về rồi. Mà nay Lục Quân còn nói, con đường này còn khó đi hơn trước đó nhiều…

La Linh Dư cúi đầu, đẩy lang quân ra, nhíu mày suy tư.

Lục Quân đợi nàng, trong mắt giấu ý cười. Chàng biết La Linh Dư không đi được, ngày trước đi dạo ở núi Chung mà nàng còn đi tập tễnh. Mà nay con đường này, độ khó còn nhiều hơn núi Chung. Chắc chắn La Linh Dư sẽ không vượt qua được. Nàng là một người có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể đứng tuyệt đối không đi, bảo nàng leo núi thì còn khổ sở hơn giết nàng… Lục tam lang tự phụ chờ đợi, chờ nàng năn nỉ mình, sau đó chàng sẽ cõng nàng đi…

Không ngờ trong lúc chàng nghĩ ngẩn ngơ, thì thấy La Linh Dư xắn tay áo ngồi xổm xuống, xe rách vạt váy, buộc vạt váy vào hai chân. Nàng nhanh chóng sửa sang lại y phục của mình, đứng trước mặt Lục Quân, nhanh chóng sửa sang bộ váy phiền phức xinh đẹp của mình. Nữ lang mỹ lệ trở thành một người phục trang già dặn.

La Linh Dư tràn đầy động lực, ngẩng mặt nhìn lên núi cao: “Vương tiên sinh ở trong núi đúng không? Chúng ta đi nhanh đi biểu ca! Đường có khó đi tới mấy cũng phải đi tiếp, Vương tiên sinh đang chờ chúng ta đấy. Vương tiên sinh chính là danh sĩ, không thể để tiên sinh đợi lâu, có ấn tượng xấu về muội được.”

“Bần hàn thì sao? Muội không quan tâm, biểu ca cũng đừng để ý đấy. Tiên sinh có tài là đáng để ta kính trọng rồi.”

La Linh Dư chủ động đi lên trước, còn ngoái đầu ngoắc tay với Lục Quân: “Biểu ca, huynh nhanh lên đi.”

Lục Quân ngẩn ra, sau đó mỉm cười: “…”

Chàng nghĩ nhiều rồi, cứ tưởng La Linh Dư là nữ lang yếu đuối, nếu không đi được đường núi thì sẽ không đi. Biểu muội của chàng, vừa nhắc đến danh vọng quyền thế là ngập tràn động lực, không cần chàng thúc giục. Trọng lợi đến mức này, toàn tâm toàn ý theo đuổi công danh lợi lộc… La Linh Dư đúng là mỹ nhân rất “một lòng”.