Thường ngày La Linh Dư cũng muốn thành thân, muốn có người để dựa dẫm. Nếu yêu nàng là tốt nhất, mà không yêu cũng không sao. Chỉ cần gả cho phu quân tốt là được. Nhưng mấy năm trước sau khi chứng kiến bộ mặt thật của Phạm Thanh Thần, nàng không còn xem Phạm tứ lang là đối tượng để cân nhắc nữa. Ngày đó nàng rời khỏi Nam Dương, chính là vì muốn thoát khỏi gã… Không ngờ cuối cùng vẫn rơi vào tay gã.
La Linh Dư cực kỳ bất an lo sợ.
Xe một đường đi thẳng hướng Bắc.
Theo như La Linh Dư quan sát, đoạn đường đi này Phạm Thanh Thần chỉ dẫn theo hai người hầu cùng một phu xe. Lúc Phạm Thanh Thần ngồi trong xe, hai người hầu cười ngựa dẫn đường phía trước. Hành trang đơn giản như vậy, không phù hợp với lang quân danh môn khi ra ngoài. Nữ lang vén rèm lên nhìn tình hình ngoài xe, đôi mắt nàng quét qua thân hình cao lớn của hai thị vệ. Tổng cộng chỉ có hai thị vệ… Điều này làm cho cõi lòng đã chết của La Linh Dư bắt đầu rục rịch.
Phạm Thanh Thần ngồi chung xe nhìn nàng chăm chú, vô tình bật cười: “Muội muội vẫn không chịu từ bỏ ý định nhỉ. Tuy chuyến này đi ta chỉ dẫn theo hai thị vệ, nhưng một nữ lang yếu ớt như muội muội có thể chạy thoát được sao? Ta biết muội muội là người thức thời, hy vọng muội muội đừng lãng phí thời gian vào chuyện giãy giụa vô vị đó nữa.”
Ai ngờ La Linh Dư nghiêng đầu nhìn gã, giọng ngạc nhiên: “… Ngươi cãi nhau với Phạm gia à?”
Phạm Thanh Thần: “…”
Mặt thoắt sa sầm.
Phản ứng của gã kịch liệt như vậy, La Linh Dư biết ngay mình đã đoán đúng. Dù gì Phạm tứ lang cũng là lang quân dòng chính Phạm gia, trước đây hễ gã xuất hành, bao giờ cũng có đoàn người ngựa hùng hậu đi theo, hôm nay lại ít người như vậy, mà hiện tại xe ngựa cũng không chạy trong vùng Nam Dương, chắc chắn là Phạm Thanh Thần đã cãi nhau với Phạm gia rồi. La Linh Dư chỉ đoán đại, cũng đoán được có lẽ xích mích này liên quan đến mình… Đôi đồng tử của nữ lang đảo quanh, hai mắt sáng lên, rõ ràng lại đang rục rịch động tâm, nghĩ nên lợi dụng chuyện này như thế nào.
Phạm Thanh Thần nở nụ cười lạnh lùng, chậm rãi nói: “Ta không có mâu thuẫn gì với Phạm gia cả, cũng không ảnh hưởng đến chuyện ta cưới muội. Nếu muội muốn chờ Lục tam lang cứu mình thì đừng mơ. Lục tam lang không ở Nam Dương, tuy muội chết trong tay ta, hắn cũng chỉ có thể hối hận về sau mà thôi. Nhưng dĩ nhiên, sao ta có thể để muội muội chết được? Muội muội yên tâm, chỉ cần hai ta thành hôn, thì muội muốn gì, ta cũng đều sẽ cho muội.”
Nắm tay nàng, gã nghiêng người tới trước nhìn thẳng vào nàng, như nhìn nữ thần trong mơ mình hằng ái mộ.
La Linh Dư nhíu mày, trong lòng vô cùng chán ghét. Nàng không dám phản kháng quá kịch liệt, đề phòng kích thích máu bạo lực của Phạm Thanh Thần. Nàng rút tay mình ra, ghét bỏ nói: “Lục tam lang ở chiến trường cứu Nam Dương của các ngươi, mà một lang quân nổi danh ở Nam Dương như ngươi lại dùng thủ đoạn sau lưng, cưới nữ nhân của huynh ấy.”
Tròng mắt Phạm Thanh Thần lập tức buốt giá.
Gã lạnh lùng bấu chặt cổ tay nàng, kéo nàng vào lòng. Gã cúi đầu kề sát mặt mình gần nàng, sống mũi cọ lên gương mặt lạnh băng của nàng. Phạm Thanh Thần lạnh lùng: “Là hắn cướp nữ nhân của ta, ta chỉ lấy lại món đồ vốn thuộc về mình. Hôm nay La muội muội nói như vậy, ta không so đo với muội; nhưng đợi tới lúc thành hôn rồi, nếu muội còn nói đỡ thay hắn thì đứng trách ta…”
Giọng gã rất tệ, La Linh Dư bị gã bấm vào sau lưng ép tựa vào ngực, trong đôi mắt nàng hiện lên vẻ kinh hoàng.
Phạm Thanh Thần cười gằn, gã quét mắt nhìn xuống vùng bụng phẳng lì của La Linh Dư. Dừng lại một lúc, Phạm Thanh Thần đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve. Chợt gã nhướn mày, trấn an tâm trạng hoảng hốt của La Linh Dư: “Bào thai trong bụng La muội muội, được mấy tháng rồi?”
La Linh Dư: “…?”
Chỉ trong chớp mắt, nàng phản ứng rất nhanh, lộ ra vẻ cảnh giác: “Ngươi định làm gì?!”
Phạm Thanh Thần dịu dàng: “Muội muội yên tâm. Tuy đứa con này không phải là của ta, nhưng cũng là máu mủ của muội muội. Bất cứ một khối thịt nào rơi xuống khỏi người muội muội, ta cũng không nỡ chà đạp, sẽ coi là phụ thân của đứa bé này…” Gã hừ một tiếng, sự buốt giá trong mắt khiến nhịp tim của người đối diện đập thình thịch.
Ba tháng, nếu bỏ thai thì sẽ khiến cơ thể nàng bị thương tổn rất lớn. Đúng là đáng tiếc. Phạm Thanh Thần chậm rãi “ồ” một tiếng.
Vẻ mặt tiếc nuối của gã thật sự khiến người ta kinh hãi… La Linh Dư che giấu bất an trong lòng, trên mặt không có biểu cảm, bởi vì nàng vốn không hề mang thai.
Nàng nhíu mày, thật sự không biết vì sao Phạm Thanh Thần lại cảm thấy mình có thai. Nhưng gã đã nghi ngờ như thế, chí ít… chí ít gã điên này sẽ không làm nàng bị thương, cùng lắm chỉ ôm hôn chứ không làm gì nàng. Tuy nàng rơi vào trong tay Phạm Thanh Thần, song vẫn có thể giữ mình vì Lục Quân. Dù gì chàng cũng không thích nàng dây dưa với lang quân khác…
La Linh Dư cụp mắt, biểu cảm trong mắt thay đổi liên hồi, lúc thì nhớ đến Lục Quân, lúc lại cố gắng vắt hết óc, nhớ lại thông tin liên quan đến nữ tử mang thai mà mình từng đọc trong sách thuốc. Bị Phạm Thanh Thần ôm, nàng ra vẻ yếu ớt mệt mỏi, uể oải nói: “Cho xe chạy chậm chút được không? Ta không khỏe lắm.”
Xe chạy chậm lại, tức có thể cho người thêm thời gian cứu nàng.
Phạm Thanh Thần đưa tay nâng cằm nàng lên, ép mỹ nhân nhìn mình. Gã phán đoán xem có phải nàng giả vờ hay không rồi mới gõ lên thành xe, ra hiệu cho xe chạy chậm lại. Sau đó gã an ủi La Linh Dư: “Muội muội đừng sợ, lần đầu có thai đều như thế. Đợi cơ thể muội khá hơn thì sẽ không còn khó chịu nữa.”
Nói như thế, nhưng gã lại tiếp tục dán mắt lên bụng nàng. Vẻ mặt âm trầm của gã bị chính gã che giấu, nhưng trong thâm tâm gã biết rõ mình ghét bỏ nó thế nào. Cái gì mà nuôi con của Lục Quân, cái gì mà coi như con mình, tất cả chỉ là lừa gạt La Linh Dư, để La Linh Dư yên tâm mà thôi.
Gã có thể chịu được chuyện nàng phản bội mình trước đó, nhưng không thể chịu nổi đứa con của nàng và Lục Quân xuất hiện trước mắt mình mỗi ngày. Chỉ cần đứa bé này vừa lọt lòng, gã sẽ giết nó ngay tức khắc… Chỉ là một sinh mạng nhỏ vừa ra đời, có rất nhiều cách để nó biến mất một cách im hơi lặng tiếng.
La Linh Dư nhân cơ hội vùng thoát khỏi ngực gã, ngồi vào trong góc xe, cách xa gã nhất có thể. Vì để trấn an Phạm Thanh Thần, nàng còn vờ vĩnh hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
Phạm Thanh Thần cười khẽ: “Dẫn muội muội rời khỏi Nam quốc, đến Lạc Dương ở Bắc quốc sống mấy năm, thế nào?”
Chiến tranh giữa hai nước đang tạm trì hoãn, tuy triều đình không cho phép người hai bên đặt chân đến đất nước đối phương, song bách tính vẫn có thủ đoạn riêng. Phạm quân để con út của mình rời đi, vì sợ sau này có mâu thuẫn với Lục gia Kiến Nghiệp, cho nên ông ta đã thu xếp sẵn đường nước cho con trai, để con trai đến Bắc quốc tránh mấy năm. Đợi tới lúc vợ chồng Phạm Thanh Thần con cái song toàn, đến khi về lại Nam Dương, dù Lục tam lang có không cam lòng thì cũng chỉ có thể chấp nhận thực tại.
Rời khỏi Nam quốc!
La Linh Dư mím môi, một khi rời khỏi đây, Lục Quân sẽ khó mà tìm được nàng… Nàng không thể để Phạm Thanh Thần được như mong muốn.
Trong lòng nữ lang đang nghĩ nên làm thế nào để chặt đứt suy nghĩ của Phạm Thanh Thần, thì Phạm Thanh Thần lại nghĩ tới chuyện lập gia đình. Nhất thời, xe ngựa chậm rãi đung đưa, hai người trên xe ôm mối suy tư, không ai nói năng gì.
***
Dọc trên đường đi liên tục dùng cớ đau bụng, cơ thể khó chịu, đói khát để kéo dài thời gian, hành trình bị trì hoãn, hai thị vệ đi cùng đều lộ vẻ bất mãn. Nhưng Phạm Thanh Thần chỉ nhìn nàng như cười như không, tâm trạng như mèo vồ chuột khiến gã vô cùng hứng thú, muốn xem La Linh Dư phản kháng thế nào trong tay mình, nhưng cũng chỉ có thể gây sự vô hại.
La Linh Dư không thèm quan tâm gã nghĩ ra sao.
Có cái cớ mang thai tốt như vậy, nếu nàng không chút nào khó chịu, thì đến lúc Phạm Thanh Thần tìm đại phu tới khám, không phải nàng sẽ bị lộ tẩy ư? Mà Phạm Thanh Thần si mê nàng như vậy, một khi biết nàng không có thai, chắc chắn nàng sẽ không giữ được mình nữa.
Tuy nam nữ thời đại không để ý đến điều này, nhưng Lục Quân… Nếu chàng thật sự không để ý, thì đã không đến mức tới tận bây giờ mà vẫn chưa chạm vào nàng.
Trong lòng La Linh Dư rất sốt ruột, nghĩ xem rốt cuộc mình phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi khốn khổ, mới có thể quay về ——
Gã điên Phạm Thanh Thần này!
Sau một ngày La Linh Dư giằng co, buổi tối bọn họ nghỉ lại một lữ quán. Hai thị vệ của Phạm Thanh Thần phục vụ Lục Quân và nữ lang dùng bữa nghỉ ngơi, bọn họ rất cung kính với Phạm Thanh Thần, song khi đối mặt với La nữ lang thì lại có vẻ không ưa gì. Trong mắt bọn họ, tuy nữ lang này có xinh đẹp, nhưng lại quá kiểu cách; lang quân đã vì nàng ta mà phản bội Phạm gia, suốt đường đi ân cần hỏi han nàng ta là thế, mà nàng ta không chút cảm kích, cứ làm mình làm mẩy, tìm đủ cớ giày vò lang quân nhà mình.
Nữ lang này lại còn mang thai con của lang quân khác!
Nàng phát huy sự kiêu căng vô lý của mình đến cùng cực, mà Phạm Thanh Thần không tức giận, vui vẻ nhìn La muội muội của mình cáu kỉnh, dung túng nàng, cưng chiều nàng, điều đó khiến hai thuộc hạ cực kỳ xem thường La Linh Dư. La Linh Dư đâu thèm quan tâm bọn họ nghĩ về mình ra sao, còn mong hai người nọ nói xấu mình trước mặt Phạm Thanh Thần nữa là.
Nhưng sức nhẫn nại của Phạm Thanh Thần với La Linh Dư, cộng thêm ánh mắt dịu dàng khi gã nhìn mình, tất cả đều khiến La Linh Dư hốt hoảng. Nàng không khỏi không thừa nhận, với người ngoài Phạm Thanh Thần nói giết là giết, nhưng với nàng lại cực kỳ bao dung. Chỉ có điều, sau sự bao dung đó là dục niệm muốn chiếm làm của riêng mãnh liệt, thực sự khiến người ta không vui nổi.
Chuẩn bị nghỉ ngơi ở lữ quán, La Linh Dư bày trò đủ rồi, tới lúc ngoan ngoãn dùng bữa, Phạm Thanh Thần lại gọi ông chủ lữ quán tới, bảo ông ta sắp xếp chuyện thành thân cho hai người vào ngày mai. Việc gấp phải tùy cơ ứng biến, Phạm Thanh Thần không chú trọng tới lễ nghi, chỉ muốn quyết định chuyện này nhanh chóng. La Linh Dư lập tức luống cuống, đứng bật dậy: “… Ta không thể gả cho ngươi được!”
Hàn quang lóe lên trong mắt Phạm Thanh Thần, nhưng chỉ chốc lát sau gã lại lộ vẻ cưng chiều. Dưới cái nhìn khó hiểu của ông chủ lữ quán, gã gắp một đũa rau đặt vào bát trước mặt nữ lang, thở dài bất đắc dĩ: “Ngoan nào, đừng gây sự nữa. Chúng ta có giấy hôn thú làm chứng, bây giờ còn gây sự gì nữa?”
Gã có giấy hôn thú ở đó, dù La Linh Dư nhờ ông chủ lữ quán giúp đỡ thì cũng vô dụng.
Dĩ nhiên La Linh Dư cũng nghĩ đến điều này.
Nhưng nàng không phải người dễ dàng nhụt chí.
Đón nhận cái nhìn của mọi người trong lữ quán, La Linh Dư ra vẻ đau thương, dịu dàng nhìn Phạm Thanh Thần: “… Không phải ta không muốn gả cho Phạm lang, mà là hôn sự quá sơ sài, ta không muốn như vậy. Ăn nhờ ở đậu nhiều năm, từ nhỏ ta đã mất cha mẹ, bây giờ ngay tới muội muội cũng không ở cạnh mình. Ngày thành thân của ta qua loa như thế, nếu bọn họ biết được, có lẽ sẽ buồn lắm.”
Phạm Thanh Thần bình tĩnh hỏi lại: “Muội định thế nào?”
Tròng mắt La Linh Dư xoay tròn, dịu dàng nói: “Ta biết chuyến này không dễ dàng, nên cũng không định làm khó lang quân. Phạm lang đưa ta đến Nhĩ Dương, hai ta bái lạy mộ phần của cha mẹ ta rồi lại thành thân, có được không? Chuyện thành thân đại sự của ta, dẫu thế nào cũng nên báo cho cha mẹ biết một tiếng chứ?”
Phạm Thanh Thần trầm ngâm không nói gì.
La Linh Dư tiếp tục giật dây: “Nếu chung quy phải đến Bắc quốc, thì tới Nhĩ Dương cũng thuận đường mà. Đến lúc đó rời khỏi Nhĩ Dương, vào thẳng biên giới Bắc quốc, cũng không hề chậm trễ thì giờ.”
Phạm Thanh Thần nhìn nàng: “Được, vậy ta thành toàn cho muội muội.”
Cách mặt bàn, gã nhổm người tới, đưa tay quấn lọn tóc rơi xuống má nàng. Nhìn gương mặt như hoa đào của nữ lang, giọng Phạm Thanh Thần âm u: “Đợi tới lúc đến Nhĩ Dương, ta xem muội muội còn có thể dùng cớ gì để trì hoãn hôn sự.”
“La muội muội à, cuối cùng muội cũng phải gả cho ta thôi. Tránh được một ngày nhưng không tránh được cả đời. Đừng để ta mất sạch kiên nhẫn… Đến lúc đó, người chịu khổ chính là muội muội đấy.”
La Linh Dư miễn cưỡng mỉm cười, mất tự nhiên cúi đầu xuống. Nàng đang định nhấp một ngụm rượu, thì Phạm Thanh Thần không lạnh không nóng lên tiếng: “Nữ nhân có thai không thể uống rượu, Lục Quân không nói với muội à?”
La Linh Dư: “..!”
Chỉ trách bình thường nàng đọc sách thuốc chỉ toàn để ý đến mỹ nhan, hiểu biết về chuyện có thai có giới hạn, thế nên mới để lộ sơ hở.
Nàng ép mình bình tĩnh, ngẩng đầu lên không vui nói: “Huynh ấy không ở đây, không quản được ta, ta chỉ uống một ly nhỏ cũng không được sao?”
Phạm Thanh Thần híp mắt, gã rất thích cách nói “Lục Quân không có ở đây”. Hơn nữa gã đã hạ quyết tâm muốn giết chết đứa con của La Linh Dư, thai nhi bất ổn cũng không phải là chuyện xấu gì với gã. Gã chỉ lo lắng cơ thể nàng có vấn đề gì mà thôi… Phạm Thanh Thần mỉm cười: “Vậy thì uống một ly.”
La Linh Dư cảm kích mỉm cười với gã.
Một nụ cười trong sáng thản nhiên như hoa nở tháng ba, cực kỳ chói mắt.
Người trong lữ quán nhìn đến, nhất thời ngẩn ngơ trước vẻ đẹp tuyệt trần ấy.
***
Triều đình Bắc quốc nghênh đón đoàn sứ thần, công chúa Bắc quốc vào hậu cung hoàng đế. Đoàn sứ thần Bắc quốc nửa thật nửa giả nói chuyện đàm phán với triều đình Nam quốc, nhằm kéo dài thời gian cho trận đại chiến mà nước nhà đã chuẩn bị. Song bọn họ chẳng hề hay biết, lúc này đây tại một nơi cách Nam Dương trăm dặm, quân đội Nam quốc đã đối đầu với đội quân Bắc quốc, chiến tranh bùng nổ!
Đàm phán ở Kiến Nghiệp như trò đùa, lúc này tin tức vẫn chưa truyền đến.
Kiên nhẫn đợi một đêm, đại quân tập kích bất ngờ, Lục Quân cũng trong quân đội, có thể điều chỉnh chiến lược bất cứ khi nào. Đánh nhau suốt đêm, đến tận khi trời sáng, bọn họ đã vây đánh cho quân đội Bắc quốc lùi về sau, ra khỏi ngọn núi, Nam quốc cũng nhận được tin chiến thắng đầu tiên.
Vào buổi trưa, Ngụy tướng quân dẫn người tìm kiếm trong núi, một là xử lý chiến trường, bắt tù binh, hai là lăm lăm chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo. Quân đội Bắc quốc sẽ không dễ dàng nhận thua, ắt sẽ kéo nhau quay về. Quân đội Nam quốc trú đóng trong núi, nghỉ ngơi dưỡng sức, bàn bạc xem giai đoạn tiếp theo phải giao chiến với quân đội Bắc quốc thế nào.
Sau khi họp xong, Ngụy Tông còn đang xem bản đồ suy nghĩ, Lục tam lang đã vén rèm lên đi vào doanh trướng, nói mình phải rời đi trước.
Ngụy Tông lập tức xụ mặt.
Lục Quân: “Tuy đại chiến xảy ra ở đây, nhưng đường giao giới giữa hai nước Nam Bắc quá dài, chắc chắn những nơi khác cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi trận chiến này. Nam Dương, Dĩnh Xuyên, Nhĩ Dương, tất cả đều được xếp vào trong đó. Lúc ta đi tìm người sẽ nhân cơ hội quan sát tình thế. Nhiều quận ở biên giới cần có ý thức liên thủ đón địch, thì mới có thể thay đổi thế cục được. Nếu không, dù Nam Dương có thắng mà Nhĩ Dương hay Dĩnh Xuyên thất bại, thì quân đội Bắc quốc vẫn sẽ kéo đến tấn công.”
Ngụy Tông: “… Chỉ đi tìm La nương tử mà ngươi cũng có thể nghĩ ra được nhiều lý do như vậy.”
Nhưng Ngụy Tông không khỏi thừa nhận, lý do Lục Quân đưa ra rất đúng. Chỉ là Ngụy Tông nghi ngờ, không biết rốt cuộc Lục Quân trung thành với nước hơn, hay muốn tìm La Linh Dư về hơn.
Ngày hôm đó, Lục Quân dẫn hơn ngàn người từ chỗ Ngụy tướng quân rời đi, chạy về Nam Dương. Sau khi đến nơi thăm dò tình hình, đoàn bạch mã lại một đường tiến Bắc, kiếm tìm dấu vết của nữ lang bị bắt đi. Đồng thời chàng cũng liên lạc với mấy quận xung quanh, tìm kiếm tung tích của quân đội Bắc quốc, xem tình hình bọn họ phân bổ binh lực thế nào.
Trung tuần tháng mười, cỏ cây phương Bắc héo khô, cát vàng khắp nơi trải dài vô tận.
Hơn ngàn binh mã đạp nước mà đi, giao chiến với quân đội Bắc quốc tràn vào biên giới Nam quốc!
Lục tam lang tung người xuống ngựa, ngồi xổm dưới đất, nghiên cứu dấu vết xe ngựa bị bụi cỏ che đi. Chàng sờ đất khô, cứ cách mỗi đoạn đường là lại xuống ngựa một lần, dựa theo những dấu vết đó để tính toán phương hướng và tốc độ của xe ngựa. Tới ban đêm, Lục tam lang đưa ra phán đoán: “Xe ngựa của đối phương chạy thẳng lên Bắc, nhưng tốc độ không nhanh… Tạm thời Linh Dư vẫn an toàn.”
Tốc độ xe chạy chậm như thế, rõ ràng là kẻ bắt cóc niệm tình chăm sóc nữ lang yếu đuối như La Linh Dư… Bất kể là đối phương chủ động quan tâm, hay La Linh Dư dùng kế để mình được dễ chịu, thì chí ít cũng bày tỏ một điều: nàng vẫn còn sống.
Tim Lục tam lang đập nhanh, khi đoán được thông tin này, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, nhưng trên trán lại đổ mồ hôi lạnh.
Tùy tùng bên cạnh hỏi: “Chúng ta đã đến ranh giới Dĩnh Xuyên, có cần đi gặp Hành Dương vương không?”
Thứ nhất là vì chiến sự, nên để Hành Dương vương phối hợp với hành động ở Nam Dương; thứ hai là nếu Hành Dương vương có tin tức về La nữ lang, hắn cũng có thể nói cho bọn họ biết trước, hoặc là giúp đỡ.
Lục Quân sầm mặt, biểu cảm rất kỳ lạ. Từ khi nhận được thư của nhị ca, với Hành Dương vương chàng rất, rất… Vậy mà lúc này tình hình nguy cấp… Lục Quân nói: “Chúng ta đi gặp Hành Dương vương.”
***
Chiến tranh đã bùng nổ ở vài nơi, có nơi rầm rộ như Nam Dương, cũng có nơi xảy ra chiến trận nhỏ như Dĩnh Xuyên. May mà chiến loạn vẫn chưa ảnh hưởng tới Nhĩ Dương. Nhưng tình hình giữa biên giới hai nước đã rất bất ổn, triều đình Kiến Nghiệp ở xa ngàn dặm không thể khống chế được.
Mấy người Phạm Thanh Thần mới tới Nhĩ Dương, hai thị vệ nghe được tình hình trên đường đi, Phạm Thanh Thần lập tức đưa ra quyết định, ngày hôm sau khi thành thân với La Linh Dư xong, bọn họ sẽ lập tức lên núi. Mượn con đường của phụ thân để lén vượt biên, rời khỏi Nam quốc đến Bắc quốc… Rốt cuộc Nhĩ Dương cũng đã không an toàn nữa rồi, có thể bị ảnh hưởng bởi chiến tranh bất cứ lúc nào.
La Linh Dư kéo dài hành trình, không chịu thành thân, sau khi tới Nhĩ Dương, nàng có cảm giác Phạm Thanh Thần ngày càng mất kiên nhẫn, nên cũng không dám khiêu khích kích thích gã nữa. Phạm Thanh Thần thấy nàng không gây sự thì thở phào, mời người có đức cao vọng trọng ở Nhĩ Dương tới chủ trì hôn sự cho hai người.
Vì để đề phòng La Linh Dư lại kiếm cớ, Phạm Thanh Thần dứt khoát thỉnh bài vị của cha mẹ La Linh Dư đến buổi hôn lễ.
Lần đầu tiên La Linh Dư thấy Phạm Thanh Thần thỉnh bài vị của cha mẹ tới, trong lòng vô cùng chua xót —— chưa tới mười tuổi đã rời khỏi Nhĩ Dương, sau mười lăm tuổi cập kê mới trở lại nơi đây. Số kiếp quay vòng như vận mệnh không thể tránh thoát, nhưng lúc trở về lại thành thân với kẻ mình sợ nhất.
Đã năm năm chưa đặt chân về nhà, nơi quen thuộc như thế lại trở nên xa lạ.
Vào đêm trước hôn lễ, hai thị vệ canh giữ trước cửa và cửa sổ, đề phòng La Linh Dư bỏ trốn. Phạm Thanh Thần vào phòng, nhìn nữ lang dựa vào khung cửa rơi lệ, lập tức cảm thấy khó chịu. Phạm Thanh Thần nhìn gò má xinh đẹp của nàng, không nhịn được nói: “La muội muội khóc gì đấy? Không phải đã mời bài vị của cha mẹ muội tới rồi sao? Ngày mai đã thành thân rồi, đừng khóc sưng mắt.”
La Linh Dư không lên tiếng.
Cổ tay nàng đột nhiên nhói đau, hét lên một tiếng, cả cơ thể bị kéo về phía Phạm Thanh Thần đang đứng sau lưng.
Phạm Thanh Thần nâng cằm nàng lên, cụp mắt nhìn nàng. Gã từ từ tiến lại gần, nhìn cơ thể lập tức căng cứng của nữ lang. Tuy đã qua một thời gian, nhưng nàng vẫn bài xích đến gần gã… Hận ý tàn bạo liên tục xuất hiện trong Phạm Thanh Thần, nhưng gã vẫn cố gắng đè nén cảm xúc, không để mình bùng nổ. Nhưng sợi dây trong đầu gã cũng sắp không giữ được bao lâu rồi…
Phạm Thanh Thần xoa cằm nàng, nở nụ cười quái gở: “La muội muội, đừng có lại dùng thủ đoạn nữa. Ngoan ngoãn gả cho ta đi.”
“Muội cũng không hy vọng chọc giận ta thật, khiến ta ra tay với muội, đúng không?”
“Bây giờ ta vẫn đang chăm sóc muội… Muội đừng có khiêu khích ta.”
La Linh Dư mím môi, sợ hãi trong lòng bị phóng lớn, nàng mất hết hồn vía, không biết mình phải làm gì để thoát khỏi móng vuốt của kẻ điên này —— chẳng lẽ phải gả cho gã thật? Thật sự không kéo dài được nữa sao?
Trong lòng nàng cực kỳ kháng cự: Lục Tuyết Thần, huynh là đồ khốn kiếp, đến giờ mà vẫn chưa tìm thấy muội!
Có phải ở trong lòng huynh, quốc gia đại sự quan trọng hơn muội không… Có phải muội gả cho ai huynh cũng không quan tâm không?
Phạm Thanh Thần sắp điên tới nơi rồi… Nàng mà từ chối nữa thì sẽ khiến chuyện mất khống chế; nhưng nếu không từ chối, sống một đời với gã điên này thì đúng là sống không bằng chết!
***
Chiều nay, người của Phạm Thanh Thần canh giữ cửa rất nghiêm, mỗi lần La Linh Dư đi đến cửa, dù tìm vô số lý do thì người ngoài cửa vẫn không chịu để nàng ra ngoài. Thậm chí đến chuyện đi vệ sinh, người ngoài thà đưa bô tới chứ cũng không để nàng bước ra khỏi cửa một bước.
Bà tử thị nữ cứ nối đuôi đi vào, trang điểm chải chuốt cho nàng, ép nàng mặc giá y đỏ thẫm lên người.
Không để ý đến sự phản đối của La Linh Dư, bọn họ nhét quạt tròn vào tay La Linh Dư —— quạt lông che mặt, tua rua gắn hoa.
Còn tân nương được bọn họ sửa soạn, lại càng lúc càng thấy nặng lòng.
Bà tử thị nữ đi ra đi vào, nếu cứ tiếp tục như thế nữa thì sẽ không có cơ hội chạy trốn, La Linh Dư cực kỳ đau khổ. Nàng mang theo tâm trạng đau khổ đó đến lúc gặp lại Phạm Thanh Thần. Trời còn chưa sáng, gã đã xuất hiện trước cửa, chải chuốt sạch sẽ, mặc xiêm y của phu quân tân hôn. Tuấn tú như thế, khiến nam nữ khắp phòng thán phục.
Gã bước vào phòng, đưa tay cầm bàn tay mảnh mai của nữ lang.
Dưới tua rua là nữ lang kiều diễm như hoa, lúc bị gã kéo dậy, cơ thể duyên dáng như bóng nhạn, khiến gã nhìn không chớp mắt. Tuy nàng cúi đầu không nói gì, thế nhưng trong lòng gã cực kỳ vui sướng. Phạm Thanh Thần cúi người, ngửi nhẹ lên cổ nàng, mỉm cười: “Muội muội của ta…”
Trong khoảnh khắc ấy, nước mắt La Linh Dư lăn xuống.
Nàng không nhịn nổi nữa rồi, nhân lúc người đông thế mạnh, La Linh Dư chợt đẩy Phạm Thanh Thần ra, nghiêm nghị quát: “Ngươi ép ta phải vội vã gã cho ngươi, muốn ta bỏ trốn theo ngươi. Nhưng ngươi nằm mơ đi! Ta thề sẽ không để ngươi được như ý, còn lâu ta mới gả cho kẻ mặt người dạ thú như ngươi!”
Phạm Thanh Thần ngạc nhiên, sau đó sa sầm mặt mày.
La Linh Dư cúi đầu cắn vào cổ tay gã, gã bị đau lập tức buông ra, nàng xoay người chạy vào giữa đám đông. mà người xem náo nhiệt cũng sửng sốt trước lời nói của La Linh Dư, giật mình nhìn lang quân tuấn tú bị tân nương bỏ lại trong phòng. Nữ lang mặc giá y chạy vào giữa đám đông, xách vạt váy liều mạng chạy ra ngoài bỏ trốn. Nước mắt nàng rơi xuống như châu, vô cùng thê thảm, cầu xin người xa lạ ngáng đường giúp đỡ mình, vừa khóc vừa kể sự ác độc của Phạm Thanh Thần.
Phạm Thanh Thần ở sau lưng sải bước đuổi theo, mặt lạnh như băng: “La Linh Dư ——”
“Rầm ——” Bất thình lình, một tiếng vang như tiếng nổ cực lớn từ ngoài cửa thành truyền tới, cả vùng chấn động, người dự lễ lập tức biến sắc.
Mặt đất rung chuyển, tiếng nổ kéo dài không ngừng, có vẻ rất kịch liệt. Người tham gia hôn lễ vừa kinh hãi vừa mông lung, hét một tiếng chói tai rồi bỏ chạy tán loạn khắp nơi. Mọi người hoảng hốt hô lên ——
“Người phương Bắc đánh tới nơi rồi! Nhất định là người Bắc đánh tới rồi!”
“Chạy nhanh lên, mọi người chạy mau!”
Đám đông tản ra tứ phía như chim muông, nữ lang giá y rườm rà bị kẹp giữa đám đông, bị chen lấn loạng choạng khó chịu. Trong tình cảnh hỗn loạn, chợt có mấy mũi tên nhọn hoắt từ chân trời bắn tới… Phạm Thanh Thần tung mình lên, ôm La Linh Dư đang hoảng sợ vào lòng, kéo nàng ngã xuống, né tránh mũi tên bắn vào sân.
Tiếng vó ngựa lao như điên ở bên ngoài, lính tiên phong trong đội quân phương Bắc đã bám dây thừng leo qua tường thành, ngông nghênh vào thành, trắng trợn giết người!
Mà ở rất xa, cửa thành vẫn đang bị húc mạnh *rầm rầm*.
Tại buổi hôn lễ nho nhỏ, Phạm Thanh Thần ôm chặt nữ lang trong lòng. Gã dẫn nàng né tránh, không để đám đông hốt hoảng chạy trốn đạp phải nàng, nhưng ngược lại chính gã đã bị người đi đường giẫm đạp nhiều lần, phải kêu rên thành tiếng. La Linh Dư vùng vẫy muốn đứng lên, lại bị Phạm Thanh Thần đè mạnh vào lòng.
Trước đó còn tức giận với nàng, nhưng bây giờ khi ngã xuống đất, gã lập tức giơ tay áo che mặt nàng lại, không để cho kẻ nào trông thấy nàng. Đuôi tóc nữ lang lướt qua cánh tay gã, trong lúc nhất thời, Phạm Thanh Thần hoảng hốt, có cảm giác hoang đường “chớp mắt này, sẽ không bao giờ tái diễn”.
Như thể gã chỉ có một chớp mắt ấy mà thôi.
Khi hai thị vệ len vào đỡ lang quân đứng dậy, ánh mắt Phạm Thanh Thần buốt giá, cầm chặt tay La Linh Dư. Sắc mặt Phạm Thanh Thần rất khó coi: “Sợ rằng Nhĩ Dương gặp chuyện rồi… Chúng ta phải nghĩ cách ra khỏi thành thôi.”
Cụp mắt xuống, nhìn gương mặt nhợt nhạt của La Linh Dư, Phạm Thanh Thần khẽ nói: “Đừng sợ, ta không giận chuyện muội bỏ chạy trong lễ cưới nữa… Lúc này đừng làm rộn, đi với ta, được chứ?”