Trong nháy mắt, tức giận, ấm ức và xấu hổ đồng thời bùng nổ, những cảm xúc không thể bị khống chế này đã điều khiển La Linh Dư giơ tay lên tát thẳng vào mặt Lục Quân. Mắt nàng như toét ra lửa: Chàng nghĩ nàng là gì cơ? “Dùng sắc hầu hạ”?! Nàng kinh khủng đến thế sao? Chẳng lẽ chàng cười với nàng, tặng tranh vẽ danh sĩ cho nàng, tất cả đều là nàng hiểu nhầm? Chàng là trinh lang liệt nam chắc?
Trên gò má in hằn năm dấu tay bé nhỏ nhưng rất rõ ràng, Lục Quân từ từ quay mặt qua, trong mắt hiện lên sự giận dữ. Chàng vẫn đè đầu La Linh Dư, hằm hè nhìn nàng, lúc nghiêm túc thì lạnh lùng nhìn nàng bằng nửa con mắt, vô cùng đáng sợ.
Bị chàng nhìn chằm chằm, lưng La Linh Dư đổ mồ hôi lạnh: “...”
Nàng điên rồi hả, một biểu tiểu thư ăn nhờ ở đậu như nàng lại dám đánh Lục tam lang? Một câu nói của Lục tam lang đủ để đuổi nàng và muội muội cút ra khỏi nhà. Nhưng nàng đã chẳng còn nhà để về nữa rồi...
“Biểu, biểu, biểu ca.” Gió thổi rừng hoa, trăng soi sáng tỏ, hàng mi nữ lang khẽ run, chỉ một thoáng mà trong mắt đã đong đầy hơi sương. Nước mắt sóng sánh, nàng cắn môi dưới e thẹn rụt rè, hốt hoảng ngẩng mặt nhìn lên. La Linh Dư run rẩy đưa tay xoa lên nửa gương mặt bị đánh của Lục Quân, “Muội, muội, muội không cố ý...”
Lục Quân: “...”
Mắt chàng bị hàng mi che đi, chỉ thấy một màu xanh đen, vẻ mặt bị ẩn giấu. Chàng nhìn nữ lang hốt hoảng trước mặt, từ từ giơ tay chụp lấy cổ tay La Linh Dư. Biểu hiện của Lục Quân giống như bậc bề trên, không chút thương hại mà ngắm nhìn tiểu nhân biểu diễn ca kỹ dưới mắt. Lục Quân: “Bớt nước mắt đi, chiêu này với ta cũng vô dụng.”
La Linh Dư: “...”
Sao nước mắt có thể vô dụng được?
Trong một thoáng, Lục Quân trông thấy vẻ lạnh lẽo vụt qua trong mắt La Linh Dư. Lục Quân giật mình, đến khi nhìn lại thì chút cảm xúc bé nhỏ kia đã biến mất. Biểu tiểu thư mắt ngấn lệ giữ nguyên tư thế, hơi rụt người về sau, nước mắt lẩn quẩn lập tức biến mất. Giọng nước mắt trong suốt đọng trên hàng mi, nhưng La Linh Dư lại nhoẻn miệng nở nụ cười tự thương xót. Giọng La Linh Dư vẫn nhỏ nhẹ yếu đuối như thế: “Vì sao biểu ca lại nói muội khó nghe như vậy? ‘Dùng sắc hầu hạ’ là gì cơ? Là ý chỉ các lang quân trong phủ bị muội mê hoặc ư? Nếu nói như vậy, không phải tam biểu ca huynh cũng đang ‘dùng sắc hầu hạ’ đấy sao?”
Đôi mắt Lục Quân càng âm u, nhưng trên miệng vẫn cứ cười: “Biểu muội thừa nhận mình có động cơ không trong sáng rồi?”
La Linh Dư: “Không hề. Xinh đẹp là cái tội sao? Muội ép huynh đến gặp muội sao? Muội chỉ mới đến, muốn được mọi người thích thì có gì sai? Chẳng lẽ muội phải che mặt đi, mặc đồ tối màu ngồi mốc meo trong góc phòng sao? Cái gì gọi là ‘dụ dỗ nam nhân’? Mặc dù nhà muội có sa sút nhưng muội cũng xuất thân từ sĩ tộc! Tam biểu ca nói muội ‘đứng đực ra đấy’, vậy huynh có gì khác muội không? Các biểu tiểu thư trong phủ đều thích biểu ca huynh, chẳng lẽ vì không để người ta bám lấy mình nên huynh không ra ngoài, không nói chuyện với người khác? Cùng là một chuyện, vì sao huynh là trời quang trăng sáng, còn muội lại là dụ dỗ nam nhân?”
La Linh Dư đúng là không chỉ biết chăm chăm gả đi. Lục Quân xì một tiếng: “Đúng là nịnh nọt dễ lừa, muội ở trước mặt ta và nhị ca...”
Chàng đang định đánh giá thêm đôi câu thì bỗng nhiên La Linh Dư nghiêng người về trước. Ngực nữ lang đầy đặn, để tránh tiếp xúc cơ thể với tiểu nữ tử nên Lục Quân phải lùi về phía sau. Con mắt La Linh Dư chợt lóe lên, ép chàng từng bước một lùi về sau. Vạt váy La Linh Dư bồng bềnh, đôi ba sợi tóc bên gò má lướt qua môi, cánh môi đỏ mọng của nàng lúc mở lúc khép, tương phản với gương mặt trắng như tuyết và đôi mắt lấp lánh. Quá lộng lẫy diễm lệ.
La Linh Dư vừa ấm ức lại tức giận: “Nhị biểu ca thế nào? Muội chỉ tặng hoa tiên và sương hoa cho mình tam biểu ca. Tam biểu ca tưởng muội đều như thế với mọi người hả? Vậy mà tam biểu ca lại chẳng thèm để ý đến lòng ái mộ của muội, hại muội xấu hổ cùng cực, đành phải giả như không biết. Ai biết được biểu ca lại bêu xấu muội như này, lại còn hiểu lầm muội và nhị biểu ca... Nếu tam biểu ca huynh ghét muội thì cứ nói thẳng, chứ như vậy thật sự quá tiểu nhân!”
Lục Quân bị ép dựa vào thân cây, thoáng có vẻ bất ngờ, sau đó lại thong dong nói: “Nói như vậy, thật ra là do ta hiểu nhầm muội, là ta sai sao?”
Lục Quân cúi người, ngón tay trêu đùa lọn tóc bên tai nàng, đưa mắt nhìn vành tai đỏ ửng: “Vậy muội phải cẩn thận. Điều ta có thể nhìn ra thì người ngoài cũng có thể. Muội cho rằng muội tâm cơ như vậy, Lục gia mù cả chắc? La biểu muội à, chỉ cần một lời không ổn là Lục gia có thể quét muội hất ra khỏi sân rồi.”
La Linh Dư thầm hoảng hốt.
Nhưng nàng không thể hiện ra mặt. Hai mắt nàng đỏ ửng, tức giận đẩy mạnh Lục Quân một cái, nước mắt lăn xuống: “Tùy huynh!”
“Tam biểu ca, muội không để ý đến huynh nữa!”
Vừa dứt lời, La Linh Dư không quấy rầy Lục Quân nữa. Cảm xúc nàng dao động rất mạnh, trong lúc nói bộ ngực phập phồng vì kích động. Rồi nàng xoay người đi, lệ trong mắt nối thành đường dài quanh co treo trên gò má ngọc. Đôi tai bị tuyết thấm ướt, nhìn từ góc nghiêng La Linh Dư có thể cảm nhận được sự bi thương ẩn trong dung mạo mỹ miều, hai má phản chiếu ánh trăng sáng.
Hai mắt Lục Quân tối sầm, khóe miệng giật giật: còn không... không để ý đến chàng?!
Chàng nhìn La Linh Dư xoay lưng, xách váy chạy ra khỏi rừng hoa. Sau lưng là những bó hồng hạnh đỏ nở rộ, vạt váy lướt lên hoa trên đất theo nhịp bước chạy nhanh của nàng, cả khu rừng như đang đuổi nàng đi. Nàng giống như là xuống nhầm phàm trần, vầng sáng mờ ảo ôm lấy bóng lưng, vô cùng mờ ảo lại đẹp đẽ...
Trong chốc lát Lục Quân ngẩn ngơ, giai nhân đã biến mất khỏi tầm mắt, lúc này chàng mới xoa ngón tay vừa vuốt ve mặt nàng, trên đó vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mềm thơm thơm. Lục tam lang ho khan, che đi cảm xúc khác thường vừa rồi: thật là một biểu muội không lúc nào quên phô bày sự xinh đẹp của mình.
Đã chỉ điểm mà còn không chịu nghe... Chàng càng ghét nàng hơn.
***
Quay về Tuyết Tố viện, La Linh Dư xoa con tim đang đập loạn cào cào, không yên lòng ngồi trên giường nhỏ. Căng thẳng và sợ hãi khiến trên trán và chóp mũi nàng rịn đầy mồ hôi, sau lưng cũng ướt đẫm. Hai má nàng đỏ bừng, tay đặt trên bàn hơn nửa buổi, thị nữ Linh Ngọc bưng ly trà vào cho nàng: “Nữ lang vẫn ổn chứ?”
La Linh Dư mất mát: Không ổn rồi.
Nàng lại, lại... to gan đến thế. Không chỉ tát Lục tam lang mà còn giáo huấn chàng một hồi. Có phải bây giờ Lục tam lang đang hận chết nàng không?
Hôn sự của nàng... La Linh Dư cắn môi, âm thầm ai oán: mấy lời sặc mùi nghĩa chánh ngôn từ đã nói cùng với mấy giọt nước mắt đã rơi trước mặt Lục tam lang, không biết có tác dụng không.
Lập tức nàng không biết nên làm thế nào cho phải, không biết có nên di dời mục tiêu không.
Nhưng phiền toái lớn nhất bây giờ không phải Lục tam lang, mà là Lục tam lang nghi ngờ bộ mặt thật của nàng, biểu ca kia không giống người tốt, liệu có nói thật cho các trưởng bối Lục gia không? Nếu trưởng bối Lục gia ghét nàng, không thích nàng, muốn đuổi nàng ra khỏi Lục gia... thì nàng nên làm gì bây giờ? Mất đi sự che chở của gia tộc, nàng đã vào đường cùng rồi.
La Linh Dư ngồi im, bị chính sự tưởng tượng của mình hại cả người mồ hôi dầm dề, tay chân lạnh toát.
Lòng nàng cực kỳ hoang mang, chỉ hận không thể quay đầu về rừng hoa, quỳ trước mặt Lục Quân cầu xin chàng đừng vạch trần nàng... Nhưng La Linh Dư xuất thân từ quý nữ, nàng cũng có sự kiêu ngạo của mình. Thời đại này ngoài việc đi cúng tế, thì dù diện kiến quân vương cũng không cần phải quỳ lạy. Thế mà chỉ vì muốn ở lại Lục gia mà nàng phải đi quỳ cầu xin Lục tam lang sao?
Linh Ngọc lo lắng đẩy La Linh Dư: “Rốt cuộc nữ lang sao thế ạ?”
La Linh Dư ngồi yên không trả lời, dáng vẻ khiếp hồn khiếp vía của nàng đã dọa thị nữ sợ hãi. Linh Ngọc cầm lấy bàn tay lạnh buốt của La Linh Dư, ghé vào bên tai nàng nói nhỏ: “Chẳng lẽ Lục tam lang bắt nạt nương tử sao? Nương tử đừng sợ. Ngày mai chúng ta cùng đi tố cáo với lão phu nhân, để lão phu nhân làm chủ cho chúng ta!”
La Linh Dư run bắn người.
Móng tay in sâu vào lòng bàn tay: Ăn nhờ ở đậu...
“Không cần. Ta không thể khiến mọi chuyện loạn thêm được, tam biểu ca đối với ta...” Nữ lang nước mắt như mưa, nghẹn ngào cười nói, “Rất tốt.”
La Linh Dư chỉ rơi lệ, nhắc đến “Lục tam lang” nhưng không nói câu nào, Linh Ngọc lập tức nhận định Lục tam lang đã ức hiếp nữ lang. Linh Ngọc định đi báo với lão phu nhân, nhưng La Linh Dư kéo nàng lại không cho phép, lắp bắp một hồi, Linh Ngọc đành thở dài gật đầu. Nàng tự nhủ nữ lang thật đáng thương, cũng thật tốt bụng.
Đợi Linh Ngọc hầu La Linh Dư ngủ sâu, đi ra ngoài gặp các tỷ muội trong phủ, lập tức đồn đại chuyện có liên quan đến Lục tam lang: lúc không có ai thì Lục tam lang là mặt người dạ thú, bắt nạt biểu tiểu thư mới đến phải khóc.
Lời đồn này chỉ mất hai ngày đã truyền khắp nơi. Tới khi càng lúc càng trầm trọng, các người hầu lại xì xào bàn tán một tin đồn mới: Lục tam lang bị một nữ lang tát vào mặt.
Lục tam lang bị người ta tát.
Linh Ngọc quay về báo tin này cho La Linh Dư, lo lắng nhìn sắc mặt nữ lang thoắt trắng thoắt xanh. Trong lòng La Linh Dư nghẹt thở: tam biểu ca... không hổ là tam biểu ca.
Cả dấu tay lớn như vậy mà chàng không thèm che giấu, không tránh hai ngày lại còn công khai ra ngoài.
Bên nàng mà truyền ra tin gì nữa, thì không phải chứng thực dấu tay kia là do mình tát sao? Không biết nếu đến trước mặt trưởng bối Lục gia thì sẽ bị nói thành gì nữa. Nàng, nàng nhận thua rồi.
***
Vì chuyện lén gặp gỡ Lục tam lang mà mấy ngày liên tục, La Linh Dư uể oải làm ổ trong viện không đặt chân ra khỏi cửa. Nàng kinh hồn bạt vía, nhưng đợi mấy ngày, đại bá mẫu của nàng là Lục Anh và lão phu nhân Lục gia cũng không gọi nàng đến nói chuyện. Hình như Lục Quân không đến chỗ Lục lão phu nhân cáo trạng nàng?
Rốt cuộc chàng có ý gì? Thật sự khiến lòng người rối rắm.
Lúc sáng sớm, tiểu nương tử La Vân Họa ngồi trong viện lớn tiếng học thuộc lòng, Linh Ngọc đứng dưới hành lang chải tóc cho nữ lang. La Linh Dư ngồi trước cửa sổ, vừa hay có thể giám thị muội muội có lười biếng hay không. Nhìn tóc mây hoa nhan trong gương, Linh Ngọc cài một bộ diêu vào tóc nữ lang, hỏi: “Hai ngày nay nữ lang không hề ra khỏi cửa, không biết có hủy bỏ bữa tiệc hôm nay không?”
Lúc trước vì lấy lòng các lang quân và các nữ lang, La Linh Dư đã tự bỏ tiền túi ra tặng không biết bao nhiêu là lễ, tổ chức bao nhiêu là tiệc. Tiền bạc thâm hụt, nàng quá đỗi đau lòng.
Bữa tiệc nhỏ tối nay, vốn đã hẹn là La Linh Dư làm chủ.
Bỗng La Linh Dư nghĩ đến lời nói ngầm chứa cảnh báo của Lục tam lang —— “Vậy muội phải cẩn thận. Điều ta có thể nhìn ra thì người ngoài cũng có thể. Muội cho rằng muội tâm cơ như vậy, Lục gia mù cả chắc? La biểu muội à, chỉ cần một lời không ổn là Lục gia có thể quét muội hất ra khỏi sân rồi.”
La Linh Dư nhíu mày, đang định từ chối thì Linh Ngọc cười nói: “Nếu không muốn làm chủ thì để Vương nương tử làm chủ cũng được. Hàn thị nữ phải về nhà rồi, Vương nương tử muốn làm tiệc chia tay. Khổ nỗi không có nữ lang nào khéo tay bằng nương tử, nên Vương nương tử muốn mượn chỗ của nương tử dùng.”
Hai mắt La Linh Dư chợt lóe lên, đồng ý: “Được, ta rất thích tặng quà. Bảo Vương tỷ tỷ đến đây đi.”