Sao Boss Còn Chưa Trốn?

Chương 47

Edit: Xoài

Beta: Cyane



Sau khi trả lời xong câu nói kia, chấm tròn không xuất hiện lại một lần nào nữa.

Nhưng bầu không khí trên diễn đàn đã lập tức bị kích động vì ba câu nói ngắn ngủn ấy của chấm tròn nặc danh.

Lầu 61 [==]: Bạn thân chính là phải công bố chuyện tình cảm của bạn mình với công chúng! Không có gì sai!!! Chị gái chấm tròn, bạn chính là người bạn thân đỉnh của chóp!

Lầu 62 [==]: A a a a a cảm ơn chị gái chấm tròn! Tôi kích động tới mức nằm trên giường la hét luôn nè, kêu bạn cùng phòng của tôi đến đu couple chung ha ha ha ha ha ha ha!!!



Lầu 68 [Đầu trọc]: Chuyên ngành sát bên khoa Kỹ thuật phần mềm tỏ vẻ đã thấy ảnh chụp từ lâu rồi, là hình chụp một đại mỹ nhân đến đón em gái xinh đẹp tan học (Đúng vậy, bạn không nhìn lầm đâu, là đón tan học đó = =, nhưng tôi không biết nguyên nhân kết quả thế nào). Sau đó cả mấy tầng lầu của chúng tôi đều chấn động, vì vừa lúc là giờ ra về nên nhiều người từ các phòng học ùa ra ngoài hóng chuyện, kết quả là không ít người cùng nhìn về một hướng, nên chúng tôi cũng nhìn theo…

Tôi cũng không cố ý coi thường các bạn nam chuyên ngành của chúng tôi đâu, nhưng mà khi đứng cùng đại mỹ nhân thì đám nam sinh giản dị chúng tôi quả thực là không giống người, nên cảnh đó đặc biệt bắt mắt.

Lầu 69 [==]: Mẹ nó, lại có thêm một tin nóng hổi từ người chị em Đầu trọc! Đón tan học hả? Không phải chứ… Đều học đại học hết rồi mà còn đón tan học? Tại sao tôi lại ghen tị thế này???

Lầu 70 [==]:??? Dấu chấm hỏi đầy đầu.

Lầu 71 [==]: Sao tôi chưa bao giờ được đón tan học vậy?



Lầu 80 [==]: A, bạn cùng lớp với em gái xinh đẹp không mời cũng tự đến rồi đây.

Tôi biết nguyên nhân kết quả này… Buổi chiều hôm ấy lớp chúng tôi có hai tiết là tiết điện học và vật lý, cả lớp lúc ấy thật sự rất muốn chết quách đi cho xong, sau đó chúng tôi có hẹn cùng nhau đăng lên vòng bạn bè với meme [Phụ huynh nào đó mau tới đón con nhỏ tan học đi. QAQ.jpg].

Em gái xinh đẹp cũng có đăng, sao chép nội dung y chang chúng tôi, sau đó trong cả đám người cô ấy là người duy nhất… thật sự được phụ huynh tới đón về nhà…

Lại còn không phải loại đón tan học vừa gặp mặt là đi liền. Hôm ấy em gái xinh đẹp có đeo một cái ba lô rất xinh xắn, sau đó đại mỹ nhân đi đến gỡ ba lô xuống, tự mình cầm giúp cô ấy. Thật sự là đến đón tan học đó.

Lầu 81 [==]: Đm! kswlkswlkswl!

Lầu 82 [==]: [ Link ] – [Chia sẻ từ Yuncun Music: “Nếu đây không phải là tình yêu”]

Lầu 83 [==]: Tôi biết ngay! Tôi biết ngay mà! Chỉ cần xem video thôi cũng thấy. Quá rõ rồi còn gì, lúc em gái trả lời những câu hỏi đó vẻ mặt đầy bối rối, hơn nữa lại thi thoảng lại liếc nhìn đại mỹ nhân một cái. A, ngọt chết tôi rồi.

Lầu 84 [==]: Nói mà không có hình minh chứng thì ai mà tin, nên tôi đăng hình đây. Ảnh chụp thực tế sau giờ học đây [hình ảnh]

Lầu 85 [==]: … A a a a a a a a a a. Đã lưu, đã lưu, cảm ơn, cảm ơn mọi người!!

Lầu 86 [==]: Chết tiệt, cặp này còn không thơm hơn couple mà tôi đu không hề phát đường nên tôi chỉ có thể tự moi mà ăn à? Ông đây không đu nữa, ông đi ăn máng khác! Đại mỹ nhân tiểu mỹ nhân ơi ông tới đây!!!



Lầu 103 [==]: Nhưng mà mọi người ơi, tôi thật nghi ngờ tại sao em gái xinh đẹp trong video lại muốn phủ nhận vậy?

Lầu 104 [==]: Mới quen nhau không được bao lâu nên thẹn thùng chăng? Tôi mặc kệ, để hình nền đôi, ở chung với nhau, đến trường đón nhau tan học. Mẹ nó, tôi không quan tâm vì sao cô ấy lại phủ nhận, bọn họ chắc chắn là thật rồi!!!

Lầu 105 [==]: Được lắm, tối nay tôi sẽ lẻn vào diễn đàn trường đại học T, trước tiên tạo tài khoản đã, sau đó tìm thời cơ thích hợp tung video này và tin nóng của chị em tốt ra.

Lầu 106 [==]: Ha ha ha ha ha ha ha tôi ủng hộ lầu trên! Hãy để mọi người nhìn xem, anh chàng đẹp trai trâu bò này chẳng phải đã bị em gái trường chúng tôi bắt được rồi sao! /Kiêu ngạo.

*

Đêm trước Nhan Lộ Thanh vẽ tới rạng sáng, hôm sau suýt chút nữa đã trễ học rồi.

Vì Cố Từ cũng đến trường, so với trường cô thì đại học T gần hơn, vừa lúc tiện đường nên hai người cùng nhau xuất phát.

Lúc Nhan Lộ Thanh xuống tầng thì Cố Từ đã cơm nước xong xuôi, cô nhờ dì Disney làm cho cô một cái bánh sandwich, nhân tiện khi Cố Từ không chú ý, cô trộm ghé đến bên tai dì Disney nói: “Dì ơi, làm ơn rửa giúp cháu cây trúc trong phòng với nhé.”

Dưới ánh mắt hoang mang ngạc nhiên của dì Disney, Nhan Lộ Thanh và Cố Từ ra khỏi cửa rồi lên xe.

Hai người một trái một phải ngồi vào băng ghế sau, lúc vừa ngồi xuống thì ánh mắt khẽ chạm, Nhan Lộ Thanh thấy Cố Từ cười có chút không rõ ràng.

Anh mặc đồ rất giống ngày hôm qua, nhưng áo sơ mi thì đã đổi thành màu đen, khi không nói lời nào cũng không có biểu cảm gì thì rất lạnh lùng, nụ cười nhàn nhạt vừa rồi lại khiến cả người anh nhìn hiền hòa hơn nhiều.

Nhan Lộ Thanh đúng lúc cầm bữa sáng muốn mở ra, không rõ hỏi: “… Anh cười gì thế?”

Cố Từ dựa lưng vào ghế phía sau, giọng điệu nhàn nhạt hỏi: “Mắt của cô sao thế?”

Nhan Lộ Thanh sửng sốt: “Mắt tôi bị gì à?”

“Ừ.” Cố Từ hứng thú nhìn cô vài giây, anh bình luận: “Rất giống một loài động vật.”

Cô còn chưa kịp phản ứng: “Giống con gì?”

Cố Từ: “Gấu trúc.”

Nhan Lộ Thanh: “…”

Nhan Lộ Thanh thầm nghĩ: Tôi không chỉ là một con gấu trúc, mà còn là một con gấu trúc bị măng đàn áp và dụ dỗ, tôi là vua của nước Gấu Trúc.

Chẳng qua chỉ là một hôn quân mà thôi.

Sáng nay cô dậy trễ nên không kịp trang điểm, có quầng thâm dưới mắt cũng là chuyện bình thường.

Xe khởi động lên đường, Nhan Lộ Thanh bắt đầu ăn sáng, vừa ăn vừa hỏi người bên cạnh: “Cố Từ, tiết đầu tiên của anh bắt đầu lúc mấy giờ vậy? Có đến trễ không?”

Anh hình như cũng không có tinh thần mấy, mí mắt rủ xuống chạm sống mũi, khẽ trả lời: “Giống cô.”

Trường học của hai người cách nhau khoảng mười phút đi xe, Nhan Lộ Thanh tính nhẩm rồi sau đó gật đầu: “Ồ, vậy chắc không sao đâu.”

Sau đó lại hơi nghi ngờ: “Anh cũng buồn ngủ à? Tối hôm qua ngủ không ngon hả?”

“Có chút.”

Nhan Lộ Thanh vốn muốn hỏi tối hôm qua anh làm gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của anh thì cô liền sửa lời nói lại: “Vậy anh ngủ đi, chờ đến lúc xuống xe tôi kêu anh dậy.”

Sau khi cô nói xong thì tập trung ăn sáng.

Chỉ là ăn sáng trên đường không thể nào bằng ngồi ở nhà ăn, lúc Nhan Lộ Thanh ăn một miếng cuối cùng có hơi sốt ruột, cô vội vàng nuốt xuống, thế là bị nghẹn.

Lớn như vậy rồi cũng không phải là lần đầu tiên mắc nghẹn, cô đã có kinh nghiệm, vì thế cô không chút hoang mang, vừa trợn trắng mắt vừa cố gắng nuốt đồ ăn xuống.

Đúng lúc này, một bình nước được nhét vào lòng bàn tay trống rỗng của cô.

Hình như vẫn còn cảm giác đầu ngón tay của anh chạm vào cô, lành lạnh âm ấm, chỉ chạm vào một chút rồi rời đi.

Nhan Lộ Thanh cầm nước lên uống, uống mấy ngụm thì thuận lợi nuốt xuống, cả người đều thoải mái.

Tài xế đang lái xe, chỉ có thể là Cố Từ đưa nước cho cô thôi.

Từ công chúa hôm nay cũng chu đáo quá.

Nghĩ thế cô quay đầu lại, đang muốn nói lời cảm ơn với Cố Từ. Nhưng do ban nãy uống hơi nhiều nước nên sau khi ánh mắt chạm nhau, cô há miệng rồi không tự chủ mà nấc cục kêu lên một tiếng.

“…”

Cảm nhận được không khí lập tức dừng lại, Nhan Lộ Thanh vốn định giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, cô xấu hổ cười cười, nhưng Cố Từ thì lại không nghĩ như thế.

“Đây là lời cảm ơn của cô đó hả?” Anh nhếch khóe môi lên, đôi mắt cũng cong theo: “Cách này của cô cũng mới lạ đấy.”

“…”

Thấy cô nghẹn lời, lại giống như đang bị lấy lòng, Cố Từ cười nói: “Không có chi.”

Rõ ràng anh cũng buồn ngủ, nhưng trạng thái hiển nhiên không giống so với Nhan Lộ Thanh mắt gấu trúc, dáng vẻ cười rộ lên lúc này hoàn toàn không còn vẻ buồn ngủ nữa, ngược lại toát ra một kiểu khí chất lười biếng hấp dẫn người khác.

Không biết là do mất mặt trước mặt anh, hay là vì nụ cười này mà gương mặt của cô cũng dần nóng lên.

Bị Cố Từ châm chọc như vậy, cảm kích trong lòng Nhan Lộ Thanh lập tức không còn xíu nào. Cô mím chặt môi, thu dọn hộp cơm và bánh sandwich quăng ra đằng sau, rồi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sự yên tĩnh tiếp tục kéo dài.

Nhan Lộ Thanh không quan tâm đến Cố Từ đang ngủ hay đang làm chuyện khác nữa. Lúc chỉ còn một cây đèn xanh đèn đỏ nữa là tới trường, cô lục đi lục lại trong túi, không tìm được đồ trang điểm nào nữa, chỉ còn lại một cây son dưỡng có màu.

Đây là son mà Bánh Quai Chèo Nhỏ tặng cô, màu khá đẹp. Bánh Quai Chèo Nhỏ đã thổi phồng hiệu quả của cây son, bảo rằng nếu được thoa đúng cách thì đôi môi sẽ trông giống như viên thạch vậy.

Lúc ấy cô ấy còn thuận tiện khoe tình cảm: “Bae à, tớ đã kiểm tra rồi, thành phần trong cây son này ăn luôn cũng không sao. Lần đó tớ thoa xong bạn trai tớ bảo đúng là rất giống thạch trái cây, nhìn rất ngon.” Sau đó cô ấy đỏ mặt tiến đến bên tai Nhan Lộ Thanh, nhỏ giọng nói: “Sau đó đúng là có nếm rồi, anh ấy nói nếm thử vị cũng giống thạch trái cây lắm!”

Nhan Lộ Thanh nhận lấy cũng chưa từng dùng thử, hôm nay chỉ đem theo một mình nó, đúng lúc dùng thử xem thế nào.

Trong tay cô bây giờ cũng không có gương, trực tiếp mở nắp ra bôi một lớp lên môi. Lúc bôi trong đầu còn nghĩ: Nhất định phải kìm lại, cho đến khi mở cửa xe cũng không nói một lời nào với Cố Từ!

Xe chậm rãi ngừng trước cổng trường đại học, tay phải Nhan Lộ Thanh vừa mới kéo cửa xe ra, chân còn chưa kịp chạm đất thì cổ tay trái xách theo chiếc túi đột nhiên bị siết chặt.

Cô vốn dĩ đang dùng sức định bước xuống xe, tuy rằng lực kéo ở cổ tay trái không lớn nhưng vừa vặn là hướng ngược lại, theo phản xạ cô bị kéo ngược trở lại ghế ngồi.

Theo quán tính cô còn trượt về phía Cố Từ thêm vài centimet.

Nhan Lộ Thanh ngơ ngác quay đầu lại: “Sao vậy?”

Sau đó cô thấy vẻ mặt Cố Từ bình tĩnh duỗi tay rút tờ khăn giấy trong hộp kế bên, tay còn lại vẫn kéo cổ tay cô, tờ khăn giấy kia thẳng tắp phủ lên môi cô.

Rồi sau đó bắt đầu lau.

Lúc đến gần, Nhan Lộ Thanh lại ngửi thấy mùi dầu gội giống mình ở trên người anh. Cố Từ rủ mắt nhìn xuống môi cô, trong chớp mắt ấy cô thấy lông mi của anh gần trong gang tấc.

Động tác của anh rất nhanh, lau từ khóe môi đến đôi môi chỉ mất một giây mà thôi.

Sau khi Cố Từ buông tay, anh đưa khăn giấy ra trước mặt cô, giọng điệu nhẹ nhàng nói:

“Cô ăn bị dính ra miệng rồi.”

*

Bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, gió buổi sáng có cảm giác lạnh như băng. 

Hiệu quả làm mát đúng là không tồi.

Nhan Lộ Thanh đi đến khu dạy học với khuôn mặt nóng bừng, nhiệt độ không khác nhau lắm, màu sắc nên bị phai màu cũng chả thấy đâu nữa rồi.

Trường Đại học không thể nào so với trường cấp ba được, đại học lớn hơn, càng nhiều khu dạy học hơn, cô đi cũng phải mất gần mười phút.

Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn nhớ lại đủ loại hành động của Cố Từ vừa nãy, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

Vừa rồi Cố Từ lau miệng cho cô, thật ra lau vụn bánh mì đúng là rất tốt, nhưng tại sao đến son cũng lau mất vậy???

Trước đưa cô nước sau lại trêu cô bị nấc cục, bây giờ lau miệng cho cô thì lại lau mất luôn cả son môi?

Hôm nay nhất định phải bắt lỗi cô đúng không? Anh vì đi học mà tâm trạng không vui hay rảnh rỗi đến khùng luôn rồi?

Nhan Lộ Thanh đến phòng học tìm một vị trí tốt, lập tức mở Wechat ra nhắn cho Cố Từ một tin:

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn:?]

Mặc kệ thế nào, phải gửi một dấu chấm hỏi cảnh cáo trước đã.

[Công chúa đang bỏ trốn:?]

Không ngờ Cố Từ cũng cảnh cáo lại.

Nhan Lộ Thanh thấy thế thì gõ chữ lạch cạch: [Giúp tôi lau miệng thì không sao, tôi cảm ơn anh, nhưng tại sao anh lại lau mất son môi của tôi? Ngoại trừ khoé miệng thì đâu còn chỗ nào bẩn nữa đâu?]

Cố Từ trả lời rất nhanh.

[Công chúa đang bỏ trốn: Đó là son môi à?]

[Công chúa đang bỏ trốn: Nhìn giống mỡ heo, nên mới thuận tiện lau đi đó.]

Nhan Lộ Thanh:??? Mỡ heo nhà anh có màu à?

Cô không nhịn nổi nữa mà gõ chữ: [… Nó là son môi đó! Hơn nữa lúc thoa đôi môi sẽ giống thạch trái cây đó được chưa!!!]

[Công chúa đang bỏ trốn: Môi thạch trái cây là gì?]

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Đương nhiên là hôn lên môi sẽ có vị giống thạch trái cây đó. Học bá chỉ số IQ cao của trường đại học T ơi, đến cái này mà anh cũng không hiểu hả?]

Nhan Lộ Thanh gửi xong không cảm thấy có gì không đúng. Tuy cô không thấy được hiệu quả khi bôi son ra sao, nhưng Bánh Quai Chèo nhỏ đã nói rồi, cô ấy bôi xong bạn trai khen môi của cô ấy rất giống thạch trái cây, rất muốn hôn, lời giải thích này hơn phân nửa là đúng rồi.

Gửi xong, cô còn nhân tiện thêm meme [Có vậy thôi à?.jpg].

Cố Từ đột nhiên im lặng một lát.

Khi Nhan Lộ Thanh cho rằng anh sẽ không trả lời lại nữa thì qua nửa phút, Cố Từ gửi tới hai tin nhắn liên tiếp.

[Công chúa đang bỏ trốn: Sao tôi biết được.]

[Công chúa đang bỏ trốn: Tôi đã thử bao giờ đâu.]