Sao Boss Còn Chưa Trốn?

Chương 37

Edit: Alan

Ánh sáng và tông màu của đèn bên trong biệt thự có thể điều chỉnh được, phòng của Cố Từ vẫn luôn chỉnh ở mức mặc định. Nhan Lộ Thanh chỉnh ánh sáng tới tông màu ấm áp, so với lúc trước thì tối hơn nhiều, sau đó mới tự chuẩn bị biểu diễn. 

Makka Pakka khó khăn giải thích: “… Nhưng chúng ta đều bị giới hạn trong một phạm vi nhất định. Maria, vũ trụ mới là bố.”

*Đối với anh mà nói thì cũng chỉ là một cái tên.“…?”Gần tới giờ ăn sáng, Nhan Lộ Thanh đi xuống tầng với tâm trạng rất tốt, vừa hay chạm mặt Cố Từ đang ra ngoài lấy nước.Beta: Cyane

Là Wechat gửi từ ông cụ Nhan.

Thêm vào đủ loại cảnh tượng lúc trước “Rõ ràng là mình mới có thuật đọc tâm, nhưng dường như công chúa nước địch đã lấy trộm để đối phó mình”, Nhan Lộ Thanh bắt đầu cố gắng phấn đấu vươn lên. Bởi vì ông lão đã thẳng thừng nói rằng không còn gì để dạy cô nữa, vậy nên cô đành phải tự tìm tư liệu học trên phim điện ảnh và truyền hình. Đa phần là dạy học, một vài trong số đó là các tập phim và clip phim ngắn, cô chủ yếu là muốn học một chút lời nói và thần thái của những người đó.Hết chương 37!–

Nhan Lộ Thanh cũng theo phép lịch sự chào lại, sau đó trực tiếp hỏi rõ ý đồ của đối phương.

Thành thật mà nói, nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt thì lời Cố Từ nói khá là chân thành, nhưng Nhan Lộ Thanh cũng không hiểu là có chuyện gì đã xảy ra với mình… Cô còn mơ hồ muốn nghe thêm vài câu nữa.Lần đầu tiên Nhan Lộ Thanh đọc được những câu thơ như “Hán Đế Vương tương tư hồng nhan bỏ bê đất nước”, “Từ đó Quân Vương không bao giờ lâm triều”*, v.v. Nhưng cô đều không hiểu hết ý nghĩa: Ôn nhu hương** dễ chìm đắm như vậy sao? Vị minh quân như ông còn không thể cai quản đất nước này à? Ông không lâm triều, tôi còn muốn lâm triều thay ông đây này.

Chỉ có điều tuyệt đối không ngờ, ngày đầu tiên đến, trong lòng Nhan Lộ Thanh dạt dào suy nghĩ để anh mau chóng tỉnh lại, mà ngày hôm nay cô lại mong anh nhanh nhanh ngủ đi.

Cố Từ vừa hỏi xong, Tiểu Hắc vẫn luôn ở bên cạnh mới chú ý tới trán của Nhan Lộ Thanh, ở giữa làn da trắng nõn có một mảng nhỏ ửng đỏ.Cô không nhớ rõ quá trình lúc trước tốn cụ thể bao nhiêu thời gian, chỉ cảm thấy vì Cố Từ phối hợp quá mức, toàn bộ quá trình diễn ra thuận lợi giống như trước đây cô thôi miên cho đàn anh vậy. Còn có những điển cố về Đát Kỷ Trụ Vương và “Phong hỏa hí chư hầu”, v.v. ***

“Người thôi miên tôi còn không tập trung bằng tôi.” Cố Từ chớp mắt: “Như vậy có thể thành công à?”

Vị trí mà Nhan Lộ Thanh tự đánh lúc nãy thật sự bắt đầu nóng lên, cô duy trì biểu cảm, ánh mắt vẫn tập trung ở trên đồ ăn, không thèm nhìn mặt Cố Từ: “Tôi cũng không ngốc, chỉ là vô tình ngã mà thôi.”–Nhan Lộ Thanh không biết 18 con đường núi quanh co trong lòng vệ sĩ nhà mình, cô vô thức giơ tay chạm tới chỗ trên giữa lông mày, đó là vị trí bị búng trán lúc nãy. Chẳng lẽ… để lại dấu vết rồi?Lúc quan sát sư huynh, Nhan Lộ Thanh vẫn tâm lặng như nước. Nhưng giờ nhìn thấy đôi mắt đen nhánh xinh đẹp ở ngay trước mặt, cô chỉ cảm thấy bản thân sắp bị ánh mắt đó hút vào, dường như sắp biến thành thôi miên phản phệ.(*Trích trong “Khúc Hát Trường Hận”.

Nhan Lộ Thanh ngắt điện thoại cùng với khuôn mặt tươi cười, cô nói với Cố Từ: “Anh chỉnh lại âm lượng tivi đi, tôi nói chuyện xong rồi.”

Nhan Lộ Thanh làm bộ làm tịch thở dài: “Suy cho cùng mày hiểu biết rộng như vậy, tao cũng có thể đọc suy nghĩ, tao nghĩ không chừng mày thật sự có khả năng hái được sao thì sao.”

Nhan Lộ Thanh bị cách gọi này của anh làm đơ ra một lát, sau đó mới tiếp tục nói những gì bản thân đang nghĩ: “Này, tôi hỏi anh một câu.”Mặc dù cô tràn ngập trong sự vui sướng, nhưng trong đó xen lẫn một chút cảm giác áy náy. Nhan Lộ Thanh định hỏi một câu hỏi, sau đó thật sự giúp anh để anh ngủ ngon hơn.Hôm nay là người vợ xinh đẹp mà ngu ngốc pha ke, thật ra là người vợ đang cưng chiều chủ nhà.Nhan Lộ Thanh nhìn khuôn mặt anh, sau khi hưng phấn qua đi, cô bắt đầu cân nhắc xem bản thân muốn hỏi gì.**Ôn nhu hương (温柔乡): từ một điển cố, dùng để ví von nữ sắc khiến người ta mê muội.

Cho nên cô nhấn từ chối, nhưng mà không bao lâu sau, yêu cầu xin kết bạn lại được gửi đến.

“…?”

Cho nên khi nghe câu hỏi của Cố Từ, cô vẫn hơi ngây ra một chút.Đợi anh đi rồi, Nhan Lộ Thanh không nhịn được hỏi Đại Hắc và Tiểu Hắc: “Vì sao hai người không cổ vũ anh ấy?”Cô cảm thấy cần phải bóp chết từ trong nôi mới được.Nhưng chuyện ngoài lề này cơ bản là không ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của cô bây giờ, Nhan Lộ Thanh nói tiếp: “Hội chùa ngoài bán đồ vật, còn có rất nhiều sạp hàng dạy mọi người vài thủ thuật nhỏ linh tinh, lúc ấy hai cậu ấy đi bài xem bói bài tarot, tôi đi học thôi miên. Tôi có thể giúp anh, thật đấy, cái này thật sự có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ…”Ông cụ Nhan ngạc nhiên: “Không khỏe lắm là sao?”***Đát Kỷ Trụ Vương và Bao Tự (tức Phóng Hỏa Hí Chư Hầu) là hai trong bốn Tứ Đại Yêu Cơ gồm Đát Kỷ, Bao Tự, Muội Hỉ, Ly Cơ. Nhắc tới Tứ Đại Yêu Cơ, người người sẽ nói tới câu “Hồng Nhan Hoạ Thủy”, khiến cho cơ nghiệp các quân vương thời Tiên Tần bị phá hoại (nhà Hạ, nhà Thương, nhà Chu và nhà Tấn).)

Khi đang nghiên cứu lần lượt từ kế hoạch 1 tới kế hoạch 10, lúc đã suy nghĩ được một hồi lâu, Nhan Lộ Thanh chợt nhận ra mình đang làm gì, bất ngờ tỉnh táo lại.

Vừa mở miệng một cái đã hỏi một câu khiến thế giới chấn động, người người sợ hãi.

Nhan Lộ Thanh ngắt điện thoại cùng với khuôn mặt tươi cười, cô nói với Cố Từ: “Anh chỉnh lại âm lượng tivi đi, tôi nói chuyện xong rồi.”Cố Từ quay người lại, bộ dạng mới vừa ngủ dậy cũng là một người với nhan sắc đỉnh cao, anh cầm theo cốc nước nhìn cô: “Chào buổi sáng, bạn thân.”Hai câu điển cố này khiến một số người thổn thức thương tiếc, bởi vì bọn họ thấy một câu chuyện tình bi thảm trong đó. Nhưng khi đọc tới đoạn Chu U Vương vì muốn Bao Tự cười mà đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến, Nhan Lộ Thanh thay mặt các chư hầu bấy giờ, chỉ cảm thấy bản thân bị ép tức chết ngay tại chỗ.

Cơ thể này có chỗ nào không đau đâu? Đi thêm hai bước còn khó thở, chạy ước chừng khoảng 800m có khi còn chết tại chỗ, cơ bản là không chỗ nào khỏe mạnh hoàn toàn cả.

“Chả thế thì sao?” Nhan Lộ Thanh nửa đùa nửa giễu cợt hỏi: “Không lẽ mày cảm thấy tao đang nói tới sao giả à?”

[Diệp Tử: Chào.jpg]

Vì vậy Nhan Lộ Thanh nghiến răng, quyết định thẳng thắn cương quyết vùng lên, trực tiếp bày tỏ rõ ràng: “Tôi chính là chủ nhân căn nhà này.”Nhưng sau này lớn lên, suy nghĩ dần dần trưởng thành, những ý nghĩ hơi tiêu cực lúc nhỏ đã biến mất, cô bắt đầu hiểu thất tình lục dục của con người có đôi khi rất khó kiểm soát.

Hình ảnh mà Nhan Lộ Thanh nhìn thấy hằng ngày đều là dáng vẻ Cố Từ đang ngồi trên giường hoặc là ngồi ở mép giường hoặc là đứng dạy cô học, mà anh nhắm hai mắt nằm trên giường chỉ có hai lần. Lần đầu tiên là ngày đầu tiên cô xuyên qua, lúc đó cô thậm chí còn cảm thấy Cố Từ giống như một người chết, lần thứ hai là bây giờ.

Cố Từ khép nửa mắt đối diện với cô.Vốn dĩ cho rằng có thể tạm thời không cần phải suy nghĩ xem xét về việc đi học lại, ít nhất là được nhàn nhã thêm vài ngày, nhưng Nhan Lộ Thanh không ngờ ngày hôm sau bản thân đã nhận được một lời mời kết bạn khó hiểu.Cho tới bây giờ, Nhan Lộ Thanh nhìn Cố Từ, lần đầu tiên cô cảm thấy mình giống như đang đứng ở trên lập trường của hôn quân.

“Mày có biết cách nào để hái sao không?”

Cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận các biện pháp điều dưỡng ở các vị trí khác nhau trên cơ thể, tuy nhiên dù là điều dưỡng bộ phận nào, thuốc cho bệnh tâm thần tuyệt đối không được uống, đây là giới hạn cuối cùng.

Sau đó nghe thấy anh trả lời lại: “Không biết chỗ nào bị trừ điểm.”Hỏi ra một câu hỏi như vậy.Lỗi lầm của hôn quân hay bạo chúa đều không bao giờ có thể được rửa sạch tội vì bất cứ lý do gì, chỉ là cô phải thừa nhận… Ôn nhu hương thật sự rất dễ chìm đắm, mỹ nhân tuyệt sắc cũng thật sự rất đỉnh.

Cô không nhận ra là mình vội quá nên dùng luôn hai từ cưỡng bức, chỉ biết lòng tự trọng của bản thân vì chuyện này mà đang liên tục bị chà xát.

Cho tới bây giờ, Nhan Lộ Thanh nhìn Cố Từ, lần đầu tiên cô cảm thấy mình giống như đang đứng ở trên lập trường của hôn quân.Ông cụ Nhan ngạc nhiên: “Không khỏe lắm là sao?”Nhưng cô cũng không phải là tên hôn quân gì gì đó, cô chỉ là người đứng đầu gia đình của một căn nhà nho nhỏ mà thôi.

Mà lúc này khi Nhan Lộ Thanh nhìn anh, anh nhận ra ngoài gương mặt ra thì trong tâm trí đang hiện lên rõ nét sống động, dung mạo, môi, mũi, cằm… Nổi bật nhất chính là đôi mắt.

Khi cô tắm rửa xong mới tỉnh táo hơn.Ngay cả khi thật sự phải trở thành một Đế Vương lâm triều, cô tin tưởng bản thân chắc chắn sẽ làm một minh quân, miễn là nước địch không phái một nàng công chúa tên Cố Từ đi mê hoặc tâm trí cô thì sẽ không có vấn đề gì.

Nhan Lộ Thanh nhỏ giọng nói: “Ông nội, mông con vẫn còn đau.”

Hôm nay chủ nhà đã vùng dậy và người vợ xinh đẹp nhưng ngốc nghếch đã trúng kế.

Là tôi có thể đọc được suy nghĩ, hay là anh đọc được suy nghĩ????

“Cô ấy rất đáng yêu…”[Là gu của mình!]*

Tiểu Hắc mới vừa nghĩ như vậy xong, nhưng rất nhanh đã nghĩ sang một chuyện khác. Nhan tiểu thư và Cố Từ hình như đang hẹn hò à nha, vậy một tên vệ sĩ như cậu ta không bằng một người bạn trai cũng hợp tình hợp lý mà.

Không phải là cô không nhận ra, chỉ là nhàm chán muốn đùa giỡn nó một chút thôi.Beta: Cyane[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Thành thật mà nói, bởi vì tôi là một bệnh nhân tâm thần, trước đây phải tạm nghỉ học nên không được đi học.]Từ vườn hoa về lại phòng, toàn bộ quá trình Nhan Lộ Thanh đều có hơi chóng mặt, cả đầu luôn chiếu lại biểu cảm cuối cùng của Cố Từ khi trả lời cô.

Buổi sáng cô nhận được một lời mời kết bạn Wechat từ một nam sinh lạ mặt, nhìn thấy lời khen ngợi, ngay sau đó tâm huyết dâng trào đi hỏi Cố Từ có cảm thấy mình đẹp hay không. Không phải cô tùy tiện hỏi một câu như thế, vậy mà anh còn do dự!

Cho nên cô nhấn từ chối, nhưng mà không bao lâu sau, yêu cầu xin kết bạn lại được gửi đến.Khi cô tắm rửa xong mới tỉnh táo hơn.

[Diệp Tử: Xin chào! /Đáng yêu/]

Cô nằm ngửa trên giường, nhìn lên trần nhà, gọi Makka Pakka.

“Chính là tình trạng tâm thần con vì chuyện này nên bị kích thích…” Nhan Lộ Thanh khẳng định một cách rất mơ hồ: “Có hơi không ổn định.”“… Hả?” Nếu như Makka Pakka có miệng, chắc chắn lúc này có thể nó đã mở ra cực lớn.Cô nằm ngửa trên giường, nhìn lên trần nhà, gọi Makka Pakka.

**Ôn nhu hương (温柔乡): từ một điển cố, dùng để ví von nữ sắc khiến người ta mê muội.

Nói xong anh tiếp tục chỉnh tivi lớn lên, giống như từ lâu đã quen với cách hành động như vậy của cô.

Hôn quân đánh không lại công chúa nước địch, chính xác là vậy.Nhan Lộ Thanh: Hả…Nhan Lộ Thanh nhỏ giọng nói: “Ông nội, mông con vẫn còn đau.”Vừa mở miệng một cái đã hỏi một câu khiến thế giới chấn động, người người sợ hãi.

Ngay từ đầu cô đã phải mâu thuẫn với đại não bị bệnh tâm thần để xem rốt cuộc có phát sinh ra bệnh biến gì hay không, nghiên cứu rất lâu thì phát hiện dù thế nào cũng có. Sau này cô càng quan sát cơ thể mình thật kĩ, cảm thấy bản thân thỉnh thoảng sẽ bị đau đầu, nhưng…

Không phải là cô không nhận ra, chỉ là nhàm chán muốn đùa giỡn nó một chút thôi.

*Nói xong anh tiếp tục chỉnh tivi lớn lên, giống như từ lâu đã quen với cách hành động như vậy của cô.“Mày có biết cách nào để hái sao không?”

Nhan Lộ Thanh bởi vì chuyện buổi sáng mà bứt rứt mãi không thôi: Vậy mà cô lại dựa vào thân phận chủ nhà để cưỡng bức, mới có thể nhận được một lời khen ngợi của Cố Từ!

Cô bắt đầu thử nói chuyện với Cố Từ.

Kiểu được thôi? Hay là giống lúc trước? Hay là không cảm thấy gì? Hoặc có thể là từ miêu tả khác? Dù sao thì cũng không thể trả lời kiểu “Cô ấy bị bệnh tâm thần” đấy chứ…Ông cụ Nhan ở phía bên kia cũng hơi không tự nhiên, hắng giọng lên: “Hai ngày trước ông có hỏi qua bác sĩ của con, nói là không quá nghiêm trọng, chỉ vài ngày là ổn rồi…”“… Hả?” Nếu như Makka Pakka có miệng, chắc chắn lúc này có thể nó đã mở ra cực lớn.

“… Hả?” Nếu như Makka Pakka có miệng, chắc chắn lúc này có thể nó đã mở ra cực lớn.

Sau khi nhìn chằm chằm là thư giãn, để anh nằm xuống nhắm mắt, còn cô phải tiếp tục nói chút gì đó để người khác cảm thấy thoải mái.

Chương 37

Nó nghĩ, hằng ngày đồng nghiệp của nó cũng bị ký chủ chặn họng như vậy sao? Hay chỉ có ký chủ nó là khác người thường?

Cô cảm thấy cần phải bóp chết từ trong nôi mới được.

Sau khi nhìn chằm chằm là thư giãn, để anh nằm xuống nhắm mắt, còn cô phải tiếp tục nói chút gì đó để người khác cảm thấy thoải mái.Nghĩ đến sự việc xem bói tai hại ngày hôm đó, Nhan Lộ Thanh sợ anh cảm thấy không đáng tin cậy thì không đồng ý, cho nên ngay lập tức lắc đầu phủ nhận: “Không phải, đó là hai quầy khác nhau, tôi nghi chủ quầy xem bói đó là kẻ lừa đảo, nhưng quầy này chắc chắn không phải.”Makka Pakka dừng lại mấy giây rồi mới cẩn thận hỏi lại: “Cô nói cái gì cơ Maria? Hái sao? Là, là nói tới mấy ngôi sao thật trên bầu trời kia á?”

Beta: Cyane

Vị trí mà Nhan Lộ Thanh tự đánh lúc nãy thật sự bắt đầu nóng lên, cô duy trì biểu cảm, ánh mắt vẫn tập trung ở trên đồ ăn, không thèm nhìn mặt Cố Từ: “Tôi cũng không ngốc, chỉ là vô tình ngã mà thôi.”

Mặc dù câu hỏi được đặt ra dường như không có cơ sở giới hạn, nghĩa là có thể có rất nhiều cách trả lời, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn hồi hộp chờ đợi. Dẫu sao, có lẽ đây là nhận xét chân thật trong lòng Cố Từ.Thành công rồi…“Chả thế thì sao?” Nhan Lộ Thanh nửa đùa nửa giễu cợt hỏi: “Không lẽ mày cảm thấy tao đang nói tới sao giả à?”

Mà những hiệu ứng đặc biệt cô chọn cho Từ công chúa nếu đặt ở trên người khác, ví dụ như Tiểu Hắc, mặc dù Nhan Lộ Thanh thương Tiểu Hắc, nhưng cô cũng phải nói thật rằng thật sự quá cay mắt.

“Chính là tình trạng tâm thần con vì chuyện này nên bị kích thích…” Nhan Lộ Thanh khẳng định một cách rất mơ hồ: “Có hơi không ổn định.”

Mặc dù mỗi ngày mày lấy vợ ra làm ví dụ, nhưng thực sự mày đâu có vợ đâu! Chủ nhà là mày mau tỉnh táo lại một chút đi!!!

Nhan Lộ Thanh ngồi dậy, hoang mang: “Dựa vào trình độ của anh sao lại nói không biết được??”“Vậy không lẽ cô cảm thấy…” Makka Pakka run rẩy: “Tôi có vẻ như có thể hái sao xuống à…”

“Bởi vì buổi kiểm tra à?”

Hai câu điển cố này khiến một số người thổn thức thương tiếc, bởi vì bọn họ thấy một câu chuyện tình bi thảm trong đó. Nhưng khi đọc tới đoạn Chu U Vương vì muốn Bao Tự cười mà đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến, Nhan Lộ Thanh thay mặt các chư hầu bấy giờ, chỉ cảm thấy bản thân bị ép tức chết ngay tại chỗ.

“…” Làm nhục mang tính sát thương cao.Dĩ nhiên là không.

Cũng không đợi cô tiếp tục quảng bá độ đáng tin cậy của mình, Cố Từ bỗng nhiên hỏi: “Xem bói cũng học ở chỗ đấy à?”

“…”

Mặc dù câu hỏi được đặt ra dường như không có cơ sở giới hạn, nghĩa là có thể có rất nhiều cách trả lời, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn hồi hộp chờ đợi. Dẫu sao, có lẽ đây là nhận xét chân thật trong lòng Cố Từ.Trước đây Cố Từ cũng như vậy, hỏi về thành tích đều trả lời giống nhau là không biết. Nếu có người hỏi đến cùng, anh sẽ xem tâm trạng mà có trả lời câu tiếp theo hay không.Không phải là cô không nhận ra, chỉ là nhàm chán muốn đùa giỡn nó một chút thôi.

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Bạn add tôi là có việc gì sao?]

Vừa rồi Cố Từ nhìn khuôn mặt cô có hơi xuất thần, một giây trước khi muốn nói thì đã bị lời của cô chặn họng.

Trước đây?“Cố Từ, anh cảm thấy Nhan Lộ Thanh là người như thế nào?”Nhan Lộ Thanh: “…”Nhan Lộ Thanh làm bộ làm tịch thở dài: “Suy cho cùng mày hiểu biết rộng như vậy, tao cũng có thể đọc suy nghĩ, tao nghĩ không chừng mày thật sự có khả năng hái được sao thì sao.”

Hơn nữa còn là Cố Từ giảng cho cô, đó là công chúa nước địch, nếu mà đổi thầy giáo dạy cô học, cô chắc chắn sẽ chán chết mất.

Khung cảnh này, vậy mà khiến người khác cảm thấy cực kì ấm áp.

Cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận các biện pháp điều dưỡng ở các vị trí khác nhau trên cơ thể, tuy nhiên dù là điều dưỡng bộ phận nào, thuốc cho bệnh tâm thần tuyệt đối không được uống, đây là giới hạn cuối cùng.Tới đây thì xảy ra một vấn đề lớn.Makka Pakka khó khăn giải thích: “… Nhưng chúng ta đều bị giới hạn trong một phạm vi nhất định. Maria, vũ trụ mới là bố.”

Nhan Lộ Thanh nhớ lại chuyện này, lửa giận lại xì xì bốc khói bay lên.

Sau khi thả lỏng là tới hướng dẫn tiếp theo, thông qua ngôn ngữ ám thị, ở trong môi trường cực kỳ yên tĩnh có thể khiến nội tâm đối phương tạo ra một câu trả lời khẳng định… Về cơ bản Nhan Lộ Thanh đã ghi nhớ hết quá trình này, vì vậy không có gì sai sót xảy ra.Nói xong câu này, Nhan Lộ Thanh rõ ràng cảm thấy anh đang quét ánh mắt nhìn sang đây.Nhan Lộ Thanh bị câu “Vũ trụ mới là bố” chọc cho cười: “Được rồi mày lui ra đi, tao chỉ đùa mày chút thôi.”

“Cố Từ, anh cảm thấy Nhan Lộ Thanh là người như thế nào?”

Sau khi anh ra ngoài, Nhan Lộ Thanh càng không kiêng nể gì mà mở loa ngoài xem video.

Cô không nhận ra là mình vội quá nên dùng luôn hai từ cưỡng bức, chỉ biết lòng tự trọng của bản thân vì chuyện này mà đang liên tục bị chà xát.Miệng thì nói như vậy, nhưng đại não cô vẫn không ngừng quay cuồng, mọi kiểu kế hoạch để “Hái sao” đang được bày ra, nhưng lại phải loại bỏ từng cái một.

Nhan Lộ Thanh ngồi dậy, hoang mang: “Dựa vào trình độ của anh sao lại nói không biết được??”

Nghĩ như vậy, Nhan Lộ Thanh cũng bình tĩnh lại.

Thành thật mà nói, nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt thì lời Cố Từ nói khá là chân thành, nhưng Nhan Lộ Thanh cũng không hiểu là có chuyện gì đã xảy ra với mình… Cô còn mơ hồ muốn nghe thêm vài câu nữa.“Ừ.”Khi đang nghiên cứu lần lượt từ kế hoạch 1 tới kế hoạch 10, lúc đã suy nghĩ được một hồi lâu, Nhan Lộ Thanh chợt nhận ra mình đang làm gì, bất ngờ tỉnh táo lại.

Nhan Lộ Thanh ngồi dậy, hoang mang: “Dựa vào trình độ của anh sao lại nói không biết được??”

Mặc dù mỗi ngày mày lấy vợ ra làm ví dụ, nhưng thực sự mày đâu có vợ đâu! Chủ nhà là mày mau tỉnh táo lại một chút đi!!!Vậy mà cô đang rất nghiêm túc suy nghĩ các phương án hái các loại “sao giả”, thậm chí còn đang suy nghĩ xem cái nào đẹp, cái nào lãng mạn nữa.

Trước đây?

Những câu hỏi đầu tiên đều là những câu cô lặp đi lặp lại, chỉ cần anh mở miệng trả lời lần đầu tiên thì chứng minh là thành công.

Sau đó nghe thấy anh trả lời lại: “Không biết chỗ nào bị trừ điểm.”Anh nhìn biểu cảm mong đợi xen lẫn tức giận của cô, cô còn đang xị mặt kiên quyết muốn đợi anh trả lời, không nhịn được cười một cái: “Đương nhiên là bây giờ đẹp.”… Cho nên mới nói không thể để nước địch phái nàng công chúa tên Cố Từ đi mê hoặc cô mà!!!

Nhan Lộ Thanh nghĩ kĩ lại đi, nghĩ tới ngòi nổ gần đây nhất khiến cô nỗ lực vươn lên.

Lần đầu tiên Nhan Lộ Thanh đọc được những câu thơ như “Hán Đế Vương tương tư hồng nhan bỏ bê đất nước”, “Từ đó Quân Vương không bao giờ lâm triều”*, v.v. Nhưng cô đều không hiểu hết ý nghĩa: Ôn nhu hương** dễ chìm đắm như vậy sao? Vị minh quân như ông còn không thể cai quản đất nước này à? Ông không lâm triều, tôi còn muốn lâm triều thay ông đây này.Nhan Lộ Thanh ở trên giường lập tức bật dậy, biểu cảm vừa hối hận vừa xấu hổ, ngón tay cô cong lên, che hai đôi mắt lại rồi tự búng trán mình.

Cô cảm thấy cho dù thật sự tới để hối thúc mình, vậy cũng nên giải thích cho rõ ràng thì tốt hơn, thế nên cô nhấn vào [Thêm bạn].

Cô cầm lấy chiếc đũa, làm bộ bình tĩnh nói: “Lúc đi tắm không cẩn thận nên ngã.”Mặc dù mỗi ngày mày lấy vợ ra làm ví dụ, nhưng thực sự mày đâu có vợ đâu! Chủ nhà là mày mau tỉnh táo lại một chút đi!!!

“Mang về một đống đồ chơi mà cô không thể nào giải được.” Cố Từ cười: “Ừ, tôi có nhớ.”

Tác giả có lời muốn nói:*

Cố Từ cười rồi gật đầu: “Chỉ là không muốn đi học.”

“Bởi vì buổi kiểm tra à?”

Makka Pakka khó khăn giải thích: “… Nhưng chúng ta đều bị giới hạn trong một phạm vi nhất định. Maria, vũ trụ mới là bố.”Bởi vì ánh sáng mờ tối, hơn nữa còn hồi hộp chờ đợi, cho nên Nhan Lộ Thanh không để ý tới khóe miệng của vị công chúa nào đó đã phải trải qua trăm nghìn cay đắng, mới miễn cưỡng kiềm chế được một chi tiết nhỏ.Nhan Lộ Thanh đánh mình là vì muốn giảm bớt chút cảm giác nhục nhã này, tiện thể thanh lọc đầu óc.

Suy nghĩ đầu tiên của Nhan Lộ Thanh: Chẳng lẽ đây là vị giáo sư nào đó được mời tới để hối thúc cô đi học?

Icon là một con mèo.

“Bởi vì buổi kiểm tra à?”Tối hôm đó khi ăn cơm, cô vẫn chưa nghĩ ra nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với vị công chúa nước địch nào đó, thì đã bị công chúa nước địch gọi tên.

Nhan Lộ Thanh đánh mình là vì muốn giảm bớt chút cảm giác nhục nhã này, tiện thể thanh lọc đầu óc.

“… Hả?” Nếu như Makka Pakka có miệng, chắc chắn lúc này có thể nó đã mở ra cực lớn.

Cho tới bây giờ, Nhan Lộ Thanh nhìn Cố Từ, lần đầu tiên cô cảm thấy mình giống như đang đứng ở trên lập trường của hôn quân.[Đại ca nhà họ Nhan: Con không uống thuốc thì làm sao khỏe được? Uống thuốc đúng giờ, sau khi ổn định lập tức đi học.]Anh nói: “Trán cô bị sao vậy?”

Đáng ghét! Thật không dễ mới có thể thôi miên Boss, vậy mà không biết nên hỏi gì!

Là tôi có thể đọc được suy nghĩ, hay là anh đọc được suy nghĩ????Cố Từ vừa hỏi xong, Tiểu Hắc vẫn luôn ở bên cạnh mới chú ý tới trán của Nhan Lộ Thanh, ở giữa làn da trắng nõn có một mảng nhỏ ửng đỏ.

Không phải là cô không nhận ra, chỉ là nhàm chán muốn đùa giỡn nó một chút thôi.

Mà lúc này khi Nhan Lộ Thanh nhìn anh, anh nhận ra ngoài gương mặt ra thì trong tâm trí đang hiện lên rõ nét sống động, dung mạo, môi, mũi, cằm… Nổi bật nhất chính là đôi mắt.

[Tôi là Diệp Tử từ “Nhóm chat chung khoa công nghệ thông tin của ban xx”]Cố Từ cầm cốc nước lên uống một ngụm, có thể nhìn thấy rõ ràng yết hầu đang chuyển động, cùng với các tĩnh mạch trên cổ.Thôi miên Từ công chúa! Đây không phải là cơ hội sao!!!Quan sát như này cũng quá cẩn thận rồi… Cậu ta hoàn toàn không để ý tới, thân làm vệ sĩ như cậu ta cảm thấy cực kỳ tự trách và xấu hổ.

Mặc dù Nhan Lộ Thanh ra tay xóa kết bạn không chút lưu tình, nhưng nhìn thấy trong lòng người kia khen ngợi mình, nói không vui là không phải.

Có lẽ ngoại trừ vị trí hai mắt đang nhắm ra thì hình như có chút gì đó không bình thường.Tối hôm đó khi ăn cơm, cô vẫn chưa nghĩ ra nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với vị công chúa nước địch nào đó, thì đã bị công chúa nước địch gọi tên.Tiểu Hắc mới vừa nghĩ như vậy xong, nhưng rất nhanh đã nghĩ sang một chuyện khác. Nhan tiểu thư và Cố Từ hình như đang hẹn hò à nha, vậy một tên vệ sĩ như cậu ta không bằng một người bạn trai cũng hợp tình hợp lý mà.

Cuối cùng chỉ có Nhan Lộ Thanh là có hình thức nhất, ở chỗ cửa nói với anh: “Cố Từ, cố lên nha.”

Sau khi hai người ăn xong bữa tối, Cố Từ còn tự chủ động trưng cầu ý kiến, Nhan Lộ Thanh khó hiểu đi theo anh tới phòng của anh.

[Diệp Tử: Xin chào! /Đáng yêu/]

“Ừ.” Cô nghe thấy Cố Từ cười khẽ một tiếng.“Ừ.” Cố Từ cười đáp lại: “Cảm ơn bạn thân.”Những câu hỏi đầu tiên đều là những câu cô lặp đi lặp lại, chỉ cần anh mở miệng trả lời lần đầu tiên thì chứng minh là thành công.Tiểu Hắc ngay lập tức tha thứ cho bản thân.

“Chính là tình trạng tâm thần con vì chuyện này nên bị kích thích…” Nhan Lộ Thanh khẳng định một cách rất mơ hồ: “Có hơi không ổn định.”

Cho tới bây giờ, Nhan Lộ Thanh nhìn Cố Từ, lần đầu tiên cô cảm thấy mình giống như đang đứng ở trên lập trường của hôn quân.

**Ôn nhu hương (温柔乡): từ một điển cố, dùng để ví von nữ sắc khiến người ta mê muội.Nhan Lộ Thanh không biết 18 con đường núi quanh co trong lòng vệ sĩ nhà mình, cô vô thức giơ tay chạm tới chỗ trên giữa lông mày, đó là vị trí bị búng trán lúc nãy. Chẳng lẽ… để lại dấu vết rồi?

Mặc dù Nhan Lộ Thanh ra tay xóa kết bạn không chút lưu tình, nhưng nhìn thấy trong lòng người kia khen ngợi mình, nói không vui là không phải.

Gần đây Nhan Lộ Thanh ở nhà thật sự nhàn rỗi tới mức quá thoải mái, nghĩ có thể thêm một ngày là thêm một ngày. Nhân lúc ông cụ còn chưa kịp đưa ra chứng cứ, cô lại nói: “Hơn nữa… Ông nội, con gần đây cũng không khỏe lắm.”Cô cầm lấy chiếc đũa, làm bộ bình tĩnh nói: “Lúc đi tắm không cẩn thận nên ngã.”

Nhan Lộ Thanh làm bộ làm tịch thở dài: “Suy cho cùng mày hiểu biết rộng như vậy, tao cũng có thể đọc suy nghĩ, tao nghĩ không chừng mày thật sự có khả năng hái được sao thì sao.”

Cố Từ hứng thú quan sát khuôn mặt cô, da cô trắng, ngay giữa vầng trán đầy đặn hiện ra một vết ửng đỏ rất rõ ràng: “Bị ngã nhưng lại giống như bị ai đó búng trán.”

Miệng thì nói như vậy, nhưng đại não cô vẫn không ngừng quay cuồng, mọi kiểu kế hoạch để “Hái sao” đang được bày ra, nhưng lại phải loại bỏ từng cái một.

Cố Từ hứng thú quan sát khuôn mặt cô, da cô trắng, ngay giữa vầng trán đầy đặn hiện ra một vết ửng đỏ rất rõ ràng: “Bị ngã nhưng lại giống như bị ai đó búng trán.”

Công chúa nước địch hại người tổn thất rất nhiều, ban đầu những suy nghĩ đều xoay quanh kiểu “Anh có bí mật gì” v.v, kết quả là bây giờ cô cực kì vội vã muốn biết anh thật lòng nghĩ về cô như thế nào, lập tức lấn áp tất cả những điều cô tò mò về Cố Từ lúc trước.Tới đây thì xảy ra một vấn đề lớn.Đũa gắp đồ ăn khựng lại.

Cuối cùng cũng có thể muốn hỏi cái gì thì hỏi cái đó rồi!!!

Bây giờ chủ nhà hưng phấn tới mức ngón tay cuộn tròn lại.

Lần đối mắt này yêu cầu hai người hoàn toàn tập trung để nhìn đối phương, chính xác mà nói là yêu cầu người thôi miên phải tập trung quan sát người bị thôi miên, ánh mắt cũng phải có năng lực dẫn dắt.“Nhưng làm gì có ai dám đánh cô như vậy.” Cố Từ dừng lại một chút, tốc độ giọng nói thả chậm hơn, giống như đang cố ý muốn kéo dài hơi: “Nhưng cũng không phải không có khả năng là cô tự đánh mình nhỉ.”

Makka Pakka dừng lại mấy giây rồi mới cẩn thận hỏi lại: “Cô nói cái gì cơ Maria? Hái sao? Là, là nói tới mấy ngôi sao thật trên bầu trời kia á?”

“…” Làm nhục mang tính sát thương cao.Ngay từ đầu cô đã phải mâu thuẫn với đại não bị bệnh tâm thần để xem rốt cuộc có phát sinh ra bệnh biến gì hay không, nghiên cứu rất lâu thì phát hiện dù thế nào cũng có. Sau này cô càng quan sát cơ thể mình thật kĩ, cảm thấy bản thân thỉnh thoảng sẽ bị đau đầu, nhưng…Nhan Lộ Thanh: “…”

Vừa rồi Nhan Lộ Thanh đang nhìn Cố Từ uống nước, cô cũng không biết mình đang nhìn gì, có lẽ là mắt cô tự di chuyển. Quả nhiên công chúa nước địch thật sự lúc nào cũng mê hoặc lòng người.

Trước đây Cố Từ cũng như vậy, hỏi về thành tích đều trả lời giống nhau là không biết. Nếu có người hỏi đến cùng, anh sẽ xem tâm trạng mà có trả lời câu tiếp theo hay không.

#Từ công chúa vĩnh viễn là thần.

Suy cho cùng chủ nhà đã từng nhận được đủ lời khen cho đến sau khi đến thế giới này, cơ bản không có nhiều người thật lòng khen khi ở trước mặt cô.Cô thấy trên đầu [Diệp Tử] tỏa ra bong bóng với vô số dấu chấm hỏi.Là tôi có thể đọc được suy nghĩ, hay là anh đọc được suy nghĩ????

Với người không cần phải để ý, Cố Từ đều giải quyết dựa theo tên gọi. Ngay cả toàn bộ khuôn mặt và dáng vẻ cô như thế nào anh cũng không nhớ nổi, duy chỉ có một chút ấn tượng, có lẽ là cảnh tượng sau cùng quyết định giúp cô lúc rơi xuống.

“Nhưng làm gì có ai dám đánh cô như vậy.” Cố Từ dừng lại một chút, tốc độ giọng nói thả chậm hơn, giống như đang cố ý muốn kéo dài hơi: “Nhưng cũng không phải không có khả năng là cô tự đánh mình nhỉ.”Vị trí mà Nhan Lộ Thanh tự đánh lúc nãy thật sự bắt đầu nóng lên, cô duy trì biểu cảm, ánh mắt vẫn tập trung ở trên đồ ăn, không thèm nhìn mặt Cố Từ: “Tôi cũng không ngốc, chỉ là vô tình ngã mà thôi.”

Hôn quân đánh không lại công chúa nước địch, chính xác là vậy.

*[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Thành thật mà nói, bởi vì tôi là một bệnh nhân tâm thần, trước đây phải tạm nghỉ học nên không được đi học.]“Ừ.” Cô nghe thấy Cố Từ cười khẽ một tiếng.

Cô tiến lại gần hơn một chút, ngắm khuôn mặt của Cố Từ.

Cố Từ khép nửa mắt đối diện với cô.

Nhan Lộ Thanh nhìn hai chữ “uống thuốc”, vô cùng can đảm quyết định không trả lời tin nhắn này.Sau đó anh không nói gì thêm nữa. Có lẽ là gạt được rồi, cuối cùng Nhan Lộ Thanh cũng thở nhẹ ra.

“Được thôi.” Biểu cảm gương mặt của Cố Từ khá là tự nhiên, không biết tại sao tâm trạng thậm chí còn rất tốt. Anh hỏi: “Khi nào bắt đầu, bây giờ à?”

Nhan Lộ Thanh ngắt điện thoại cùng với khuôn mặt tươi cười, cô nói với Cố Từ: “Anh chỉnh lại âm lượng tivi đi, tôi nói chuyện xong rồi.”“Tôi…” Bởi vì quá phấn khích, mới vừa nói được một chữ, Nhan Lộ Thanh thậm chí còn bị sặc một cái khó hiểu, ho hai tiếng mới nói tiếp: “Anh có còn nhớ lúc tôi đi núi Điệp Diệp, lần đó bị cặp sinh đôi kéo đi dạo hội chùa không?”Nhưng sau này lớn lên, suy nghĩ dần dần trưởng thành, những ý nghĩ hơi tiêu cực lúc nhỏ đã biến mất, cô bắt đầu hiểu thất tình lục dục của con người có đôi khi rất khó kiểm soát.Hôn quân đánh không lại công chúa nước địch, chính xác là vậy.

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Đáng lẽ là thi xong sẽ đi học lại, nhưng không ngờ kiểm tra xong bệnh lại tái phát…]

Gần đây Nhan Lộ Thanh ở nhà thật sự nhàn rỗi tới mức quá thoải mái, nghĩ có thể thêm một ngày là thêm một ngày. Nhân lúc ông cụ còn chưa kịp đưa ra chứng cứ, cô lại nói: “Hơn nữa… Ông nội, con gần đây cũng không khỏe lắm.”*

Tiểu Hắc cũng ngạc nhiên: “Đúng vậy, đã có thể làm giáo sư rồi còn cần chúng tôi lo lắng gì nữa?”

Bởi vì ánh sáng mờ tối, hơn nữa còn hồi hộp chờ đợi, cho nên Nhan Lộ Thanh không để ý tới khóe miệng của vị công chúa nào đó đã phải trải qua trăm nghìn cay đắng, mới miễn cưỡng kiềm chế được một chi tiết nhỏ.

“Cố Từ, anh cảm thấy Nhan Lộ Thanh là người như thế nào?”Ăn tối xong Nhan Lộ Thanh nhận được một cuộc gọi, là ông cụ Nhan gọi tới, hỏi cô khi nào đi học.

Thêm vào đủ loại cảnh tượng lúc trước “Rõ ràng là mình mới có thuật đọc tâm, nhưng dường như công chúa nước địch đã lấy trộm để đối phó mình”, Nhan Lộ Thanh bắt đầu cố gắng phấn đấu vươn lên. Bởi vì ông lão đã thẳng thừng nói rằng không còn gì để dạy cô nữa, vậy nên cô đành phải tự tìm tư liệu học trên phim điện ảnh và truyền hình. Đa phần là dạy học, một vài trong số đó là các tập phim và clip phim ngắn, cô chủ yếu là muốn học một chút lời nói và thần thái của những người đó.

“Chả thế thì sao?” Nhan Lộ Thanh nửa đùa nửa giễu cợt hỏi: “Không lẽ mày cảm thấy tao đang nói tới sao giả à?”

[Đại ca nhà họ Nhan: Con không uống thuốc thì làm sao khỏe được? Uống thuốc đúng giờ, sau khi ổn định lập tức đi học.]

Anh đi thi và Nhan Lộ Thanh đi thi hoàn toàn là hai nét riêng biệt. Lúc ấy Nhan Lộ Thanh được cả nhà vui vẻ tiễn bước, chính là cảm giác đi thi đại học, mà Cố Từ lại giống như một người tốt nghiệp cấp 2 đi thi lên cấp 3 vậy, không có ai động viên hay vui vẻ tiễn bước.[Diệp Tử: Này bạn học, tôi có thể hỏi bạn là tại sao chỉ tham gia mỗi một lần thi thôi không, trước đây và bây giờ đều không lên lớp à?]Nhan Lộ Thanh nhớ tới khoảng thời gian vùi đầu vào học trước đây thì lập tức cảm thấy da đầu như tê dại. Nếu như làm một bảng xếp hạng những ác mộng đáng sợ nhất, vậy thì học đại học vật lý và môn điện học chắc chắn sẽ đứng thứ hạng cao nhất trong những điều khiến cô gặp ác mộng.

Nhan Lộ Thanh không biết 18 con đường núi quanh co trong lòng vệ sĩ nhà mình, cô vô thức giơ tay chạm tới chỗ trên giữa lông mày, đó là vị trí bị búng trán lúc nãy. Chẳng lẽ… để lại dấu vết rồi?

Trước đây Cố Từ cũng như vậy, hỏi về thành tích đều trả lời giống nhau là không biết. Nếu có người hỏi đến cùng, anh sẽ xem tâm trạng mà có trả lời câu tiếp theo hay không.

“Người thôi miên tôi còn không tập trung bằng tôi.” Cố Từ chớp mắt: “Như vậy có thể thành công à?”

Nhan Lộ Thanh nhìn ảnh đại diện của người này đang tỏa ra bong bóng màu hồng, nhấp vào một cái…“Mang về một đống đồ chơi mà cô không thể nào giải được.” Cố Từ cười: “Ừ, tôi có nhớ.”Hơn nữa còn là Cố Từ giảng cho cô, đó là công chúa nước địch, nếu mà đổi thầy giáo dạy cô học, cô chắc chắn sẽ chán chết mất.

Cố Từ vừa bước tới ghế sô pha, vừa nói: “Không biết.”

Nhan Lộ Thanh vui tới mức phát điên rồi, nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế biểu cảm khuôn mặt của mình, miễn cưỡng ép nụ cười xuống, thậm chí khóe miệng còn hơi run.“Nhan Lộ Thanh…”Tối hôm đó khi ăn cơm, cô vẫn chưa nghĩ ra nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với vị công chúa nước địch nào đó, thì đã bị công chúa nước địch gọi tên.Nhan Lộ Thanh nhỏ giọng nói: “Ông nội, mông con vẫn còn đau.”

Đã qua hai ngày kể từ lúc đó, đã đến thời gian trường Cố Từ thi.

Cố Từ vừa hỏi xong, Tiểu Hắc vẫn luôn ở bên cạnh mới chú ý tới trán của Nhan Lộ Thanh, ở giữa làn da trắng nõn có một mảng nhỏ ửng đỏ.Thôi miên Từ công chúa! Đây không phải là cơ hội sao!!!“Không, chỉ là gần đây ngủ không ngon.” Cố Từ nói xong, bàn tay niết mũi hạ xuống, nhấc mí mắt lên nhìn cô: “Sao thế, cô có cách gì à?”Lúc này cô vẫn giống như mọi ngày cùng Cố Từ ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, điện thoại gọi tới cô cũng không tránh anh, Cố Từ còn chu đáo chỉnh nhỏ âm lượng ti vi.



#Từ công chúa vĩnh viễn là thần.

Nhan Lộ Thanh bởi vì chuyện buổi sáng mà bứt rứt mãi không thôi: Vậy mà cô lại dựa vào thân phận chủ nhà để cưỡng bức, mới có thể nhận được một lời khen ngợi của Cố Từ!Nói xong câu này, Nhan Lộ Thanh rõ ràng cảm thấy anh đang quét ánh mắt nhìn sang đây.

Cố Từ cầm cốc nước lên uống một ngụm, có thể nhìn thấy rõ ràng yết hầu đang chuyển động, cùng với các tĩnh mạch trên cổ.

Nhan Lộ Thanh vui tới mức phát điên rồi, nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế biểu cảm khuôn mặt của mình, miễn cưỡng ép nụ cười xuống, thậm chí khóe miệng còn hơi run.

Beta: CyaneNghĩ đến sự việc xem bói tai hại ngày hôm đó, Nhan Lộ Thanh sợ anh cảm thấy không đáng tin cậy thì không đồng ý, cho nên ngay lập tức lắc đầu phủ nhận: “Không phải, đó là hai quầy khác nhau, tôi nghi chủ quầy xem bói đó là kẻ lừa đảo, nhưng quầy này chắc chắn không phải.”Ông cụ Nhan ở phía bên kia cũng hơi không tự nhiên, hắng giọng lên: “Hai ngày trước ông có hỏi qua bác sĩ của con, nói là không quá nghiêm trọng, chỉ vài ngày là ổn rồi…”

Ăn tối xong Nhan Lộ Thanh nhận được một cuộc gọi, là ông cụ Nhan gọi tới, hỏi cô khi nào đi học.

Còn có những điển cố về Đát Kỷ Trụ Vương và “Phong hỏa hí chư hầu”, v.v. ***

“Nhưng mà…” Nhan Lộ Thanh tranh nói trước: “Ông nội, thật sự đau, vẫn còn đau lắm.”

Cô cầm lấy chiếc đũa, làm bộ bình tĩnh nói: “Lúc đi tắm không cẩn thận nên ngã.”

“Mày có biết cách nào để hái sao không?”Đũa gắp đồ ăn khựng lại.Công chúa nước địch lại quét mắt nhìn về phía này một lần nữa.

Sau khi thả lỏng là tới hướng dẫn tiếp theo, thông qua ngôn ngữ ám thị, ở trong môi trường cực kỳ yên tĩnh có thể khiến nội tâm đối phương tạo ra một câu trả lời khẳng định… Về cơ bản Nhan Lộ Thanh đã ghi nhớ hết quá trình này, vì vậy không có gì sai sót xảy ra.

Cô cầm lấy chiếc đũa, làm bộ bình tĩnh nói: “Lúc đi tắm không cẩn thận nên ngã.”

Cố Từ ngồi xuống ghế sô pha phía bên tay phải cô, Nhan Lộ Thanh đang đang xem điện thoại thì trong đầu không tập trung, cô lặng lẽ dịch chuyển ánh mắt sang một chút để xem anh đang làm gì.Gần đây Nhan Lộ Thanh ở nhà thật sự nhàn rỗi tới mức quá thoải mái, nghĩ có thể thêm một ngày là thêm một ngày. Nhân lúc ông cụ còn chưa kịp đưa ra chứng cứ, cô lại nói: “Hơn nữa… Ông nội, con gần đây cũng không khỏe lắm.”

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Đáng lẽ là thi xong sẽ đi học lại, nhưng không ngờ kiểm tra xong bệnh lại tái phát…]Ông cụ Nhan ngạc nhiên: “Không khỏe lắm là sao?”

Tốt xấu gì thì cấp ba Nhan Lộ Thanh cũng được coi là một vị học bá, vẫn nên giải thích một chút… Cô bình tĩnh nhìn Cố Từ: “Thật ra tôi vẫn rất thích học.”

Cô không nhớ rõ quá trình lúc trước tốn cụ thể bao nhiêu thời gian, chỉ cảm thấy vì Cố Từ phối hợp quá mức, toàn bộ quá trình diễn ra thuận lợi giống như trước đây cô thôi miên cho đàn anh vậy. 

“…”“Chính là tình trạng tâm thần con vì chuyện này nên bị kích thích…” Nhan Lộ Thanh khẳng định một cách rất mơ hồ: “Có hơi không ổn định.”

Cố Từ đột nhiên im lặng khiến Nhan Lộ Thanh cực kì xấu hổ, cô không biết rốt cuộc người này có thật sự là đang nghĩ cách khen cô như thế nào, hay là đang nghĩ xem phải làm thế nào để có thể dùng măng bắn cô mà không làm cô tức giận.

Không lẽ là thi tạch rồi?

“…”

Gửi xong, Nhan Lộ Thanh lập tức xoá cậu ta.

“…” Vì sao từ bạn thân trong miệng Cố Từ càng nói càng thuận vậy, cái tên gọi này rõ ràng là do cô tự đề nghị mà.Cô cầm lấy chiếc đũa, làm bộ bình tĩnh nói: “Lúc đi tắm không cẩn thận nên ngã.”Nhan Lộ Thanh dựa theo phương pháp đã áp dụng trên người sư huynh để dùng lên người Cố Từ. Trước tiên là đối mắt, hướng dẫn, ngôn ngữ ám thị, tạo nên bầu không khí, v.v.Chiêu này thành công đánh lui đại ca nhà họ Nhan.

*

Quá trình suy nghĩ lâu như vậy, khái quát lâu như vậy.Nhan Lộ Thanh ngắt điện thoại cùng với khuôn mặt tươi cười, cô nói với Cố Từ: “Anh chỉnh lại âm lượng tivi đi, tôi nói chuyện xong rồi.”

*

Makka Pakka khó khăn giải thích: “… Nhưng chúng ta đều bị giới hạn trong một phạm vi nhất định. Maria, vũ trụ mới là bố.”

Khi đang nghiên cứu lần lượt từ kế hoạch 1 tới kế hoạch 10, lúc đã suy nghĩ được một hồi lâu, Nhan Lộ Thanh chợt nhận ra mình đang làm gì, bất ngờ tỉnh táo lại.(*Trích trong “Khúc Hát Trường Hận”.Trong lúc vô tình nhìn lên tầm mắt của Cố Từ, Nhan Lộ Thanh thấy anh duy trì ánh mắt giống như đang nhìn người ngoài hành tinh, tự mình gật đầu một cái: “Tôi nghe hết rồi.”

Cố Từ khép nửa mắt đối diện với cô.

Cũng không đợi cô tiếp tục quảng bá độ đáng tin cậy của mình, Cố Từ bỗng nhiên hỏi: “Xem bói cũng học ở chỗ đấy à?”

Nhan Lộ Thanh: “…” Là cô nhiều chuyện.Nhan Lộ Thanh cũng đã quen với kiểu mở đầu cuộc nói chuyện như thế này, nhưng cô cũng không có ý định kết thân với ai ở đây, càng không nói tới đây rõ ràng là cách liên lạc giữa nam và nữ.Trong phút chốc rơi vào im lặng.

Thành công rồi…

*

“Mang về một đống đồ chơi mà cô không thể nào giải được.” Cố Từ cười: “Ừ, tôi có nhớ.”

[Diệp Tử: Xin chào! /Đáng yêu/]Tốt xấu gì thì cấp ba Nhan Lộ Thanh cũng được coi là một vị học bá, vẫn nên giải thích một chút… Cô bình tĩnh nhìn Cố Từ: “Thật ra tôi vẫn rất thích học.”

Cô suy nghĩ một lúc, dùng tay vuốt tóc mình, đi qua đứng ở phía sau anh chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

“Không có gì, chỉ hơi mệt.”

Cố Từ cười rồi gật đầu: “Chỉ là không muốn đi học.”

“Không, chỉ là gần đây ngủ không ngon.” Cố Từ nói xong, bàn tay niết mũi hạ xuống, nhấc mí mắt lên nhìn cô: “Sao thế, cô có cách gì à?”

“…”

Nhan Lộ Thanh nhìn vẻ mặt anh cười như không cười, nghiến răng: “Tất nhiên có thể thành công! Làm lại.”

(*CCTV: Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc.)

–Công chúa nước địch lại quét mắt nhìn về phía này một lần nữa.Nói xong anh tiếp tục chỉnh tivi lớn lên, giống như từ lâu đã quen với cách hành động như vậy của cô.

Hình ảnh mà Nhan Lộ Thanh nhìn thấy hằng ngày đều là dáng vẻ Cố Từ đang ngồi trên giường hoặc là ngồi ở mép giường hoặc là đứng dạy cô học, mà anh nhắm hai mắt nằm trên giường chỉ có hai lần. Lần đầu tiên là ngày đầu tiên cô xuyên qua, lúc đó cô thậm chí còn cảm thấy Cố Từ giống như một người chết, lần thứ hai là bây giờ.*Khi khung chat của hai người được bật lên, người bên kia rất nhanh đã gửi qua một dòng tin nhắn.Đúng lúc khúc hát mở đầu kết thúc, phim dài tập lại bắt đầu phát tiếp một tập phim, Nhan Lộ Thanh cũng không nói chuyện nữa, tiện tay ôm lấy gối ôm, cả hai tiếp tục xem tivi.

Ông cụ Nhan ngạc nhiên: “Không khỏe lắm là sao?”

“Người thôi miên tôi còn không tập trung bằng tôi.” Cố Từ chớp mắt: “Như vậy có thể thành công à?”Nhan Lộ Thanh xem say mê, điện thoại bỗng nhiên rung lên, đến khi kết thúc một tập cô mới vuốt mở màn hình xem tin nhắn.

Có lẽ ngoại trừ vị trí hai mắt đang nhắm ra thì hình như có chút gì đó không bình thường.

Cho nên cô nhấn từ chối, nhưng mà không bao lâu sau, yêu cầu xin kết bạn lại được gửi đến.Là Wechat gửi từ ông cụ Nhan.

Suy nghĩ đầu tiên của Nhan Lộ Thanh: Chẳng lẽ đây là vị giáo sư nào đó được mời tới để hối thúc cô đi học?[Đại ca nhà họ Nhan: Con không uống thuốc thì làm sao khỏe được? Uống thuốc đúng giờ, sau khi ổn định lập tức đi học.]

Tiểu Hắc cũng ngạc nhiên: “Đúng vậy, đã có thể làm giáo sư rồi còn cần chúng tôi lo lắng gì nữa?”

Nhan Lộ Thanh không biết 18 con đường núi quanh co trong lòng vệ sĩ nhà mình, cô vô thức giơ tay chạm tới chỗ trên giữa lông mày, đó là vị trí bị búng trán lúc nãy. Chẳng lẽ… để lại dấu vết rồi?

“…”

Nhan Lộ Thanh ở trên giường lập tức bật dậy, biểu cảm vừa hối hận vừa xấu hổ, ngón tay cô cong lên, che hai đôi mắt lại rồi tự búng trán mình.

Không lẽ là thi tạch rồi?[Tôi là Diệp Tử từ “Nhóm chat chung khoa công nghệ thông tin của ban xx”]Makka Pakka dừng lại mấy giây rồi mới cẩn thận hỏi lại: “Cô nói cái gì cơ Maria? Hái sao? Là, là nói tới mấy ngôi sao thật trên bầu trời kia á?”Nhan Lộ Thanh nhìn hai chữ “uống thuốc”, vô cùng can đảm quyết định không trả lời tin nhắn này.

Khi đang nghiên cứu lần lượt từ kế hoạch 1 tới kế hoạch 10, lúc đã suy nghĩ được một hồi lâu, Nhan Lộ Thanh chợt nhận ra mình đang làm gì, bất ngờ tỉnh táo lại.

Gần đây Nhan Lộ Thanh ở nhà thật sự nhàn rỗi tới mức quá thoải mái, nghĩ có thể thêm một ngày là thêm một ngày. Nhân lúc ông cụ còn chưa kịp đưa ra chứng cứ, cô lại nói: “Hơn nữa… Ông nội, con gần đây cũng không khỏe lắm.”

Ngay từ đầu cô đã phải mâu thuẫn với đại não bị bệnh tâm thần để xem rốt cuộc có phát sinh ra bệnh biến gì hay không, nghiên cứu rất lâu thì phát hiện dù thế nào cũng có. Sau này cô càng quan sát cơ thể mình thật kĩ, cảm thấy bản thân thỉnh thoảng sẽ bị đau đầu, nhưng…Ngay từ đầu cô đã phải mâu thuẫn với đại não bị bệnh tâm thần để xem rốt cuộc có phát sinh ra bệnh biến gì hay không, nghiên cứu rất lâu thì phát hiện dù thế nào cũng có. Sau này cô càng quan sát cơ thể mình thật kĩ, cảm thấy bản thân thỉnh thoảng sẽ bị đau đầu, nhưng…

Cố Từ cười rồi gật đầu: “Chỉ là không muốn đi học.”Cơ thể này có chỗ nào không đau đâu? Đi thêm hai bước còn khó thở, chạy ước chừng khoảng 800m có khi còn chết tại chỗ, cơ bản là không chỗ nào khỏe mạnh hoàn toàn cả.

“Mày có biết cách nào để hái sao không?”

***Đát Kỷ Trụ Vương và Bao Tự (tức Phóng Hỏa Hí Chư Hầu) là hai trong bốn Tứ Đại Yêu Cơ gồm Đát Kỷ, Bao Tự, Muội Hỉ, Ly Cơ. Nhắc tới Tứ Đại Yêu Cơ, người người sẽ nói tới câu “Hồng Nhan Hoạ Thủy”, khiến cho cơ nghiệp các quân vương thời Tiên Tần bị phá hoại (nhà Hạ, nhà Thương, nhà Chu và nhà Tấn).)

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Bạn add tôi là có việc gì sao?]Cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận các biện pháp điều dưỡng ở các vị trí khác nhau trên cơ thể, tuy nhiên dù là điều dưỡng bộ phận nào, thuốc cho bệnh tâm thần tuyệt đối không được uống, đây là giới hạn cuối cùng.

Đôi mắt hạnh của cô có thể là hình dạng của quả hạnh nhân tiêu chuẩn, lúc muốn mở to mắt là có thể mở cực tròn, ví dụ như vẻ mặt mong đợi bây giờ.*

Cho nên khi nghe câu hỏi của Cố Từ, cô vẫn hơi ngây ra một chút.

Miệng thì nói như vậy, nhưng đại não cô vẫn không ngừng quay cuồng, mọi kiểu kế hoạch để “Hái sao” đang được bày ra, nhưng lại phải loại bỏ từng cái một.Hôn quân đánh không lại công chúa nước địch, chính xác là vậy.Ngôi sao thôi miên mới nổi – Nhan Hôn Quân: Không đúng, gì cơ? Mình đang làm gì vậy? Aaaaaa vì vậy mới nói đừng phái nàng công chúa nước địch tên Cố Từ tới mà! Yêu tinh hoạ quốc!Vốn dĩ cho rằng có thể tạm thời không cần phải suy nghĩ xem xét về việc đi học lại, ít nhất là được nhàn nhã thêm vài ngày, nhưng Nhan Lộ Thanh không ngờ ngày hôm sau bản thân đã nhận được một lời mời kết bạn khó hiểu.

Nằm ngoài dự đoán, Cố Từ đang dùng ngón tay niết mũi, mí mắt gục xuống, bộ dạng rất mệt, rất buồn ngủ.

Từ công chúa nước địch thì sao! Không phải vẫn bị Nhan Thị* thôi miên cho ngoan ngoãn à!!!

Cô còn đang lo không biết làm thế nào để lừa Cố Từ đồng ý cho cô thôi miên cơ!

Nhan Lộ Thanh dựa theo phương pháp đã áp dụng trên người sư huynh để dùng lên người Cố Từ. Trước tiên là đối mắt, hướng dẫn, ngôn ngữ ám thị, tạo nên bầu không khí, v.v.[Diệp Tử]

Hôm nay là người vợ xinh đẹp mà ngu ngốc pha ke, thật ra là người vợ đang cưng chiều chủ nhà.

Có phải là… Nếu cô không đem thân phận chủ nhà ra, có thể anh sẽ không khen cô à?Khi đối mắt khoảng nửa phút, Cố Từ đột nhiên giơ tay ra hiệu ngừng lại: “Tôi có thắc mắc.”[Tôi là Diệp Tử từ “Nhóm chat chung khoa công nghệ thông tin của ban xx”]

“…?”

Công chúa nước địch hại người tổn thất rất nhiều, ban đầu những suy nghĩ đều xoay quanh kiểu “Anh có bí mật gì” v.v, kết quả là bây giờ cô cực kì vội vã muốn biết anh thật lòng nghĩ về cô như thế nào, lập tức lấn áp tất cả những điều cô tò mò về Cố Từ lúc trước.

Nhan Lộ Thanh cũng theo phép lịch sự chào lại, sau đó trực tiếp hỏi rõ ý đồ của đối phương.#Từ công chúa vĩnh viễn là thần.Suy nghĩ đầu tiên của Nhan Lộ Thanh: Chẳng lẽ đây là vị giáo sư nào đó được mời tới để hối thúc cô đi học?

Nói xong câu này, Nhan Lộ Thanh rõ ràng cảm thấy anh đang quét ánh mắt nhìn sang đây.

Cô cảm thấy cần phải bóp chết từ trong nôi mới được.Cho nên cô nhấn từ chối, nhưng mà không bao lâu sau, yêu cầu xin kết bạn lại được gửi đến.

Ánh sáng và tông màu của đèn bên trong biệt thự có thể điều chỉnh được, phòng của Cố Từ vẫn luôn chỉnh ở mức mặc định. Nhan Lộ Thanh chỉnh ánh sáng tới tông màu ấm áp, so với lúc trước thì tối hơn nhiều, sau đó mới tự chuẩn bị biểu diễn. 

Nhan Lộ Thanh nhìn vẻ mặt anh cười như không cười, nghiến răng: “Tất nhiên có thể thành công! Làm lại.”Cô cảm thấy cho dù thật sự tới để hối thúc mình, vậy cũng nên giải thích cho rõ ràng thì tốt hơn, thế nên cô nhấn vào [Thêm bạn].

Hôm nay là người vợ xinh đẹp mà ngu ngốc pha ke, thật ra là người vợ đang cưng chiều chủ nhà.Nói xong anh tiếp tục chỉnh tivi lớn lên, giống như từ lâu đã quen với cách hành động như vậy của cô.Khi khung chat của hai người được bật lên, người bên kia rất nhanh đã gửi qua một dòng tin nhắn.

Hôm nay là người vợ xinh đẹp mà ngu ngốc pha ke, thật ra là người vợ đang cưng chiều chủ nhà.

Đúng lúc khúc hát mở đầu kết thúc, phim dài tập lại bắt đầu phát tiếp một tập phim, Nhan Lộ Thanh cũng không nói chuyện nữa, tiện tay ôm lấy gối ôm, cả hai tiếp tục xem tivi.

Nhan Lộ Thanh làm bộ làm tịch thở dài: “Suy cho cùng mày hiểu biết rộng như vậy, tao cũng có thể đọc suy nghĩ, tao nghĩ không chừng mày thật sự có khả năng hái được sao thì sao.”Bạn học Diệp Tử, như vậy chắc chắn có thể cắt đứt hy vọng nhung nhớ rồi chứ nhỉ?[Diệp Tử: Chào.jpg]

“…” Rõ ràng là mở thiên nhãn rồi.

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Bạn add tôi là có việc gì sao?]Icon là một con mèo.

“Nhưng làm gì có ai dám đánh cô như vậy.” Cố Từ dừng lại một chút, tốc độ giọng nói thả chậm hơn, giống như đang cố ý muốn kéo dài hơi: “Nhưng cũng không phải không có khả năng là cô tự đánh mình nhỉ.”

(*CCTV: Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc.)Nhan Lộ Thanh điều chỉnh xong giọng điệu của mình, sử dụng giọng nói ổn định giống lúc nãy, hỏi một câu hỏi còn chính thức hơn CCTV*:Nói xong câu này, Nhan Lộ Thanh rõ ràng cảm thấy anh đang quét ánh mắt nhìn sang đây.Nhan Lộ Thanh cũng theo phép lịch sự chào lại, sau đó trực tiếp hỏi rõ ý đồ của đối phương.

Nhan Lộ Thanh: “…”

Buổi sáng cô nhận được một lời mời kết bạn Wechat từ một nam sinh lạ mặt, nhìn thấy lời khen ngợi, ngay sau đó tâm huyết dâng trào đi hỏi Cố Từ có cảm thấy mình đẹp hay không. Không phải cô tùy tiện hỏi một câu như thế, vậy mà anh còn do dự![Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Bạn add tôi là có việc gì sao?]

“…” Làm nhục mang tính sát thương cao.

Không phải là cô không nhận ra, chỉ là nhàm chán muốn đùa giỡn nó một chút thôi.[Diệp Tử: Xin chào! /Đáng yêu/]

Tiểu Hắc mới vừa nghĩ như vậy xong, nhưng rất nhanh đã nghĩ sang một chuyện khác. Nhan tiểu thư và Cố Từ hình như đang hẹn hò à nha, vậy một tên vệ sĩ như cậu ta không bằng một người bạn trai cũng hợp tình hợp lý mà.

[Em gái này quá đẹp!]

Beta: CyaneSau đó anh không nói gì thêm nữa. Có lẽ là gạt được rồi, cuối cùng Nhan Lộ Thanh cũng thở nhẹ ra.[Diệp Tử: Thật ra tôi đã gặp bạn ở ngày thi giữa kì, chỉ là muốn add bạn, nhưng cứ luôn do dự, tới bây giờ vẫn còn ngại…]

Anh đi thi và Nhan Lộ Thanh đi thi hoàn toàn là hai nét riêng biệt. Lúc ấy Nhan Lộ Thanh được cả nhà vui vẻ tiễn bước, chính là cảm giác đi thi đại học, mà Cố Từ lại giống như một người tốt nghiệp cấp 2 đi thi lên cấp 3 vậy, không có ai động viên hay vui vẻ tiễn bước.

Là Wechat gửi từ ông cụ Nhan.

“Được thôi.” Biểu cảm gương mặt của Cố Từ khá là tự nhiên, không biết tại sao tâm trạng thậm chí còn rất tốt. Anh hỏi: “Khi nào bắt đầu, bây giờ à?”Sau khi anh ra ngoài, Nhan Lộ Thanh càng không kiêng nể gì mà mở loa ngoài xem video.“…”

Nhan Lộ Thanh bị cách gọi này của anh làm đơ ra một lát, sau đó mới tiếp tục nói những gì bản thân đang nghĩ: “Này, tôi hỏi anh một câu.”

Cố Từ nghe thấy cô cất giọng hỏi câu “Về rồi à”, cùng với câu “Bài kiểm tra thế nào” đã lâu không được nghe, anh ngước mắt nhìn sang. Nhan Lộ Thanh đang nằm lên tay vịn mềm mại ở ghế sô pha, trong tay cầm điện thoại, ánh mắt nhìn về chỗ anh.

*Cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận các biện pháp điều dưỡng ở các vị trí khác nhau trên cơ thể, tuy nhiên dù là điều dưỡng bộ phận nào, thuốc cho bệnh tâm thần tuyệt đối không được uống, đây là giới hạn cuối cùng.Nhan Lộ Thanh nhìn ảnh đại diện của người này đang tỏa ra bong bóng màu hồng, nhấp vào một cái…

Có phải là… Nếu cô không đem thân phận chủ nhà ra, có thể anh sẽ không khen cô à?

Mà câu trả lời đầy đủ của anh lại tiếp tục vang lên…Nhan Lộ Thanh: “…” Anh thì giỏi rồi, nhưng câu trước đó thật ra không cần thiết phải nói ra đâu.[Em gái này quá đẹp!]

*

Ngón tay Cố Từ hơi hơi ngừng một chút, trong mắt có một ý cười đảo nhanh qua, sau đó lại uống thêm ngụm nước, dường như rất tùy ý hỏi: “Ồ, trước kia trông cô không giống thế này à?”

[Là gu của mình!]

Vậy mà cô đang rất nghiêm túc suy nghĩ các phương án hái các loại “sao giả”, thậm chí còn đang suy nghĩ xem cái nào đẹp, cái nào lãng mạn nữa.

“?” Khuôn mặt Nhan Lộ Thanh hiện đầy dấu chấm hỏi.

Nhan Lộ Thanh ngồi dậy, hoang mang: “Dựa vào trình độ của anh sao lại nói không biết được??”Nhan Lộ Thanh: Hả…

Lần đối mắt này yêu cầu hai người hoàn toàn tập trung để nhìn đối phương, chính xác mà nói là yêu cầu người thôi miên phải tập trung quan sát người bị thôi miên, ánh mắt cũng phải có năng lực dẫn dắt.

Sau đó Diệp Tử gửi tiếp một dòng tin nhắn.

Nhan Lộ Thanh tức giận nhìn người đang nằm trên giường. Đôi mắt xinh đẹp sáng rõ như vậy chỉ để trang trí thôi à? Chuyện cô càng ngày càng xinh đẹp ngay cả người qua đường A cũng có thể biết, vì sao người luôn sống chung với nhau như anh còn phải do dự???

Lỗi lầm của hôn quân hay bạo chúa đều không bao giờ có thể được rửa sạch tội vì bất cứ lý do gì, chỉ là cô phải thừa nhận… Ôn nhu hương thật sự rất dễ chìm đắm, mỹ nhân tuyệt sắc cũng thật sự rất đỉnh.Gửi xong, Nhan Lộ Thanh lập tức xoá cậu ta.[Diệp Tử: Này bạn học, tôi có thể hỏi bạn là tại sao chỉ tham gia mỗi một lần thi thôi không, trước đây và bây giờ đều không lên lớp à?]

“Nhưng làm gì có ai dám đánh cô như vậy.” Cố Từ dừng lại một chút, tốc độ giọng nói thả chậm hơn, giống như đang cố ý muốn kéo dài hơi: “Nhưng cũng không phải không có khả năng là cô tự đánh mình nhỉ.”

Trong lúc vô tình nhìn lên tầm mắt của Cố Từ, Nhan Lộ Thanh thấy anh duy trì ánh mắt giống như đang nhìn người ngoài hành tinh, tự mình gật đầu một cái: “Tôi nghe hết rồi.”

Cố Từ hứng thú quan sát khuôn mặt cô, da cô trắng, ngay giữa vầng trán đầy đặn hiện ra một vết ửng đỏ rất rõ ràng: “Bị ngã nhưng lại giống như bị ai đó búng trán.”

Đối với anh mà nói thì cũng chỉ là một cái tên.Nhan Lộ Thanh cũng đã quen với kiểu mở đầu cuộc nói chuyện như thế này, nhưng cô cũng không có ý định kết thân với ai ở đây, càng không nói tới đây rõ ràng là cách liên lạc giữa nam và nữ.

Công chúa nước địch lại quét mắt nhìn về phía này một lần nữa.

[Diệp Tử: Chào.jpg]Cô cảm thấy cần phải bóp chết từ trong nôi mới được.

Những câu hỏi đầu tiên đều là những câu cô lặp đi lặp lại, chỉ cần anh mở miệng trả lời lần đầu tiên thì chứng minh là thành công.

(* 氏 – shì – Thị: Vợ cả của vua (hoàng hậu), đây là cách đọc của người Hung Nô.)

Nhan Lộ Thanh nhớ tới khoảng thời gian vùi đầu vào học trước đây thì lập tức cảm thấy da đầu như tê dại. Nếu như làm một bảng xếp hạng những ác mộng đáng sợ nhất, vậy thì học đại học vật lý và môn điện học chắc chắn sẽ đứng thứ hạng cao nhất trong những điều khiến cô gặp ác mộng.[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Thành thật mà nói, bởi vì tôi là một bệnh nhân tâm thần, trước đây phải tạm nghỉ học nên không được đi học.]

Nhan Lộ Thanh ngắt điện thoại cùng với khuôn mặt tươi cười, cô nói với Cố Từ: “Anh chỉnh lại âm lượng tivi đi, tôi nói chuyện xong rồi.”

*Mặc dù đang cố gắng nỗ lực, nhưng mỗi ngày cứ hai tiếng phải thay trang phục cho ngôi sao thời trang Từ Từ. Một trăm giao diện cô phải chơi xong hết trong vòng hai mươi ngày mới được, nếu trong hai mươi ngày mà không chơi xong thì cô sẽ không được gặp Từ công chúa mỗi ngày.Cô thấy trên đầu [Diệp Tử] tỏa ra bong bóng với vô số dấu chấm hỏi.

Vừa rồi Cố Từ nhìn khuôn mặt cô có hơi xuất thần, một giây trước khi muốn nói thì đã bị lời của cô chặn họng.Sau khi nhìn chằm chằm là thư giãn, để anh nằm xuống nhắm mắt, còn cô phải tiếp tục nói chút gì đó để người khác cảm thấy thoải mái.Còn có những điển cố về Đát Kỷ Trụ Vương và “Phong hỏa hí chư hầu”, v.v. ***[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Đáng lẽ là thi xong sẽ đi học lại, nhưng không ngờ kiểm tra xong bệnh lại tái phát…]

Đũa gắp đồ ăn khựng lại.

Anh dường như thật sự rất mệt, ngay cả tốc độ nháy mắt cũng chậm hơn. Nhan Lộ Thanh cảm thấy trạng thái lúc này của anh là trạng thái cực kì phù hợp, nhưng lại sợ anh vì thấy cô quá nôn nóng mà nảy sinh nghi ngờ, cho nên chỉ nói là: “Dù sao anh cũng có thể yên tâm, việc này thật sự đáng tin hơn nhiều so với việc xem bói, hơn nữa tôi đã rất chăm chỉ học.”Gửi xong, Nhan Lộ Thanh lập tức xoá cậu ta.

Đôi mắt hạnh của cô có thể là hình dạng của quả hạnh nhân tiêu chuẩn, lúc muốn mở to mắt là có thể mở cực tròn, ví dụ như vẻ mặt mong đợi bây giờ.

Bạn học Diệp Tử, như vậy chắc chắn có thể cắt đứt hy vọng nhung nhớ rồi chứ nhỉ?

*

“Ừ.”

Nhan Lộ Thanh nhớ tới khoảng thời gian vùi đầu vào học trước đây thì lập tức cảm thấy da đầu như tê dại. Nếu như làm một bảng xếp hạng những ác mộng đáng sợ nhất, vậy thì học đại học vật lý và môn điện học chắc chắn sẽ đứng thứ hạng cao nhất trong những điều khiến cô gặp ác mộng.*

“Vậy không lẽ cô cảm thấy…” Makka Pakka run rẩy: “Tôi có vẻ như có thể hái sao xuống à…”

Chiêu này thành công đánh lui đại ca nhà họ Nhan.

Mà những hiệu ứng đặc biệt cô chọn cho Từ công chúa nếu đặt ở trên người khác, ví dụ như Tiểu Hắc, mặc dù Nhan Lộ Thanh thương Tiểu Hắc, nhưng cô cũng phải nói thật rằng thật sự quá cay mắt.Mặc dù Nhan Lộ Thanh ra tay xóa kết bạn không chút lưu tình, nhưng nhìn thấy trong lòng người kia khen ngợi mình, nói không vui là không phải.

Là tôi có thể đọc được suy nghĩ, hay là anh đọc được suy nghĩ????

Suy cho cùng chủ nhà đã từng nhận được đủ lời khen cho đến sau khi đến thế giới này, cơ bản không có nhiều người thật lòng khen khi ở trước mặt cô.

Từng chữ được nói ra, giống như từng nhát búa nện vào lỗ tai, khiến lỗ tai của Nhan chủ nhà lập tức đỏ bừng.

Đã qua hai ngày kể từ lúc đó, đã đến thời gian trường Cố Từ thi.

“Thay đổi gì?” Nhan Lộ Thanh có hơi phấn khích khi nghe anh trả lời, lúc hưng phấn cô nói nhiều hơn một câu: “Tôi cứ cảm thấy trước đây trông mình có hơi đáng sợ.”Đã qua hai ngày kể từ lúc đó, đã đến thời gian trường Cố Từ thi.Gần tới giờ ăn sáng, Nhan Lộ Thanh đi xuống tầng với tâm trạng rất tốt, vừa hay chạm mặt Cố Từ đang ra ngoài lấy nước.

Nhưng sau này lớn lên, suy nghĩ dần dần trưởng thành, những ý nghĩ hơi tiêu cực lúc nhỏ đã biến mất, cô bắt đầu hiểu thất tình lục dục của con người có đôi khi rất khó kiểm soát.

Nghĩ như vậy, Nhan Lộ Thanh cũng bình tĩnh lại.

**Ôn nhu hương (温柔乡): từ một điển cố, dùng để ví von nữ sắc khiến người ta mê muội.Cô suy nghĩ một lúc, dùng tay vuốt tóc mình, đi qua đứng ở phía sau anh chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

Makka Pakka dừng lại mấy giây rồi mới cẩn thận hỏi lại: “Cô nói cái gì cơ Maria? Hái sao? Là, là nói tới mấy ngôi sao thật trên bầu trời kia á?”

Đợi anh đi rồi, Nhan Lộ Thanh không nhịn được hỏi Đại Hắc và Tiểu Hắc: “Vì sao hai người không cổ vũ anh ấy?”

Nhan Lộ Thanh ở trên giường lập tức bật dậy, biểu cảm vừa hối hận vừa xấu hổ, ngón tay cô cong lên, che hai đôi mắt lại rồi tự búng trán mình.Cố Từ quay người lại, bộ dạng mới vừa ngủ dậy cũng là một người với nhan sắc đỉnh cao, anh cầm theo cốc nước nhìn cô: “Chào buổi sáng, bạn thân.”

Nhưng sau này lớn lên, suy nghĩ dần dần trưởng thành, những ý nghĩ hơi tiêu cực lúc nhỏ đã biến mất, cô bắt đầu hiểu thất tình lục dục của con người có đôi khi rất khó kiểm soát.

Trong phòng nhất thời rơi vào im lặng.“… Hả? Không phải, trước đây trông tôi cũng gần giống vậy, nhưng mà…” Nhan Lộ Thanh lười vòng vo, dứt khoát hỏi thẳng: “Nhưng không lẽ anh không cảm thấy, tôi đẹp hơn một chút so với lúc trước à?”“…” Vì sao từ bạn thân trong miệng Cố Từ càng nói càng thuận vậy, cái tên gọi này rõ ràng là do cô tự đề nghị mà.

Vì vậy Nhan Lộ Thanh nghiến răng, quyết định thẳng thắn cương quyết vùng lên, trực tiếp bày tỏ rõ ràng: “Tôi chính là chủ nhân căn nhà này.”

Cũng may hôn quân vẫn chưa hoàn toàn mất não, cô suy nghĩ một lúc, không thể vừa mới bắt đầu đã hỏi “Cố Từ, anh cảm thấy Nhan Lộ Thanh trông thế nào” được, vẫn nên hỏi trước một câu khái quát, quan sát Cố Từ có trả lời không rồi tiến hành tiếp.

Biểu cảm của Cố Từ, nhìn thế nào cũng giống như một nụ cười hơi lạnh nhạt.Có lẽ ngoại trừ vị trí hai mắt đang nhắm ra thì hình như có chút gì đó không bình thường.Nhan Lộ Thanh bị cách gọi này của anh làm đơ ra một lát, sau đó mới tiếp tục nói những gì bản thân đang nghĩ: “Này, tôi hỏi anh một câu.”

Nhan Lộ Thanh nghĩ kĩ lại đi, nghĩ tới ngòi nổ gần đây nhất khiến cô nỗ lực vươn lên.

“Cô ấy rất đáng yêu…”

“Ừ.” Cô nghe thấy Cố Từ cười khẽ một tiếng.“Ừ.”

Gửi xong, Nhan Lộ Thanh lập tức xoá cậu ta.Trước đây Cố Từ cũng như vậy, hỏi về thành tích đều trả lời giống nhau là không biết. Nếu có người hỏi đến cùng, anh sẽ xem tâm trạng mà có trả lời câu tiếp theo hay không.“Anh có cảm thấy tôi có gì đó thay đổi so với lúc trước không?” Nhan Lộ Thanh nói xong, sợ anh cho rằng mình đang nói về vấn đề tính cách thì liền nói bổ sung: “Ý tôi là ngoại hình.”

Nhan Lộ Thanh: Hả…Trước đây?Cố Từ cầm cốc nước lên uống một ngụm, có thể nhìn thấy rõ ràng yết hầu đang chuyển động, cùng với các tĩnh mạch trên cổ.

Sau đó Diệp Tử gửi tiếp một dòng tin nhắn.

Từng chữ được nói ra, giống như từng nhát búa nện vào lỗ tai, khiến lỗ tai của Nhan chủ nhà lập tức đỏ bừng.Uống xong, anh nói: “Có thay đổi.”

Ngón tay Cố Từ hơi hơi ngừng một chút, trong mắt có một ý cười đảo nhanh qua, sau đó lại uống thêm ngụm nước, dường như rất tùy ý hỏi: “Ồ, trước kia trông cô không giống thế này à?”

Nhan Lộ Thanh: Hả…

“Thay đổi gì?” Nhan Lộ Thanh có hơi phấn khích khi nghe anh trả lời, lúc hưng phấn cô nói nhiều hơn một câu: “Tôi cứ cảm thấy trước đây trông mình có hơi đáng sợ.”

Không lẽ là thi tạch rồi?

Nhưng mà không giống như đang khen.Cố Từ vừa bước tới ghế sô pha, vừa nói: “Không biết.”Trước đây?

Quá trình suy nghĩ lâu như vậy, khái quát lâu như vậy.

Ngón tay Cố Từ hơi hơi ngừng một chút, trong mắt có một ý cười đảo nhanh qua, sau đó lại uống thêm ngụm nước, dường như rất tùy ý hỏi: “Ồ, trước kia trông cô không giống thế này à?”

Anh nói: “Trán cô bị sao vậy?”

Khung cảnh này, vậy mà khiến người khác cảm thấy cực kì ấm áp.Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên: “Anh sao vậy?”Vừa rồi Nhan Lộ Thanh đang nhìn Cố Từ uống nước, cô cũng không biết mình đang nhìn gì, có lẽ là mắt cô tự di chuyển. Quả nhiên công chúa nước địch thật sự lúc nào cũng mê hoặc lòng người.

Cố Từ ngồi xuống ghế sô pha phía bên tay phải cô, Nhan Lộ Thanh đang đang xem điện thoại thì trong đầu không tập trung, cô lặng lẽ dịch chuyển ánh mắt sang một chút để xem anh đang làm gì.

Vừa rồi Nhan Lộ Thanh đang nhìn Cố Từ uống nước, cô cũng không biết mình đang nhìn gì, có lẽ là mắt cô tự di chuyển. Quả nhiên công chúa nước địch thật sự lúc nào cũng mê hoặc lòng người.Cho nên khi nghe câu hỏi của Cố Từ, cô vẫn hơi ngây ra một chút.

Bây giờ có nhiều sức sống hơn nhiều so với lúc trước, nhưng hai lần này, cho dù là trường hợp nào cũng đều là Từ người đẹp ngủ trong rừng chân chính.“… Hả? Không phải, trước đây trông tôi cũng gần giống vậy, nhưng mà…” Nhan Lộ Thanh lười vòng vo, dứt khoát hỏi thẳng: “Nhưng không lẽ anh không cảm thấy, tôi đẹp hơn một chút so với lúc trước à?”

[Diệp Tử: Thật ra tôi đã gặp bạn ở ngày thi giữa kì, chỉ là muốn add bạn, nhưng cứ luôn do dự, tới bây giờ vẫn còn ngại…]

Nhưng cô cũng không phải là tên hôn quân gì gì đó, cô chỉ là người đứng đầu gia đình của một căn nhà nho nhỏ mà thôi.Cố Từ khép nửa mắt đối diện với cô.

Nhan Lộ Thanh xem say mê, điện thoại bỗng nhiên rung lên, đến khi kết thúc một tập cô mới vuốt mở màn hình xem tin nhắn.

“… Hả?” Nếu như Makka Pakka có miệng, chắc chắn lúc này có thể nó đã mở ra cực lớn.Nghiêm túc mà nói, Cố Từ chẳng hề có ấn tượng gì sâu sắc đối với “Nhan Lộ Thanh” trước đây, dù cho cô và anh là bạn cùng lớp nhiều năm, dù cho cô sợ anh, dù cho cô là kẻ biến thái khiến rất nhiều người hận tới tận xương tuỷ.

Thật ra chính là suy nghĩ đen tối: Tôi chọc cô ấy – Cô ấy muốn hỏi tôi gì đây? – Hỏi chuyện này à? – Ha ha, thật đáng yêu. 

Cũng may hôn quân vẫn chưa hoàn toàn mất não, cô suy nghĩ một lúc, không thể vừa mới bắt đầu đã hỏi “Cố Từ, anh cảm thấy Nhan Lộ Thanh trông thế nào” được, vẫn nên hỏi trước một câu khái quát, quan sát Cố Từ có trả lời không rồi tiến hành tiếp.“…”Đối với anh mà nói thì cũng chỉ là một cái tên.

[Diệp Tử: Chào.jpg]

Dĩ nhiên là không.Nó nghĩ, hằng ngày đồng nghiệp của nó cũng bị ký chủ chặn họng như vậy sao? Hay chỉ có ký chủ nó là khác người thường?Mặc dù trên phim điện ảnh và truyền hình có rất nhiều cái là có thể kiểm soát hành động của người khác mọi lúc mọi nơi, Nhan Lộ Thanh không biết đó có thật hay không, nhưng cô biết bản thân chắc chắn không bao giờ làm được. Tất cả kiến thức cô học đều dựa trên điều kiện trên hết, là người kia phải hợp tác với mình.Với người không cần phải để ý, Cố Từ đều giải quyết dựa theo tên gọi. Ngay cả toàn bộ khuôn mặt và dáng vẻ cô như thế nào anh cũng không nhớ nổi, duy chỉ có một chút ấn tượng, có lẽ là cảnh tượng sau cùng quyết định giúp cô lúc rơi xuống.

Tới đây thì xảy ra một vấn đề lớn.

Thật ra chính là suy nghĩ đen tối: Tôi chọc cô ấy – Cô ấy muốn hỏi tôi gì đây? – Hỏi chuyện này à? – Ha ha, thật đáng yêu. Mà lúc này khi Nhan Lộ Thanh nhìn anh, anh nhận ra ngoài gương mặt ra thì trong tâm trí đang hiện lên rõ nét sống động, dung mạo, môi, mũi, cằm… Nổi bật nhất chính là đôi mắt.

Không biết vì sao, chủ nhà Nhan vô thức nín thở, dường như cô đã quên mất bản thân mới là người chi phối tất cả người ở đây, chăm chú nhìn chằm chằm vào người vợ ngốc nghếch có hạn đang nhắm nghiền hai mắt của mình.***Đát Kỷ Trụ Vương và Bao Tự (tức Phóng Hỏa Hí Chư Hầu) là hai trong bốn Tứ Đại Yêu Cơ gồm Đát Kỷ, Bao Tự, Muội Hỉ, Ly Cơ. Nhắc tới Tứ Đại Yêu Cơ, người người sẽ nói tới câu “Hồng Nhan Hoạ Thủy”, khiến cho cơ nghiệp các quân vương thời Tiên Tần bị phá hoại (nhà Hạ, nhà Thương, nhà Chu và nhà Tấn).)Đôi mắt hạnh của cô có thể là hình dạng của quả hạnh nhân tiêu chuẩn, lúc muốn mở to mắt là có thể mở cực tròn, ví dụ như vẻ mặt mong đợi bây giờ.

“…”

Điều này khiến anh nhớ tới ánh mắt đáng thương của chú chó tội nghiệp lúc mới được phát hiện.

Nhan Lộ Thanh cũng đã quen với kiểu mở đầu cuộc nói chuyện như thế này, nhưng cô cũng không có ý định kết thân với ai ở đây, càng không nói tới đây rõ ràng là cách liên lạc giữa nam và nữ.

Cố Từ đột nhiên im lặng khiến Nhan Lộ Thanh cực kì xấu hổ, cô không biết rốt cuộc người này có thật sự là đang nghĩ cách khen cô như thế nào, hay là đang nghĩ xem phải làm thế nào để có thể dùng măng bắn cô mà không làm cô tức giận.

Nhan Lộ Thanh: “…” Anh thì giỏi rồi, nhưng câu trước đó thật ra không cần thiết phải nói ra đâu.

Nhan Lộ Thanh: “…”

Vị trí mà Nhan Lộ Thanh tự đánh lúc nãy thật sự bắt đầu nóng lên, cô duy trì biểu cảm, ánh mắt vẫn tập trung ở trên đồ ăn, không thèm nhìn mặt Cố Từ: “Tôi cũng không ngốc, chỉ là vô tình ngã mà thôi.”

*Vì vậy Nhan Lộ Thanh nghiến răng, quyết định thẳng thắn cương quyết vùng lên, trực tiếp bày tỏ rõ ràng: “Tôi chính là chủ nhân căn nhà này.”

Sau đó Diệp Tử gửi tiếp một dòng tin nhắn.

Cho nên khi Cố Từ nằm ở đấy, trong khoảnh khắc khi đưa ra câu trả lời khẳng định, dù chỉ có một chữ cũng khiến cho Nhan Lộ Thanh cực kì vui mừng.*Vừa rồi Cố Từ nhìn khuôn mặt cô có hơi xuất thần, một giây trước khi muốn nói thì đã bị lời của cô chặn họng.

Đúng lúc cô muốn nói thêm gì đó, bỗng nhiên Đại Hắc ở cạnh cô báo cáo: “Bữa sáng đã xong.”Cô hung dữ trừng mắt liếc Cố Từ một cái, sau đó tiếp tục nhìn điện thoại, cũng không để ý lúc Cố Từ đi ngang qua bên cạnh, anh cũng đã liếc qua dòng tiêu đề video bắt mắt trên màn hình điện thoại của cô.Anh nhìn biểu cảm mong đợi xen lẫn tức giận của cô, cô còn đang xị mặt kiên quyết muốn đợi anh trả lời, không nhịn được cười một cái: “Đương nhiên là bây giờ đẹp.”

Nhan Lộ Thanh nhìn ảnh đại diện của người này đang tỏa ra bong bóng màu hồng, nhấp vào một cái…

Chiêu này thành công đánh lui đại ca nhà họ Nhan.

Hôm nay chủ nhà đã vùng dậy và người vợ xinh đẹp nhưng ngốc nghếch đã trúng kế.Nhan Lộ Thanh: “…”

“Chả thế thì sao?” Nhan Lộ Thanh nửa đùa nửa giễu cợt hỏi: “Không lẽ mày cảm thấy tao đang nói tới sao giả à?”Anh khen rồi.

Chẳng mấy chốc, trong phòng vang lên giọng nói lạnh lùng quen thuộc, với một chút âm mũi, rất dễ nghe.

Tác giả có lời muốn nói:[Diệp Tử]Nhưng mà không giống như đang khen.

Cố Từ quay người lại, bộ dạng mới vừa ngủ dậy cũng là một người với nhan sắc đỉnh cao, anh cầm theo cốc nước nhìn cô: “Chào buổi sáng, bạn thân.”Thành thật mà nói, nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt thì lời Cố Từ nói khá là chân thành, nhưng Nhan Lộ Thanh cũng không hiểu là có chuyện gì đã xảy ra với mình… Cô còn mơ hồ muốn nghe thêm vài câu nữa.

(* 氏 – shì – Thị: Vợ cả của vua (hoàng hậu), đây là cách đọc của người Hung Nô.)

Beta: Cyane

Nhan Lộ Thanh muốn nói không có, sau đó nhớ ra bản thân vẫn luôn bận rộn việc gì, ngay lập tức có một loại cảm giác nước xối lên đầu khiến tỉnh táo hẳn…Đúng lúc cô muốn nói thêm gì đó, bỗng nhiên Đại Hắc ở cạnh cô báo cáo: “Bữa sáng đã xong.”

Công chúa nước địch hại người tổn thất rất nhiều, ban đầu những suy nghĩ đều xoay quanh kiểu “Anh có bí mật gì” v.v, kết quả là bây giờ cô cực kì vội vã muốn biết anh thật lòng nghĩ về cô như thế nào, lập tức lấn áp tất cả những điều cô tò mò về Cố Từ lúc trước.

Ăn tối xong Nhan Lộ Thanh nhận được một cuộc gọi, là ông cụ Nhan gọi tới, hỏi cô khi nào đi học.Cô im lặng vài giây, vẫn quyết định đi ăn cơm trước.

Ngay cả khi thật sự phải trở thành một Đế Vương lâm triều, cô tin tưởng bản thân chắc chắn sẽ làm một minh quân, miễn là nước địch không phái một nàng công chúa tên Cố Từ đi mê hoặc tâm trí cô thì sẽ không có vấn đề gì.*

Trong phút chốc rơi vào im lặng.

Anh nói: “Trán cô bị sao vậy?”Nhan Lộ Thanh bởi vì chuyện buổi sáng mà bứt rứt mãi không thôi: Vậy mà cô lại dựa vào thân phận chủ nhà để cưỡng bức, mới có thể nhận được một lời khen ngợi của Cố Từ!

(*Trích trong “Khúc Hát Trường Hận”.

Ngón tay Cố Từ hơi hơi ngừng một chút, trong mắt có một ý cười đảo nhanh qua, sau đó lại uống thêm ngụm nước, dường như rất tùy ý hỏi: “Ồ, trước kia trông cô không giống thế này à?”[Diệp Tử: Thật ra tôi đã gặp bạn ở ngày thi giữa kì, chỉ là muốn add bạn, nhưng cứ luôn do dự, tới bây giờ vẫn còn ngại…]Cô không nhận ra là mình vội quá nên dùng luôn hai từ cưỡng bức, chỉ biết lòng tự trọng của bản thân vì chuyện này mà đang liên tục bị chà xát.

Ban đầu Nhan Lộ Thanh muốn thôi miên Cố Từ là bởi vì bàn tay vàng bị anh chặn lại. Nhưng sau này lại càng có nhiều chuyện xảy ra giữa hai người, càng nhiều lần tiếp xúc, cô cảm giác trên người Cố Từ càng ngày càng xuất hiện nhiều lỗi, chính cô lại thường xuyên bị anh nhìn thấu, hơn nữa nói chuyện còn không nói rõ ràng…

Thêm vào đủ loại cảnh tượng lúc trước “Rõ ràng là mình mới có thuật đọc tâm, nhưng dường như công chúa nước địch đã lấy trộm để đối phó mình”, Nhan Lộ Thanh bắt đầu cố gắng phấn đấu vươn lên. Bởi vì ông lão đã thẳng thừng nói rằng không còn gì để dạy cô nữa, vậy nên cô đành phải tự tìm tư liệu học trên phim điện ảnh và truyền hình. Đa phần là dạy học, một vài trong số đó là các tập phim và clip phim ngắn, cô chủ yếu là muốn học một chút lời nói và thần thái của những người đó.

Hôm nay chủ nhà đã vùng dậy và người vợ xinh đẹp nhưng ngốc nghếch đã trúng kế.

***Đát Kỷ Trụ Vương và Bao Tự (tức Phóng Hỏa Hí Chư Hầu) là hai trong bốn Tứ Đại Yêu Cơ gồm Đát Kỷ, Bao Tự, Muội Hỉ, Ly Cơ. Nhắc tới Tứ Đại Yêu Cơ, người người sẽ nói tới câu “Hồng Nhan Hoạ Thủy”, khiến cho cơ nghiệp các quân vương thời Tiên Tần bị phá hoại (nhà Hạ, nhà Thương, nhà Chu và nhà Tấn).)Mặc dù đang cố gắng nỗ lực, nhưng mỗi ngày cứ hai tiếng phải thay trang phục cho ngôi sao thời trang Từ Từ. Một trăm giao diện cô phải chơi xong hết trong vòng hai mươi ngày mới được, nếu trong hai mươi ngày mà không chơi xong thì cô sẽ không được gặp Từ công chúa mỗi ngày.

**Ôn nhu hương (温柔乡): từ một điển cố, dùng để ví von nữ sắc khiến người ta mê muội.Sau khi hai người ăn xong bữa tối, Cố Từ còn tự chủ động trưng cầu ý kiến, Nhan Lộ Thanh khó hiểu đi theo anh tới phòng của anh.Mà những hiệu ứng đặc biệt cô chọn cho Từ công chúa nếu đặt ở trên người khác, ví dụ như Tiểu Hắc, mặc dù Nhan Lộ Thanh thương Tiểu Hắc, nhưng cô cũng phải nói thật rằng thật sự quá cay mắt.

Tiểu Hắc ngay lập tức tha thứ cho bản thân.

Cô bắt đầu thử nói chuyện với Cố Từ.Đã qua hai ngày kể từ lúc đó, đã đến thời gian trường Cố Từ thi.

Ngôi sao thôi miên mới nổi – Nhan Hôn Quân: Không đúng, gì cơ? Mình đang làm gì vậy? Aaaaaa vì vậy mới nói đừng phái nàng công chúa nước địch tên Cố Từ tới mà! Yêu tinh hoạ quốc!Anh đi thi và Nhan Lộ Thanh đi thi hoàn toàn là hai nét riêng biệt. Lúc ấy Nhan Lộ Thanh được cả nhà vui vẻ tiễn bước, chính là cảm giác đi thi đại học, mà Cố Từ lại giống như một người tốt nghiệp cấp 2 đi thi lên cấp 3 vậy, không có ai động viên hay vui vẻ tiễn bước.

Hơn nữa còn là Cố Từ giảng cho cô, đó là công chúa nước địch, nếu mà đổi thầy giáo dạy cô học, cô chắc chắn sẽ chán chết mất.

Cố Từ vừa bước tới ghế sô pha, vừa nói: “Không biết.”Hôm nay chủ nhà đã vùng dậy và người vợ xinh đẹp nhưng ngốc nghếch đã trúng kế.Cuối cùng chỉ có Nhan Lộ Thanh là có hình thức nhất, ở chỗ cửa nói với anh: “Cố Từ, cố lên nha.”

Nghiêm túc mà nói, Cố Từ chẳng hề có ấn tượng gì sâu sắc đối với “Nhan Lộ Thanh” trước đây, dù cho cô và anh là bạn cùng lớp nhiều năm, dù cho cô sợ anh, dù cho cô là kẻ biến thái khiến rất nhiều người hận tới tận xương tuỷ.

Sau đó anh không nói gì thêm nữa. Có lẽ là gạt được rồi, cuối cùng Nhan Lộ Thanh cũng thở nhẹ ra.

[Em gái này quá đẹp!]“Ừ.” Cố Từ cười đáp lại: “Cảm ơn bạn thân.”

“…”

Đợi anh đi rồi, Nhan Lộ Thanh không nhịn được hỏi Đại Hắc và Tiểu Hắc: “Vì sao hai người không cổ vũ anh ấy?”

Từ vườn hoa về lại phòng, toàn bộ quá trình Nhan Lộ Thanh đều có hơi chóng mặt, cả đầu luôn chiếu lại biểu cảm cuối cùng của Cố Từ khi trả lời cô.

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Thành thật mà nói, bởi vì tôi là một bệnh nhân tâm thần, trước đây phải tạm nghỉ học nên không được đi học.]

*Cố Từ hứng thú quan sát khuôn mặt cô, da cô trắng, ngay giữa vầng trán đầy đặn hiện ra một vết ửng đỏ rất rõ ràng: “Bị ngã nhưng lại giống như bị ai đó búng trán.”Đại Hắc ngạc nhiên: “Tiểu thư đạt yêu cầu còn không phải là do cậu ấy dạy sao?”

Tối hôm đó khi ăn cơm, cô vẫn chưa nghĩ ra nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với vị công chúa nước địch nào đó, thì đã bị công chúa nước địch gọi tên.

Ngôi sao thôi miên mới nổi – Nhan Hôn Quân: Không đúng, gì cơ? Mình đang làm gì vậy? Aaaaaa vì vậy mới nói đừng phái nàng công chúa nước địch tên Cố Từ tới mà! Yêu tinh hoạ quốc!

Cuối cùng chỉ có Nhan Lộ Thanh là có hình thức nhất, ở chỗ cửa nói với anh: “Cố Từ, cố lên nha.”Tiểu Hắc cũng ngạc nhiên: “Đúng vậy, đã có thể làm giáo sư rồi còn cần chúng tôi lo lắng gì nữa?”

Cơ thể này có chỗ nào không đau đâu? Đi thêm hai bước còn khó thở, chạy ước chừng khoảng 800m có khi còn chết tại chỗ, cơ bản là không chỗ nào khỏe mạnh hoàn toàn cả.

Chương 37“…”

Cô bắt đầu thử nói chuyện với Cố Từ.Sau khi anh ra ngoài, Nhan Lộ Thanh càng không kiêng nể gì mà mở loa ngoài xem video.

Cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận các biện pháp điều dưỡng ở các vị trí khác nhau trên cơ thể, tuy nhiên dù là điều dưỡng bộ phận nào, thuốc cho bệnh tâm thần tuyệt đối không được uống, đây là giới hạn cuối cùng.

Khung cảnh này, vậy mà khiến người khác cảm thấy cực kì ấm áp.

Từ vườn hoa về lại phòng, toàn bộ quá trình Nhan Lộ Thanh đều có hơi chóng mặt, cả đầu luôn chiếu lại biểu cảm cuối cùng của Cố Từ khi trả lời cô.Từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, chờ Cố Từ thi xong về, Nhan Lộ Thanh nằm trên sô pha cất giọng hỏi anh: “Về rồi à? Bài kiểm tra thế nào?”

[Đại ca nhà họ Nhan: Con không uống thuốc thì làm sao khỏe được? Uống thuốc đúng giờ, sau khi ổn định lập tức đi học.]

Nhan Lộ Thanh điều chỉnh xong giọng điệu của mình, sử dụng giọng nói ổn định giống lúc nãy, hỏi một câu hỏi còn chính thức hơn CCTV*:

Cố Từ nghe thấy cô cất giọng hỏi câu “Về rồi à”, cùng với câu “Bài kiểm tra thế nào” đã lâu không được nghe, anh ngước mắt nhìn sang. Nhan Lộ Thanh đang nằm lên tay vịn mềm mại ở ghế sô pha, trong tay cầm điện thoại, ánh mắt nhìn về chỗ anh.

Trong phòng nhất thời rơi vào im lặng.

Khung cảnh này, vậy mà khiến người khác cảm thấy cực kì ấm áp.

[Diệp Tử: Thật ra tôi đã gặp bạn ở ngày thi giữa kì, chỉ là muốn add bạn, nhưng cứ luôn do dự, tới bây giờ vẫn còn ngại…]Nhan Lộ Thanh nhìn hai chữ “uống thuốc”, vô cùng can đảm quyết định không trả lời tin nhắn này.Cố Từ vừa bước tới ghế sô pha, vừa nói: “Không biết.”

Đáng lẽ ra không nên có một chút biểu cảm gì, nhưng… việc này nói chung cũng có thể coi như một loại dấu hiệu đã tiến vào trong trạng thái thoải mái không?

Ăn tối xong Nhan Lộ Thanh nhận được một cuộc gọi, là ông cụ Nhan gọi tới, hỏi cô khi nào đi học.

Icon là một con mèo.“?” Khuôn mặt Nhan Lộ Thanh hiện đầy dấu chấm hỏi.

Nhan Lộ Thanh đánh mình là vì muốn giảm bớt chút cảm giác nhục nhã này, tiện thể thanh lọc đầu óc.

Từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, chờ Cố Từ thi xong về, Nhan Lộ Thanh nằm trên sô pha cất giọng hỏi anh: “Về rồi à? Bài kiểm tra thế nào?”

Vậy mà cô đang rất nghiêm túc suy nghĩ các phương án hái các loại “sao giả”, thậm chí còn đang suy nghĩ xem cái nào đẹp, cái nào lãng mạn nữa.Trước đây Cố Từ cũng như vậy, hỏi về thành tích đều trả lời giống nhau là không biết. Nếu có người hỏi đến cùng, anh sẽ xem tâm trạng mà có trả lời câu tiếp theo hay không.

Cố Từ vừa hỏi xong, Tiểu Hắc vẫn luôn ở bên cạnh mới chú ý tới trán của Nhan Lộ Thanh, ở giữa làn da trắng nõn có một mảng nhỏ ửng đỏ.

Bạn học Diệp Tử, như vậy chắc chắn có thể cắt đứt hy vọng nhung nhớ rồi chứ nhỉ?Mặc dù mỗi ngày mày lấy vợ ra làm ví dụ, nhưng thực sự mày đâu có vợ đâu! Chủ nhà là mày mau tỉnh táo lại một chút đi!!!Nhan Lộ Thanh ngồi dậy, hoang mang: “Dựa vào trình độ của anh sao lại nói không biết được??”

Đại Hắc ngạc nhiên: “Tiểu thư đạt yêu cầu còn không phải là do cậu ấy dạy sao?”

Kiểu được thôi? Hay là giống lúc trước? Hay là không cảm thấy gì? Hoặc có thể là từ miêu tả khác? Dù sao thì cũng không thể trả lời kiểu “Cô ấy bị bệnh tâm thần” đấy chứ…Không lẽ là thi tạch rồi?

*

Sau đó nghe thấy anh trả lời lại: “Không biết chỗ nào bị trừ điểm.”

Quan sát như này cũng quá cẩn thận rồi… Cậu ta hoàn toàn không để ý tới, thân làm vệ sĩ như cậu ta cảm thấy cực kỳ tự trách và xấu hổ.

Không lẽ là thi tạch rồi?Cũng may hôn quân vẫn chưa hoàn toàn mất não, cô suy nghĩ một lúc, không thể vừa mới bắt đầu đã hỏi “Cố Từ, anh cảm thấy Nhan Lộ Thanh trông thế nào” được, vẫn nên hỏi trước một câu khái quát, quan sát Cố Từ có trả lời không rồi tiến hành tiếp.Nhan Lộ Thanh: “…” Là cô nhiều chuyện.

Kiểu được thôi? Hay là giống lúc trước? Hay là không cảm thấy gì? Hoặc có thể là từ miêu tả khác? Dù sao thì cũng không thể trả lời kiểu “Cô ấy bị bệnh tâm thần” đấy chứ…

Sau khi thả lỏng là tới hướng dẫn tiếp theo, thông qua ngôn ngữ ám thị, ở trong môi trường cực kỳ yên tĩnh có thể khiến nội tâm đối phương tạo ra một câu trả lời khẳng định… Về cơ bản Nhan Lộ Thanh đã ghi nhớ hết quá trình này, vì vậy không có gì sai sót xảy ra.

“Cô ấy rất đáng yêu…”Cô hung dữ trừng mắt liếc Cố Từ một cái, sau đó tiếp tục nhìn điện thoại, cũng không để ý lúc Cố Từ đi ngang qua bên cạnh, anh cũng đã liếc qua dòng tiêu đề video bắt mắt trên màn hình điện thoại của cô.

*

Cho tới bây giờ, Nhan Lộ Thanh nhìn Cố Từ, lần đầu tiên cô cảm thấy mình giống như đang đứng ở trên lập trường của hôn quân.

[Em gái này quá đẹp!]Cố Từ ngồi xuống ghế sô pha phía bên tay phải cô, Nhan Lộ Thanh đang đang xem điện thoại thì trong đầu không tập trung, cô lặng lẽ dịch chuyển ánh mắt sang một chút để xem anh đang làm gì.

Nhan Lộ Thanh: “…”Nằm ngoài dự đoán, Cố Từ đang dùng ngón tay niết mũi, mí mắt gục xuống, bộ dạng rất mệt, rất buồn ngủ.

Quả nhiên, Thượng đế vĩnh viễn thiên vị người có chuẩn bị trước. 

Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên: “Anh sao vậy?”

Công chúa nước địch hại người tổn thất rất nhiều, ban đầu những suy nghĩ đều xoay quanh kiểu “Anh có bí mật gì” v.v, kết quả là bây giờ cô cực kì vội vã muốn biết anh thật lòng nghĩ về cô như thế nào, lập tức lấn áp tất cả những điều cô tò mò về Cố Từ lúc trước.Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên: “Anh sao vậy?”

(* 氏 – shì – Thị: Vợ cả của vua (hoàng hậu), đây là cách đọc của người Hung Nô.)

Cho nên khi Cố Từ nằm ở đấy, trong khoảnh khắc khi đưa ra câu trả lời khẳng định, dù chỉ có một chữ cũng khiến cho Nhan Lộ Thanh cực kì vui mừng.“Không có gì, chỉ hơi mệt.”

Thôi miên Từ công chúa! Đây không phải là cơ hội sao!!!

“Bởi vì buổi kiểm tra à?”

“Không, chỉ là gần đây ngủ không ngon.” Cố Từ nói xong, bàn tay niết mũi hạ xuống, nhấc mí mắt lên nhìn cô: “Sao thế, cô có cách gì à?”

“…”

Nhan Lộ Thanh muốn nói không có, sau đó nhớ ra bản thân vẫn luôn bận rộn việc gì, ngay lập tức có một loại cảm giác nước xối lên đầu khiến tỉnh táo hẳn…

“Nhan Lộ Thanh…”

Lỗi lầm của hôn quân hay bạo chúa đều không bao giờ có thể được rửa sạch tội vì bất cứ lý do gì, chỉ là cô phải thừa nhận… Ôn nhu hương thật sự rất dễ chìm đắm, mỹ nhân tuyệt sắc cũng thật sự rất đỉnh.Cô còn đang lo không biết làm thế nào để lừa Cố Từ đồng ý cho cô thôi miên cơ!



Khi cô tắm rửa xong mới tỉnh táo hơn.

Mặc dù trên phim điện ảnh và truyền hình có rất nhiều cái là có thể kiểm soát hành động của người khác mọi lúc mọi nơi, Nhan Lộ Thanh không biết đó có thật hay không, nhưng cô biết bản thân chắc chắn không bao giờ làm được. Tất cả kiến thức cô học đều dựa trên điều kiện trên hết, là người kia phải hợp tác với mình.Mặc dù trên phim điện ảnh và truyền hình có rất nhiều cái là có thể kiểm soát hành động của người khác mọi lúc mọi nơi, Nhan Lộ Thanh không biết đó có thật hay không, nhưng cô biết bản thân chắc chắn không bao giờ làm được. Tất cả kiến thức cô học đều dựa trên điều kiện trên hết, là người kia phải hợp tác với mình.

Nhan Lộ Thanh nhớ lại chuyện này, lửa giận lại xì xì bốc khói bay lên.

Khi đối mắt khoảng nửa phút, Cố Từ đột nhiên giơ tay ra hiệu ngừng lại: “Tôi có thắc mắc.”Thôi miên Từ công chúa! Đây không phải là cơ hội sao!!!

(*Trích trong “Khúc Hát Trường Hận”.

Quả nhiên, Thượng đế vĩnh viễn thiên vị người có chuẩn bị trước. 

Icon là một con mèo.

Nhan Lộ Thanh vui tới mức phát điên rồi, nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế biểu cảm khuôn mặt của mình, miễn cưỡng ép nụ cười xuống, thậm chí khóe miệng còn hơi run.

Bước đầu tiên đã xảy ra vấn đề.

Cô tiến lại gần hơn một chút, ngắm khuôn mặt của Cố Từ.“Tôi…” Bởi vì quá phấn khích, mới vừa nói được một chữ, Nhan Lộ Thanh thậm chí còn bị sặc một cái khó hiểu, ho hai tiếng mới nói tiếp: “Anh có còn nhớ lúc tôi đi núi Điệp Diệp, lần đó bị cặp sinh đôi kéo đi dạo hội chùa không?”

Cố Từ khép nửa mắt đối diện với cô.Nhan Lộ Thanh bị câu “Vũ trụ mới là bố” chọc cho cười: “Được rồi mày lui ra đi, tao chỉ đùa mày chút thôi.”“Mang về một đống đồ chơi mà cô không thể nào giải được.” Cố Từ cười: “Ừ, tôi có nhớ.”

Cô tiến lại gần hơn một chút, ngắm khuôn mặt của Cố Từ.

Sau đó nghe thấy anh trả lời lại: “Không biết chỗ nào bị trừ điểm.”

Nhan Lộ Thanh: “…” Anh thì giỏi rồi, nhưng câu trước đó thật ra không cần thiết phải nói ra đâu.

“Ừ.”

“Anh có cảm thấy tôi có gì đó thay đổi so với lúc trước không?” Nhan Lộ Thanh nói xong, sợ anh cho rằng mình đang nói về vấn đề tính cách thì liền nói bổ sung: “Ý tôi là ngoại hình.”

Bước đầu tiên đã xảy ra vấn đề.Nhưng chuyện ngoài lề này cơ bản là không ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của cô bây giờ, Nhan Lộ Thanh nói tiếp: “Hội chùa ngoài bán đồ vật, còn có rất nhiều sạp hàng dạy mọi người vài thủ thuật nhỏ linh tinh, lúc ấy hai cậu ấy đi bài xem bói bài tarot, tôi đi học thôi miên. Tôi có thể giúp anh, thật đấy, cái này thật sự có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ…”

Đợi anh đi rồi, Nhan Lộ Thanh không nhịn được hỏi Đại Hắc và Tiểu Hắc: “Vì sao hai người không cổ vũ anh ấy?”

Edit: AlanCũng không đợi cô tiếp tục quảng bá độ đáng tin cậy của mình, Cố Từ bỗng nhiên hỏi: “Xem bói cũng học ở chỗ đấy à?”

Từ vườn hoa về lại phòng, toàn bộ quá trình Nhan Lộ Thanh đều có hơi chóng mặt, cả đầu luôn chiếu lại biểu cảm cuối cùng của Cố Từ khi trả lời cô.

Khi đối mắt khoảng nửa phút, Cố Từ đột nhiên giơ tay ra hiệu ngừng lại: “Tôi có thắc mắc.”

Khi cô tắm rửa xong mới tỉnh táo hơn.

Nhan Lộ Thanh xem say mê, điện thoại bỗng nhiên rung lên, đến khi kết thúc một tập cô mới vuốt mở màn hình xem tin nhắn.“…” Rõ ràng là mở thiên nhãn rồi.

Thành thật mà nói, nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt thì lời Cố Từ nói khá là chân thành, nhưng Nhan Lộ Thanh cũng không hiểu là có chuyện gì đã xảy ra với mình… Cô còn mơ hồ muốn nghe thêm vài câu nữa.

Nghĩ đến sự việc xem bói tai hại ngày hôm đó, Nhan Lộ Thanh sợ anh cảm thấy không đáng tin cậy thì không đồng ý, cho nên ngay lập tức lắc đầu phủ nhận: “Không phải, đó là hai quầy khác nhau, tôi nghi chủ quầy xem bói đó là kẻ lừa đảo, nhưng quầy này chắc chắn không phải.”

Cô nằm ngửa trên giường, nhìn lên trần nhà, gọi Makka Pakka.Anh dường như thật sự rất mệt, ngay cả tốc độ nháy mắt cũng chậm hơn. Nhan Lộ Thanh cảm thấy trạng thái lúc này của anh là trạng thái cực kì phù hợp, nhưng lại sợ anh vì thấy cô quá nôn nóng mà nảy sinh nghi ngờ, cho nên chỉ nói là: “Dù sao anh cũng có thể yên tâm, việc này thật sự đáng tin hơn nhiều so với việc xem bói, hơn nữa tôi đã rất chăm chỉ học.”

Mà câu trả lời đầy đủ của anh lại tiếp tục vang lên…“Chả thế thì sao?” Nhan Lộ Thanh nửa đùa nửa giễu cợt hỏi: “Không lẽ mày cảm thấy tao đang nói tới sao giả à?”Đáng ghét! Thật không dễ mới có thể thôi miên Boss, vậy mà không biết nên hỏi gì!“Được thôi.” Biểu cảm gương mặt của Cố Từ khá là tự nhiên, không biết tại sao tâm trạng thậm chí còn rất tốt. Anh hỏi: “Khi nào bắt đầu, bây giờ à?”

Nhưng sau này lớn lên, suy nghĩ dần dần trưởng thành, những ý nghĩ hơi tiêu cực lúc nhỏ đã biến mất, cô bắt đầu hiểu thất tình lục dục của con người có đôi khi rất khó kiểm soát.“…?”

“…”

[Diệp Tử]

*

Vừa mở miệng một cái đã hỏi một câu khiến thế giới chấn động, người người sợ hãi.

#Từ công chúa vĩnh viễn là thần.Thật ra chính là suy nghĩ đen tối: Tôi chọc cô ấy – Cô ấy muốn hỏi tôi gì đây? – Hỏi chuyện này à? – Ha ha, thật đáng yêu. Sau khi hai người ăn xong bữa tối, Cố Từ còn tự chủ động trưng cầu ý kiến, Nhan Lộ Thanh khó hiểu đi theo anh tới phòng của anh.

“Không có gì, chỉ hơi mệt.”

“…”*Ánh sáng và tông màu của đèn bên trong biệt thự có thể điều chỉnh được, phòng của Cố Từ vẫn luôn chỉnh ở mức mặc định. Nhan Lộ Thanh chỉnh ánh sáng tới tông màu ấm áp, so với lúc trước thì tối hơn nhiều, sau đó mới tự chuẩn bị biểu diễn. 

Miệng thì nói như vậy, nhưng đại não cô vẫn không ngừng quay cuồng, mọi kiểu kế hoạch để “Hái sao” đang được bày ra, nhưng lại phải loại bỏ từng cái một.

Nhan Lộ Thanh dựa theo phương pháp đã áp dụng trên người sư huynh để dùng lên người Cố Từ. Trước tiên là đối mắt, hướng dẫn, ngôn ngữ ám thị, tạo nên bầu không khí, v.v.

Nhan Lộ Thanh điều chỉnh xong giọng điệu của mình, sử dụng giọng nói ổn định giống lúc nãy, hỏi một câu hỏi còn chính thức hơn CCTV*:Bước đầu tiên đã xảy ra vấn đề.

“Thay đổi gì?” Nhan Lộ Thanh có hơi phấn khích khi nghe anh trả lời, lúc hưng phấn cô nói nhiều hơn một câu: “Tôi cứ cảm thấy trước đây trông mình có hơi đáng sợ.”

Từ công chúa nước địch thì sao! Không phải vẫn bị Nhan Thị* thôi miên cho ngoan ngoãn à!!!Lần đối mắt này yêu cầu hai người hoàn toàn tập trung để nhìn đối phương, chính xác mà nói là yêu cầu người thôi miên phải tập trung quan sát người bị thôi miên, ánh mắt cũng phải có năng lực dẫn dắt.

Tới đây thì xảy ra một vấn đề lớn.

Bạn học Diệp Tử, như vậy chắc chắn có thể cắt đứt hy vọng nhung nhớ rồi chứ nhỉ?

[Đại ca nhà họ Nhan: Con không uống thuốc thì làm sao khỏe được? Uống thuốc đúng giờ, sau khi ổn định lập tức đi học.]Lúc quan sát sư huynh, Nhan Lộ Thanh vẫn tâm lặng như nước. Nhưng giờ nhìn thấy đôi mắt đen nhánh xinh đẹp ở ngay trước mặt, cô chỉ cảm thấy bản thân sắp bị ánh mắt đó hút vào, dường như sắp biến thành thôi miên phản phệ.

Cô thấy trên đầu [Diệp Tử] tỏa ra bong bóng với vô số dấu chấm hỏi.

Nói xong câu này, Nhan Lộ Thanh rõ ràng cảm thấy anh đang quét ánh mắt nhìn sang đây.

Khi đối mắt khoảng nửa phút, Cố Từ đột nhiên giơ tay ra hiệu ngừng lại: “Tôi có thắc mắc.”

Anh dường như thật sự rất mệt, ngay cả tốc độ nháy mắt cũng chậm hơn. Nhan Lộ Thanh cảm thấy trạng thái lúc này của anh là trạng thái cực kì phù hợp, nhưng lại sợ anh vì thấy cô quá nôn nóng mà nảy sinh nghi ngờ, cho nên chỉ nói là: “Dù sao anh cũng có thể yên tâm, việc này thật sự đáng tin hơn nhiều so với việc xem bói, hơn nữa tôi đã rất chăm chỉ học.”

Tiểu Hắc cũng ngạc nhiên: “Đúng vậy, đã có thể làm giáo sư rồi còn cần chúng tôi lo lắng gì nữa?”Nhan Lộ Thanh có hơi căng thẳng: “Thắc mắc gì?”

Nghiêm túc mà nói, Cố Từ chẳng hề có ấn tượng gì sâu sắc đối với “Nhan Lộ Thanh” trước đây, dù cho cô và anh là bạn cùng lớp nhiều năm, dù cho cô sợ anh, dù cho cô là kẻ biến thái khiến rất nhiều người hận tới tận xương tuỷ.“Người thôi miên tôi còn không tập trung bằng tôi.” Cố Từ chớp mắt: “Như vậy có thể thành công à?”

Thật ra chính là suy nghĩ đen tối: Tôi chọc cô ấy – Cô ấy muốn hỏi tôi gì đây? – Hỏi chuyện này à? – Ha ha, thật đáng yêu. 

“Mang về một đống đồ chơi mà cô không thể nào giải được.” Cố Từ cười: “Ừ, tôi có nhớ.”“…” Làm nhục mang tính sát thương cao.

Vốn dĩ cho rằng có thể tạm thời không cần phải suy nghĩ xem xét về việc đi học lại, ít nhất là được nhàn nhã thêm vài ngày, nhưng Nhan Lộ Thanh không ngờ ngày hôm sau bản thân đã nhận được một lời mời kết bạn khó hiểu.

Nhan Lộ Thanh làm bộ làm tịch thở dài: “Suy cho cùng mày hiểu biết rộng như vậy, tao cũng có thể đọc suy nghĩ, tao nghĩ không chừng mày thật sự có khả năng hái được sao thì sao.”“Anh có cảm thấy tôi có gì đó thay đổi so với lúc trước không?” Nhan Lộ Thanh nói xong, sợ anh cho rằng mình đang nói về vấn đề tính cách thì liền nói bổ sung: “Ý tôi là ngoại hình.”Nhan Lộ Thanh nhìn vẻ mặt anh cười như không cười, nghiến răng: “Tất nhiên có thể thành công! Làm lại.”

(*Trích trong “Khúc Hát Trường Hận”.Sau khi nhìn chằm chằm là thư giãn, để anh nằm xuống nhắm mắt, còn cô phải tiếp tục nói chút gì đó để người khác cảm thấy thoải mái.

Sau khi thả lỏng là tới hướng dẫn tiếp theo, thông qua ngôn ngữ ám thị, ở trong môi trường cực kỳ yên tĩnh có thể khiến nội tâm đối phương tạo ra một câu trả lời khẳng định… Về cơ bản Nhan Lộ Thanh đã ghi nhớ hết quá trình này, vì vậy không có gì sai sót xảy ra.

Nhan Lộ Thanh cũng theo phép lịch sự chào lại, sau đó trực tiếp hỏi rõ ý đồ của đối phương.Có lẽ ngoại trừ vị trí hai mắt đang nhắm ra thì hình như có chút gì đó không bình thường.

Mặc dù cô tràn ngập trong sự vui sướng, nhưng trong đó xen lẫn một chút cảm giác áy náy. Nhan Lộ Thanh định hỏi một câu hỏi, sau đó thật sự giúp anh để anh ngủ ngon hơn.

Nhan Lộ Thanh nhớ lại chuyện này, lửa giận lại xì xì bốc khói bay lên.Cô nằm ngửa trên giường, nhìn lên trần nhà, gọi Makka Pakka.Biểu cảm của Cố Từ, nhìn thế nào cũng giống như một nụ cười hơi lạnh nhạt.

Đáng lẽ ra không nên có một chút biểu cảm gì, nhưng… việc này nói chung cũng có thể coi như một loại dấu hiệu đã tiến vào trong trạng thái thoải mái không?

Anh khen rồi.

Cô cảm thấy cho dù thật sự tới để hối thúc mình, vậy cũng nên giải thích cho rõ ràng thì tốt hơn, thế nên cô nhấn vào [Thêm bạn].Nghĩ như vậy, Nhan Lộ Thanh cũng bình tĩnh lại.

Nhan Lộ Thanh đánh mình là vì muốn giảm bớt chút cảm giác nhục nhã này, tiện thể thanh lọc đầu óc.Cô không nhớ rõ quá trình lúc trước tốn cụ thể bao nhiêu thời gian, chỉ cảm thấy vì Cố Từ phối hợp quá mức, toàn bộ quá trình diễn ra thuận lợi giống như trước đây cô thôi miên cho đàn anh vậy. 

Đôi mắt hạnh của cô có thể là hình dạng của quả hạnh nhân tiêu chuẩn, lúc muốn mở to mắt là có thể mở cực tròn, ví dụ như vẻ mặt mong đợi bây giờ.

Cô bắt đầu thử nói chuyện với Cố Từ.

Bây giờ có nhiều sức sống hơn nhiều so với lúc trước, nhưng hai lần này, cho dù là trường hợp nào cũng đều là Từ người đẹp ngủ trong rừng chân chính.Những câu hỏi đầu tiên đều là những câu cô lặp đi lặp lại, chỉ cần anh mở miệng trả lời lần đầu tiên thì chứng minh là thành công.

Cô suy nghĩ một lúc, dùng tay vuốt tóc mình, đi qua đứng ở phía sau anh chào hỏi: “Chào buổi sáng.”Cho nên khi Cố Từ nằm ở đấy, trong khoảnh khắc khi đưa ra câu trả lời khẳng định, dù chỉ có một chữ cũng khiến cho Nhan Lộ Thanh cực kì vui mừng.

Trong phút chốc rơi vào im lặng.Bây giờ chủ nhà hưng phấn tới mức ngón tay cuộn tròn lại.

Đáng ghét! Thật không dễ mới có thể thôi miên Boss, vậy mà không biết nên hỏi gì!Thành công rồi…

“Tôi…” Bởi vì quá phấn khích, mới vừa nói được một chữ, Nhan Lộ Thanh thậm chí còn bị sặc một cái khó hiểu, ho hai tiếng mới nói tiếp: “Anh có còn nhớ lúc tôi đi núi Điệp Diệp, lần đó bị cặp sinh đôi kéo đi dạo hội chùa không?”

Gửi xong, Nhan Lộ Thanh lập tức xoá cậu ta.

Điều này khiến anh nhớ tới ánh mắt đáng thương của chú chó tội nghiệp lúc mới được phát hiện.Cô thành công rồi!!!

Nghĩ đến sự việc xem bói tai hại ngày hôm đó, Nhan Lộ Thanh sợ anh cảm thấy không đáng tin cậy thì không đồng ý, cho nên ngay lập tức lắc đầu phủ nhận: “Không phải, đó là hai quầy khác nhau, tôi nghi chủ quầy xem bói đó là kẻ lừa đảo, nhưng quầy này chắc chắn không phải.”

Cuối cùng cũng có thể muốn hỏi cái gì thì hỏi cái đó rồi!!!

Cố Từ cầm cốc nước lên uống một ngụm, có thể nhìn thấy rõ ràng yết hầu đang chuyển động, cùng với các tĩnh mạch trên cổ.Từ công chúa nước địch thì sao! Không phải vẫn bị Nhan Thị* thôi miên cho ngoan ngoãn à!!!

Đối với anh mà nói thì cũng chỉ là một cái tên.

Nghiêm túc mà nói, Cố Từ chẳng hề có ấn tượng gì sâu sắc đối với “Nhan Lộ Thanh” trước đây, dù cho cô và anh là bạn cùng lớp nhiều năm, dù cho cô sợ anh, dù cho cô là kẻ biến thái khiến rất nhiều người hận tới tận xương tuỷ.

(* 氏 – shì – Thị: Vợ cả của vua (hoàng hậu), đây là cách đọc của người Hung Nô.)

Hôm nay chủ nhà đã vùng dậy và người vợ xinh đẹp nhưng ngốc nghếch đã trúng kế.

Vì vậy Nhan Lộ Thanh nghiến răng, quyết định thẳng thắn cương quyết vùng lên, trực tiếp bày tỏ rõ ràng: “Tôi chính là chủ nhân căn nhà này.”

Mặc dù cô tràn ngập trong sự vui sướng, nhưng trong đó xen lẫn một chút cảm giác áy náy. Nhan Lộ Thanh định hỏi một câu hỏi, sau đó thật sự giúp anh để anh ngủ ngon hơn.

Nhan Lộ Thanh: “…” Anh thì giỏi rồi, nhưng câu trước đó thật ra không cần thiết phải nói ra đâu.

Lần đầu tiên Nhan Lộ Thanh đọc được những câu thơ như “Hán Đế Vương tương tư hồng nhan bỏ bê đất nước”, “Từ đó Quân Vương không bao giờ lâm triều”*, v.v. Nhưng cô đều không hiểu hết ý nghĩa: Ôn nhu hương** dễ chìm đắm như vậy sao? Vị minh quân như ông còn không thể cai quản đất nước này à? Ông không lâm triều, tôi còn muốn lâm triều thay ông đây này.Nhan Lộ Thanh nhìn khuôn mặt anh, sau khi hưng phấn qua đi, cô bắt đầu cân nhắc xem bản thân muốn hỏi gì.

Hỏi ra một câu hỏi như vậy.Cô tiến lại gần hơn một chút, ngắm khuôn mặt của Cố Từ.

Mặc dù câu hỏi được đặt ra dường như không có cơ sở giới hạn, nghĩa là có thể có rất nhiều cách trả lời, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn hồi hộp chờ đợi. Dẫu sao, có lẽ đây là nhận xét chân thật trong lòng Cố Từ.

Đợi anh đi rồi, Nhan Lộ Thanh không nhịn được hỏi Đại Hắc và Tiểu Hắc: “Vì sao hai người không cổ vũ anh ấy?”Hình ảnh mà Nhan Lộ Thanh nhìn thấy hằng ngày đều là dáng vẻ Cố Từ đang ngồi trên giường hoặc là ngồi ở mép giường hoặc là đứng dạy cô học, mà anh nhắm hai mắt nằm trên giường chỉ có hai lần. Lần đầu tiên là ngày đầu tiên cô xuyên qua, lúc đó cô thậm chí còn cảm thấy Cố Từ giống như một người chết, lần thứ hai là bây giờ.

Bây giờ có nhiều sức sống hơn nhiều so với lúc trước, nhưng hai lần này, cho dù là trường hợp nào cũng đều là Từ người đẹp ngủ trong rừng chân chính.

Công chúa nước địch lại quét mắt nhìn về phía này một lần nữa.

Trong phòng nhất thời rơi vào im lặng.

Là tôi có thể đọc được suy nghĩ, hay là anh đọc được suy nghĩ????Tiểu Hắc ngay lập tức tha thứ cho bản thân.Chỉ có điều tuyệt đối không ngờ, ngày đầu tiên đến, trong lòng Nhan Lộ Thanh dạt dào suy nghĩ để anh mau chóng tỉnh lại, mà ngày hôm nay cô lại mong anh nhanh nhanh ngủ đi.

[Là gu của mình!]Ban đầu Nhan Lộ Thanh muốn thôi miên Cố Từ là bởi vì bàn tay vàng bị anh chặn lại. Nhưng sau này lại càng có nhiều chuyện xảy ra giữa hai người, càng nhiều lần tiếp xúc, cô cảm giác trên người Cố Từ càng ngày càng xuất hiện nhiều lỗi, chính cô lại thường xuyên bị anh nhìn thấu, hơn nữa nói chuyện còn không nói rõ ràng…



Biểu cảm của Cố Từ, nhìn thế nào cũng giống như một nụ cười hơi lạnh nhạt.Đáng ghét! Thật không dễ mới có thể thôi miên Boss, vậy mà không biết nên hỏi gì!

Tới đây thì xảy ra một vấn đề lớn.

Nhan Lộ Thanh: “…” Là cô nhiều chuyện.

Bây giờ chủ nhà hưng phấn tới mức ngón tay cuộn tròn lại.Nhan Lộ Thanh nghĩ kĩ lại đi, nghĩ tới ngòi nổ gần đây nhất khiến cô nỗ lực vươn lên.

Nó nghĩ, hằng ngày đồng nghiệp của nó cũng bị ký chủ chặn họng như vậy sao? Hay chỉ có ký chủ nó là khác người thường?Buổi sáng cô nhận được một lời mời kết bạn Wechat từ một nam sinh lạ mặt, nhìn thấy lời khen ngợi, ngay sau đó tâm huyết dâng trào đi hỏi Cố Từ có cảm thấy mình đẹp hay không. Không phải cô tùy tiện hỏi một câu như thế, vậy mà anh còn do dự!

Suy cho cùng chủ nhà đã từng nhận được đủ lời khen cho đến sau khi đến thế giới này, cơ bản không có nhiều người thật lòng khen khi ở trước mặt cô.

Có phải là… Nếu cô không đem thân phận chủ nhà ra, có thể anh sẽ không khen cô à?

“Vậy không lẽ cô cảm thấy…” Makka Pakka run rẩy: “Tôi có vẻ như có thể hái sao xuống à…”Nhan Lộ Thanh tức giận nhìn người đang nằm trên giường. Đôi mắt xinh đẹp sáng rõ như vậy chỉ để trang trí thôi à? Chuyện cô càng ngày càng xinh đẹp ngay cả người qua đường A cũng có thể biết, vì sao người luôn sống chung với nhau như anh còn phải do dự???

Nhan Lộ Thanh nhớ lại chuyện này, lửa giận lại xì xì bốc khói bay lên.

Công chúa nước địch hại người tổn thất rất nhiều, ban đầu những suy nghĩ đều xoay quanh kiểu “Anh có bí mật gì” v.v, kết quả là bây giờ cô cực kì vội vã muốn biết anh thật lòng nghĩ về cô như thế nào, lập tức lấn áp tất cả những điều cô tò mò về Cố Từ lúc trước.

Cô thành công rồi!!!

Vốn dĩ cho rằng có thể tạm thời không cần phải suy nghĩ xem xét về việc đi học lại, ít nhất là được nhàn nhã thêm vài ngày, nhưng Nhan Lộ Thanh không ngờ ngày hôm sau bản thân đã nhận được một lời mời kết bạn khó hiểu.

Cũng may hôn quân vẫn chưa hoàn toàn mất não, cô suy nghĩ một lúc, không thể vừa mới bắt đầu đã hỏi “Cố Từ, anh cảm thấy Nhan Lộ Thanh trông thế nào” được, vẫn nên hỏi trước một câu khái quát, quan sát Cố Từ có trả lời không rồi tiến hành tiếp.

Điều này khiến anh nhớ tới ánh mắt đáng thương của chú chó tội nghiệp lúc mới được phát hiện.

Cố Từ nghe thấy cô cất giọng hỏi câu “Về rồi à”, cùng với câu “Bài kiểm tra thế nào” đã lâu không được nghe, anh ngước mắt nhìn sang. Nhan Lộ Thanh đang nằm lên tay vịn mềm mại ở ghế sô pha, trong tay cầm điện thoại, ánh mắt nhìn về chỗ anh.Nhan Lộ Thanh điều chỉnh xong giọng điệu của mình, sử dụng giọng nói ổn định giống lúc nãy, hỏi một câu hỏi còn chính thức hơn CCTV*:

Nhan Lộ Thanh nhìn hai chữ “uống thuốc”, vô cùng can đảm quyết định không trả lời tin nhắn này.

*

Sau đó Diệp Tử gửi tiếp một dòng tin nhắn.(*CCTV: Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc.)

“…”(*Trích trong “Khúc Hát Trường Hận”.“Cố Từ, anh cảm thấy Nhan Lộ Thanh là người như thế nào?”

Ngôi sao thôi miên mới nổi – Nhan Hôn Quân: Không đúng, gì cơ? Mình đang làm gì vậy? Aaaaaa vì vậy mới nói đừng phái nàng công chúa nước địch tên Cố Từ tới mà! Yêu tinh hoạ quốc!

Kiểu được thôi? Hay là giống lúc trước? Hay là không cảm thấy gì? Hoặc có thể là từ miêu tả khác? Dù sao thì cũng không thể trả lời kiểu “Cô ấy bị bệnh tâm thần” đấy chứ…

Thôi miên Từ công chúa! Đây không phải là cơ hội sao!!!

Mặc dù câu hỏi được đặt ra dường như không có cơ sở giới hạn, nghĩa là có thể có rất nhiều cách trả lời, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn hồi hộp chờ đợi. Dẫu sao, có lẽ đây là nhận xét chân thật trong lòng Cố Từ.

Nhan Lộ Thanh nhỏ giọng nói: “Ông nội, mông con vẫn còn đau.”

Cũng không đợi cô tiếp tục quảng bá độ đáng tin cậy của mình, Cố Từ bỗng nhiên hỏi: “Xem bói cũng học ở chỗ đấy à?”Ngôi sao thôi miên mới nổi – Nhan Hôn Quân: Không đúng, gì cơ? Mình đang làm gì vậy? Aaaaaa vì vậy mới nói đừng phái nàng công chúa nước địch tên Cố Từ tới mà! Yêu tinh hoạ quốc!Trong phòng nhất thời rơi vào im lặng.

Nhan Lộ Thanh nhìn hai chữ “uống thuốc”, vô cùng can đảm quyết định không trả lời tin nhắn này.

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Thành thật mà nói, bởi vì tôi là một bệnh nhân tâm thần, trước đây phải tạm nghỉ học nên không được đi học.]

Nghĩ như vậy, Nhan Lộ Thanh cũng bình tĩnh lại.Ban đầu Nhan Lộ Thanh muốn thôi miên Cố Từ là bởi vì bàn tay vàng bị anh chặn lại. Nhưng sau này lại càng có nhiều chuyện xảy ra giữa hai người, càng nhiều lần tiếp xúc, cô cảm giác trên người Cố Từ càng ngày càng xuất hiện nhiều lỗi, chính cô lại thường xuyên bị anh nhìn thấu, hơn nữa nói chuyện còn không nói rõ ràng…Quá trình suy nghĩ lâu như vậy, khái quát lâu như vậy.

Hỏi ra một câu hỏi như vậy.

Cô im lặng vài giây, vẫn quyết định đi ăn cơm trước.

Tốt xấu gì thì cấp ba Nhan Lộ Thanh cũng được coi là một vị học bá, vẫn nên giải thích một chút… Cô bình tĩnh nhìn Cố Từ: “Thật ra tôi vẫn rất thích học.”Bởi vì ánh sáng mờ tối, hơn nữa còn hồi hộp chờ đợi, cho nên Nhan Lộ Thanh không để ý tới khóe miệng của vị công chúa nào đó đã phải trải qua trăm nghìn cay đắng, mới miễn cưỡng kiềm chế được một chi tiết nhỏ.

Nhưng chuyện ngoài lề này cơ bản là không ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của cô bây giờ, Nhan Lộ Thanh nói tiếp: “Hội chùa ngoài bán đồ vật, còn có rất nhiều sạp hàng dạy mọi người vài thủ thuật nhỏ linh tinh, lúc ấy hai cậu ấy đi bài xem bói bài tarot, tôi đi học thôi miên. Tôi có thể giúp anh, thật đấy, cái này thật sự có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ…”

Chẳng mấy chốc, trong phòng vang lên giọng nói lạnh lùng quen thuộc, với một chút âm mũi, rất dễ nghe.

Thành công rồi…

Cơ thể này có chỗ nào không đau đâu? Đi thêm hai bước còn khó thở, chạy ước chừng khoảng 800m có khi còn chết tại chỗ, cơ bản là không chỗ nào khỏe mạnh hoàn toàn cả.“Nhan Lộ Thanh…”

“Anh có cảm thấy tôi có gì đó thay đổi so với lúc trước không?” Nhan Lộ Thanh nói xong, sợ anh cho rằng mình đang nói về vấn đề tính cách thì liền nói bổ sung: “Ý tôi là ngoại hình.”

Không biết vì sao, chủ nhà Nhan vô thức nín thở, dường như cô đã quên mất bản thân mới là người chi phối tất cả người ở đây, chăm chú nhìn chằm chằm vào người vợ ngốc nghếch có hạn đang nhắm nghiền hai mắt của mình.

“Ừ.” Cố Từ cười đáp lại: “Cảm ơn bạn thân.”(*CCTV: Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc.)Mà câu trả lời đầy đủ của anh lại tiếp tục vang lên…

“Cô ấy rất đáng yêu…”

Từng chữ được nói ra, giống như từng nhát búa nện vào lỗ tai, khiến lỗ tai của Nhan chủ nhà lập tức đỏ bừng.