Sao Băng Không Xuất Hiện

Chương 40: 40 Anh Sợ Mất Em


Qua khung cửa thông gió ở vách tường trên cao, tuy rằng thấy được ngoài trời còn tối đen như mực, nhưng khó mà chắc chắn được hiện tại đã là mấy giờ, chỉ có thể phòng đoán là sau 4 giờ sáng.
Mỗi giây trôi qua, Hồng Khánh càng ôm chặt Hải Uyên hơn, vừa khẽ vỗ tấm lưng cô trấn an.

Tâm trí vô cùng rối ren, anh không biết nên làm gì mới có thể giúp cô thoát khỏi cơn ác mộng.

Anh đang phân vân rằng nếu đánh thức cô ngay lúc này, lỡ không ngủ lại được, mất giấc cơ thể sẽ rất uể oải, mà Hải Uyên còn là một người ham ngủ.
Đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng, đột nhiên chuông báo thức từ điện thoại của Hải Uyên reo lên, khiến cả hai người đều giật mình.
Tỉnh giấc khỏi cơn mơ, Hải Uyên cảm giác cả cơ thể mình như bị nhấm chìm xuống giữa không trung.

Cô mở to mắt, khó khăn hít một hơi rất sâu.
Chưa kịp ngỡ ngàng bởi vòng tay của Hồng Khánh, cơn sôi sục ở bụng khiến toàn bộ đầu óc Hải Uyên váng hết cả lên.

Cô nhanh chóng gỡ tay anh, không màng đến bất kỳ chướng ngại vật nào dưới sàn nhà, tay bịt miệng mình, loạng choạng chạy vội vào nhà vệ sinh.
Tiếng nôn khan vang vọng khắp cả gian nhà vệ sinh nữ.

“Bãi chiến trường” cô nôn ra chẳng có gì ngoài nước cùng mùi chua lè do dịch dạ dày trào.


Không có gì lạ vì suốt cả ngày hôm qua, thứ cô dung nạp được vào cơ thể mình chỉ có bia và lượng cháo do Hồng Khánh mang đến.
Mặt mũi Hải Uyên trắng bệch như bị cắt hết máu, hốc mắt và mũi hồng hồng đỏ đỏ, đầu nóng bừng như ai đốt, cả người lâng lâng như bị treo.
Cô nhấn nút xả nước, rồi ngồi xổm xuống thở dốc.

Bàn tay mò mẫm đến ngần cổ, vừa bóp mạnh, vừa ra sức cào cấu.
Cho đến khi bên ngoài có tiếng nói, đại não Hải Uyên bỗng chốc căng như dây đàn, mọi hành động của cô mới dừng lại.
“Uyên, em có sao không?” Hồng Khánh đứng trước phòng vệ sinh, thấp giọng gọi, “Uyên, nghe anh nói không?”
“Anh vào nhé?” Thấp thỏm đợi mãi mà chẳng có âm thanh nào đáp lại, ngay lúc định bước vào xem tình hình thì ngữ điệu lạnh nhạt chậm rãi vọng đến: “Nghe, tôi không điếc.”
Bây giờ, Hồng Khánh nào còn tâm trí quan tâm thái độ của Hải Uyên đối với mình ra sao.

Cái anh quan tâm là tình trạng của cô hiện tại, còn có những vết thương rải rác khắp tay và trên trán anh chưa thể lý giải.
“Em sao rồi? Có cần đi bệnh viện không? Anh…”
“Không!” Hải Uyên đáp gọn một chữ, sau đó tức khắc lấy nước tạt lên mặt mình.
Buổi sáng nhiệt độ ngoài trời giảm, nhiệt độ nước cũng bị ảnh hưởng.

Tuy nhiên, Hải Uyên chỉ thấy hơi lạnh ban đầu, càng tạt nhiều nước lên mặt mình, cô càng muốn đắm chìm trong nó.
Giá như đây là nhà, Hải Uyên sẽ lại vùi mình trong bồn nước lạnh, để mớ suy nghĩ cùng cảm xúc tiêu cực đang gặm nhấm cô bị ngưng trệ.
Hồng Khánh biết lúc này đây Hải Uyên không thoải mái, nên anh không cố gắng gặng hỏi han thêm câu nào, chỉ kiên nhẫn đợi ở ngoài trong sự bồn chồn.
Hải Uyên ở trong cũng khó xử không kém, cô biết anh đang đợi, nhưng cô không thể để anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình.

Đầu tóc rối bời dính ít nước, mặt mũi tái mét, môi khô bị rách, ngần cổ in đậm vết cào cấu.

Nếu cởi chiếc áo này ra, có lẽ còn đáng sợ hơn nữa.
Chừng hơn 5 phút sau, Hải Uyên vừa ra khỏi, Hồng Khánh đã lù lù nhào đến.

Một tay ôm eo cô, một tay hết áp lên trán rồi sờ má, bộ dạng dường như rất sốt sắng, hỏi: “Sao thế này? Em có chỗ nào không khỏe à? Sao mới sáng sớm đã nôn thế?”
“Là do cháo của anh? Ngoại trừ thịt bằm, còn có cà rốt anh băm nhỏ…em bị dị ứng cà rốt?” Hồng Khánh tiếp tục suy nghĩ: “À không, lần trước em vẫn ăn được mà? Hay cháo để đến tối nên thiu rồi? Em không hâm nóng lại trước khi ăn?”
Hải Uyên đờ đẫn người, mất thêm một lúc mới có thể vận não trở lại.

Nhưng cô không thể tiếp nhận nổi chàng trai trước mắt, anh ta lật mặt 180 độ chỉ sau một đêm?
Vùng mãi mới gỡ được cánh tay săn chắc đang bao lấy mình, Hải Uyên giương mắt nhìn anh, giọng giễu cợt: “Uống lộn thuốc à?”

Hồng Khánh ngây ngô thành thật trả lời: “Anh không, anh đâu có bệnh đâu mà phải uống thuốc?”
“…” Hải Uyên lười đáp lại, trực tiếp xoay người bỏ đi.
Hồng Khánh lẽo đẽo sau cô như cái đuôi, tiếp tục công việc của mình, “Em còn khó chịu không? Em chưa trả lời anh…”
“Khánh!” Hải Uyên lạnh giọng: “Anh đang làm cái trò gì vậy?”
“Anh lo cho em.”
“Lo cho tôi? Tôi và anh đâu còn quan hệ gì? Đừng vẽ chuyện cười như vậy!”
Câu nói cùng ánh nhìn chán ghét của Hải Uyên mãi văng vẳng bên tai Hồng Khánh, “Tôi và anh đâu có quan hệ gì?” Cho đến khi cô đã cách xa anh một khoảng dài, toàn thân anh vẫn cứng như hóa đá, chẳng thể nào nhúc nhích nổi.
Dù thế nào, anh vẫn phải nói ra sự thật.
“Uyên,” Hải Uyên dừng lại, Hồng Khánh hạ giọng ôn hòa: “Tối qua anh gặp ác mộng.”
“Liên quan gì đến tôi?”
“Anh mơ thấy em tự ngược đãi bản thân mình, sau đó điếu thuốc trong tay em bốc cháy, ngọn lửa nuốt chửng lấy em…anh…anh không cứu được em.” Hô hấp của anh bắt đầu không đồng đều, vì giấc mơ đó với anh quá đỗi đáng sợ, nó cũng giống thật nữa.
“Uyên, anh rất sợ.”
Cổ áo khoác khá cao, nên hoàn toàn che được những sợi gân đang nổi rõ ở cổ.

Con ngươi của Hải Uyên thu nhỏ lại, răng vô thức va vào môi.
Người chột dạ đều sẽ có những biểu hiện như vậy sao?
“Sợ một giấc mơ? Anh bao nhiêu tuổi rồi, đâu còn nhỏ nữa?”
“Anh không sợ ác mộng, nhưng anh sợ nó biến thành sự thật.” Hồng Khánh hít trọn một ngụm khí lạnh, xót xa nom đôi chân trần của Hải Uyên.

Trong mơ, bàn chân đó đã vì lạnh mà tím tái đi.

Còn có những đốm bỏng do thuốc lá rải rác khắp hai cánh tay của cô.

Hải Uyên mặc áo kín mít thế này, cộng với bao thuốc rỗng và tàn thuốc trong sọt rác, đủ để nỗi sợ hãi trong anh lần nữa cuộn trào như sóng dữ.
“Anh trù ẻo tôi?”
“Không, anh sợ mất em.”
Hàm răng vốn chỉ di di nhẹ vào môi vì muốn kiềm chế cảm xúc, nhưng vì câu nói vừa rồi, lực cắn đột ngột trở nên mạnh mẽ.

Vết thương vốn đã khô lại, giờ lại rách ra, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào khoang miệng.
Hải Uyên vẫn xoay lưng về phía Hồng Khánh, âm thầm cười khinh, “Khánh, anh đừng quên những gì anh từng nói với tôi.”
“Lúc đó anh chưa dám tin mình còn yêu em…”
“Giữa anh và tôi bây giờ chỉ nên dừng lại ở mức đồng nghiệp, hoặc là bạn bè, không có chuyện xa hơn.”
Một câu nói không dài cũng không ngắn, nhưng nó nặng.

Có đến hai trái tim vì nó mà rỉ máu, hai tấm lòng đau đớn cùng cực.
“Uyên, em thật sự không còn tình cảm với anh nữa sao?”
“Tôi tưởng tôi đã nói chuyện này với anh rồi?”
“Anh không tin.” Giọng điệu của Hồng Khánh rất kiên định, như thể anh vô cùng tin tưởng vào những gì mình đang nghĩ, “Em không nhìn anh mà nói chuyện, là do em nói dối nên không dám, đúng chứ?”
“Không,” Hải Uyên hờ hững đáp: “Tại tôi lười.”.