Đấu đá không khoan nhượng, cuối cùng, người bị đẩy lên bàn đầu tiên cũng là Huỳnh Tiểu Như, môn kiểm tra cuối cùng là Hóa Học!
Tiểu Như ngồi cắn bút, mắt tập trung nhìn lên Phí Mặc Nhiên 一 đồng tử hằn tia máu.
Biết vậy lúc nãy nó không nói chuyện để được ngồi ở dưới cho rồi, chí ít cũng có Trương Hàn Minh, biết đâu anh ta sẽ chỉ bài cho nó, giờ thì vui vẻ rồi, lần này ăn điểm 0 cho coi!
- Nha đầu, nha đầu, mày làm bài sao rồi?
Diệp An Hảo ở phía dưới vừa nói vừa đưa tay kéo áo Huỳnh Tiểu Như, khiến tim người nào đó muốn nhảy ra bên ngoài. Nó nhăn mặt, đầu hơi ngoảnh lại sau.
- Hôm qua tao bị Lý Ân Tinh hại đến không thể học bài, bây giờ ngoại trừ muốn giết chết anh ta ra thì tao không nhớ được chữ nào hết. An Hảo, tao thật sự không biết làm!
Tiểu Như đau đớn nói, An Hảo nghe thấy liền phì cười:
- Yên tâm đi, lúc nãy làm xong tao có viết vào giấy, mày tìm cách lấy nó đừng để Phí Mặc Nhiên biết nha!
Tiểu Như mừng quýnh, nó gật đầu lia lịa, phía trên bàn giáo viên mặt người nào đó đen lại như đít nồi.
Anh gõ thước lên bàn.
- Bạn nào làm xong rồi thì có thể xem lại rồi lập tức nộp bài, những ai chưa làm xong ở lại làm cho xong, không được nộp giấy trắng!
Phí Mặc Nhiên ra tối hậu thư, lập tức cả đám liền hùa nhau lên nộp bài, An Hảo tranh thủ cơ hội này truyền giấy cho Tiểu Như, cô nhướng mày:
- Nhanh chép mau, tao ở lại với mày!
Tiểu Như gật đầu, nó cúi đầu chép tài liệu lia lịa, dĩ nhiên lúc này cả lớp lần lượt ai nấy cũng cùng nhau ra về, chỉ còn lại An Hảo, Phí Mặc Nhiên và Tiểu Như.
Anh giương mắt quan sát hai đứa trẻ trước mặt, song, đứng dậy bước xuống bàn Tiểu Như. Tiểu Như phản ứng nhanh giấu tài liệu dưới bài làm.
Phí Mặc Nhiên không nói gì, anh bước xuống bàn An Hảo, lập tức, đưa tay ra trước mặt cô.
Cô nhìn anh, mặt đanh lại.
- Thưa thầy, em vẫn chưa làm xong đâu ạ!
Phí Mặc Nhiên mặt bình thản:
- Em chắc chứ? Đưa tôi kiểm tra nào!
An Hảo nuốt nước bọt, cô gật đầu, sau đó cầm lấy bài thi giao lại cho Mặc Nhiên, tay chân run bần bật.
Phí Mặc Nhiên cầm lấy bài thi, anh gật gù.
- Được rồi, em có thể ra về!
- Nhưng mà...
Cô nhìn sang Tiểu Như, sau đó quay lại nhìn Mặc Nhiên, chỉ thấy người đàn ông đang cau mày.
Anh phẩy tay.
- Đi!
- Dạ dạ!
Diệp An Hảo sợ sệt, cô lập tức thu dọn đồ đạc bỏ vào trong balô, sau đó lúi húi chạy ra ngoài.
Không khí trong phòng thi hiện giờ nồng nặc mùi sát khí, Phí Mặc Nhiên tựa người vào chiếc bàn bên cạnh Huỳnh Tiểu Như, hai tay khoanh trước ngực.
- Người cũng đi rồi, không cần tỏ vẻ ngoan ngoãn nữa, lúc nãy em chép được bao nhiêu bài rồi?
Tiểu Như cắn môi, nó cúi đầu.
- Bình thường em là một đứa trẻ rất ngoan, tại sao bây giờ lại trở nên cá biệt như vậy chứ? Lý Ân Tinh không dạy em thế nào là học tốt, là trung thực hay sao? Còn nữa, lúc em còn ở nhà họ Huỳnh, họ đã đào tạo em thế nào?
Phí Mặc Nhiên cáu gắt, Tiểu Như nghe thấy bịt chặt tai.
- Đừng nói nữa, xin anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!
Giọng nói nó khàn đặc, tại sao mỗi lần gặp, anh ta đều mang nhà họ Huỳnh ra nói vậy? Muốn nó tức chết mới vui sao?
Phí Mặc Nhiên từ khi gặp lại nó đến giờ tâm tình đều không thể tốt hơn, lúc nào cả người cũng giống như lửa đốt.
Anh đặt bài thi của An Hảo xuống bàn, bước đến nắm lấy tay Tiểu Như, dứt khoát đem nó kéo sát vào trong lòng.
Tiểu Như mắt đỏ hoe, đầu óc nó trống rỗng.
Hai năm trước đây nó gặp anh, khi đó có rất nhiều chuyện hiểu lầm, không biết bao lần Phí Mặc Nhiên dạy dỗ nó, nó dù không thích anh, nhưng không hiểu sao bên cạnh người đàn ông này lại ấm áp đến khó tả, so với anh trai nó là Huỳnh Vũ Hy rất khác biệt.
Nó hỏi anh dựa vào cái gì quản lý nó, anh liền lập tức không trả lời mà xoay người bỏ đi, từ hai năm trước đã như vậy!
Phí Mặc Nhiên hôn tóc nó, anh khép chặt hai mắt.
- Tiểu Như, em từng hỏi tôi dựa vào cái gì quản lý em đúng không? Được, tôi hôm nay sẽ trả lời cho em biết, tôi rốt cuộc là dựa vào cái gì, bởi vì tôi chính là...