Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 21: Cái Đóanh Không Cần Biết



Mấy bộ đồ tắm kia, Mạn Nghiên vẫn không biết xử lý như thế nào, mang về kí túc xá không được, để ở nhà Tôn Bách Thần cũng không xong.

"Mang về kí túc xá đi.

Đồ của em, em tự mình giữ lấy." Cuối cùng vẫn là Tôn Bách Thần quyết định.

Mạn Nghiên ngồi ở trên xe đang căng não ra suy nghĩ xem một lát nữa làm sao giải thích cho Nhã Yến Kỳ.

Cô thở dài thườn thượt, nghĩ mãi vẫn không ra đối sách nào vẹn toàn.

"Làm sao?"
"Em đang nghĩ xem một lát nữa nên nói thế nào với Yến Kỳ thôi.


Dù sao cũng đâu thể nói với cô ấy rằng anh mua, đúng không?"
Tôn Bách Thần lặng lẽ lái xe.

Hắn điều chỉnh lại âm lượng radio, thản nhiên
nói:
"Tôi tin người thông minh như em sẽ nghĩ ra cách thôi.

Đồng Mạn Nghiên, những lúc em ở lại nhà tôi vào buổi tối, em nói với Nhã Yến Kỳ thế nào?"
Cô đang đăm chiêu suy nghĩ, bất giác bị câu hỏi của hắn làm cho giật mình.

Mạn Nghiên chân tay lóng ngóng, mặt nóng phù phù.

Cô lắp bắp:
"Cái đó...anh không cần biết."
Cô cười gượng gạo.

Kể cho Tôn Bách Thần nghe, không phải ngấm ngầm ám chỉ bác gái bị bệnh quanh năm cần cô chăm sóc cả đêm là hắn ư?
Cô không nói, hắn không hỏi.

Tôn Bách Thần tiếp tục tập trung lái xe, đưa Mạn Nghiên trở về ký túc xá.

Cuối tuần ở đây rất nhiều sinh viên tụ tập ở các hàng quán bên đường.

Mạn Nghiên ngồi mãi trên xe, đợi đến buổi trưa vắng người mới dám xuống.


Cô đi vào ký túc xá bằng cổng sau cho an toàn.

Mỗi lần ở cùng với Tôn Bách Thần, cô cứ phải lén la lén lút như kẻ ăn trộm.

Vài lần đầu bỡ ngỡ, chân đập tay run, nhưng hình như lâu dần thành quen, xử lý mọi việc cũng trở nên chuyên nghiệp hơn.

Mạn Nghiên cầm túi đồ về phòng, thật may Nhã Yến Kỳ ngủ chưa dậy.

Cô cất vội nó vào trong tủ đựng quần áo.

"Mạn Nghiên, cậu về rồi à.

Đi đâu từ sáng đến giờ thế?" Nhã Yến Kỳ nghe thấy tiếng mở cửa, liền thức giấc.

"À, tớ đi sang nhà bác gái." Cô cười cười.

Nghĩ sớm muộn vẫn phải nói, Mạn Nghiên đánh liều, bịa tiếp câu chuyện còn dang dở.

Cô chui đầu vào trong tủ quần áo, bỏ bớt hai bộ đồ tắm ra, vùi sâu vào đống quần áo của mình.

Mạn Nghiên xách cái túi ra ngoài, khoe với Nhã Yến Kỳ:
"Yến Kỳ, chị họ tớ vừa từ nước ngoài về, có mua quà cho chúng ta nè."
Vóc dáng của Nhã Yến Kỳ hao hao giống Mạn Nghiên, đồ của cô chắc chắn cô ấy mặc vừa.

Mẫu đồ bơi hai mảnh kia, phù hợp với phong cách của Nhã Yến Kỳ, cô ấy sẽ rất thích.


"Đồ bơi sao? Đẹp thật đấy."
"Đúng đó.

Chị tớ làm nhân viên bán hàng, đây là mẫu đang hot của công ty.

Vì có thể mua được với chiết khấu cao nên chị ấy mới tặng.

Bán gì tặng nấy, nhân tiện có thể khảo sát phản ứng của khách hàng."
Mạn Nghiên đưa bộ đồ tắm cho Nhã Yến Kỳ, muốn cô ấy mặc thử.

Cô ấy không nhận, nhìn mặt buồn rười rượi, lại thấp thỏm âu lo.

"Cậu sao thế? Không thích sao? Sắp tới Bắc Thành tổ chức đi biển, cậu mặc bộ đồ tắm này, nhất định sẽ khiến không ít chàng trai phải lên tiếng trầm trồ."
Biểu hiện hồn nhiên của Mạn Nghiên vô tình làm Nhã Yến Kỳ thêm tủi thân.

Quãng đời còn lại, có lẽ thứ cô ấy sợ nhất là những bộ đồ khoe da khoe thịt.

Bởi lẽ nếu hình xăm trên đùi bị lộ, tương lai của cô xem như mịt mù.

"Mạn Nghiên, tớ không thể để người khác thấy hình xăm hoa hồng trên đùi được."