Ân Sùng Quyết lướt qua thi thể đại ca trên mặt đất, bước nhanh tới trước bàn, hất vạt áo nhuốm máu ngồi ngay ngắn vào ghế, từ từ mở thánh chỉ trên mặt bàn ra, vuốt ve ba chữ “Hoàng thái đệ” mỉm cười âm hàn.
—— “Hoàng thái đệ... Hoàng thái đệ...?” Ân Sùng Quyết cười lạnh, “Lòng ta mong muốn đâu chỉ có vị trí hoàng thái đệ này? Theo thiên hạ thấy thì dù sao ta cũng cướp vị trí của huynh, đại ca cứ tin ta đi, ta nhất định sẽ thay huynh tạo phúc cho vạn dân Lương Quốc, kéo dài thịnh thế vạn đại của Ân gia, đại ca có chết cũng đáng, cũng có thể nhắm mắt rồi …”
Cửa ngự thư phòng mở, mới rảo bước vào ngự thư phòng Ân Khôn thấy trưởng tử bị một kiếm xuyên tim, hai mắt tối sầm lại, chống tay lên cửa suýt chuýt nữa ngã nhào xuống đất, miệng nức nở, “Sùng Húc … con trai Sùng Húc … chuyện này … là thế nào?”
Ân Sùng Quyết vội vàng cất thánh chỉ đi, chạy nhanh ra quỳ xuống, từng giọt nước mắt nam nhi thi nhau nối tiếp, bi ai khóc nói: “Cha... Đại ca muốn giết con, đại ca muốn giết con! Đại ca nói với con là căn bản đại ca không có ý định ngồi lên đế vị, đại ca không cho Sùng Quyết dẫn binh đi cứu Ung Thành, đại ca muốn đem Ung Thành, đem toàn bộ Lương Quốc đều tặng cho Sài Chiêu! Sùng Quyết làm sao có thể cho phép đại ca làm như vậy... Đại ca thấy con không nghe theo, muốn lấy tính mạng của con, cha người xem...” Ân Sùng Quyết ngẩng cái cổ bị bóp tới hằn máu ra, “Đại ca muốn giết con... Con là bất đắc dĩ... cho nên mới... Thất thủ...”
Ân Sùng Quyết gào khóc, “Cha … người giết con đi …. Con lỡ tay giết đại ca …. tội đáng chết vạn lần!”
Ân Khôn cho dù cương liệt quyết đoán đến đâu, thì lúc đầu bạc phải tiễn con trai đi cũng không thể chịu được đả kích qúa lớn này, ôm thân thể lạnh băng của trưởng tử đau buồn, “Sùng Húc, Sùng Húc, con đáp lại cha gọi đi, nhìn cha một cái đi … Sùng Húc …”
Ân Sùng Húc đã không nghe được phụ thân kêu khóc, hai mắt vẫn không nhắm nhìn chằm chằm khoá đồng tâm nơi xa, ánh mắt tràn ngập hối hận. Ân Khôn khóc than mấy tiếng, ánh mắt vằn tơ máu nhìn về phía Ân Sùng Quyết.
“Mày … giết đại ca của mày.” Ân Khôn vô lực chất vấn, “Nó là đại ca máu mủ của mày.”
“Sùng Quyết đáng chết.” Ân Sùng Quyết cúi đầu khóc than, “Cha giết con đi … Sùng Quyết tuyệt không oán thán …. Can tâm đền mạng cho đại ca.”
“Giết ư?” Ân Khôn tuyệt vọng ngửa đầu nói,”Ân Khôn ta chỉ có hai đứa con trai, Sùng Húc chết rồi, giờ đây nếu ta giết con thì … Ân gia ta chính là tuyệt hậu … con phạm vào sai lầm không thể tha thứ …nhưng bậc làm cha là ta …sao có thể lấy tính mạng của con mình được?”
“Cha...” Ân Sùng Quyết kéo vạt áo Ân Không khóc rống nói, “Nhưng Sùng Quyết tàn sát tay chân, tội không thể tha thứ... Còn có mặt mũi nào sống trên đời? Cho dù cha tha thứ cho con, con cũng sẽ không tha thứ chính mình...” vừa nói Ân Sùng Quyết đã rút con dao găm trong tay áo ra đâm vào ngực mình.
Ân Khôn tay mắt nhanh lẹ một chưởng chặn được con dao trong tay Ân Sùng Quyết hất ra, con dao xoay vòng bay đi xa, “Động một chút là lấy mạng ra làm trò đùa …. Có dáng vẻ của kẻ làm việc lớn sao?” Ân Khôn cố nén bi thương quát dẹp, “Không cho phép nói đến chữ chết nữa, ta đây chỉ còn một mình con là con, sao … có thể chết được…”
Ân Sùng Quyết chậm rãi nhắm mắt, nhìn hai gò má đầy nước mắt không giống đang đóng kịch, hắn cố hé mắt ra nhìn vẻ mặt hiền hoà của Ân Sùng Húc, tình cảm huynh đệ thuở thiếu thời như hiện về trước mắt, nước mắt lúc này tuôn rơi cũng là từ trong đáy lòng.
Có lúc hắn cảm thấy hối hận, nhưng nghĩ đến long ỷ trên Phượng Loan điện, tâm trí liền quay về, hắn vội vàng thở dốc, chưa bao giờ hắn mong trời sáng đến vậy, khi mặt trời lên, người khoác long bào cũng chỉ có thể là Ân Sùng Quyết hắn …
Hai cha con im lặng rơi lệ, Ân Sùng Quyết ngừng khóc nghẹn ngào nói: “Cha, trời sắp sáng …”
Ân Khôn cảm nhận được những tia sáng ban mai đầu tiên, cả người lại như rơi vào hố băng.
Thấy phụ thân không lên tiếng, Ân Sùng Quyết lại thấp giọng thử thăm dò nói: “Trời sáng, chính là đại điển đăng cơ... Đại ca như vậy... Đăng cơ đại điển cần phải dừng...”
“Tại sao lại dừng?” Ân Khôn cắn răng cố sức nói: “Nước không thể một ngày không vua! Lễ đăng cơ hôm nay vẫn sẽ diễn ra. Sùng Húc hay ai khác cũng được, chỉ cần Ân gia đứng vững, lòng người ổn định, hôm nay phải có người ngồi lên long ỷ thay Sùng Húc.”
Ân Sùng Quyết lau vết máu trên người, thê lương nói, “Sùng Quyết bất tài …”
“Nếu con cũng bất tài thì ta đây còn trông cậy vào ai?” Ân Khôn như muốn nhìn thấu ánh mắt tránh né của đứa con trước mặt, “Không phải nhiều lời nữa, mau tắm rửa thay y phục lấy lại tinh thần, trên lễ đăng cơ cũng không thể để mất thể diện hoàng gia được.”
“Cha … Sùng Quyết có khả năng sao?” ánh mắt Ân Sùng Quyết chợt sáng lên.
“Hay là con cảm thấy mình không được?” Ân Khôn đe doạ nhìn con trai.
Không phải vậy!” Ân Sùng Quyết thong dong đứng dậy, thẳng lưng đáp, “Bây giờ, Sùng Quyết lại càng không thể khiến cha thất vọng được, cũng không thể …. Làm triều thần và con dân thất vọng ….
“Dĩ nhiên là vậy.” Ân Khôn cố gắng gượng đứng dậy, Ân Sùng Quyết vội vàng cung kính đỡ lấy cánh tay phụ thân nâng ông dậy, Ân Khôn muốn rút tay ra, nhưng đã ngồi dưới đất hồi lâu, bây giờ đứng dậy toàn thân đã hết sức, loạng choạng không đứng vững được, nỗi đau mất con khiến ông tê dại, nhưng vẫn phải cố gắng kiên trì đến cùng, không ngừng thở dốc.
Ánh mặt trời chói mắt rót qua khe cửa sổ đóng chặt của ngựa thư phòng, chiếu vào khuôn mặt đầy hăng hái của Ân Sùng Quyết, đau buồn không biết giả thật thế nào giờ đã không thấy, tất cả lúc này hắn tràn đầy hy vọng vì đạt được mơ ước.
Ngày mùng 8 tháng 6, sáng sớm, đường lớn Lương Đô.
“Ngày hôm nay chính là ngày mùng 8 tháng 6... ngày Ân Sùng Húc quyết định đăng cơ.” Ánh mắt Nhạc Hoành đầy nghiêm trọng dò xét hai bên đường lớn, “Vân Tu ngươi xem, quân sĩ canh giữ Lương Đô so với mấy ngày trước đông và bận bịu hơn nhiều, hôm nay là ngày trọng đại của Ân gia, nhất định là bọn họ sợ có người tiền triều manh động... Xem ra, Ân Sùng Húc đúng là quyết ý xưng đế, cho dù là ai, thứ gì cũng không ngăn được dã tâm của Ân gia.”
Miệng Vân Tu ngậm đũa, lắc đầu gõ vào bát trên bàn, lẩm bẩm, “Xem đám nghịch tặc này kiêu ngạo được đến khi nào, ông nội đây nhìn hắn lên mây, cũng ngồi đây đợi hắn ngã xuống đất, ta khinh.”
Từ hướng Lương cung truyền đến tiếng chuông, bách tính Lương Đô nghe thấy tiếng chuông đều nhìn về hướng tiếng chuông vọng lại, đến tiểu nhị lau bàn cũng lẩm bẩm nói: “Chuông ngân, đế vương lên ngôi, vương triều thực sự đổi họ rồi … nhưng lại là họ Ân cơ chứ?”
Vân Tu vô cùng tức giận, đấm mạnh xuống bàn ăn, khiến cho bốn chân của chiếc bàn rung lắc, Nhạc Hoành cảnh giác nhìn xung quanh, kéo Vân Tu nháy mắt, thấp giọng nói: “Cẩn thận chút đi, xem coi đây đang là ở đâu chứ?”
Vân Tu bẻ đốt ngón tay, nín lại lửa giận, bực mình ngồi im không động đậy.
Nhạc Hoành rót cho Vân Tu một chén trà, thấp giọng khuyên nhủ: “Uống một ngụm trà hạ hoả đi.”
Vân Tu mới nâng chén trà lên, trên đường chợt truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nhóm lớn quân sĩ chạy trên đường, túm lấy bách tính hai bên đường không ngừng tra xét, như là đang tìm người nào đó.
Từ lúc sinh ra Vân Tu đã là người sắc bén, lúc này khiến hắn cảm thấy có gì đó là lạ, đặt chén trà xuống nghiêng người ngồi vào bên cạnh Nhạc Hoành, dùng thân thể to lớn che đi khuôn mặt như hoa của Nhạc Hoành, “Thiếu phu nhân... Đây sợ là tới bắt người...”
“Bắt người?” Nhạc Hoành chợt căng thẳng, nhíu mày lắc đầu nói, “Không có khả năng, Ân Sùng Húc đã thả ta đi thì sẽ không sai người tới bắt chúng ta đâu … hắn tuyệt đối không phải người như vậy
“Mấy ngày nay có gặp nữ nhân lạ nào không? Mặc hoàng sam, da trắng, mắt to, nói giọng Thương Châu?”
….
Tiếng hỏi dò xét dọc theo đường càng lúc càng gần, Nhạc Hoành cúi đầu nhìn hoàng sam trên người mình, không dám nhúc nhích, liếc mắt nhìn Vân Tu nhẹ giọng nói: “Làm sao bây giờ? Áo …?”
Vân Tu giơ ngón tay trỏ lên miệng, “Xuỵt!” một tiếng, lấy bạc vụn đặt lên bàn cơm, tự nhiên đứng dậy duỗi người nháy mắt với Nhạc Hoành, Nhạc Hoành hiểu ý đứng dậy, hai người một trước một sau hướng phía cửa sau quán cơm rời đi, vội vàng ẩn vào trong đám người …
“Xem ra Ân Sùng Húc cũng không muốn thả thiếu phu nhân đi.” Vân Tu tặc lưỡi nói, “Chúng ta trước hết nghĩ cách làm sao có thể rời khỏi Lương đô, sau này có cơ hội quay lại đây, ông nội đây phải lấy mạng chó của hai huynh đệ hắn mới thoả nỗi tức giận ngày hôm nay.”
Trên trời truyền đến tiếng chim kêu, Nhạc Hoành ngẩng đầu nhìn, thấy từ phía Lương cung có mấy con quạ đen bay đến, nhốn nháo kêu quang quác, Nhạc Hoành còn muốn nhìn thêm chút, chợt có tên bay không ngừng bắn trúng đầu quạ đen, quạ đen kêu thảm thiết rơi xuống đất, chết la liệt.
Vân Tu còn chưa kịp mở miệng, mấy người thị vệ hoàng cung vừa bàn tán vừa đi qua, Vân Tu vội ôm Nhạc Hoành dẹp vào góc tường. Đám thị vệ nhặt đám quạ đen lên ném vào giỏ trúc trên lưng. Người cầm đầu nhìn phía chân trời trống rỗng, phủi bàn tay nói: “Cuối cùng cũng giết hết đám quạ đen trong cung, mau quay về báo lại cho hoàng thượng.”
Người phía sau nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói: “Đã thống nhất là đại thiếu gia xưng đế … thế nào hôm nay người mặc long bào lại là … Nhị thiếu gia?”
“Ân Sùng Quyết?” Nhạc Hoành và Vân Tu không hẹn mà cùng lên tiếng thở dài.
Thủ lĩnh đám người tỏ vẻ sợ hãi, khẩn trương nói: “Mắc mớ gì đến chúng ta, ai làm hoàng đế cũng là người họ Ân, có gì khác nhau chứ? Không đến phiên chúng ta bàn tán, đừng có lắm lời, cẩn thận rước hoạ vào thân.”
Người phía sau cũng lắm lời, có người sợ hãi xen vào nói: “Nghe nói đêm qua Nhị thiếu gia xông vào ngự thư phòng, bên trong có va chạm không nhỏ … thị nữ dọn ngự thư phòng nói … hình như … ở đó có đổ máu …”
Thủ lĩnh nuốt nước bọt, bước nhanh đi, “Các ngươi đang nói bậy gì đó, còn không mau về hồi cung báo cáo kết quả.”
Mấy người kia bốn mắt nhìn nhau, nhìn đám quạ đen trong giỏ trúc, cúi đầu im lặng
Trong góc hẻm vắng vẻ, Vân Tu dùng đầu ngón tay chọc vào Nhạc Hoành đang sững sờ, “Thiếu phu nhân... có khi nào Ân Sùng Húc... Ngự thư phòng đêm qua đổ máu... Chẳng lẽ là... Ân Sùng Quyết lòng tham đế vị, đã làm gì đại ca hắn rồi?”
“Bọn họ là huynh đệ ruột thịt...” Nhạc Hoành tuy nói vậy, nhưng lại không hề tin tưởng những lời này, nàng bỗng nhiên nhớ lại lần cuối cùng nhìn thấy Ân Sùng Húc, hắn đang kích động bỗng nhiên bình tĩnh buông mình ra, không có đuổi theo, nàng cho rằng Ân Sùng Húc một mực không đổi ý, lẽ nào, đã nghĩ sai cho hắn... một khắc khi Ân Sùng Húc thả nàng đi kia lẽ nào đã có quyết định.
Tin tức liên quan đến ngự thư phòng, Nhạc Hoành không nghĩ được còn có nguyên nhân nào khác …
“Thiếu phu nhân.” Vân Tu nhìn sắc trời, “Thời gian không còn sớm, nếu còn chần chừ không nghĩ cách ra khỏi thành, Ân Sùng Quyết sẽ đóng cửa thành, chúng ta khó mà ra được … không còn thời gian nữa, mau đi thôi.”
“Ơ …” Nhạc Hoành khẽ đáp lại, bước chân nặng tựa ngàn cân, mỗi một bước đều phải cố hết sức.
Dưới mũ ô sa, là vị hoàng đế trẻ tuổi anh tuấn kiệt ngạo, trong mắt tràn ngập ý cười, khẽ nhếch môi mỏng, khuôn mặt mặc dù có chút tái nhợt nhưng không che giấu được sự đắc chí, bên hông mang theo ngọc bội hình rồng tinh xảo, màu vàng long bào cùng ánh nắng mặt trời chói mắt, tựa như thần linh hiện thế.
Từng lời nói của Ân Sùng Quyết đều bình ổn hữu lực, không có chút lo lắng gì của bậc tân đế vương, tựa như hắn đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, chỉ chờ đến thời khắc này tới, những năm tháng trước … những gì hắn từ bỏ … cũng là vì ngai vị này, vì Ân gia thiên thu vạn đại …
“Đợi đại sự của Sài gia thành, ra lệnh một tiếng, chính là lúc phân chia thiên hạ. Con đường này do chính con chọn, đi thế nào, con tự nghĩ đi.”
“Ngay cả A Hoành con cũng nhường cho hắn, sau này phân chia, thế nào đi nữa Sài Chiêu cũng phải nể mặt Ân gia.”
Ân Sùng Quyết hài lòng nhìn đám triều thần quỳ bên dưới, cho dù lúc trước đám người này ai cũng nghĩ rằng ngôi vị này là của Ân Sùng Húc, nhưng hiện tại trên mặt bọn họ không có chút suy đoán gì, vẫn bình tĩnh tự nhiên, như là đã sớm đoán được, hoặc căn bản không có ý định thăm dò, mọi người, chỉ nhận thức người mặc long bào …nam nhân đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ lúc này là bậc đế vương …
“Ân gia dốc hết tất cả để tranh giành thiên hạ, hôm nay có được nửa bên giang sơn coi như là đáng giá.” Ân Sùng Quyết mỉm cười nhìn mặt trời đỏ ngoài điện, “Sài Chiêu, ta không hề có lỗi với ngươi, ngươi nợ ta … còn nhiều..”
Năm Đại Lương thứ 97, Lương Quốc vong, ngày 8 tháng 6, Trung Nghĩa hầu Ân Sùng Quyết của Đại Chu phản bội chủ công, giết đại huynh, phất binh tự lập, tại Phượng Loan điện đăng cơ xưng đế, lấy quốc hiệu là …Đại Yến.”