Bọn hắn nghĩ cái gì làm sao Linh Tử biết được, nàng còn đang nhắm mắt nhắm mũi chịu đựng áp lực từ Đế Hy Bạch đây này. Chẳng biết hắn có ý gì mà nàng cũng không đoán ra, kẻ thấp kém sao dám đoán tâm ý bề trên.
Yêu Ngạn Hồ hẳn đã hiểu ý của Đế Hy Bạch. Nó đang cố gắng giúp hắn chống đỡ thân thể Linh Tử. Cái tên đầu gỗ này cũng có lúc quan tâm xem nàng có chịu nổi hay không, đúng là ngạc nhiên.
Mày hắn vừa rồi còn nhíu lại đã dần dần thả lỏng ra, bàn tay đặt trên đầu Linh Tử cũng thu lại khí tức. Nhìn nữ tử vẫn đứng im nhắm chặt mắt nhăn nhó tay hắn lại mất tự chủ xoa đầu nàng.
Đế Hy Bạch cả kinh thu tay về, hắn có chút khó hiểu nhìn tay mình rồi lại liếc nàng. Bất ngờ nhưng mà... Ừm... Cảm giác rất tốt. Không có chán ghét, ngược lại có chút thích thú. (?!)
Linh Tử không còn cảm thấy khó chịu, nàng có cảm tưởng a chấm dứt rồi. Vừa mở mắt lại là gương mặt than của ai đó, Linh Tử có chút thất thần.
Ấy, mặt hắn sao lại hơi ngượng?
Xoa xoa hai mắt nhìn kĩ lại vẫn là gương mặt lãnh ngạo thường ngày, Linh Tử thở ra một hơi. Chắc chắn nàng nhầm rồi, đầu óc thấm nước mới nghĩ cái bản mặt than kia có cảm xúc!
Nàng nhầm nhưng có người không nhầm à nha. Tiểu hồ ly nào đó vẫn luôn trên vai Linh Tử phúc hắc nheo nheo lại mắt. Nó thấy rõ ràng lắm nha, tên kia có vấn đề, chắc chắn có vấn đề. Nó phải đề phòng không khéo Linh Tử của nó bị cướp đi mất thì nó sẽ thương tâm lắm.
Yêu Ngạn Hồ à ta nói này ngươi không biết Linh Tử của ngươi gặp ai cũng tỏ ra một vòng hào quang thu hút hay sao, ong bướm cứ lần lượt kéo đến kia kìa. Các Úy Cẩn dính bẫy đến Đế Hy Bạch cũng không tha. Linh Tử của ngươi hả? Ha ha sớm hay muộn gì cũng bị người ta rước đi.
Đế Hy Bạch chú ý con hồ ly đang liếc xéo mình, hắn đưa tay che miệng khụ một tiếng, lạnh lùng tránh xa Linh Tử.
Nàng chẳng biết lúc nãy có chuyện gì xảy ra, tự nhiên hướng Đế Hy Bạch.
" Ngươi lúc nãy làm gì a?"
"Dò xét".
Há? Dò xét cái gì? Cái tên này không nói rõ ra được hay sao.
"Hắn xem xét thân thể ngươi". Yêu Ngạn Hồ ngồi trên vai Linh Tử giải thích.
"À. Vậy, ta làm sao".
Mặt nàng lúc này ngốc ngốc làm tiểu hồ ly bật cười lăn cái bịch xuống đất. Đế Hy Bạch điều chỉnh tâm trạng khó hiểu của mình trả lời.
"Quá kém cỏi".
Lời vừa thốt ra khiến mép nàng giật giật.
"Tập luyện không đủ?"
Hắn gật đầu sau đó lại lắc đầu.
"Không đúng hướng".
Ôi dồi ôi ai nói cho nàng biết nàng vất vả mấy tuần qua lại đổi lấy hai câu "quá kém cỏi" "không đúng hướng" của tên mặt than là thật? Linh Tử hơi choáng váng, nàng tập luyện theo cách Yêu Ngạn Hồ là không đúng hướng hắn cũng không mở miệng. Phí thời gian mấy tuần lại thành con số không.
Yêu Ngạn Hồ tự nhiên rùng mình, nó nhanh chóng cách xa Linh Tử chạy bén vào trong núi.NÓ mà còn ở lại cơ hội bị nàng giáo huấn sẽ rất cao. Chuồn trước cho chắc.
Tiểu hồ ly chạy đi nàng cũng không bận tâm nữa, nó dù sao cũng chỉ muốn nàng tốt. Linh Tử ngồi xuống mép đá vẽ vòng tròn.
"Ta... Cái kia... Không vượt qua. Ngươi sẽ rời đi?"
Thấp thỏm chờ Đế Hy Bạch trả lời, Linh Tử vuốt vuốt mặt. Cái tên mặt than đó tính tình quái gỡ nàng cũng không hiểu hắn nghĩ gì nhưng cũng chưa từng nghi ngờ lời hắn. Trên người Đế Hy Bạch luôn có một loại mị lực kì lạ khiến nàng tin tưởng, bất giác đã xem hắn là bảo bối ông trời cho nàng, một loại tồn tại nghịch thiên.
Đế Hy Bạch chăm chú quan sát Linh Tử. Nữ tử này là một mầm móng tốt nếu có chí ắt sẽ làm nên việc lớn. Hắn ban đầu là muốn trả ơn việc nàng vô tình cứu hắn nên mới muốn giúp nàng, không ngờ nàng lại có căn cơ mạnh như vậy. Hắn kinh ngạc sinh ra hứng thú. Nhưng thân thể nàng đúng thật không tốt, linh lực của hắn dò xét lại phát hiện bị ngăn cách. Một sức mạnh từ hư không xuất hiện chống đối với ngoại lực bên ngoài đến hắn cũng không lí giải được.
Nữ tử này rất thú vị, hắn đã chú ý.
Ngay từ lúc này hắn muốn nàng là người của hắn.
Linh Tử không hề hay biết nàng đã nằm trong tầm ngắm của dã thú. Nàng vẫn đang chờ đợi Đế Hy Bạch mở miệng nhưng hắn chỉ chăm chăm nhìn nàng. Bất giác hai con người, bốn con mắt cứ vậy mà đối chiếu vào nhau. Không gian xung quanh ngưng động, Linh Tử không nhận ra điều bất thường, nàng sốt ruột. Linh Tử dán mắt vào người của tên mặt than như ăn tươi nuốt sống, chỉ sợ sẽ bỏ sót một cử động của hắn mà hắn vẫn y như khúc gỗ.
Khi Đế Hy Bạch thông suốt bản thân thì phát hiện Linh Tử nhìn mình kì quái không khỏi ngượng ngùng khụ một tiếng.
"Đúng là không vượt qua."
Đây là câu trả lời nàng không muốn nhất. Linh Tử xụ mặt, từ khi nào lời nói của hắn quan trọng như vậy?
Nhưng chưa hết.
"Bất quá ta vẫn có thể chấp nhận. Ngươi. Bái ta sư phụ."