Một giọng nói phát ra dõng dạc, Lang Canh khuôn mặt xám xịt, đen còn hơn cả đít nhọ nồi. Nhìn một cảnh có thể nói, nếu là bình thường thì thật sự giả dối, còn nếu là trần trụi thì quả là cách chơi chữ kích thích người nghe. Trong vài giây sau, cả Tiểu Thúy và Xích Triệt hoàn hồn trở về.
“Hắn là ai?” Lang Canh nhìn về Xích Triệt khẽ chau mày, trên người kẻ đối diện chỉ quấn độc một cái khăn ngang hông, điều này làm Lang Canh như muốn phát điên mà xông lên thể hiện bản lãnh loài sói trong cơ thể mình.
Lúc này Tiểu Thúy mới đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ Xích Triệt ngồi lên ghế, rồi bước về phía Lang Canh bình tĩnh nói: “Anh ấy là người rơi xuống Muôn Trượng ba ngày trước, rất may sống sót nên em mang anh ấy về đây.”
Khuôn mặt của Lang Canh đanh lại, hai chân mày nhíu chặt như chạm phải vào nhau.
“Tiểu Thúy, em cũng biết, không thể đưa người lạ vào nơi này mà, mặc dù em rất được mọi người yêu thương nhưng cũng không nên càn quấy như thế.”
“Càn quấy?” Tiểu Thúy phản bác: “Nếu anh gặp một người sắp chết nằm rành rành ra đó mà bỏ mặc, với anh thì có thể cho là càn quấy nhưng em thì không.” Tiểu Thức bực tức, khoanh hai tay đặt trước ngực, nộ khí chuẩn bị xông phá.
“Dù em nói gì đi nữa, anh cũng vẫn phải đi báo với gia gia, chuyện này không thể diễn ra như thế này được.” Lang Canh lên tiếng, nhìn cảnh ám muội vừa rồi anh quả thực một chút cũng không tin tưởng gã đàn ông trước mặt.
Tiểu Thúy lúc này nhận ra dùng phương pháp cứng rắn như thường lệ không được nên đổi qua mềm dẻo, bộ mặt bày ra đáng yêu trông thấy, chiếc miệng nhỏ nhắn không ngừng nài nỉ Lang Canh.
“Nếu anh có thể cho em ba tuần chữa trị cho anh ấy thì em có thể đồng ý với anh bất cứ điều kiện gì….nhưng trong khả năng cho phép.” Tiểu Thúy lại biểu tình dẫn dụ, cái đầu dụi dụi vào cánh tay rắn chắc của Lang Canh, đôi mắt sáng long lanh ngước nhìn. Quả thật, với cách thức dụ dỗ này, đừng nói là Lang Canh mà ngay cả gã đằng kia cũng không chịu nỗi.
“Điều kiện gì cũng được?” Lang Canh trong lòng tính toán, nếu làm cứng với cô thì mất cả chì lẫn chài, để tên đó ở đây vừa lấy lòng được Tiểu Thúy, vừa chiếm được tiện nghi của cô được đôi chút, nhưng mà …
“Anh đồng ý với em, nhưng ba tuần sau anh sẽ báo với Mệnh Hồ gia gia, tên này đã biết bí mật ở đây, anh chỉ cho thời gian hắn hồi phục, còn mọi chuyện phải để gia gia định đoạt.”
Tiểu Thúy mắt sáng lên, cô nghĩ đây cũng là sự nhượng bộ trong giới hạn cuối cùng của Lang Canh rồi, quả thật bí mật nơi này không thể tiết lộ ra bên ngoài, dù sớm dù hay muộn cô cũng phải thông báo với gia gia của mình.
Để tỏ lòng cảm kích, Tiểu Thúy ôm chầm Lang Canh hôn một cái thật nhanh lên mắt anh: “Cám ơn anh!” phúc chốc Lang Canh như bất động, người lâng lâng như đi trên mây.
Trái với sự sung sướng của Lang Canh, gã thợ săn đằng kia, từ đầu đến cuối nhìn thấy Tiểu Thúy nhọc công ra sức năn nỉ thì lòng không hiểu sao có chút bực tức, lại thêm nhìn thấy nụ hôn như gió lướt kia thì tâm tình hắn bắt đầu cuộn sóng, hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự không thoải mái là gì. Nếu là trước kia, kẻ nào làm phật lòng hắn thì ngay lập tức kẻ đó sẽ rất nhanh chóng xương cốt cũng không còn, giờ đây, tên kia dám đặt điều kiện, lại còn chơi trò uy hiếp, thật là hắn muốn lột da tên Lang Canh đó ngay tức thì.
Đổi lại cho việc Xích Triệt được ở lại thì Tiểu Thúy phải thường xuyên đến võ đường giúp đỡ Lang Canh dạy võ cho lũ trẻ, lại phải làm những bữa ăn cho anh. Với khối công việc như vậy, cô muốn ở bên Xích Triệt cũng không được, đây quả là một gian kế không tồi của Lang Canh trong việc chi phối thời gian của cô với bên người đàn ông đầy nguy hiểm kia.
Cũng giống như mọi ngày, sau khi thay thuốc cho Xích Triệt, Tiểu Thúy phải vội vã tới võ đường, hì hà hì hục lau chùi võ đường, giúp những đứa bé tập võ, sau đó nấu ba món một canh cho Lang Canh thì cô mới được anh buông tha mà trở về cây Trường Thọ. Về đến nơi thì sức lực và tinh thần của cô gần như đã bị triệt tiêu hoàn toàn, Tiểu Thúy chỉ còn cách là từ chỗ Lang Canh làm nhiều hơn một chút sau đó hâm nóng lại thức ăn để thỏa lòng một gã đang bị bỏ đói ở nhà mà thôi.
Không còn hơi sức, bụi bếp ám đầy khuôn mặt, Tiểu Thúy nằm ngã trên chiếc ghế da cừu rồi ngủ mất.
Lúc dùng xong bữa quay ra, Xích Triệt đã bắt gặp Tiểu Thúy nằm mê man mà nhắm chằm mắt lại. Vô thức, trong lòng anh lại sinh ra một sự thương tiếc mơ hồ không giải thích nổi, nói đúng hơn đó là một sự đau xót đang lăn tăn gợn sóng trong lòng, rất nhỏ, nhưng anh biết nó đang dần xuất hiện và từ từ xâm chiếm mình. Trong phút chốc, anh có hơi mất hồn, bởi vì từ lúc nào và khi nào anh đã có cảm giác lại với thế giới này, hoàn toàn không biết, thật sự rối ren và phức tạp.
Tuy nhiên, có một thứ anh đang biết rõ và rất rõ, đó là cô gái kia đúng là một quả nam châm mang sức hút kinh hồn. Hồ ly đúng là hồ ly, lúc ngủ cũng là một sự uy hiếp cực đại của lí trí, chả trách nói sao bao kẻ dù có phải chịu tai tiếng cả đời hay ngàn tiễn xuyên tâm cũng muốn một lần trầm luân mãi mãi.
Đưa xe lăn lại gần, đôi bàn tay to lớn lau đi những vết nhơ trên khuôn mặt thuần khiết kia, sự đụng chạm lại lần nữa là một nhát dao trí mạng. Máu dồn lên thẳng từng tế bào da tay Xích Triệt khi anh cảm nhận được độ mềm mại và mê ly của cô gái đang nằm trước mặt mình, thật sự, không chỉ thị giác mà cả xúc giác cũng thăng hoa tột cùng. Trong giấc ngủ sâu, cô ưm ưm lên vài tiếng, đôi môi khẽ nhóp nhép. Tê liệt đúng là tê liêt cảm giác! Dụ hoặc đúng là dụ hoặc tinh thần! Gã đàn ông háo đói kia gần như khởi động cơ chế triệt tiêu lí trí, cả cơ thể dần tiến lại khuôn mặt thiên thần đáng yêu đang miên man ngủ.
Thế nhưng…
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Tiểu Thúy có cảm giác ê ê ở bờ môi, trong lúc mơ hồ cô có cảm giác có cái gì đó trên môi mình ươn ướt, ngòn ngọt, còn đôi chút dinh dính. Cứ tưởng là kẹo mạch nha nên Tiểu Thúy hồn nhiên mở miệng liêm liếm sau đó lại mút vào, liếm rồi lại mút nhưng viên kẹo lại dần dần to ra, muốn không ngừng nuốt trọn mọi sinh khí của cô. Khi cô muốn nghẹt thở, thì cơ chế tự động được bung dù, Tiểu Thúy tức khắc mở miệng liều chết cắn cho cái kẹo nứt từng mảnh. Phập, cô nhớ mình cười trong giấc mơ rất hả hê, miệng không ngừng lẩm bẩm vì đã tiêu diệt thành công một còn vật đầy tham lam và cường ngạnh ấy.
Mặc dù thấy môi mình bị ê, nhưng nhìn thấy ai đó đang hâm hực nhìn mình bằng ánh không thể phẫn hận hơn nữa thì Tiểu Thúy cảm thấy rất kì lạ. Trong lòng tự ngẫm “phải hay chăng món mình nấu lại không hợp với khẩu vị của anh”, nhưng nhìn nguyên chồng đĩa không còn một miếng gì thì ý nghĩ đó của Tiểu Thúy gần như bị dập tắt.
Lúc Tiểu Thúy thay thuốc cho Xích Triệt, thấy vẻ mặt khó ưa của anh nhìn mình chằm chằm như đang nén giận thì cô buộc lên tiếng hỏi.
“Anh thấy không ổn sao?”
Vừa mới mở miệng thì đã đau buốt, Xích Triệt nhíu mày nói: “Không phải do em làm ra hay sao?” Ngay sau đó, anh hậm hực lấp liếm cho hành vi của mình bằng một lí do quá đỗi ấu trĩ, đó là bởi món ăn quá nóng khiến lưỡi anh bị lột nên sinh ra cảm giác đau không chịu nổi. Tiểu Thúy cũng không khỏi bật cười, ăn đến nỗi thê thảm như vậy thì thật đáng đời đi.
Nhìn biểu tình anh thật khó ưa nhưng Tiểu Thúy lại cảm nhận lúc này anh là đáng yêu nhất, như một đứa trẻ đủ mọi xúc cảm vậy, biểu tình giống một vòng tròn 360 độ vậy, không ai đoán nổi.
Tiểu Thúy đưa cỏ tiên cho Xích Triệt ngậm vào miệng, công lực thật lợi hại, khiến vết thương của kẻ hôn trộm nhanh chóng hồi phục. Băng bó một lúc, nhìn mặt trời, đã tới giờ đến võ đường nên cô hấp tấp rời đi, nhưng chưa kịp ra cửa thì một bàn tay đã nắm chặt cổ tay cô.
“Đừng đi!” Anh nhìn vào đôi mắt Tiểu Thúy, đó vừa như lời ra lệnh lại có chút cầu cạnh.
“Không được, nếu em không đi sẽ vi phạm hiệp ước, lúc đó anh sẽ xong đời đấy.” Tiểu Thúy gạt tay Xích Triệt ra, thở dài ngán ngẫm.
Xích Triệt nhìn thẳng vào mắt Tiểu Thúy, đôi mắt giảo hoạt pha chút rành đời.
“Đừng đi vô ích, trong vòng ba ngày, chắc chắn Lang Canh sẽ nói cho gia gia của em biết một người xa lạ như tôi đang ở nơi cấm kị này.”
“Không thể nào, Lang Canh không phải người như vậy.” Tiểu Thúy quả quyết không tin. Mặc dù nhìn biểu tình của Lang Canh có phần bày xích anh, nhưng dù sao cô và Lang Canh đã cùng lớn lên từ nhỏ, đương nhiên tính tình của anh cô sẽ hiểu rõ rất nhiều. Trong khi đó, anh chỉ vừa gặp qua anh ấy có một lần làm sao có thể đoán bừa như vậy chứ.
“Vậy em có muốn cá cược với tôi, cá là trong ba ngày hắn sẽ nói ra. Nếu em thắng, tôi sẽ thành thật kể tất cả những thứ em muốn, nhưng nếu em thua…” Xích Triệt nhẹ vểnh đôi môi xấu xa của mình.
“Thì thế nào?” Tiểu Thúy cũng nhíu mày, nhìn biểu tình của anh, cô cảm nhận được tín hiệu không mấy ‘sạch sẽ’.
“Qua đây!” Xích Triệt ra lệnh cho cô, Tiểu Thúy nhẹ bước lại gần. Xích Triệt chậm rãi phả vào tai cô từng chữ từng chữ khiến đôi mắt Tiểu Thúy từ cảnh giác bỗng trừng lớn như hai quả trứng gà.
“Anh..” Tiểu Thúy chỉ chỉ tay vào kẻ trước mắt.
“Sao, không dám cá, không phải em rất tin tưởng và hiểu hắn sao, vậy trong giao dich này, em là người có lợi nhất rồi.” Xích Triệt khôn ngoan khích bát, đánh vào tâm lí của người khác đối với anh dễ dàng như một tờ báo mà anh đã đọc đi đọc lại cả nghìn lần trong thế giới tối tăm của mình rồi.
“Nhưng điều kiện của anh thật…quá đáng!” Tiểu Thúy vô cùng ngượng ngùng đáp lại.
“Không gì là quá đáng cả, khi một thứ có rủi ro cao thì buộc khả năng sinh lời của nó phải lớn, nguyên tắc kinh doanh cả thôi. Em không cá với tôi…trừ khi em không tin chút nào vào hắn cả.” Xích Triệt khôn ngoan châm ngòi cho lửa cháy ngày càng mãnh liệt trong lòng Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy trầm ngâm vài giây rồi dõng dạc, cô không tin sống mấy trăm năm nơi đây lại thua người mới đến vài ngày như anh: “Được, em chấp nhận, quân tử nhất ngôn.”
Hợp đồng đã quyết chỉ trong ba ngày. Trước khi đi, Xích Triệt còn căn dặn Tiểu Thúy, chân anh đã đỡ hẳn, trong căn phòng không khí quá ngột ngạt nên hãy về sớm cùng nhau ra cánh đồng hướng dương, anh đến lâu rồi nhưng chưa từng tới. Cô đồng ý với anh rồi ba chân bốn cẳng biến mất.
Đến chiều, sau khi lo xong võ đường, Tiểu Thúy không kịp làm món ăn cho Lang Canh mà chỉ ra đầu hẻm mua vài món đơn giản. Khi Lang Canh bực dọc quát hỏi, thì Tiểu thúy bất đắc dĩ lên tiếng: “Xích Triệt đến đây đã gần một tuần, ở lì trong phòng sẽ không tốt cho sự hồi phục nên cô dẫn anh ra cánh đồng hương dương sau Cây trường thọ để hít thở.” Nghe xong sự giải thích đó, sắc mặt của Lang Canh ngày càng đen lại, nhìn bóng lưng Tiểu Thúy khuất dần, lòng bừng lên một cổ phẫn hận ghê gớm như muốn chạy lại xé nát Xích Triệt, nhưng anh nghĩ đã có cách giết người tốt hơn rất nhiều rồi.