Hơi thở hai người dường như trì trệ, như đắm chìm mình trong sự thỏa tính triền miên.
Tươi mới, thoải mái, đê mê…đây là những cảm giác ban đầu khi hôn mà Lưu Sương cảm nhận được. Dần dần, nàng cảm thấy người nàng nóng rực, ngọt ngào, mê say, điên cuồng.
Hơi thở Bạch Lý Hàn cũng nóng dần lên. Hơi thở ấm áp phả vào mặt Lưu Sương.
Khuôn mặt Lưu Sương bỗng chốc đỏ ửng lên. Cảm giác được nàng ngượng ngùng, Bạch Lý Hàn lướt trên môi của nàng.
"Sương, nàng cũng là một tài nữ, không biết nàng đã nghe câu thơ này chưa?" Hắn khẽ thì thầm bên tai nàng.
"Câu thơ nào?" Lưu Sương cúi thấp đầu không nghe thấy lời hỏi han, Hơi thở Bạch Lý Thàn thản nhiên bên tai nàng, từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ lo lắng.
"Tú sang tà ỷ kiều vô na, vũ vân thâm hộ tú." Môi hắn khẽ ôn nhu vui vẻ nói. Mắt phượng nhìn nàng, gương mặt nàng càng lúc càng đỏ hồng, giống như một đóa hoa Mẫu đơn.
Câu thơ kia, Lưu Sương tự nhiên nghe.
Đó là một câu thơ tình.
Nàng đột nhiên hiểu rõ ý tứ của Bách Lý Hàn, sự cuồng nhiệt trong lòng hắn. Cảm nhận được ánh mắt rực lửa, có điều nàng không biết phải làm sao. Mặc dù nàng cùng Bách Lý Hàn đã từng chăn gối hai lần nhưng đều là trong trường hợp miễn cưỡng. Cho nên, nghe Bách Lý Hàn nói xong, trong lòng nàng không tránh nổi lo lắng.
Bách Lý Hàn nhận ra được sự cứng ngắc không quen thuộc, trong con mắt xuất hiện một niềm đau tiếc nuối. Trước kia, là hắn có lỗi với nàng.
Hắn vươn tay, những ngón tay thon dài mơn trớn trên khuôn mặt mềm mại, nhẵn nhụi của nàng.
"Sương, nếu như nàng không muốn, ta sẽ không ép buộc nàng!" Bách Lý Hàn đau lòng thì thầm bên tai nàng.
Lưu Sương cúi đầu, chỉ cảm thấy hai bên má nóng dữ dội hơn, nàng nhẹ giọng nói "Chàng phải cần thận chứ, trong bụng ta có hài nhi mà"
Thanh âm của nàng rất thấp, lời nói đầu càng buông càng thấp.
"Nàng nói cái gì?" Bách Lý Hàn không tin vào tai mình,bắt nàng phải quay về phía hắn.
"Có thật là thế không?" Trong giờ phút này, sâu trong con ngươi đen của hắn lấp lánh niềm vui có con.
Hắn không nghĩa tới cái đêm ở doanh trại đã làm nàng mang thai. Ông trời cuối cùng có cho hắn một đứa con. Nghĩ tới lúc mất đi đứa con, trong lòng hắn đau nhói. Hắn im lặng ôm chặt lấy Lưu Sương nhưng muốn cọ xát lên thân hình của mình, để được dung nhập với cốt nhục của hắn.
Hắn biết Lưu Sương còn thương tâm hơn hắn.
"Sương….Sương…" Hắn khẽ gọi bên tai nàng, dường như phải ghi nhớ vĩnh viễn tên nàng trong lòng.
Lưu Sương cảm nhận được thân thể kích động run rẩy của hắn, tim của nàng cũng đập liên hồi.
"Để ta nhìn nàng một chút xem nào!" Bách Lý Hàn đưa tay, nhổ chiếc ngọc trâm trên đầu nàng, mái tóc búi cao xõa ra, tóc xõa ra tựa như bức tranh thủy mặc buông xuống bên hông làm tăng thêm vẻ quyến rũ của nàng.
Đêm đó, tại căn phòng nhỏ, khi hắn thấy suối tóc của Lưu Sương liền bị thu hút. Tối nay, hắn lại một lần nữa được đắm say Phong Hoa tuyệt thế.
"Sương, nàng buông tóc xuống, thật sự là rất đẹp!" Giọng hắn từ ấm áp, trong trẻo đã trở nên khàn khàn.
Hắn vén tóc nàng lên thoáng hé lộ khuôn mặt ngọc ngà, đắm say nhìn nàng, hắn phải để khuôn mặt này khắc chạm trong tâm hồn.
Ngón tay của hắn, cũng từ từ lướt qua mặt nàng, dung xúc giác để cảm thụ được mặt mày, mũi, môi của nàng.
Lông mày nàng mỏng và duyên dáng, nhưng trán có vài nếp nhắn, có vẻ như như do bất bình tích tụ.
Đôi mắt nàng rất đẹp, trong suốt, sâu thẳm như làn nước mùa thu, chỉ là lúc này, những vui sướng cùng ưu thương đan xen trong đôi mắt. Lông mi nàng rất dài càng làm đôi mắt long lanh hơn, hắn cảm giác như có một luồng điện làm mình trở nên tê dại đồng thời tim cũng đập rộn ràng.
Mũi nàng nhỏ, cao và rất hấp dẫn.
Đôi môi của nàng, một đôi môi hoàn mỹ, thật giống như một đóa Hồng đang nở.
"Sương, nàng có tin không, nếu ta từ bỏ chất độc tình yêu ta sẽ trở nên vô dụng, bởi vì ta yêu nàng sâu sắc, làm sao mà quên được?" Hắn thật sự không tin, thứ độc dược kia lại có ma lực đến vậy.
Hắn lại lần nữa cúi người, cúi đầu, ôm chặt lấy nàng rồi hít một hơi thật sâu, trong giờ khắc này, hắn chẳng muốn nghĩ gì, chỉ nghĩ có được vẻ đẹp của nàng.
Thân thể hai người áp sát vào nhau, làm cho tim của nàng đập càng thêm cuồng loạn. Đầu lưỡi nóng chỉ muốn lướt thật nhanh đòi lấy vẻ đẹp của nàng, nhấm nháp hương vị hấp dẫn của nàng.
Nàng bị hắn hôn lên môi, mặt càng thêm đỏ, mà ngay cả cổ cũng mơ hồ lộ ra đỏ ửng. Nàng thật giống một đóa hải đường trong đêm, chỉ vì hắn mà nở rộ quyến rũ mềm mại.
Trong sóng tình rạo rực, Lưu Sương cảm giác được mình như một người tuyết đang chậm rãi rơi rụng, tan chảy. Trong nụ hôn mãnh liệt nàng cảm giác như nghẹt thở.
Cuối cùng, môi hắn cũng buông tha cho môi nàng. Đôi môi từ cổ nàng di chuyển xuống phía dưới.
Môi hắn như một ngọn lửa, lướt đến chỗ nào cũng như làm da thịt nàng bị bỏng, tạo nên một khoái cảm hơi tê tê.
Những ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng mơn trớn trên đôi vai nhỏ của nàng, quần áo của nàng cũng được cởi bỏ Cuối cùng, chỉ còn lại cái yếm, hắn ngẩng đầu, nhìn dòng chảy băng giá trong đôi mắt. Nàng im lặng thẹn thùng như cho phép.
Hắn duỗi người, loại bỏ rào cản duy nhất giữa hai người.
Hắn cúi người xuống, Lưu Sương thẹn thùng, tay hắn đã thực sự chạm vào làn da mịn màng của mình. Nàng mở mắt, phát hiện không biết hắn khi nào trút đi quần áo trên người mình.
Lưu Sương trong lòng run lên, đôi tay nhỏ bé rụt trở về, đưa tới hắn một chuỗi gợi tình chính là tiếng cười. Mang theo một tia trêu chọc, hắn tóc bạc phất phơ, ánh mắt hắn với con người đen láy càng phát ra vẻ trong trẻo, sáng tỏ lòng người, mang theo nồng đậm mê say
Hơn nữa hết tươi cười của hắn dần dần vang lên, trong con mắt hắn lộ rõ thâm tình, cảm giác sâu sắc nghiêm trọng, thật đôi mắt như hút hồn.
Lưu Sương bị hắn nhìn càng trở nên ngượng ngùng. Hắn cúi người ở trên nàng nhanh chóng nắm lấy bàn tay hắn, lòng bàn tay yếu ớt, mồ hôi thấm ra ngoài.
Đây không phải lần đầu tiền nhưng nàng vẫn căng thẳng, vẫn ngượng ngùng. Bởi vì, ở trong lòng nàng, đây mới thực sự là lần đầu tiên của nàng.
Thực sự thì Bách Lý Hàn cũng không thành thạo hơn so với nàng là mấy.
Thấy Lưu Sương căng thẳng, hắn đưa tay vuốt ve nhẹ nhàng và hôn, cho đến lúc thân thể Lưu Sương càng lúc càng tê cứng, cho đến lúc hơi thở hắn càng dồn dập, cho đến lúc không khí tràn ngập hương thơm, hắn mới chậm rãi tiến vào.
Điên cuồng mà mạnh mẽ, khoái cảm làm cho hai người vỡ òa, để họ có thể trải nghiệm hương vị của linh hồn không khống chế được.
Ham muốn của họ được thiêu đốt, một cỗ triền miên ôn nhu.
….
Kiều diễm hào phí tràn ngập căn phòng, Bách Lý Hàn ôm lấy Lưu Sương, vuốt mái tóc đen bóng, mềm mại hương ngát của nàng, trong lòng ngọt ngào mà thỏa mãn.
Nhưng ý nghĩa càng lúc càng mê muội. Xem ra dược tính kia đã bắt đầu phát tác, tim hắn hung hắn co rút đau đớn, chẳng lẽ hắn thật sự không thể chống đỡ vứt bỏ độc tình hành hạ?
"Sương, ta nhớ nàng có một con dao trong túi thuốc, lấy cho ta dùng một lát!" Bạch Lý Hàn ôn nhu nói.
"Dùng dao làm cái gì?" Lưu Sương bối rối hỏi.
Tại sao hắn lại dùng dao con trong lúc này. Trước mắt thấy mắt của hắn trở nên tái nhợt, thân thể hắn khẽ run lên, dường như thuốc phát tác hiệu lực, hắn trở nên đặc biệt yếu kém.
Mặc dù không biết Bách Lý Hàn muốn dùng dao con làm gì, Lưu Sương vẫn lấy từ túi ra.
Đó là một con dao mỏng với lưỡi sắc bén, Bách Lý Hàn nhận lấy, nhẹ nhàng hít thở, đột nhiên cuộn cổ tay, tại mặt trên khắc họa lên. Hắn muốn khắc một chữ "Sương" hắn không thể cho phép mình quên nàng.
Coi như hắn quên đi nàng, hắn cũng muốn dựa vào ký hiệu mà nhớ đến nàng
Nhưng mà chữ "Sương" đường nét quá nhiều, hắn e sợ khắc không xong. Bởi vì trong đầu đã bắt đầu mê muội, có sương mù trắng xóa từ từ bao phủ lại đây. Hắn lại bình tĩnh, quyết định khác một chữ "Bạch"
Hắn đưa con dao ra, dùng sức, nhấn con dao viết tiếp. Thần sắc bình tĩnh tự nhiên, thật giống như dùng bút long viết trên giấy Tuyên Thành. Nhưng máu tươi đã nhuốm đỏ dần. Đau đớn kéo tới, nên hắn tỉnh táo hơn được chút. Truyện Sắc Hiệp - http://Trà Truyện
Lưu Sương kinh hãi, nàng nhìn cổ tay hắn mà suy nghĩ, nàng liền biết hắn muốn gì. Lúc này, nhìn cổ tay bị trày xước của hắn, Lưu Sương chỉ cảm thấy đau nhói trong tim, đưa tay nắm lấy con dao.
Bạch Lý Hàn mở mắt, mỉm cười, "Đừng…Sương, ta muốn khắc tên của nàng!" Bách Lý Hàn run giọng nói, âm thanh rất ảm đạm, như gió nhẹ. Hắn sợ, sợ hắn quên nàng như tình cảm chân thành của chính mình.
Hắn run run dừng lại, nghĩ muốn gạch một nét nữa, nhưng là không có khí lực. Tay mềm nhũn, dao kia rơi xuống mặt đất, tiếng vang động lên.
Nét cuối của chữ Bạch kia không có xong, chỉ để lại một vết thẳng, đỏ au
Trước mắt hắn, sương mù càng lúc càng đậm, hắn cố mở to mắt, nhìn nàng đang lệ ngấn đầy mắt, dần dần, sương mù bao phủ.
Hắn hừ khẽ một tiếng, bắt lấy đôi tay mảnh khảnh của nàng, thật giống như bắt được một bảo bối, cứ thế xiết chặt không muốn buông lơi. Mày khẽ buông lòng ra, hắn chìm sâu trong giấc ngủ.
Lưu Sương cầm chặt tay hắn.
Thật sự hy vọng bọn họ cứ vĩnh viễn tay trong tay như thế, vĩnh viễn không rời xa nhau.
Thật sự hi vọng sẽ mãi được ngồi nhìn hắn, chờ đợi hắn mở mắt, người đầu tiên hắn thấy là nàng, như vậy hắn có lẽ sẽ không quên nàng
Nhưng, sự thật khó có thể được như nguyện
Ngoài cửa sổ một thân ảnh hiện lên đi vào trong
Lúc này đêm đã khuya, Túy hoa lâu náo nhiệt, người này mặc một thân trang phục đẹp đẽ, quý giá, tựa như đến đây mua vui. Nhưng là, Lưu Sương không biết, hắn là… Vô Sắc