Bạch Tri Cảnh ngược lại không ý thức được sự dị thường của hắn, nói xong tự anh cảm thấy có chút nực cười, liền liên tục lắc lắc đầu, cầm lấy cây dù trong tay Ông Giai, sau đó đi ra ngoài.
“Ai, đi thôi, để báo đáp anh không ngại cực khổ chờ tôi cùng về, tôi sẽ làm một bàn thức ăn thật ngon cho anh nếm thử. Cánh gà viên với coca cola thì sao? Tôi làm món này là tuyệt nhất đó nha…”
“Phát ngốc cái gì a? Có đi hay không?”
Ông Giai thoáng hoàn hồn, vội vã thu lại ánh mắt, “Ân đi.”
Tổng kết lại “lịch sử dụ dỗ” mấy tháng nay, Ông Giai càng cảm thấy chính mình có chút không đúng, mục đích ban đầu khi hắn tiếp cận Bạch Tri Cảnh, tất cả chỉ vì muốn thông qua anh để biết nhiều hơn về Bạch Hạ. Nhưng tại sao đến khi quay đầu lại hắn chỉ biết có vài chuyện về Bạch Hạ, mà chuyện của Bạch Tri Cảnh hắn lại biết hơn phân nửa.
Ví dụ, Bạch Tri Cảnh không hề ôn hòa như vẻ bề ngoài, ngẫu nhiên vào những lúc bạn không kịp chuẩn bị, anh sẽ nói một vài lời làm cho bạn cứng họng, nháo đến nổi bạn phải dở khóc dở cười.
Lại một ví dụ khác, thức ăn anh làm rất ngon, khi không đeo kính nhìn anh đẹp hơn lúc đeo kính rất nhiều, thời điểm anh xấu hổ chỉ biết vụng về mà nói sang chuyện khác, lúc anh nhỏ giọng nói chuyện quả thật rất gợi cảm, vòng eo của Bạch Tri Cảnh đặc biệt nhỏ khi anh mang dây nịch…
———-
Ông Giai bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, gương mặt cứng ngắc của hắn bao phủ toàn là ý dâm, làm cho hạ thể thành thành thực thực mà xảy ra phản ứng
Ngoài phòng trời còn đang mưa, tích tích tách tách, vẫn liên tục không dừng. Đèn đường lộ ra ánh sáng nhàn nhạt mông lung, bốn phía dường như đặc biệt yên tĩnh, ngay cả tiếng thở dốc càng ngày càng nặng thêm của hắn cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
“Trời ạ, tôi tiêu rồi…”
Trên bầu trời tiếng nổ ầm ầm, chợt lóe lên một đạo sấm sét, Ông Giai vùi đầu vào lớp chăn giường mềm mại, hoàn toàn mất ngủ.
——–
Gạo, là gạo thượng hạng, vừa trắng vừa thơm lại mềm mại.
Bạch Hạ nhìn bát cơm của mình, lại đưa đầu nhìn bát cơm của Bạch Tri Cảnh, không phát hiện có điểm gì bất đồng a, tại sao khi cậu ăn thì lại nghe rất thơm, còn đến phiên anh trai nhà cậu ăn lại giống như không biết mùi vị gì a.
“Anh? Anh sinh bệnh rồi sao?”
“… Cái gì?” Bạch Tri Cảnh kinh ngạc hỏi lại.
“Em hỏi anh có phải là bị bệnh rồi hay không? Tại sao lại ăn ít như thế!?” Bạch Hạ cau mày nhìn anh.
“Chỉ là không có khẩu vị mà thôi, ” Bạch Tri Cảnh và một ngụm cơm, ấp úng nửa ngày, hàm hồ hỏi, “Em gần đây không có giữ nhà cho Ông Giai sao? Tại sao hơn một tuần rồi mà không thấy anh ta?” (chỗ này ta tra Trung sang Việt rồi sang Anh luôn vẫn nghĩa là “Giữ nhà” nên ta để như vậy T^T thật ra ta không hiểu lắm í của câu này T^T)
Lúc trước Ông Giai thường xuyên đến nhà bọn họ ăn cơm ké, bỗng nhiên mấy ngày gần đây lại không thấy bóng dáng hắn xuất hiện, Bạch Tri Cảnh không khỏi lăn qua lộn lại suy nghĩ xem có phải mình đã chọc giận hắn ở đâu rồi hay không, hay là hắn đã xảy ra chuyện gì đó, Bạch Tri Cảnh càng suy nghĩ thì tâm tình của anh càng trở nên buồn bực hơn.
Bạch Hạ gặm gặm cục xương, chùi miệng nói: “Có a, cứ mỗi ngày vào lúc năm hay sáu giờ, anh ta đều ngồi xổm trước cửa trường học của em, anh đi hỏi anh ta xem rốt cuộc là có chuyện gì đi, anh ta cứ như một thằng ngốc ngồi đó nhìn chằm chằm em, anh nói xem anh ta có phải là bị bệnh tâm thần rồi hay không a?”
Trong lòng Bạch Tri Cảnh có chút hồi hộp, không tự chủ mà đặt bát cơm xuống bàn.
“Tại sao lúc trước không nghe em nhắc qua a?”
“Anh không có hỏi thì em sẽ không nói ” Bạch Hạ cợt nhả cười, “Hơn nữa anh ta còn rất thần bí không cho em nói với anh, nhưng em mới lười quản anh ta cho hay không cho. Anh, em đây coi như là bị anh bức cung nha?”
“Ăn cơm của em đi!” Bạch Tri Cảnh vứt cái đùi gà vào trong bát của cậu, Bạch Hạ cả đôi mắt đều trở nên sáng ngời, khà khà cười không ngừng, “Khà khà, cám ơn anh, em thích ăn đùi gà!”
Lo lắng mất vài ngày, Ông Giai đột nhiên bị Thái Vi Dương đánh, nói là bị đánh cũng không chính xác lắm. Đại khái thì Thái Vi Dương là người động thủ trước, Ông Giai thấy Thái Vi Dương tuổi còn nhỏ nên để cho cậu đánh mấy quyền, thế nhưng thái độ quá đáng của đối phương làm cho Ông Giai thật sự tức giận, sau đó hai người liền lao vào nhau.
Lúc đó Bạch Hạ cũng có mặt thế nhưng không thể khuyên nổi hai người, cậu không thể làm gì khác hơn là vội vàng gọi điện thoại cho Bạch Tri Cảnh, để anh đứng ra giải quyết.
Sau khi cả hai hạ hỏa, Bạch Hạ cùng Bạch Tri Cảnh ngồi ở một bên trên ghế sa lon, nhìn hai người đối diện mặt mũi sưng húp đang cúi thấp đầu, Bạch Tri Cảnh luôn luôn nổi tiếng là xử sự ôn hòa, hôm nay lại lộ ra bộ dạng đáng thương như chó mất chủ, làm cho Ông Giai phải kìm nén ý cười đến nội thương.
Bạch Tri Cảnh nguýt hắn một cái, hắn mới thoáng mím chặt miệng thu liễm ý cười