Khẳng định là của anh, không cần Bạch Tri Cảnh xác nhận Ông Giai cũng biết.
Bởi vì mấy ngày trước khi hắn đến làm khách ở nhà của bà chủ nhà trọ thì phát hiện ra bức thư này, bà chủ nhà trọ vốn định chờ Bạch Tri Cảnh trở về sẽ tự mình giao cho anh. Ông Giai tất nhiên sẽ không buông tha cho cơ hội tốt như thế này, liền chủ động nhận lấy việc này.
“Thư này là của tôi, làm thế nào lại gửi sai được nhỉ? Cám ơn anh đã đưa nó cho tôi, thực sự là ngại quá.”
Ông Giai mặt không đổi sắc nói: “Không có chuyện gì, đều là hàng xóm với nhau, sau này nếu có chuyện gì cần tôi hỗ trợ thì đừng khách sáo, cứ nói với tôi một tiếng là được.”
Bạch Tri Cảnh cười cười: “Ai được, cám ơn.” Khi anh đang muốn mời Ông Giai vào nhà uống một tách trà, thì tiếng đàn dương cầm đột nhiên dừng lại, Bạch Hạ ở bên trong kêu to: “Anh… thật đói a… nhanh đi làm cơm a…”
Ông Giai sau khi thấy được người đó, liền tạm biệt Bạch Tri Cảnh sau đó rời đi.
Bạch Tri Cảnh đi tới, dùng bức thư vỗ vào đầu của Bạch Hạ, cười mắng: “Em càng ngày càng không hiểu chuyện, không thấy anh đang cùng khách nói chuyện sao?”
Bạch Hạ cười hì hì nhào tới ôm lấy eo của Bạch Tri Cảnh, thành thật nói: “Là em cố ý đấy, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta là em đã có cảm giác không thích rồi.” Dứt lời, cậu ghét bỏ mà khẽ bĩu môi.
Bạch Tri Cảnh lườm cậu một cái, sau đó tiếp tục đi nấu cơm.
Nhìn thấy được gương mặt của Ông Giai, Bạch Tri Cảnh khi nhớ lại vẫn có chút xấu hổ.
Trên đoạn đường từ trường trung học mà Bạch Tri Cảnh đang dạy về đến nhà có tổng cộng ba cái siêu thị, một cái siêu thị lớn và hai cái siêu thị nhỏ, Bạch Tri Cảnh thích mua sắm trong siêu thị nhỏ nằm ở giữa đoạn đường từ trường về nhà anh. Thứ nhất người đến mua sắm ở siêu thị nhỏ đó tương đối ít, thứ hai các vật phẩm đều khá đầy đủ, bình thường cũng sẽ không đụng phải học sinh của mình.
Trong siêu thị đang phát bài hát của Penny << Chân tình mà em muốn >>, bài hát này rất dễ khiến người ta nhớ đến phiên bản << Vườn sao băng >> của Đài Loan, bạn gái lúc trước của Bạch Tri Cảnh khi xem bộ phim truyền hình này đều một phen nước mắt nước mũi, lâu dần, Bạch Tri Cảnh đối với bộ phim truyền hình này rất có ấn tượng.
Khi anh nghe thấy bài hát này tâm tình cũng không tệ, khóe miệng không tự chủ mà hát theo: “Chân tình mà em muốn, không chỉ là chỗ dựa, chỉ muốn như một chàng trai trưởng thành, cảm nhận gió đưa cùng ánh dương rực cháy, cuộc sống tự do tự tại…” (Tham khảo vietsub:v)
Khi anh đang lên giọng, thì bỗng nhiên nghe thấy thanh âm mang theo ý cười của một người đàn ông vang lên ở sau tai: “Bạch tiên sinh? Thật tình cờ nha?”
… Đồ tình cờ đáng chết.
Cổ họng của Bạch Tri Cảnh giống như một vòi nước bị nghẽn, gương mặt trắng noãn của anh oanh một cái nổ tung.
Ngại quá, làm thế nào có thể không xấu hổ đây?
Anh không mang kính giống như lần gặp mặt trước đó, ánh mắt linh động cùng lông mi thật dài che giấu đi ánh sáng trong đôi mắt của anh, đôi môi ảo não mím chặc, càng khiến cho người khác cảm thấy anh vô cùng đáng yêu.
Ông Giai nhìn gương mặt của Bạch Tri Cảnh giống như đã trẻ lại mấy tuổi, nhất thời trong lòng hắn nổi lên một thứ tình cảm khác thường, có chút kinh ngạc mà từ từ nói: “Anh thế nào… lại không đeo kính?”
Cuối cùng đề tài cũng được dời đi làm cho Bạch Tri Cảnh thở phào nhẹ nhõm, lắp bắp nói: “Độ cận của tôi không nặng lắm, cho nên không thường mang kính.”
“Ồ.”
Hai người đứng đối diện, nhìn nhau không biết nói gì.
“Ai mới thật sự là người duy nhất, tha thứ cho em đã tự nghĩ đó là mình…” (Lại tham khảo Vietsub:v) Giọng nữ thâm tình vang vọng ở bên tai, tâm của Ông Giai bị những lời ca này làm cho rung động, thập phần bất ổn.
Rõ ràng Bạch Hạ mới là người đánh dàn dương cầm, thế nhưng theo bản năng hắn lại cảm thấy người trước mắt này mới chính là người mà hắn vẫn luôn tưởng tượng trong suy nghĩ?
Tầm mắt rơi vào vật phẩm trong xe đẩy của Bạch Tri Cảnh, Ông Giai nói: “Không nhìn ra, Bạch tiên sinh cũng thích ăn đồ ăn vặt như thế.”
“Đây là tôi mua cho Bạch Hạ, nó là một đứa nhỏ thích ăn.” Bạch Tri Cảnh cười cười, đẩy xe đi về phía trước, Ông Giai vội cầm lấy giỏ mua sắm của mình đi theo Bạch Tri Cảnh, “Anh đừng kêu tôi là Bạch tiên sinh nữa, trực tiếp gọi tên tôi là được, Bạch Tri Cảnh, Tri trong tri thức, Cảnh trong phong cảnh.”
Ông Giai lộ ra cả hàm răng trắng, cười đến xán lạn, vươn tay ra: “Ông Giai, chữ Giai trong từ cây giai.”