Tôi không rõ tại sao mọi chuyện lại biến thành như thế này.
Giờ phút này, Lệ Lâm Xuyên đang im lặng đứng bên một cục đá, không hề nhúc nhích. Còn tôi thì đứng cạnh hắn, buồn chán đếm cỏ cây bên cạnh cục đá đó.
39.
À đúng rồi, cục đá đầy bụi bặm này ở trần gian cũng rất có tiếng, nó tên là Tam Sinh Thạch.
Chính là cái Tam Sinh Thạch mà có thể giúp xem lại kiếp trước, kiếp này, kiếp sau.
40.
Tất nhiên, một linh hồn mới không có tu vi như Lệ Lâm Xuyên thì đâu thể nhìn thấy kiếp sau được.
Nhiều nhất thì hắn cũng chỉ có thể xem lại kiếp này, nếu may mắn, có thể nhìn thấy kiếp trước.
41.
Thật ra cũng chẳng có gì tốt đẹp, người cũng đã chết rồi, nhìn lại chỉ thêm u sầu mà thôi.
42.
Nhưng con người chẳng ai hiểu điều này, gần như tất cả những linh hồn mới tới đều sẽ cầu xin Diêm Vương cho mình được nhìn Tam Sinh Thạch một lần.
Nhưng Diêm Vương lại là người rất sợ phiền phức, trừ những tình huống đặc biệt ra, gần như mọi yêu cầu đều sẽ bị ông ta từ chối, vậy là trước giờ tôi cũng chỉ cần mang linh hồn mới tới chỗ Mạnh bà, rót cho mỗi người một chén canh, đẩy vào luân hồi là xong việc.
43.
Có điều Lệ Lâm Xuyên thì khác.
Diêm Vương vừa nhìn thấy hắn, thậm chí còn chẳng cho hắn cơ hội mở miệng, ông ta đã sai tôi dẫn hắn tới chỗ Tam Sinh Thạch một chuyến.
Cũng không biết lúc còn sống hắn đã làm những gì.
44.
Tôi rất tò mò, nhưng hình ảnh trên Tam Sinh Thạch chỉ cho bản thân người đó nhìn thấy, tuy trên Sổ Sinh Tử cũng có viết, nhưng Lệ Lâm Xuyên lại đang đứng trước mặt, cứ hiên ngang mà quan sát câu chuyện của hắn thì không hay lắm.
Vậy nên mới có tình cảnh hiện giờ, hắn xem Tam Sinh Thạch, tôi đếm cỏ đếm cây.
Không ai làm phiền tới ai cả, cực kỳ hài hòa… Hài hòa cái búa! Anh trai à, sao anh còn chưa xem xong vậy? Tôi sắp muộn giờ câu hồn đến nơi rồi!
45.
Khi tôi đang vừa thầm than vãn, vừa đếm tới cây cỏ thứ 14125, Lệ Lâm Xuyên cuối cùng cũng cử động.
Đôi tay hắn siết chặt thành quyền, xương bả vai không ngừng run rẩy, cùng lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng nức nở cực kỳ áp lực, phát ra từ cổ họng của hắn.
46.
Tiếng gì vậy? Ai khóc? Hắn khóc hả?
47.
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lệ Lâm Xuyên đã quay đầu lại, mỉm cười với tôi.
Nếu xem xét một cách bình tĩnh, gương mặt dính đầy máu này của hắn cười lên thôi đã xinh đẹp như một mị ma quyến rũ, nhưng mà đôi mắt đỏ bừng của hắn lại chứa đầy sự ảm đạm.
48.
Tôi đột nhiên nhận ra, lúc trước mình đã sai rồi.
Phải tới tận khi xem Tam Sinh Thạch xong, hắn mới hoàn toàn tan vỡ.
Dù là thủy tinh từng dính bẩn, sau khi được rửa sạch cũng có thể trong sáng lại như cũ.
Có điều đôi mắt của Lệ Lâm Xuyên bây giờ thậm chí còn không cả bằng thủy tinh.
49.
Nó như là hai miếng thịt đã hỏng, bắt đầu xuất hiện giòi bọ ngoe nguẩy, ngoài việc bị vứt bỏ và tiêu hủy ra, nó chắc chắn không còn cách xử lý nào khác.
50.
Rốt cuộc hắn đã thấy những gì trong Tam Sinh Thạch?
51.
Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ, Lệ Lâm Xuyên đột nhiên cúi người xuống, đối diện với tôi, trông hành động chẳng ra cái gì cả*, nhưng lại rất giống động tác quỳ lạy trong mấy bộ phim truyền hình của con người. Tôi nhìn xuống đường cong sống lưng xinh đẹp của hắn, mí mắt bỗng giật giật.
*Nguyên văn là 不伦不类, mang nghĩa chẳng ra cái gì cả, ngô không ra ngô khoai không ra khoai.
52.
Đột nhiên tôi có dự cảm không lành.
53.
Sự thật đã chứng minh, trực giác của tôi không sai.
54.
Lệ Lâm Xuyên cũng giống với hầu hết những người khác, hoàn toàn hiểu lầm về trình độ phát triển dưới địa phủ ngày nay, vì hắn đang bắt chước theo một bộ phim truyền hình nào đó, nói ra câu văn mẫu cứng ngắc: “Xuyên không muốn đầu thai, xin… Bạch huynh giúp đỡ.”
55.
Tôi đoán là ban đầu hắn định gọi Bạch Vô Thường là thượng tiên, thượng thần gì đó, nhưng rồi lại thấy không lễ phép, lượng tri thức cằn cỗi về thần tiên này kia làm hắn không tìm được cách xưng hô nào phù hợp, vậy nên đành lùi một bước, chọn cách gọi “Bạch huynh” thông thường.
Dù thực sự thấy hắn rất đáng thương, tôi rất muốn tiếp lời, nhưng mà…
56.
“… Tôi là nữ.”
57.
Thật xin lỗi, tôi nhịn lên nhịn xuống, cuối cùng vẫn không nhịn nổi.
58.
Tất cả là tại tôi nói nhiều.
59.
Ngay khi tôi vừa dứt câu, cơ thể Lệ Lâm Xuyên rõ ràng hơi khựng lại, tôi nhìn vòng eo đầy vẻ căng thẳng của hắn, lại nhìn vào Tam Sinh Thạch xám xịt, thầm lắc đầu.
60.
Một Vô Thường có lòng tốt tuyệt đỉnh như tôi đúng là hiếm thấy mà. Sau khi tự khen ngợi bản thân, tôi nói với hắn: “Chuyện này tôi không quyết định được, anh đi theo tôi.”
61.
Tôi dẫn hắn tới gặp Diêm Vương.
Nhưng thật ra tôi cũng không để mắt tới hắn lắm.
Biên chế ở địa phủ rất ít, phúc lợi lại không tệ, mỗi một vị trí bỏ trống đều có vô số ma quỷ tài giỏi với con nhà giàu để ý tới, cho dù có là Diêm Vương cũng không thể tùy tiện được.
Vậy nên chắc hẳn hắn sẽ phải thất vọng.
62.
Tôi khép hờ hai mắt, mơ màng nghe Diêm Vương nói một đống đạo lý to lớn, sau đó mới nói vào chuyện chính: “… Ngươi không muốn nhập luân hồi sao?”
“Vâng, mong ngài cho phép.” Lệ Lâm Xuyên cúi đầu, dưới ánh đèn màu xanh của địa phủ, gương mặt trắng bệch hiện lên hết sức đáng thương, lòng tôi lại cảm thấy hưng phấn.
Đây rồi, phân đoạn từ chối quen thuộc chuẩn bị xuất hiện.
Tôi tập trung tinh thần, chăm chú lắng nghe, nhưng mà…
63.
“Được.”
64.
Quả nhiên bị từ… khoan đã, Diêm Vương vừa mới nói cái gì cơ?
Tôi trợn mắt há mồm, nhìn thẳng vào cái gương mặt cao thâm khó đoán của sếp lớn nhà mình, gần như không tin nổi những gì lỗ tai vừa nghe thấy.
Ông ta đồng ý rồi? Ông ta đồng ý thật ấy hả? Đơn giản như vậy sao?
65.
Tôi đột nhiên nhớ lại năm đó tôi đã phải quỳ ở biển lửa dưới chân núi, rồi lại quỳ trong Điện Diêm La suốt chín chín tám mốt ngày mới khó khăn tóm được cơ hội thi vào biên chế, cực kỳ thê thảm, trong lòng vô vàn những đau thương.
66.
Giờ phút này tôi rất muốn dĩ hạ phạm thượng*, bóp lấy cổ Diêm Vương rồi hét thẳng vào mặt ông ta.
*Làm gì đó xúc phạm với người có chức vị, vai vế lớn hơn mình.
67.
Tôi giận quá.
68.
“Có điều…”
Có lẽ do tuổi lớn, Diêm Vương nói chuyện luôn thích ngắt quãng, hai chữ “có điều” này không biết có khiến Lệ Lâm Xuyên căng thẳng hay không, nhưng tôi rất hưng phấn.
“Hắc Bạch Vô Thường luôn đi đôi với nhau, ngươi cần tìm một Vô Thường tình nguyện làm cộng sự với ngươi thì mới được ở lại.”
69.
Lệ Lâm Xuyên chỉ vừa mới tới địa phủ, làm gì quen biết Vô Thường nào ngoài tôi ra chứ.
Cộng sự của tôi lúc trước đã đi đầu thai, bây giờ đang ở thời điểm bàn giao, trên dưới địa phủ cũng chỉ có mình tôi là không có cộng sự.
Nếu như tôi không đồng ý với Lệ Lâm Xuyên, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi đầu thai.
Điều kiện này nói khó thì cũng không khó, quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay tôi, nhưng Diêm Vương hiểu tôi rất rõ, ông ta biết hẳn là tôi sẽ không đồng ý.
Vậy nên nói thẳng ra là, ông ta muốn thấy một Lệ Lâm Xuyên kiêu ngạo phải cầu xin ta.
Lòng dạ của ông già Diêm Vương này quả nhiên vẫn rất ác.
70.
Vậy là tôi yên tâm rồi.
71.
Tôi đứng cạnh hắn, tạo dáng sẵn, chỉ chờ Lệ Lâm Xuyên chạy tới cầu xin mình, nhưng không biết là hắn không muốn hay đã quên việc tôi cũng là một Vô Thường, hắn cứ mím môi đứng im tại chỗ, làn da vốn đã trắng bệch lại càng mất đi sắc hồng.
Rõ ràng hắn vẫn chỉ đứng im tại chỗ, nhưng tôi lại như thấy được một món đồ sứ đã rạn nứt, chỉ cần người khác chạm nhẹ vào thôi, hắn sẽ lập tức biến thành một mớ rác thải chướng mắt.
72.
Thôi, ai bảo tôi là người tốt cơ chứ?
73.
Tôi thở dài, bước hai bước về phía Lệ Lâm Xuyên, vươn tay ra, sau khi hắn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn tôi, tôi mới lạnh nhạt mở miệng: “Về sau anh cứ đi theo tôi đi.”