Lạc Tầm Phong nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Chỉ Ngọc, đại khái là không nhớ rõ chính mình đã làm gì trong lúc nửa tỉnh nửa mê.
Ngủ hồ đồ? Hắn cười bỏ tay xuống, muốn xoa khuôn mặt buồn ngủ mông lung của Thẩm Chỉ Ngọc, nhưng cuối cùng vẫn là không dám.
Thẩm Chỉ Ngọc nhìn nhìn mặt trời bên ngoài cửa sổ, “Canh giờ nào rồi?”
Lạc Tầm Phong lấy quần áo trên giá xuống mặc cho y, “Ước chừng còn sớm, Thập Ngũ còn chưa tới đây.”
Bọn họ rửa mặt xong đi ăn sáng, sau đó Thẩm Chỉ Ngọc đi Phương phủ, Lạc Tầm Phong chờ y ở trong trang.
Nhưng khi Thẩm Chỉ Ngọc đến Phương phủ, người hầu Lạc Tầm Phong nói, đã chết.
“Đã chết!” Lạc Tầm Phong nghe xong tin tức Thẩm Chỉ Ngọc mang về, giật mình hỏi, “Chết như thế nào?”
Thẩm Chỉ Ngọc nói: “Trước ngực bị vuốt nhọn gây thương tích, da tróc thịt bong.”
“Diêu Tùng?!”
Thẩm Chỉ Ngọc gật đầu nói, “Hẳn là vậy.”
“Ta nên nghĩ tới sớm,” Lạc Tầm Phong cả giận nói, “Người hầu của Phương phủ, Huyết linh chi không thấy tung tích, bạc không rõ nguồn gốc… Kỳ thật Huyết linh chi vẫn còn trong Phương phủ, Diêu Tùng mua được tên gia bộc này, giấu Huyết linh chi đi rồi!” Mà lúc này giết người diệt khẩu, lại cướp đi Huyết linh chi.
“Đồ nhi!” Ngoài viện bỗng truyền tới tiếng hô của Mục Trì, ngay sau đó liền thấy ông khiêng một người mặc đồ đen đi vào, “Đồ nhi, ta nhặt được người ở bờ sông.”
Người nọ toàn thân ướt nhẹp, có lẽ là bị ngâm nước sông. Mục Trì đặt gã xuống đất, Lạc Tầm Phong vừa nhìn, khiếp sợ hô: “Yến Cửu Phi?!”
Thẩm Chỉ Ngọc cũng lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Mục Trì hỏi: “Các ngươi quen nhau?”
Lạc Tầm Phong đi qua, lắc lắc người hôn mê: “Yến Cửu Phi, Yến Cửu Phi…”
Yến Cửu Phi mờ mịt mở mắt, vừa thấy là Lạc Tầm Phong, mừng rỡ nói: “Lạc đại hiệp? Cứu mạng a, có người muốn giết ta!”
Lạc Tầm Phong: “Giang Vũ Nhi?”
“Không phải, là cái người hôm qua đuổi theo ngươi!”
Yến Cửu Phi cũng thật khó hiểu, “Ta cũng không biết, ta chính là ở trong nha môn nghe gã và một tên Công công nói mấy câu, gã liền xông tới muốn giết ta! Nếu không phải ta chạy mau, nửa đường nhảy sông, hiện tại sợ là mất mạng!”
Lạc Tầm Phong: “Ngươi đi nha môn làm gì?”
Lúc này Yến Cửu Phi mới nhớ tới Lục Tri Niên, vội la lên: “Lục Lục… Lục tiền bối phát độc rồi!”
“Cái gì?!” Mặt Lạc Tầm Phong trầm xuống, nghĩ nghĩ, đứng lên đi ra ngoài, “Ta đi tìm Huyết linh chi.”
“Lạc Tầm Phong, ngươi đứng lại!” Thẩm Chỉ Ngọc hô, “Ngươi muốn đi tìm Diêu Tùng?”
Lạc Tầm Phong gật đầu: “Chỉ có thể như vậy.”
Thẩm Chỉ Ngọc nói: “Hiện tại trong nha môn đều là người của Vương phủ, cho dù ngươi lấy được Huyết linh chi, ngươi muốn thoát thân thế nào?”
Lạc Tầm Phong đi tới, ngồi xổm xuống nhìn y nói: “Không có việc gì, ta có biện pháp.”
“Ngươi…” Thẩm Chỉ Ngọc dừng một chút, nói, “Để cho sư phụ đi cùng ngươi.”
Mục Trì cũng nói: “Đúng, thêm người thêm tay*.”
(*照应 chiếu ứng: phối hợp chiếu cố.)
Lạc Tầm Phong đành phải đồng ý, cùng Mục Trì ra ngoài cửa.
Yến Cửu Phi vắt vắt quần áo ướt đẫm trên người, vừa muốn đứng dậy, lại bỗng nhiên phát hiện, mình chính là bị mang về Lưu Vân sơn trang!
Gã đột nhiên cảm thấy lưng lạnh run.
*
Trong nha môn, Diêu Tùng đẩy cửa phòng, bỗng nhìn thấy một người đứng bên trong, “Lạc Tầm Phong?!”
Lạc Tầm Phong che lại ngực, nói: “Ta vội về cứu Lục tiền bối, ngày khác trở lại tính sổ với ngươi!”
Phản ứng đầu tiên của Diêu Tùng đó là hoài nghi hắn cầm đi Huyết linh chi, vội vàng đi mở ngăn bí mật ở trên tường. Chạy được một nửa, giật mình phát giác mình bị lừa, vừa muốn xoay người, đột nhiên bị một chân của Lạc Tầm Phong đá tới bên tường.
Lạc Tầm Phong lấy Huyết linh chi từ ngăn bí mật, cười nói: “Ta thật sự vội vàng đi cứu Lục tiền bối.”
Diêu Tùng đỡ tường đứng lên, cắn răng nói: “Ngươi cho rằng ngươi chạy được sao? Người tới!”
Ngoài viện ầm ĩ một trận, tiếp theo đó là một đám người tràn vào, tay cầm đao kiếm bao vây toàn bộ gian phòng.
Diêu Tùng cười dữ tợn:”Ngươi chạy đi a?”
Lúc này, Tri phủ Chu Hoài Sơn lại dẫn một nhóm nha dịch đến, quát, “Lạc Tầm Phong, ngươi thân là người trong nha môn, lại dám đối nghịch với Vương gia! Người tới, bắt hắn lại!” Ông lại quay đầu nói với Diêu Tùng, “Không làm phiền các vị đại nhân của Vương phủ, bổn quan nhất định giáo huấn hắn!”
Vì vậy, một lớp nha dịch hùng hổ xông lên, sau khi bị Lạc Tầm Phong đạp hai cái, lại hung hăng ngã về, đè nặng thị vệ của Vương phủ, lại thành một đống lộn xộn.
Diêu Tùng thấy thế, vừa muốn tự mình lên, lại thấy Chu Hoài Sơn nhặt một thanh đao, lắc bụng lao đến, “Buồn cười, Lạc Tầm Phong, bổn quan liều mạng với ngươi!” Sau đó, dưới chân chợt vấp, bổ nhào vào người Diêu Tùng.
Lạc Tầm Phong thừa lúc hỗn loạn lướt qua đám người, chạy ra bên ngoài.
“Đứng lại!” Diêu Tùng giãy giụa muốn đứng lên, Chu Hoài Sơn lại đè nặng gã, liên mồm: “Ai da, bổn quan bị trật eo…”
Sắc mặt Diêu Tùng xanh mét — Ngươi béo thành như vậy, chỗ nào còn có eo?!”
*
Lạc Tầm Phong cùng Mục Trì vội vàng chạy về Ỷ Trúc Lâu.
Lục Tri Niên sắc mặt thảm đạm, môi phát tím, cũng may người hoàn toàn tỉnh táo, nhanh chóng làm bọn họ sắc Huyết linh chi.
Mục Trì một bên quạt lò, một bên nhìn Giang Vũ Nhi ngồi bên tường, hỏi Lạc Tầm Phong: “Sao lại trói cô nương kia?”
Lạc Tầm Phong cũng không biết kể từ đâu, đành phải nói là Yến Cửu Phi trói.
Lục Tri Niên sau khi uống Huyết linh chi liền ngủ mất, sắc mặt cũng đẹp hơn một chút, lúc này Lạc Tầm Phong mới yên tâm, để lại Mục Trì chăm sóc lão, mình thì về Lưu Vân sơn trang.
Hắn vừa bước vào cửa sân, liền thấy Yến Cửu Phi bị trói trong sân, Thẩm Chỉ Ngọc ngồi ở bàn đá bên cạnh uống trà.
“Lục tiền bối thế nào rồi?” Thẩm Chỉ Ngọc hỏi, lại không nhìn hắn.
Lạc Tầm Phong đột nhiên cảm thấy chân như nhũn ra, “Không… không có việc gì…”
“Vậy thì tốt rồi.” Thẩm Chỉ Ngọc nhàn nhạt hỏi, “Ngươi có muốn nói gì không?”