Trong một trà quán gần Hy vương phủ, yêu nghiệt một thân hồng y ngồi chễm chệ thưởng trà, mắt không ngơi nhìn về phía có người thân yêu đang sống. “Hẳn nàng đã hồi phủ rồi nhỉ, có lẽ nên ghé qua nhìn nàng một chút” – Lăng Gia Tiêu thầm nghĩ, nhấc chân định đi.
-Chủ tử! Một thân hắc hiện ra.
-Chuyện gì? Hắn lãnh đạm hỏi. Tên này là kẻ hắn ra lệnh bảo vệ cho nàng. Xem ra có việc không tốt.
-Hy vương phi vừa hồi phủ đã bị nhốt bên ngoài, xong phải phá cửa vào hiện đang bị phạt vì “khinh miệt thứ thiếp”, quỳ hai canh giờ dưới nắng.
“Rầm” –bàn ghế bên cạnh bị nội lực chấn thành bột phấn. Gương mặt Tiêu vương gia trở nên căm giận “Hảo, thứ thiếp là cái gì mà chính thất phải quỳ! Lăng Gia Hy ngươi quá ngu xuẩn!” Hắn gằn từng chữ, biến mất như làn khói. Hắc y nhân lảo đảo đứng dậy lau mồ hôi, sợ hãi thầm than một tiếng rồi lại quay về theo dõi động tĩnh.
Hoàng cung, thượng thư phòng,
-Bệ hạ, Tiêu vương gia cầu kiến! Phúc Tư lên tiếng.
-Tiêu vương gia! Kì lạ, đứa con thứ hai này chưa bao giờ đến thượng thư phòng, hằng ngày biến mất tại các kỹ viện, không lẽ hắn vừa ý cô nương nào muốn nhập vào phủ… Aizz, không có khả năng. – Cho vào!
-Nhi thần tham kiến phụ hoàng!
-Miễn lễ! Có gì mau nói nhanh, ta đang bận phê tấu sớ.
-Hy vương phi đang bị phạt quỳ. Mỗ yêu nghiệt không nhanh chậm nói.
-Cái gì? Phản rồi, sao ngươi biết? Hoàng thượng vừa nghe ba chữ “Hy vương phi” lập tức đập bàn nổi điên.
-Hài nhi cùng Hy vương phi là bạn đánh cờ, định qua luyện bàn nhưng chợt thấy cảnh không hay. Thỉnh phụ hoàng giúp đỡ.
“Bạn đánh cờ”- đứa con này biết chơi cờ khi nào, chưa kể kì nghệ của Trần nhi vô cùng siêu việt. Thôi, khoan nghĩ sâu xa, giải quyết chuyện trước mắt mới tốt. Vò đầu bứt tóc một hồi, Lăng Gia Lạc ra lệnh mài mực, tuyên một thánh chỉ. Tiêu vương gia lĩnh chỉ đi thông tư. Nhìn bóng áo choàng màu đỏ mất hút, hoàng thượng tức giận gạt hết tấu sớ, hắn bắt đầu thấy suy tính cho Hy nhi lên nắm quyền là sai lầm rồi! Về phần Tiêu yêu nghiệt “Trần nhi, ta sẽ xả giận cho nàng, tuyệt đối không để tam đệ ức hiếp nàng nữa.”
Vinh Tuyệt Trần không hay biết gì, vẫn ngoan ngoãn quỳ gối. Vô tư đi, khi nàng còn dính độc trong người, quả thật quỳ 2 canh giờ như thế này sẽ không tốt, giờ nội công đã khôi phục, ngại gì chút hình phạt cỏn con. Khó chịu chính là “đôi uyên ương” đang chân chính ngồi trong đại sảnh nhìn nàng quỳ, một kẻ lòng lang dạ thú, một kẻ ngu xuẩn ngốc nghếch – “tuyệt phối” nàng lẩm bẩm.
Tiểu Mai đứng cạnh Tuyệt Phong lo lắng, lâu lâu lại chĩa cái nhìn căm phẫn về hai người trước mặt chàng chàng thiếp thiếp. Tuyệt Phong thì cơ hồ tay nắm thành quyền lộ ra xương khớp, sát khí lạnh như băng. Bỗng, có tiếng gõ cửa, tiếng quản gia chạy ra rồi xấp ngửa quay vào, khuôn mặt phì nhiêu khổ sở lên tiếng. “Thánh chỉ tới, vương gia có Tiêu vương gia truyền chỉ”. Cả sảnh đường cơ hồ giật mình, chén tra trong tay Hạ Hồng Hoa rơi đánh “choang” một cái. Tất cả quỳ xuống.
Tiêu vương gia một thân hồng y bước vào sảnh. Hắn quét mắt chung quanh chạm phải gương mặt tím thẫm rợn người hài lòng gật đầu một cái tuyên chỉ “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Hy vương gia khinh tài trọng sắc, ngôn từ xúc phạm, nay phạt 2 năm bổng lộc, thu lại một nửa binh quyền. Trắc phi Hạ thị, ác danh đầy trời, tội trước chưa xử, nay lại cố tình mê hoặc vương gia, hãm hại chính thất, hạ xuống làm thiếp, không được tham gia các đại tiệc trong cung. Riêng vương phi Vinh thị, chịu nhiều uất ức, tính tình hiền hậu, phong cho danh hào Thiên Ân quận chúa, ngang hàng với Hy vương gia, phàm không phải việc chính sự, có thể tự chủ trương. Khâm thử!”
Gương mặt ai nấy đổi màu thật khó coi, Tiểu Mai cúi đầu khúc khích cười một tiếng nho nhỏ hài lòng. Vinh Tuyệt Trần không hiểu lắm nhưng ít ra nàng không cần chịu đựng vẻ mặt tên kia nữa. Lăng Gia Hy tức tối kinh hoàng, hắn không rõ sao mọi chuyện lại nhanh chóng đến tai phụ hoàng như thế, xú nữ nhân kia còn lắp thêm bao nhiêu tai mắt để bảo vệ mình, hắn xem thường nàng rồi. Nhìn qua Hạ Hồng Hoa, Hy vương cảm thấy hơi đau lòng, đúng là hắn sủng nàng quá, nàng tính cũng ương bướng, đố kị nhưng vẫn là người cứu mạng hắn, giờ nhìn nàng bị đẩy xuống làm thiếp… mặt cắt không còn giọt máu, răng cơ hồ va vào nhau. Nước mắt giọt ngắn giọt dài rơi xuống.
-Nhi thần… tạ chủ long ân! Cuối cùng, Lăng Gia Hy vẫn phải lên tiếng đón lấy thánh chỉ.
-Hy vương gia, đệ nên coi sóc tốt “thứ thiếp” của mình. Chó ngoan không nên cắn bậy nha!
-Đa tạ hoàng huynh chỉ bảo! Hắn cơ hồ gằn từng lời, tuy bất mãn nhưng cơ thể lại bất động, sát khí không biết từ đâu xuất hiện lượn lờ làm sởn cả gai ốc.
-ơ, lẽ ra nàng phải gọi một tiếng hoàng huynh! – thấy Vinh Tuyệt Trần mở miệng định nói lại, hắn đểu cáng cắt ngang – nhưng ta thích hai tiếng vương gia này!
Nàng nghe thế, mặt tự nhiên đỏ rực cắn cắn môi tiễng hắn ra về. Mỗ vương gia vẫn còn ngoái đầu hẹn chơi cờ lần sau mới chịu để Tuyệt Phong tiễn bước. Nàng trông theo xe ngựa của hắn đi xa mới kéo Tiểu Mai về viện, mặc kệ đôi phu thê an ủi nhau, trừng ánh mắt căm ghét về phía nàng.