(Sắc nữ) Được Sextoys yêu

Chương 1: A ... giống quá!

Tửu lượng của Lưu Hải Nguyệt vốn không tốt, vậy mà mấy đứa bạn lại cố tình chuốc say cô, xong lại bảo cô tự về, đúng là lũ óc lợn!

Haizz... bao nhiêu năm rồi nhỉ? Hải Nguyệt cũng chẳng nhớ nữa, nhưng đây mới là buổi họp lớp đầu tiên kể từ khi ra trường, nếu như không phải vì cô là gương mặt nổi tiếng nhất nhì showbiz thì chắc cũng chẳng ai thèm nhớ đến cô, nhỏ Nguyệt lùn lùn quê quê đểu đểu!

Mệt mỏi lắm rồi, trong đầu cô giờ chỉ toàn hình bóng ấy ...

"Tại sao? Anh đã hứa với tôi...? Mà tại sao, anh lại có thể ngang nhiên làm tình cùng một đứa con gái khác?"

- Nguyệt! Cậu về rồi à?

Phong vội chạy ra đỡ cô vào nhà, đặt cô ngồi thẳng trên ghế sofa, nhanh chóng lấy cho cô một ly nước ấm:

- Tớ đã bảo cậu rồi, tửu lượng không tốt thì đừng có uống làm gì, chúng nó ép thì kệ chúng nó chứ!

Hải Nguyệt vớ lấy ly nước uống ừng ực, trông cô chẳng khá được lên tí nào, mặt nóng bừng bừng, mắt đỏ hoe ướt đẫm lệ, cứ thế nhìn Phong bằng ánh mắt căm hận pha chút đượm buồn. Hải Nguyệt là người rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc, nhưng tất cả đều không thể qua được mắt Phong, cậu nhìn rõ sự yếu đuối bên trong con người cô, nó cũng là nỗi sợ hãi lớn nhất của cô, một con người yếu đuối, nhất là yếu đuối vì chữ "tình"! Nhưng cô chưa từng kể cho Phong nghe rốt cuộc ai đã làm cô đau, ai là người đã khiễn cô mang nỗi căm hận suốt bao nhiêu năm nay, để biến một cô gái lương thiện của anh trở thành một người hoàn toàn khác!

Hải Nguyệt dí sát mặt mình vào Phong, cô nhìn anh một hồi lâu, chẳng thèm quan tâm hơi thở nồng nặc mùi rượu kia làm cơ thể anh nóng bừng, Phong thở gấp, có ý đẩy cô ra, nhưng lại bị vòng tay ôm sau gáy anh ghì chặt lại:

- Anh định né tránh tôi thêm bao nhiêu lần nữa? Một lần? Hai lần? Anh định né tránh tôi cả đời à?

- Nguyệt ... cậu say rồi!

- Tôi ghét nhất là cái kiểu cự tuyệt đó! Ha~ tôi cũng từng cự tuyệt một người như vậy nè! Nhưng cuối cùng, chúng tôi vẫn làm, vẫn làm đó thôi! Có điều trước tôi và sau tôi cũng có rất nhiều con chó khác cũng làm với hắn ta như thế rồi! Hắn bảo chúng chỉ là đối tác tình dục? Haha, nghe nhảm nhí nhỉ?

Nguyệt cười ha hả một lúc rồi bỏ Phong ra, bó hai gối lại, úp mặt xuống và ... khóc!

Cô rất ít khi khóc trước mặt người khác, ngoại trừ Phong và HẮN!

Mỗi lần thấy cô như vậy, Phong thường chẳng biết làm gì, cậu để kệ cô, kệ cô tự khóc tự nín!

Nhưng lần này, anh không muốn như vậy nữa, anh muốn ... để lại trong tim của cô ... một dấu ấn gì đó!

Phong kéo Nguyệt vào lòng, anh ôm cô thật chặt, Nguyệt ngước mắt lên nhìn ánh mắt đang thẹn thùng của anh, cô nghe rõ tiếng nhịp đập của trái tim mình đang dồn dập hòa lẫn vào của đối phương. Mồ hôi bắt đầu tuôn ra, không khí càng lúc càng trở nên ngột ngạt!

"Ánh mắt ... đôi môi của cậu ấy ... A! Giống như lần đầu tiên đó ... Giống quá!"

Hải Nguyệt bất chợt rướn mình lên, đặt lên đôi môi thô ráp của Phong một nụ hôn nhẹ

"Đôi môi này ... vị ngọt ấy ... thật sự rất giống!"

- Cậu ... đã làm chuyện đó bao giờ chưa?

- Tớ ...

- Cậu còn là trai tân hả?

- ...

- Vậy tớ sẽ dạy cậu!

Nguyệt nhẹ nhàng mút lấy bờ môi thô ráp của Phong, làm cho nó trở nên ướt át và ngọt ngào hơn bao giờ hết. Hai tay cô luồn ra sau gáy anh, ghì người anh áp sát vào người mình, cứ thế ngấu nghiến cắn mút đôi môi mềm mại ấy. Toàn thân Phong như bị tê liệt, anh bắt đầu để cảm xúc điều khiển con người mình, anh tiếp nhận nụ hôn từ người con gái đó! Anh bắt đầu mút lấy cánh hoa mềm mỏng ướt át kia, khẽ cắn nhẹ làm Nguyệt thỉnh thoảng kêu lên vì kích thích! Anh cũng bắt chước những bộ phim tình cảm mà anh thỉnh thoảng cũng xem, dùng lưỡi thâm nhập vào miệng cô, cạy hàm răng ngọc ngà để tiến vào đùa bỡn cùng chiếc lưỡi nhỏ. Hai chiếc lưỡi cứ thế cuốn chặt lấy nhau, hai người ôm hôn nhau say đắm, đến khi Nguyệt có cảm giác mình bị một thứ gì đó chạm vào chồi lên từ bên dưới, họ mới ngừng lại.

- Cậu thực sự muốn làm à? - Cô hỏi

- Mặc dù trước đây có năn nỉ cậu nhiều lần, nhưng cậu đều không đồng ý! - Phong tỏ vẻ giận hờn quay mặt đi chỗ khác.

- Tớ muốn làm với cậu, được không?

Nguyệt ngồi bệt xuống đất, bàn tay nhỏ nhắn mân mê xoa nắn thứ bên dưới anh đang phồng lên vì khó chịu. Phong im lặng không nói gì, bởi được cô hôn đã là quá sức tưởng tượng với anh rồi, giờ anh với cô làm chuyện đó ... làm sao mà anh có thể tin được là cô không đùa chứ?

- Cậu thật ích kỷ, kể cả không muốn thì sao lại ép cậu nhỏ này phải chịu đựng chứ?

- Hãy nói với tớ đây không phải là giấc mơ đi!

Nguyệt cố nhịn cười, quả nhiên, chỉ có cô là thay đổi, còn cậu bạn này vẫn thế, một tên ngốc nghếch, bị lừa quá nhiều giờ lại không tin vào mắt mình, cậu rất dễ thương, vì thế dù cô đã làm với rất nhiều người đàn ông khác, nhưng không hề muốn làm với cậu, đơn giản chỉ vì cô nghĩ, cô không thể để cậu bạn nhỏ này chịu ấm ức được!

- Nếu tớ nói đây là một giấc mơ thì sao? Đây sẽ là ác mộng của cậu à? Cậu sẽ tỉnh dậy chứ? Tớ ...
Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị một thân hình to cao rắn chắc đè ngửa ra sàn nhà:

- Tớ biết đây không phải là mơ! Tớ tin đây không phải là mơ! Đây là thế giới thực, đây là những gì mà cậu đã thể hiện cho tớ thấy! Nó luôn luôn là sự thật!

"....Tình cảm mà em dành cho tôi! Nó luôn luôn là sự thật, và em phải biết rằng, còn một sự thật, một chân lý nữa mà không bao giờ có thể xóa bỏ được, đó là ..."

- Nguyệt, tôi yêu em!

"Dũng, em cũng yêu anh, em không thể nào quên được anh! Ngay cả khi đang làm với một người đàn ông khác, em cũng không thể nào quên được anh!"

- Em cũng yêu anh!

Phong đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, cậu thật hạnh phúc, cô gái mà cậu dành hơn 20 năm trời theo đuổi, cuối cùng cô ấy cũng yêu cậu rồi, cô ấy yêu cậu thật rồi! Đây không phải là mơ!

Giọt nước mắt lăn dài trên má, cô cố khóc không kêu thành tiếng, tại sao? Khi cô làm với những người con trai khác, cô đều cảm thấy thỏa mãn, cô không hề nhớ gì, nhưng tại sao khi làm cùng với người bạn yêu cô thật lòng, cô lại nhớ đến hắn?

Hắn cũng từng hôn cô như vậy, hắn cũng từng yêu cô như vậy, và hắn cũng làm cô đau rất nhiều! Nhưng tại sao? Cô vẫn không thể phủ nhận tình cảm mà cô dành cho hắn?

- Anh ... làm em đau sao? Sao em lại khóc?

- Không, không có gì... chỉ là em hơi xúc động! Chúng ta làm nha?