Sắc Màu Quân Nhân

Quyển 1 - Chương 70

"Tôi tin nếu quả thật cô yêu một người thì sẽ trả giá như vậy. Nhưng anh ấy là người yêu của tôi, chúng tôi yêu nhau, tôi sẽ không để cô cướp anh ấy đi." Trần Hiểu Sắt kiên quyết nói với Trương Thiểu Vân.

"Cô nhóc, cô thật sự quá đơn giản rồi. Cô cho rằng lưỡng tình tương duyệt là có thể nắm tay nhau đi suốt cuộc đời à? Không phải vậy, đàn ông cần tình yêu nhưng càng cần sự nghiệp hơn. Có đôi khi sự nghiệp thành công không thể tách rời khỏi phụ nữ. Nhà giàu số một Mr Lê có tiền nhỉ? Thùng vàng đầu tiên của ông ta chính là có được từ chỗ vợ mình. Với điều kiện như của cô có thể giúp gì cho anh ấy?"

Cô sửng sốt nhưng sau đó nhấn mạnh: "Tôi có thể cho anh ấy một ngôi nhà ấm áp."

"Ngôi nhà ấm áp? Chỗ vợ ở cũng có thể gọi là nhà."

Cô ngậm miệng không nói, cầm ly bia tươi lên định uống. Ông chủ quán lại đi tới, nói: "Người đẹp, bão sắp tới, hai ngày nay chúng tôi phải đóng cửa sớm. Bia của các cô có thể đóng chai không?"

Trần Hiểu Sắt nhìn bên ngoài một chút, đúng là hơi có gió, liền móc tiền ra trả. Trương Thiểu Vân cười lạnh, đi giày cao gót mười phân của mình, đeo túi xách lên, đi ra ngoài. Vẻ mặt này đơn giản là ghét chỗ này bẩn.

Cô ta vừa đi ra thì chủ quán nói: "Hai người các cô nhanh về nhà đi. Thấy cô ấy đeo đồ quý, cũng không sợ gặp phải băng chém tay hay băng đua xe à?"

Ông ta vừa dứt lời thì nghe thấy Trương Thiểu Vân thét lên chói tai, chạy trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ lqđ tới trắng bệch, nói với Trần Hiểu Sắt: "Túi xách của tôi bị tên cưỡi xe gắn máy cướp rồi, đều tại cô, dẫn tôi tới chỗ tồi tàn này."

Chỗ tồi tàn? Ông chủ người ta không muốn nghe, chặn lời cô ta: "Người đẹp, cô nói lại lần nữa xem?" Tiếng Việt chính gốc, vẻ mặt này chính là một Young And Dangerous.

Trần Hiểu Sắt vội vàng cười, nói: "Đại ca! Chị em từ nhỏ đầu óc có vấn đề, miệng thiếu đạo đức, ngài ngàn vạn lần đừng để trong lòng."

Ông chủ lắc đầu quan sát Trương Thiểu Vân trên dưới một lượt đầy khinh bỉ, lắc đầu ra ngoài, nói với cô: "Thối nát! Thối nát!"

Trương Thiểu Vân bị hai người này tổn hại, cảm thấy thật là mất nhân cách, lớn tiếng nói: "Ông có tin tôi tìm người bắt ông lại không?"

Cô lập tức nói với cô ta: "Cô cho rằng đây là Bắc Kinh à? Đi nhanh lên đi."

Cái gọi là cường long nan áp địa đầu xà (tương đương với câu phép vua thua lệ làng ở mình), đến chỗ nào phải theo phép tắc của chỗ đấy. Ai cũng không dám chắc sẽ không có một hai người ra chặt thẳng bạn.

Trần Hiểu Sắt dẫn Trương Thiểu Vân đi xe buýt. Có kinh nghiệm vừa rồi, cô ta sợ hãi hơn rất nhiều, mình ngồi vào trong, đẩy cô ra bên ngoài, miệng còn nói: "Bắt xe về đi."

Cô cố ý nói: "Bây giờ cô có tiền không? Không có tiền thì đi theo tôi."

Đợi tới khi tới nhà thì chân Trương Thiểu Vân cứng tới mức như rơi ra. Cô dẫn cô ta đi tròn hai cây số.

Tối nay, Liên Hạo Đông chưa về.

Hai cô gái suy nghĩ tâm sự mình trong phòng. Cô bực dọc muốn rời khỏi đây nhưng lai nghĩ vậy chẳng phải là lợi cho Trương Thiểu Vân à? Không được, dù phiền chết cũng phải ở lại.

Trương Thiểu Vân cũng rất phiền, gọi điện thoại xuyên biển, vượt qua một đêm khó chịu với đủ loại tâm trạng phức tạp.

Hôm sau Trần Hiểu Sắt vẫn dậy sớm đi làm, trước khi đi thì nói với TrươngThiểu Vân: “Chìa khóa để trên bàn.”

Buổi chiều cô về sớm, đơn vị nghỉ vì dự đoán sáng sớm ngày mai bão tới. Vốn muốn tới chỗ yên lặng suy nghĩ nhưng rất nhiều chỗ cũng đóng cửa, không có nơi đặt chân nên chỉ có thể về nhà.

Liên Hạo Đông gọi điện thoại cho cô, bảo hai cô đừng đi dạo bên ngoài, nhất định phải ở nhà. Đi siêu thị dưới lầu mua chút đồ ăn uống dự trữ. Vấn đề trên đảo rất nghiêm trọng, tạm thời anh không thể về.

Trần Hiểu Sắt ôm túi lớn túi nhỏ đồ ăn ba ngày sau về nhà, thấy TrươngThiểu Vân đang lên mạng, cô nói: “Có thể sắp xếp giúp một chút không?”

TrươngThiểu Vân đi tới, tâm bất cam tình bất nguyện ôm giúp cô một cái túi. Cô nói: “Ba ngày tới chúng ta sẽ ăn những thứ này, cơm tôi sẽ nấu, cô không có ý kiến gì chứ?”

TrươngThiểu Vân nói: “Đương nhiên tôi không có ý kiến gì, ai bảo bây giờ tôi ăn nhờ ở đậu chứ?”

Cô không nói gì, xoay người đi nấu cơm.

Thấy một bàn thức ăn ngon, TrươngThiểu Vân nói: “Thì ra là biết làm cơm tới mức này, Liên Hạo Đông vô cùng thích điều này nhỉ?”

Cô nói: “Cũng tạm! Lúc tôi ở cùng anh ấy toàn là anh ấy làm cho tôi ăn.”

Liên Hạo Đông lại làm cho cô ăn? TrươngThiểu Vân không thể bình tĩnh. Lúc còn bé cô ta đi theo sau anh, bảo anh mua cho mình một xâu kẹo hồ lô, anh nói một câu vô cùng tổn hại: “Con nhóc thúi, tránh sang một bên, tao không có thời gian dỗ dành mày.” Hoặc là: “Con nhóc này ở đâu ra vậy? Có phiền không hả?”

TrươngThiểu Vân lại hỏi: “Vậy anh ấy làm có ngon không?”

Trần Hiểu Sắt nói: “Đương nhiên ngon. Tôi mà không ăn anh ấy cũng dỗ tôi ăn.”

“Xem ra anh ấy còn rất nhiều điểm tốt.”

“Đương nhiên nhiều,không đếm hết ưu điểm của anh ấy được. Anh ấy đối xử vơi tôi rất dịu dàng, đặc biệt trên giường càng cực kỳ dịu dàng, mỗi lần đều sợ làm đau tôi…”

“Các người…”

“Chúng tôi làm sao? Chúng tôi yêu nhau như vậy dĩ nhiên phải làm chuyện tình yêu. Đó là cách anh ấy thể hiện tình yêu với tôi.”

Rốt cuộc TrươngThiểu Vân chịu không nổi, thu hồi nụ cười dối trá của mình lại, nói: “Con gái không biết tự trọng à? Cô có nghĩ tới nhỡ có ngày anh ấy cưới người phụ nữ khác thì cô phải làm sao không?”

Trần Hiểu Sắt đập đũa lớn tiếng nói: “Cô im miệng cho tôi!”

TrươngThiểu Vân nói: “Sao? Tự ti à? Tôi khuyên cô dừng cương trước bờ vực thì tốt hơn đấy.”

Cô chợt nhớ tới lời anh. Anh bảo cô nhịn, anh sẽ về nghĩ cách. Nhưng thật sự là không thể nhịn được nữa. Cô bắt đầu đánh trả: “Cô Trương, cô có nghĩ tới người tự ti là mình không? Cô nói sao cô lại ở đây? Sức quyến rũ của cô? Không phải! Cô có thể vào ở chẳng qua hoàn toàn là bởi vì Liên Hạo Đông nể mặt chú cô. Anh ấy không có chút cảm giác nào với cô cả.”

Loại chế giễu trắng trợn như vậy đánh thẳng vào trong lòng cô ta. TrươngThiểu Vân là người kiêu ngạo, cô ta chưa bao giờ thấy sức quyến rũ của mình có vấn đề.

Cô nói tiếp: “Cha mẹ cô có tiền nhưng cả Trung Quốc này đều biết tiền đó từ đâu tới. Cô có cái gì đáng để kiêu ngạo? Cô có nghĩ tới nắm của cải trong tay, khoác lên người sẽ có cảm giác có tội không?”

TrươngThiểu Vân tức giận, uy hiếp: “Cô có tin tôi sẽ khiến cả đời cô không gả được cho Liên Hạo Đông không?”

Cô nói: “Cô không có bản lãnh đó! Ý cô là Liên Hạo Đông sẽ xoay người đi yêu cô à? Có thể à? Cô cũng không xinh đẹp, tao nhã hơn tôi là mấy đâu.”

“Cô…”

“Tôi không muốn đấu khẩu với cô. Tôi mệt lắm! Nếu cô không muốn ăn thì tôi không cản cô. Cô muốn đi? Tôi càng sẽ không cản cô.” Trần Hiểu Sắt ra lệnh tiễn khách.

TrươngThiểu Vân lại định nói gì đó, bị Trần Hiểu Sắt chặn lại lần nữa: “Nếu như là tôi, người đàn ông không yêu tôi tôi sẽ không cần. Cô trông mong làm tiểu tam như vậy, không cảm thấy mất mặt à?”

Sắc mặt TrươngThiểu Vân từ trắng biến thành đỏ, lại từ đỏ kìm nén tới mức làm tím bầm. Cô ta nổi giận thật. Từ nhỏ tới lớn, cho tới bây giờ cô ta chưa từng bị ai mắng nhiếc. Nghĩ tới sự lạnh lùng của Liên Hạo Đông, quả thật hơi uất ức, liền nén nước mắt, trở về phòng mình, khoác túi lên, đạp cửa ra ngoài.

Trần Hiểu Sắt hô lên phía sau: “Có gan thì đừng quay về.”

TrươngThiểu Vân tức giận bỏ đi, cô vui mừng vòng nhiều vòng trong phòng, tự nhủ: “Mình thắng! Tiếp tục tiến lên!”

Chờ tới xế chiều, cô hơi lo lắng, bão sắp vào, cô ta sẽ không xảy ra chuyện chứ? Cô nghĩ ngay tới băng đua xe tối qua. Ở đây rất không an toàn, ngộ nhỡ cô ta bị cướp thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng lát sau lại nghĩ cô ta khiến người ta ghét như vậy bị cướp là đáng đời! Mặc kệ cô ta.

Gió bỗng nổi lên, rèm cửa vốn bất động bay lên, cao ngang người. Cô đi đóng rèm cửa sổ, có dự cảm xấu, mí mắt vẫn luôn nháy rồi nháy. Chẳng lẽ TrươngThiểu Vân xảy ra chuyện thật?

Vừa dỗ dành trái tim một chút, tự nói với mình kiên quyết không đi tìm cô ta, là chính cô ta muốn đi.

Nhịn đến sáng sớm hôm sau, TrươngThiểu Vân vẫn không trở về, cô thật sự không ngồi nổi trong phòng nữa. Đi theo Phi Hổ nói một mình: “Tao muốn đi tìm cô ta. Mày có bằng lòng đi cùng không?”

Phi Hổ dựa sát vào chân cô cọ cọ. Nó vốn tới để bảo vệ cô, đương nhiên sẽ đi ra ngoài với cô.

Lúc này gió to đã tới, rất nhiều người đi đường và bảng hiệu cũng bị hất ngã. Cô chưa từng gặp bão cho nên không biết gió lợi hại như vậy. Cô đi vào gió lớn, ra cửa.

Cô gọi điện thoại cho Liên Hạo Đông, nói chuyện TrươngThiểu Vân cho anh.

Anh vỗ gáy, xem ra vẫn xảy ra vấn đề.

Gió rất lớn, tín hiệu đứt quãng nghe không rõ ràng. Anh nhận nhiều cuộc điện thoại mới nghe rõ câu chuyện, liền lo lắng nói với Trần Hiểu Sắt ở đầu bên kia: “Anh biết, em đừng lo lắng! Chờ điện thoại của anh! Đừng chạy loạn, về nhanh đi, đừng đi tìm cô ấy một mình, bên ngoài gió lớn, rất nguy hiểm.”

Nhưng điện thoại ồn ào, truyền tới tai Trần Hiểu Sắt thì lại thành thế này: “Nhanh… Đi tìm cô ấy… Rất nguy hiểm…”

Vì vậy cô cắn răng nói: “Phi Hổ, chúng ta đi.”

Ra cửa chưa được hai bước cái dù đã bị gió cuốn đi. Cô kéo chặt áo khoác, kêu: “Gió này thật sự quá lớn. Phi Hổ, mày chịu được không?”

Phi Hổ sợ Trần Hiểu Sắt gặp chuyện không may, cắn quần áo cô không cho cô đi tiếp. Nhưng cô kiên quyết nói: “Mày sợ phải không? Bão phải 10h mới vào, bây giờ mới 7h, chúng ta kịp về nhà.”

Trên đường không có người, tất cả cửa hàng đều đóng cửa, cũng không có xe đi lại. tìm tới khoảng 8h, đi dạo hơn nửa khu nhà cũng không thu hoạch được gì, liền định về nhà. Cách nhà không xa cô phát hiện một cụ bà đứng trú mưa dưới biển quảng cáo ven dường, cái biển quảng cáo trên đầu bà lung lay sắp rơi.

Trời ạ, phải để bà ra khỏi đó nhanh. Liền đi qua, nắm quần áo bà, kéo ra ngoài. Bà cụ bị cô kéo ra, cô tập trung nhìn kỹ thì lại là bà cụ bán cái yếm xấu xí kia cho cô. Trời ạ, sao bà không về nhà mà ở đây làm gì? Liền hỏi: “Bà nội, sao bà vẫn chưa về nhà ạ? Bão sắp tới rồi.”

Bà cụ nói: “Trời ơi! Tôi đang đợi con tôi. Nó đi mua đồ, đợi lát nữa sẽ tới đón tôi…”

Biển quảng cáo kia bỗng bong ra từ lầu ba, đập tới sau lưng Trần Hiểu Sắt.

Trước khi cô ngất xỉu chỉ nghe thấy bà cụ kêu lớn: “Cô bé! Cô bé tỉnh lại!...”