Sắc Màu Quân Nhân

Quyển 1 - Chương 44: Đêm quân cảng

Liên Hạo Đông hỏi: "Em không ngủ trong phòng này à?"

Trần Hiểu Sắt nói: "Vâng. Ngủ một mình trong căn phòng lớn như vậy hơi cô đơn."

Liên Hạo Đông nói: "Không sợ, tối nay anh ngủ với em. Có muốn nhìn biển không?"

Cô gật đầu. Anh kéo rèm cửa sổ ra, ánh trăng sáng vằng vặc đổ vào. Vầng trăng rất lớn, chiếu rọi cả vùng biển, có thể thấy bọt sóng cuồn cuộn. Anh quay lại nhìn, người đẹp dưới ánh trăng đang nằm trên giường chờ anh sủng hạnh, mái tóc đen xõa tung trên ra giường màu trắng tinh, đôi chân đẹp đang cong lên thành một độ cong tuyệt vời, giấu đi giải đất thần bí của cô một cách khéo léo. Còn ánh mắt cô bây giờ mơ mơ màng màng như vậy, ưu thương như vậy.

Anh nhảy lên, đè lên người đẹp, hôn thật mạnh. Anh điên cuồng càn quét khoang miệng cô, khuôn mặt cô, tai cô, không để lại cho cô chút không gian nào, thô bạo và điên cuồng,

Kéo đôi đùi đẹp trên giường đặt lên vai mình, nhắm ngay vị trí thần thánh đó, vùi hết vào, vừa sâu vừa nặng, bên trong d'đ'l'q'đ vô cùng ẩm ướt trơn trượt, dễ chịu tới mức anh khẽ hừ một tiếng. Cô đã động tình từ lâu, thứ kia đi vào thì lập tức không kiềm được mà ngâm nga. Thì ra cô muốn anh như vậy, khao khát anh như vậy.

Anh trượt vào trượt ra thật sâu rồi lại thật cạn, cô lại đạt tới cao trào chỉ trong vài phút ngắn ngủi. Anh cười, xem ra tiền diễn làm quá dài, cô luôn nhạy cảm nên không chịu nổi kích thích như vậy. Sau cao trào, cô mềm thành một cục mặc anh đùa nghịch qua lại. Anh có thể nói anh vừa mới bắt đầu không? Vợ quá nể mặt. Vì để cô dễ chịu, nhất định phải để cô cao trào liên tiếp mới thôi.

Lúc anh khẽ gầm gừ chạy nước rút, tiếng kêu của cô rất lớn. Điều này chứng tỏ cô đang hưởng thụ khoảnh khắc tột đỉnh của tình yêu. Liên Hạo Đông vỗ lên cánh hoa tròn trịa, dùng giọng nói khàn khàn trầm thấp hỏi: "Cục cưng của anh, em yêu anh không?"

Lúc Trần Hiểu Sắt ở trên giường vĩnh viễn ngoan như vậy, dùng chút sức lực còn dư lại trả lời: "Yêu anh! Em yêu anh!"

"Yêu bao nhiêu?"

Trần Hiểu Sắt nói: "Yêu giờ giờ phút phút!"

Anh đáp lại lời thổ lộ của cô: "Cô bé, chỉ cần anh sống một ngày thì trái tim và người của anh đều là của em. Em có bằng lòng đón nhận không?"

Tim của anh? Người anh? Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là lời hẹn thề của anh? Trần Hiểu Sắt nước mắt lưng tròng, hôn trả anh, nói: "Em chấp nhận, em chấp nhận..."

Vợ thật tốt! Anh gầm lên, đưa tất cả tinh hoa nửa năm vào trong người cô.

Trần Hiểu Sắt bị cơn sóng nhiệt này kích thích tới mức run rẩy.

Liên Hạo Đông ôm người trong lòng ngủ say. Anh thực sự quá mệt mỏi, mấy ngày mấy đêm không được nghỉ ngơi thật tốt, sau khi trở lại lại chạy xe hơn một giờ, bây giờ lại làm một hồi, nhưng mệt mỏi cũng là mệt mỏi trong vui vẻ.

Vợ thật là mềm mại, ấm áp. sờ thế nào cũng thích, muốn ngừng mà không được, ôm ngủ cũng là hưởng thụ.

Trần Hiểu Sắt từng ngủ rất nhiều lần trong lòng Liên Hạo Đông nhưng lần này thật sự khó chịu. Anh vậy mà lại ngáy khò khò cả đêm. Nghĩ anh cực khổ, cô không dám đánh thức anh, chỉ tự lén lút trèo xuống giường, qua phòng khác ngủ.

Cô sống suốt một đêm trong tiếng ngáy khò khò của anh! Được rồi! Anh quá mệt. Được rồi! Anh là đàn ông thành thục.

Đêm yên lặng, trái tim yên tĩnh, tất cả nhìn có vẻ đều yên ổn như vậy. Hai người yêu nhau rốt cuộc gặp lại nhau. Trần Hiểu Sắt lén vào nhìn anh, còn lén hôn thủ trưởng đang ngủ rất say. Anh chỉ hơi mở mắt, sau đó ngủ tiếp.

Giữa trưa, Liên Hạo Đông mới tỉnh lại từ trong giấc mơ, mở mắt nhìn thì thấy Trần Hiểu Sắt đang đắp mặt nạ d-đ-l-q-đ cho anh. Mặt thì không nói nhưng cánh tay anh, trên ngực, còn cả chỗ đó cũng có. Anh muốn ôm cô, cô trợn mắt, dùng tay chỉ người anh, hét lớn: "Không được nhúc nhích!"

Anh không dám động đậy, chỉ ngẩng đầu nhìn mặt nạ trên rốn và trên lão Nhị của mình, dở khóc dở cười, nói: "Em đang làm gì vậy?"

Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Em khôi phục làn da trắng đẹp giúp anh. Sao anh có thể phơi đến mức đen như vậy hả? Anh xem, còn cháy cả da." Cô sờ lên bả vai trái anh.

Anh kiên nhẫn giải thích với cô: "Ngày nào cũng phơi dưới ánh nắng mặt trời chói chang mười mấy giờ trên bãi cát, có thể không đen à?"

Cô thở dài, mang theo nghi ngờ, hỏi: "Vậy sao cả người anh đen hết? Chẳng lẽ các anh cởi quần lót chạy à?"

Anh cau mày, thở dài, nói: "...Bọn anh có mặc quần lót có được không?"

Cô giật mình, dừng động tác trong tay lại, nói: "Chỉ mặc quần lót? Đàn ông nhìn đàn ông? Vậy JJ có phản ứng không?"

Anh muốn chống trán, bị cô đè lại: "Anh vẫn chưa trả lời em đấy."

Anh bất đắc dĩ mà trả lời: "Vợ, anh có thể từ chối trả lời không?"

"Không được! Bảo anh đừng cử động anh còn động. Anh nhìn đi, mặt nạ rơi ra rồi."

"Anh từ chối vấn đáp về vấn đề này?" Anh định ngồi dậy lần nữa.

Xem ra có quỷ thật. Cô lại hỏi: "Không trả lời chính là thừa nhận."

Anh lại thở dài một hơi, sắc mặt rất khó coi.

Cô hỏi: "Sao anh có vẻ mặt như người thân chết vậy?"

Anh hờ hững trả lời: "Bởi vì...Anh bị ghê tởm bởi lời nói vừa rồi của em, muốn đi vệ sinh..."

Trần Hiểu Sắt: "..."

Anh tắm rửa xong, ăn hai phần cơm đã được chuẩn bị sẵn, đi tới phòng khách, thấy Trần Hiểu Sắt đang phơi quần áo anh mới cởi ra tối qua. Cô đúng là vô cùng chịu khó/

Giặt quần áo, điều này nói lên rằng anh không có cái gì để mặc. Chuyện này? Tốt quá, giảm bớt thời gian cởi ra lần nữa. Anh ôm chặt Trần Hiểu Sắt đang phơi quần áo giúp anh từ phía sau, nói: "Xem ra xách em tới đây hoàn toàn chính xác. Anh không ngờ em lại là người phụ nữ có đức hạnh như vậy."

Trần Hiểu Sắt bày tỏ sự bất đắc dĩ của mình: "Em là vì an toàn tính mạng mình. Em cũng không muốn nguyên nhân cái chết của em là bị giày thúi quần áo thúi của người nào đó xông chết."

Anh ôm cô, hít sâu vài hơi: "Nói thật có thể ít đi một miếng thịt à?"

Cô gật đầu, tỏ vẻ sẽ.

Tay cô sờ ra phía sau. Đây là đại gia? Không phải, là Nhị gia, lại không mặc quần áo? Đổ mồ hôi! Cô vội vàng đẩy anh vào nhà, nói: "Chết mất thôi. Anh không mặc quần áo, bị người nhìn thấy thì làm sao?"

Liên Hạo Đông bị cô đẩy, vừa đi vừa giải thích: "Sợ cái gì? Bây giờ trên biển đối diện vừa không có chiến hạm trinh sát, vệ tinh trên đầu cũng không có tín hiệu, chính là khép kín."

Đây là khu quân đội bảo vệ? Trần Hiểu Sắt lo lắng, vẫn đẩy anh vào, xòe tay ra đòi đồ với anh: "Anh giấu ví tiền ở đâu? Em không tìm được! Em đặt quần áo giúp anh, có thể lát nữa sẽ đưa tới, cần phải tính tiền."

Liên Hạo Đông chớp chớp mắt, khoanh hai tay, nói: "Anh không mang tiền."

"Không mang tiền?" Cô trợn tròn mắt. Cô nhớ quần áo anh mặc ở Bắc Kinh đều là hàng xa xỉ phẩm mà cô không đủ can đảm để đi xem, cảm thấy chắc chắn là anh ngoài quân trang thì cũng chỉ mặc nhãn hiệu cao cấp nhất nên tự quyết định mua một bộ quần áo nam và một đôi giày da cho anh ở cửa hàng GUCCI trên tàu chiến. Nhưng Nhị gia này lại còn nói anh không mang tiền?

Cô sửng sốt ba giây, vội vàng cầm điện thoại lên nhấn số: "Xin chào, tôi là cô Trần mới đặt quần áo vừa rồi. Tôi không cần quần áo nữa..."

Liên Hạo Đông giật lấy điện thoại, nói: "Tặng anh bộ quần áo mà cũng tiếc?"

Trần Hiểu Sắt nhảy lên giành điện thoại, khàn giọng kêu: "Là GUCCI đấy. Em nào có nhiều tiền như vậy! Em còn phải mua nhà mua xe đấy!"

Liên Hạo Đông giơ điện thoại thật cao. Bởi vì cô trèo lên thế nào cũng không với tới, nhìn cô như một đứa trẻ ăn vạ, đùa vui vô cùng. Anh nhếch môi, cười cười đầy xấu xa.

Trần Hiểu Sắt không có cách nào, đành phải dùng đòn sát thủ, vươn lưỡi hôn lên điểm đỏ trước ngực Liên Hạo Đông, đôi môi mềm mại từ từ mở ra...Bất kể người đàn ông thiết huyết cỡ nào cũng vĩnh viễn suy nghĩ bằng nửa thân dưới thắng suy nghĩ nửa thân trên. Vậy nên cô thuận lợi giành được điện thoại di động, chui vào một phòng khác như một làn khói. Cô nhấn số vừa gọi, gọi tiếp.

Liên Hạo Đông dùng chìa dự phòng mở cửa ra, vứt chìa khóa trong tay, đè cô xuống giường. Đầu dây d;đ;l;q;đ bên kia alo alo, cô đẩy anh trên người mình, trả lời: "Xin chào, tôi là cô Trần vừa gọi. Vẫn đưa bộ quần áo đó tới đi. Nhưng tôi muốn dùng nhẫn kim cương để cầm có được không? Hai ngày nữa sẽ có một tiên sinh đi chuộc..."

"Tút." Một tiếng động vang lên, điện thoại lại bị rút đi, ném lên trên bàn. "Sao lại giật điện thoại của em?" Cô nổi đóa lần nữa.

Anh vươn tay vào trong nội y cô, nói: "Chẳng lẽ em không nên bị phạt à?"

"Không!"

"Không tặng quần áo cũng được, lại nghĩ tới chuyện lấy nhẫn đi cầm. Anh thấy em thật sự rất biết làm ăn."

Được khen thưởng, cô lập tức trở nên hưng phấn, hỏi: "A? Anh cảm thấy như vậy thật à? Ba em cũng nói em như thế. Nếu không thì em đi buôn bán được không? Mở cửa hàng đậu phụ thúi thì thế nào?"

Tay Liên Hạo Đông đã dời xuống, thở dài, nói: "...Anh cho rằng bây giờ hẳn em nên nghĩ tới chuyện khác? Ví dụ, nghĩ xem lần này anh sẽ dùng tư thế gì..."

Yên lặng hai mươi giây, ngón tay thô ráp của anh xoa lên vị trí mềm mại nhất trên đùi cô, hỏi: "Còn chưa phản ứng kịp?"

Hả? Phản ứng kịp? Người này lại muốn bắt đầu!

Đúng vậy. Nếu không phải là tối qua quá mệt, sao có thể bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy?

Bây giờ tinh lực dư thừa có thể tận hứng rồi. Vì vậy hai người làm tiếp chuyện nên làm tối qua.

Rất lâu sau, chuông cửa bắt đầu kêu. Trần Hiểu Sắt đẩy Liên Hạo Đông vẫn đang hưng phấn trên người mình xuống, nói: "Có người đến. Anh đi xuống nhanh đi."

Anh tiếp tục chơi động tác độ khó cao, nói: "Mặc kệ."

Lời vừa dứt, lại qua mấy trăm lần va chạm, anh mới hoàn toàn phóng thích, bỏ qua cho người phía dưới, hỏi: "Đưa quần áo?"

Trần Hiểu Sắt nói: "Chắc vậy." Cô sửa sang lại mình, đứng dậy một cách khó khăn, vừa động thì phía dưới toàn thấy đau. Trời ạ, sau khi túng dục quả thật là quá đáng sợ, thắt lưng như bị xe nghiền qua vậy. Liên Hạo Đông lại càng đánh càng mạnh, tựa như con thú dữ nhịn đã lâu, vừa giống vừa không giống.

Cô mặc quần áo xuống giường, nhặt từng cái quần áo rải rác trên đất vào thùng rác, lại liên tục cảnh cáo Liên Hạo Đông mặc đàng hoàng mới đi ra ngoài.

Về phần vừa rồi, hành vi của anh đáng khen ngợi bởi vì rốt cuộc anh suy nghĩ cho vợ, bắt đầu dùng biện pháp rồi. Đương nhiên sự phối hợp của anh hoàn toàn khiến Trần Hiểu Sắt cảm động. Lúc anh sắp d.đ.l.q.đ tiến vào người cô, đang định bắt đầu một động tác độ khó cao thì cô khẽ đẩy người anh, nói: "Em muốn làm một cô con dâu khiến mẹ anh hài lòng, cho nên trước khi bà chưa thể tiếp nhận em thì em không thể có thai."

Ngực Liên Hạo Đông nóng rẫy, lo nghĩ của cô là đúng. Cô xung phong đi mua áo mưa, vốn cô chỉ định mua một hộp ba cái, sau đó nghĩ tới Liên Hạo Đông trên giường thì lại đổi mua hộp lớn, loại Durex mua mười tặng mười!

Mặt trời đã lặn về tây, ánh mặt trời vàng óng ánh trong phòng khách thành từng mảng từng mảng rải rác trên tường phía đông, xem đồng hồ, bốn giờ chiều, đã trễ thế này.

Cửa hàng hàng hiệu phục vụ thật chu đáo, những nhân viên kia lại chờ ngoài cửa lâu như vậy cũng không thấy phiền, mở cửa ra còn cười khẽ với cô. Trần Hiểu Sắt hơi xấu hổ, vội vàng mời người ta vào nhà, ngồi xuống.

Cô thì vui vẻ cầm quần áo đưa tới chạy vào để Liên Hạo Đông thử. Cô thật mong quần áo không vừa, vậy cô có lý do không mua rồi. Nhưng ai ngờ lại vừa. Kiểu dáng và màu sắc cũng rất xứng với Liên Hạo Đông. Biết anh bây giờ khá đen nên không chọn những quần áo có màu sắc tươi sáng mà là áo sơ mi sọc mảnh và quần dài màu đen, còn cả một đôi giày da màu đen kinh điển.