Tác giả có lời muốn nói: Bộ hạ: Khúc dạo đầu bắt cá mập!
Bộ hạ lấy thủ thưởng Liên Hạo Đông làm chủ, sẽ dính dáng tới rất nhiều việc quân.
Cuộc sống hạnh phúc của hai người ở trong quân sẽ được miêu tả, đương
nhiên không thể thiếu thịt...(còn một đoạn nhưng không liên quan lắm đến truyện nên mình không dịch. Sợ các bạn đọc tới đây sẽ hẫng nên mình
dịch phần này coi như lời mở đầu cho bộ hạ )
Nơi phương Bắc xa xôi lúc này băng chưa tan ra mà miền Nam mỹ lệ đã
nhuốm đầy ý xuân nhẹ nhàng. Hoa tươi nở rộ, cỏ xuân tràn đầy, oanh đề
yến chuyển (ý chỉ tiếng chim hót ríu rít vui tai), còn cả làn gió ấm áp
thổi qua khiến gân cốt người ta vô cùng khoan khoái.
Liên Hạo Đông ra khỏi xe bọc thép, tìm một cái hồ ngồi xuống, ném súng
qua bên cạnh, cởi giày ra đập cát. Anh mới trở về từ bãi đá ngầm Song
Tử, suốt nửa tháng đổ bộ lên thác xuống ghềnh cường độ cao, mệt chết
mất. Hơn nữa mấy ngày cuối cùng tập huấn còn không có cả cơ hội chợp
mặt. Bây giờ vòng huấn luyện thứ hai chính thức kết thúc, nghĩa là lại
có người bị loại bọ knockout.
Trong quân doanh rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng chiến xa lái
vào kho dự trữ từng chiếc một. Người cả quân doanh đều có vẻ rất mệt
mỏi, tập hợp đơn giản rồi giải tán nghỉ ngơi. Chỉ có Liên Hạo Đông là
ngoại lệ. Anh về lấy ít đồ rồi vội vàng chạy về phía bãi đậu xe, ngay cả tuốc màu trên mặt cũng không kịp rửa, vội vội vàng vàng, không biết có
chuyện gì.
Tiểu Vương bây giờ là nhân viên văn thư của anh đuổi theo anh đã chạy
thật xa. Trời ạ, thủ trưởng bọn họ bị sao vậy? Không cần anh lái xe đưa
đi mà tự lái. Anh buồn bực quay về, trên đường vừa hay đụng phải một vị
đội viên Kim Thiểu Dương có thân phận đặc thù, liền chào hỏi: "Kim
thiếu, anh không về ký túc xá nghỉ ngơi à?"
Từ bước chân nặng nề của Kim Thiểu Dương mà xem xét, anh cũng đã rất mệt mỏi. Nhưng anh vẫn vác súng chạy về phía sân tập bắn, liếc Tiểu Vương
một cái sắc lẻm, đi tiếp về phía trước, miệng trả lời: "Lát nữa về!"
Tiểu Vương nhìn bóng lưng cao lớn của Kim Thiểu Dương, hỏi tiếp: "Anh không mệt à?"
Kim Thiểu Dương vung cái mũ trong tay lên, nói: "Mệt quá, bắn ba trăm
phát để giải lao." Dứt lời, anh đã đi xa năm thước. Ánh trời chiều vàng
rực kéo cái bóng cao lớn của anh thật dài trên đất, có vẻ cô đơn.
Kim Thiểu Dương là Trung úy bộ binh, tự động xin đi đánh giặc, gia nhập
vào đội ngũ này. Mục đích của người này không rõ! Trước mắt anh là một
chiến sĩ khiến Liên Hạo Đông đau đầu hạnh nhất. Bởi vì anh vẫn muốn bắt
anh ta đi, đáng tiếc anh ta xuất sắc trên mọi phương diện, thủ trưởng
Liên Hạo Đông không chỗ xuống tay, hai người đang trong tình trạng giằng co.
Thật ra thì Liên Hạo Đông thuộc hạm đội biển B. Bây giờ bởi vì tình hình trong nước ở Nam Hải rối loạn, được điều tạm vào hạm đội biển N chuẩn
bị chiến đấu cấp một. Nhiệm vụ đầu tiên khi tới d;đ;l;q;đ đây chính là
xây dựng một nhánh đại đội hải quân lục chiến. Nhánh đội ngũ này yêu cầu cơ động nhanh, lực chiến đấu cực mạnh, nhân viên tháo vát, nói trắng ra chính là tùy tiện kéo một người ra cũng có thể làm được một đống việc.
Áp dụng chế độ sàng lọc, hình thức huấn luyện tương tự với "Trường học
thợ săn" ở Venezuela.
Tỷ lệ đào thải rất cao. Vốn ban đầu tập hợp một ngàn người, sau hai đợt
huấn luyện ma quỷ chri còn lại gần một trăm người. Một trăm người này
được sắp xếp vào đại đội cơ động hải quân lục chiến đặc biệt, phiên
hiệu: "Bắt cá mập", số hiệu đối ngoại là N709. Tương lai Liên Hạo Đông
chính là đội trưởng. Nhưng bây giờ anh có một chức danh khiến người ta
rất tôn kính, đó chính là huấn luyện viên.
Đội ngũ này chủ yếu dùng để tác chiến khẩn cấp khi đổ bộ lên thác xuống
ghềnh, điều cần làm là "Ổn, chính xác, tàn nhẫn." Lực nặng ngàn cân, lấy tốc độ nhanh nhất hoàn thành chiến lược mang tính khống chế kẻ thù, hợp từng binh sĩ sức mạnh cao nhất thành một chỉnh thể tường đồng vách sắt. Nó được thành lập để nâng cao lực chiến đấu trên biển trong tương lai.
Chỗ Liên Hạo Đông định đi là nội thành thành phố Z. Một khu 130 phòng
đều có ba phòng hai sảnh. Nhà này là đơn vị phân cho. Đương nhiên, để
được phân phòng này anh đã dùng quan hệ. Bởi vì tương lai không chừng
anh phải cắm rễ ở đây vài nắm, muốn kim ốc tàng kiều thì nhất định phải
có đẳng cấp. Nhà ở thành phố Z cũng không quá đắt, lại nói bây giờ nhà
nước cũng nâng cao đãi ngộ cho quân nhân và sĩ quan, có thể nói nhà này
được phân cũng không tốn chút sức nào.
Từ trụ sở tới nhà mất nửa giờ xe chạy. Hôm nay anh đạp ga hơi mạnh, chưa tới nửa giờ đã tới nơi. Xuống xe, anh sửa sang lại bộ quần áo không rõ
màu rồi lên lầu.
Trên lầu có ai vậy?
Về vấn đề trên lầu có ai, phải nói tới hai tháng trước.
Trần Hiểu Sắt đổi số điện thoại, ngoài Thường Lộ Bân, Lâm Mễ Mễ và ba mẹ thì cô không nói cho ai. CÔ quyết định phải kết thúc đoạn tình cảm tràn đầy gai góc trong tương lai này thật.
Tâm trạng cô cực kỳ sa sút, bởi vì trong khoảng thời gian này, Liên Hại
Đông không tìm tới cô. Thật ra thì cô có cho anh cơ hội nhưng hai tuần
lễ đã trôi qua mà người chồng trên núi kia vẫn ở xa ngút ngàn không chút tin tức, chẳng ngó ngàng gì tới cô.
Khi về nhà vào dịp Tết, ba mẹ cô nhìn vẻ mặt cô đơn của cô, liền hỏi
nguyên nhân, Nhưng vừa hỏi thì cô nhóc lqđ liền không kiềm được mà rơi
nước mắt, hai mắt đo đỏ, khiến hai người không dám nhắc tới chuyện này.
Trần Lương Đống thông minh, đoán ngay ra được có thể con gái nhà mình có vấn đề về chuyện tình cảm.
Hai cụ thương con gái, vì vậy hai người hợp kế ghi danh vào đoàn du lịch mùa xuân, tới Hàn Quốc chơi bảy ngày. Chơi chuyến này về, tâm trạng như đưa đám của Trần Hiểu Sắt cuối cùng cũng có chút khởi sắc, sẽ nở nụ
cười như bình thường. Cô về Bắc Kinh sớm năm ngày. Cô lo Tiểu Sửu Sửu sẽ lại xảy ra vấn dề, bởi vì trước khi đi cô nhờ Tống Á nuôi nó.
Sau khi có chuyện lần trước, Tống Á coi như là chăm sóc nó vô cùng dụng
tâm, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Đón Sửu Sửu về, Trần Hiểu Sắt
ôm nó ước lượng, phát hiện nó nặng hơn rất nhiều, Chuyện này không được. Với chó Kinh Ba mà nói thì trọng lượng cơ thể của nó đã vượt quá mức an toàn không ít, nhất định phải tiến hành kế hoạch giảm béo. Thì ra là
mấy ngày Tống Á nghỉ Tết thì ôm lấy nó cả ngày. Nó gần như không làm sao mà vận động được.
Aiz! Được sủng mà kiêu, lòng rộng người mập, cô khinh bỉ.
Đây không tính là chuyện đáng khiếp sợ. Chuyện khiếp sợ hơn còn ở phía sau.
Ngày đầu tiên Trần Hiểu Sắt chính thức đi làm, lãnh đạo trực tiếp Tần
Hoa của cô nói cho cô biết, cô bị phái đi công tác, không lâu nữa sẽ
phải lên đường. Mục tiêu là tỉnh G thành phố Z, phái ra ngoài thỏa thuận hợp tác. Nói gì mà đối phương là công ty thiết kế vô cùng cường đại,
muốn hợp tác với công ty bọn họ, chỉ đích danh cần Trần Hiểu Sắt.
Cần cô? Kính nhờ, bàn về lý lịch thì cô không phải người già nhất. Bàn
về kỹ thuật cô cũng không phải là d=đ=l=q=đ người nổi trội nhất. Bàn về
dung mạo? Được rồi, cô cũng coi là dễ nhìn nhất, người đủ cao, da đủ
trắng, ngực đủ xếp hàng trên trung bình, mông cũng đủ cong. Nhưng công
ty thiết kế cần chính là người có thể kiếm tiền, cũng không phải nhìn
xem nhân viên thiết kế có đẹp hay không. Chuyện này là thế nào?
Trần Hiểu Sắt mặc kệ, qua mặt Tần Hoa, tìm tới boss lớn hơn hỏi thăm,
đáp án cuối cùng vô cùng chính xác, người họ cần đúng là cô. Thời gian
cũng đã được xác định, ít thì hai tháng nhiều thì ba tháng. Trong khoảng thời gian này, cho cô ăn hai lương, chi trả toàn bộ phí đi lại.
Việc này, việc này? Cô hơi động lòng!
Đại boss sợ cô không muốn rời khỏi Bắc Kinh, dụ dỗ cô bằng cách khác,
nói: Bắc Kinh nóng thì nóng quá lạnh thì lạnh quá, vừa nhiều gió lại vừa nhiều cát, môi trường tệ, thật sự là quá không thích hợp cho con người
ở. Phong cảnh miền Nam kiều diễm, địa linh nhân kiệt, không khí cũng
không tồi, không bằng đi thử một chút, giống như đi nghỉ phép. Chỗ đó
cách tỉnh Hải Nam và Hongkong không xa, không có việc gì thì có thể đi
dạo một chút, mua chút xa xỉ phẩm giá rẻ về.
Càng ngày càng động lòng, suy đi nghĩ lại thì quyết định nhận công việc béo bở này. Cô đang cần nơi giải sầu.
Nhưng đi vậy, Tiểu Sửu Sửu lại thành vấn đề. Cô thấy lần này đi quá lâu, đưa cho Tống Á cô thật sự không yên tâm. Tống Ny đó quả thực là ma quỷ, không chừng còn dám cho Sửu Sửu ăn thuốc độc thật. Không được, không
được.
Lâm Mễ Mễ cũng không đáng tin. Cô ấy đêm ngày đảo lộn, nếu giao Sửu Sửu
cho cô ấy thì nhất định cuối cùng sẽ đói chết. Rốt cuộc, cô cảm thấy
người thích hợp nhất chỉ có Thường Lộ Bân. Bân Bân tốt, tuy người thỉnh
thoảng biến thái nhưng nhân phẩm không xấu, công việc lại ổn định, luôn
chủ động tới đưa đồ ăn ngon cho cô.
Không tệ, không tệ, chính là anh.
Lỗ vốn, tốn 1000 đồng mời Thường Lộ Bân ăn lẩu Cảnh Thái Lam ở Đông Lai
Thuận, thịt dê cao cấp nhất, rượu cao cấp nhất, cộng thêm một cái áo sơ
mi nhãn hiệu nổi tiếng, Thường Lộ Bân bị bắt lại.
Thường Lộ Bân trước là tiểu nhân sau là quân tử, nói: "Nói hay lắm. Chỉ
chăm sóc nó nửa tháng, quá nửa tháng anh sẽ ném nó ra ngoài đường, để nó trở thành chó lang thang lần nữa."
Trần Hiểu Sắt liền vội vàng gật đầu, nói: "Được, được, được, tất cả đều
nhờ anh. Chờ em về mang trái cây nhiệt đới ngon cho anh, ngoan nha!"
Dặn dò xong, cô liền cao hứng lên đường. Nghe nói ở phương Nam ẩm ướt
quanh năm, không cần phải mặc lqđ nhiều quần áo, mang chút quần áo mùa
thu là được rồi. Thứ duy nhất cần mang nhiều là mặt nạ, mặt nạ chống
nắng. Tuy chỉ ở hai tháng, cô vẫn mang theo một cái va ly lớn, bên trong còn để tiểu công tử A Ly.
Hai tháng rồi về Bắc Kinh? Hí hí, cô bé, cô quá ngây thơ rồi!
Từ Bắc Kinh tới thành phố Z có máy bay đi thẳng, chuyến bay dài ba giờ mười lăm phút, một giấc ngủ trưa ngon lành.
Vừa ra khỏi cửa máy bay Trần Hiểu Sắt liền cảm thấy cái nóng phả tới. Cô cởi hết áo ông ra, chỉ mặc một cái áo len bên trong. Lấy hành lý đã là
bốn giờ rưỡi chiều. Lúc kéo va ly ra, cô thấy có một người đàn ông vô
cùng trẻ đang giơ một cái bảng đón người viết tên cô.
Hi hi! Phục vụ thật chu đáo! Lần này coi như được đấy.
Cô đi tới trước mặt người này, giới thiệu bản thân vô cùng lễ phép: "Xin chào, tôi chính là Trần Hiểu Sắt."
Cậu bé này nói tiếng phổ thông phía Nam, nếu cô đoán không sai thì hẳn
là người Hồ Nam. Người đàn ông trẻ tuổi này nói: "Hoan nghênh! Tên tôi
là Trần Chu! Trần tiểu thư có mệt không?" Cậu ta chủ động kéo va ly giúp cô.
Trần Hiểu Sắt cười ngọt ngào: "Không mệt! Đúng rồi, chúng ta là người cùng họ đấy, cũng họ Trần." Cô làm thân với người ta.
"Đúng, đúng! Mọi người đều là thân thích. Nếu cô đồng ý thì có thể gọi là anh." Trần Chu cũng không khách sáo.
Trần Hiểu Sắt hỏi mang theo sự nghi ngờ: "Anh cũng làm thiết kế sư nội
thất à? Hạng mục các anh muốn hợp tác với chúng tôi là gì? Tôi chẳng
biết gì cả." Một chuỗi nghi ngờ, không có cách nào, lãnh đạo của cô mãi
tới trước khi cô lên đường cũng không nói cho cô biết các vấn đề liên
quan tới công việc của lần công tác này.
Trần Chu dẫn Trần Hiểu Sắt tới chỗ đậu xe. Vấn đề cô hỏi, anh nói ngắn
gọn mấy câu: "Thật ra thì tôi cũng không biết cụ thể sẽ sắp xếp công
việc gì cho cô. Có thể là hạng mục mới, cũng có thể giúp chúng tôi làm
cái khác."
Trần Hiểu Sắt hơi lo lắng. Cô lo kỹ thuật của mình không qua cửa, bị trả về Bắc Kinh vậy thì thật mất mặt công ty, còn có thể áp chế lòng tự tin của mình. Cô lên xe, vẫn tò mò hỏi: "Anh đưa tôi tới công ty trước hay
tới chỗ ở trước?"
Trần Chu nói: "Đương nhiên là đưa cô về chỗ ở. Công việc không cần phải gấp."
Không tệ, xem ra vẫn là người theo chủ nghĩa nhân đạo.